Hắn dĩ nhiên chính là Dương Lỗi. Dương Lỗi lúc này đã thoát khỏi sự trẻ con bồng bột. trở nên thành thục hơn. ngay cả thân cao cũng không thấp hơn Dương Phàm bao nhiêu nữa. Giờ phút này. nếu hắn đứng cùng một chỗ với Dương Phàm. người ngoài có thể nhìn ra quan hệ huynh đệ giữa hai người bọn họ. nhưng vị tất có thể nhận ra ai là ca ca. ai là đệ đệ.
- Đệ đệ! Hai tháng không gặp, ngươi thay đổi quả thật rất nhiều đó. Phụ thân rốt cuộc để lại cho chúng ta những vật gì. không ngờ khiến cho ngươi trải qua lột xác như thế.
Dương Lỗi không chỉ khí chất toàn thân thay đổi lớn, ngay cả một thân tu vi cũng từ Luvện Khí hậu kỳ tấn thăng đến Luyện Khí đỉnh phong. Luyện Khí đỉnh phong! Bậc Tu vi và thực lực này ở trong Dương gia bảo tuyệt đối không bị xem nhẹ. đủ để ngạo thị và kinh sợ những kẻ tán tu khu phục lân cận.
- Ca ca! Ngươi cũng khiến ta phải nhìn với ánh mắt khác xưa đó. Trong thời gian hai tháng, ngươi từ một phế nhân lại trở lại tu tiên giới. ta còn nghe nói ngươi mở y quán tế thế cứu nhân. phổ vêu thiên hạ? Đây cũng không phải tính cách của ngươi.
Dương Lỗi không chút nào yếu thế, trong mắt tinhh quang lấp lóe, nhìn thẳng đại ca mình. trong mơ hồ có một cỗ xu thế muốn áp đảo. Trong giọng nói của hắn cũng mang theo vài tia trào phúng và nghi ngờ.
Hắn là thân đệ đệ của Dương Phàm, hai người từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên. làm sao không hiểu tính cách của nhau được. Tế thế cứu nhân. phổ yêu thiên hạ! Đây căn bản không phải một trong nhưng đức tính mà Dương Phàm có. Dương Phàm thành thục rất sớm. từ rất lâu trước đó đã nhìn thấu bản chất tu tiên giới: Cá lớn nuốt cá bé. sát phạt quyết đoán. ích lợi rõ ràng, không làm việc gì không có ích lợi với mình. cũng không làm chuyện gì không có ý nghĩa.
- Ha ha! Đệ đệ à, cũng chỉ có ngươi là người hiểu ta nhất đó.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười. không ngờ không có phủ nhận nghi ngờ của Dương Lỗi. chợt thay đổi câu chuvện nói:
- Đại ca! trước kia thiên phú của ngươi siêu phàm. tu vi vẫn luôn đạp ta dưới chân. thậm chí còn là đệ nhất nhân trong gia tộc Khi đó. ở trong nhà ngươi nói cái gì thì là cái đó. ta không thể vi phạm. muội muội và mẫu thân cũng đều nghe lời ngươi.
Tuy nhiên, hiện tại đã khác trước, trong nhà này người có tư cách lên tiếng không còn là ngươi nữa. tuổi tác cũng không phải là lý do mà ta phải phục tùng ngươi.
- Ồ?
Dương Phàm lạnh nhạt cười:
- Chung quy ta vẫn là ca ca của ngươi, trước khi phụ thân rời đi cũng từng nói qua rằng ngươi phải nghe lời ta nói chẳng lẽ ngươi quên rồi?
- Câm miệng! Khi đó ta còn chưa đến sáu tuổi hiện tại đã trường thành rồi, đủ để gánh vác cả gia đình này, che chở mỗi một người thân. Thử hỏi đại ca ngươi xem, hiện tại ngươi có năng lực này không?
- Theo ta được biết, Kinh Đô Dương gia trước mắt dường như đang bắt tay vào làm một chuyện gì đó. nhưng lại phái ra một lượng lớn nhân thủ và tu sĩ cường đại sợ rằng không có thời gian quan tâm tới chuyện tình nơi Dương gia bảo xa xôi này. Mà cừu hận với Kinh Đô Dương gia cũng chỉ giới hạn trong mấy người thế hệ trước, cũng không phải chuvện gì quá ghê gớm. Nếu không như vậy làm sao phụ thân lại đưa chúng ta tới Vụ Liễu Trấn. cho người đi vào Dương gia bảo tu tiên?
