Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài kéo dài trong hơn tuần, ngay khi mặt trời từ đỉnh đầu cũng dần trôi xuống, Đằng Hải bỗng bật dậy, giơ tay như đang tóm lấy thứ gì đó. Hắn hét lên:
""Mẹ!!!""
Tóm lấy hư vô, hắn như tuyệt vọng trước mọi thứ. Hắn đứng dậy giữa đống hoang tàn, nhìn lại quang cảnh cuối cùng còn sót lại của Long gia, xác Long phu nhân biến mất không chút dấu vết, chỉ còn lại chút bụi giống như tro cốt vậy.
Đẳng Hải đi vào trong phòng của hắn, căn phòng mà hắn từ nhỏ được Long phu nhân chọn, là phòng chứa nhiều ký ức đẹp nhất nay đã cháy rụi.
""Tất cả đã kết thúc rồi..."" - Đằng Hải nói
Cuối cùng, hắn vẫn không thể giữ được thứ kỉ vật cuối cùng giữa hắn và Long phu nhân, đó là chiếc áo mà Long phu nhân tặng, giờ cũng đã cháy xén.
Đằng Hải liền lặng hỏi Thiên Long:
""Thiên Long, giờ ta phải làm gì?""
""Ngài thôn nguyên anh lại đi..."" - Thiên Long đáp
""Nhất định phải như vậy sao?"" - Đằng Hải hỏi lại.
Thiên Long trả lời:
""Cơ thể ngài đang có một cái đan điền ẩn vốn đã kết nối với cơ thể, tự nó đã khiến nguyên anh trong ngài trở thành đan điền phụ, có thể khiến ngài bị nội thương""
Đằng Hải thở dài, nói:
""Được rồi!""
Hắn liền lấy tay đâm vào bụng, lấy ra nguyên anh ở trong đó, tự phế đi tu vi tiên đạo, liền ngay lập tức thôn phệ vào, hồi lại vết thương đó.
Đúng lúc đó Tiểu Nhiên trở về. Cô phát hoảng với tình cảnh của Long gia, đã cháy rụi không còn bóng người, xác chết trải dài trên đất, chỉ còn Đằng Hải còn sống.
Hai ánh mắt đối nhau, Tiểu Nhiển sợ hãi lùi về phía sau, run run nói:
""Em...là em sao Đằng Hải?""
Đằng Hải nghe xong, liền quay đầu đi không nói gì. Điều đó khiến Tiểu Nhiên càng lo lắng thêm, bỗng Đằng Hải nói:
""Chị không cần biết gì hơn..., chỉ cần biết là Long gia đã lụi tàn rồi...""
Đằng Hải nói xong liền chạy đi, để lại Tiểu Nhiên nghe thấy liền qùy gục xuống, thất thần không nói nên lời. Từ đằng xa sư tỷ đi theo Tiểu Nhiên cũng bước ra, hỏi cô:
""Sư muội, có chuyện gì xảy ra với Long gia chúng ta vậy?""
Tiểu Nhiên thấy sư tỷ hỏi thế, liền khóc òa lên, nghẹn ngào nói:
""Long gia đi rồi!....Mọi người đều đi rồi...kể cả Đằng Hải cũng bỏ ta mà đi rồi!...Hu hu hu""
Sư tỷ thấy vậy, liền lại gần, ôm lấy Tiểu Nhiên, dỗ dành cô:
""Được rồi, mọi thứ sẽ ổn mà""
Cứ như thế, Tiểu Nhiên càng khóc to hơn. Cách đó không xa là Đằng Hải, hắn trốn sau một bức tường nát, ghì chặt lấy chiếc áo rách, tâm cũng đau một phần.
""Chủ nhân, giờ cũng muộn rồi, ta đi thôi"" - Thiên Long nói
Đằng Hải liền bỏ đi, cố gắng kìm nén xúc động mà bước tiếp, hắn cũng là vì tương lai mà bỏ lại mọi thứ, cũng vì Tiểu Nhiên mà chọn bỏ đi.
Hắn liền một mạch đi về phía Bắc Thành, thực hiện nốt kế hoạch đã cử ra. Tìm ra sự thật đằng sau Bắc Thành như trong quyển trục đã dặn.
Tại một ngôi làng nhỏ...
Một sư thúc già ngồi với một cô nhóc ước chừng mới khoảng mười tuổi, ngồi ngoài sân. Lúc đó cũng đã xế chiều, họ ngồi trò chuyện với nhau.
""Thúc thúc, cường giả là gì ạ?"" - Cô nhóc hỏi
""À, cường giả là những người có một sức mạnh cường đại, có thể dời sông lấp biển, lấy một địch mười, là người mà ai ai cũng ao ước trở thành"" - Vị sư thúc đáp