- Chẳng lẽ từ trong di thư phụ thân lưu lại ngươi đã biết được chuyện tình năm đó?
Dương Phàm biến sắc. vội vàng hỏi.
- Đúng vậy. ta biết một chút.
Dương Lỗi cười ngạo nghễ:
- Chuvện năm đó liên quan đến mấy người gồm phụ thân. sư tôn ngươi Liễu Vô Ngân. cộng với trưởng lão của Kinh Đô Dương gia Từ tiên sinh. Nhưng chuyện đó đều là ân oán cá nhân. cũng không tính là thâm cừu đại hận gì. Trên cơ bản một thế hệ đã qua vẫn không giải quyết được gì. Hơn nữa. theo như lời phụ thân nhắn lại. mấy người này còn không tính là kẻ thù chân chính của Dương gia chúng ta.
- Vậy cừu gia chân chính là ai? Hiện tại phụ thân ở nơi nào?
Dương Phàm khẩn trương hỏi.
- Không biết! Trong lời Phụ thân nhắn lại cũng không nói đến. Nhưng cha cảnh cáo chúng ta nếu không có tu vi Trúc Cơ Kỳ. tuyệt đối không thể điều tra việc này. Nếu muốn báo thù. ít nhất cần phải đạt tới tu vi Kim Đan Kỳ.
Dương Lỗi đạm mạc nói:
- Cho nên. ngươi nhất định phải giao cho ta khỏa uẩn Thần Đan kia. để ta nhanh chóng tiến vào Ngưng Thần Kỳ. Dựa vào tư chất và khả năng của ta. cùng với vốn liếng phụ thân lưu lại, ngày sau tiến vào Trúc Cơ KỲ cũng không phải không có khả năng.
- Phụ thân rốt cuộc để lại cho chúng ta những gì? Lời người nhắn lại đâu?
Dương Phàm lại chất vấn.
- Đại ca! Thật xin lỗi. việc này hiện tại ta không thể nói cho ngươi. Lời phụ thân nhắn lại ta cũng đốt rồi, sợ lưu lại hỏng việc, bị kẻ hữu tâm phát hiện.
Dương Lỗi ngạo nghễ nói.
Dương Phàm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Được rồi, uẩn Thần Đan ta cho ngươi cũng không sao. dù sao vật này với ta mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
Cảnh giới linh hồn của hắn hiện tại ít nhất đã ngoài Ngưng Thần hậu kỳ, một viên uẩn Thần Đan trung phẩm đối với hắn mà nói quả thật không có hiệu quả gì. Đến lúc đó nếu cần tiến giai Ngưng Thần Kỳ. chỉ cần pháp lực đạt tới là có thể hoàn toàn thông qua. Hơn nữa. trong tay hắn có tới hai khỏa uẩn Thần Đan trung phẩm.
Dương Lỗi mừng rỡ:
- Đại ca! Ngươi thật sự đồng ý cho ta đan dược đó? Đương nhiên, ta cũng có thể trao đổi ít đồ bồi thường cho ngươi một chút, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.
- Quên đi. hơn phân nửa là ngươi dùng một trong những đồ phụ thân lưu lại trao đổi với ta. vậy thì có ý nghĩa gì nữa. Khỏa uẩn Thần Đan này coi như ta chiếu cố đến tình cảm huynh đệ mà cấp nó cho ngươi đ
Dương Phàm lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc bình ngọc. ném cho Dương Lỗi.
- Đa tạ đại ca!
Dương Lỗi vẻ mặt vui mừng. tiếp lấy bình ngọc. thậm chí ngay cả nhìn xem cũng không, trực tiếp để bình ngọc vào trong túi trữ vật Bộ dáng dường như vô cùng tin tưởng đại ca mình.
- Đương nhiên, ta vẫn muốn khuyên ngươi một lời. Trong thời gian ngắn tới tốt nhất không nên trùng kích vào Ngưng Thần Kỳ, tu vi tăng lên quá nhanh, cảnh giới không ổn định không nói mà mang tới cho mình họa sát thân mới là mất nhiều hơn được.
Dương Phàm lên tiếng khuyên can.
- Đại ca yên tâm. ta cũng không phải kẻ ngốc.