Hai tên thị vệ phía sau biến sắc. vội vàng tăng tốc. đuổi theo sát phía sau Dương Phàm. Bọn chúng tự tin rằng bản thân là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. pháp lực so với Dương Phàm còn thâm hậu hơn. khí lực cũng dài hơi hơn. chỉ cần đuổi theo lúc nữa là có thể bắt được. Cứ như thế. ba người nàv hai sau một trước chạy đi trong mãnh thâm sơn này, tạo ra một cuộc chạy thi. Bọn họ đều là người tu tiên, thể chất so với thường nhân mạnh hơn nhiều, lại có pháp lực nên tốc độ so với những khoái mã bình thường cũng nhanh hơn rất nhiều. Không lâu sau. ba người Dương Phàm đã chạy ra hơn trăm dặm. Hai tên thị vệ phía sau trên người ẩn ẩn lộ ra thanh quang nhàn nhạt. linh khí trong cơ thể không ngừng lưu chuyển.
- về mặt tốc độ. tên tiểu tử này không ngờ cũng không kém hơn chúng ta mấy. Cứ thế này không ổn. chúng ta nên làm gì bâv giờ?
Vừa đuổi theo. hai tên thị vệ vừa nói chuyện với nhau.
- Cái này cũng không có gì kỳ quái cả, chạy trốn có thể là sở trường của hắn. hon nữa chúng ta cũng chưa dốc toàn lực. Không bằng hai người chúng ta so bì pháp lực với hắn. làm cho hắn chết mệt đi! Với tu vi hậu kỳ của chúng ta pháp lực hơn tên sơ kỳ này rất nhiều. ít nhất cũng phải gấp đôi khí mạch cũng dài hơi hơn.
Tên thị vệ còn lại cũng sáng mắt lên nói:
- Đây là một ý hay. đợi lát nữa hắn mệt đến chết thì cũng không cần chúng ta phải động thủ nữa. Nếu trong quá trình đấu pháp. vô tình ngộ sát hắn thì công tử khẳng định cũng sẽ trừng phạt chúng ta.
Rất nhanh, hai tên thị vệ này lại có ý niệm mới trong đầu.
Khóe miệng Dương Phàm nổi lên một tia cười lạnh. lộ ra vẻ trào phúng, thấp giọng nói thầm:
- Ha ha. đâv là một chủ ý không tồiĐây đã cách Tú Ngọc Các cũng mới trăm dặm. tu sĩ đấu pháp sinh ra dao động linh khí và hào quang pháp bảo cũng dễ dàng kinh động tới những cao nhân ngự kiếm phi hành trên bầu trời, không phải là nơi phù hợp để giết người diệt khẩu.
Nghĩ đến đâv. tốc độ của Dương Phàm lại gia tăng hai phần. đã đạt tới cực hạn của hắn. Dưới trạng thái này, tốc độ tiêu hao phép lực cũng là lớn nhất. Thấy hắn tăng tốc, sắc mặt i tên thị vệ kia đại biến. đồng thời cắn răng vận chuyển pháp lực, tốc độ cùng tăng tới cực hạn. Hai phương cùng lộ ra thực lực. phép lực tiêu hao rất nhanh!
Thật ra Dương Phàm cũng không có vần đề gì. Khả năng khôi phục của hắn đã đạt tới mức biến thái lại đang trong trạng thái Toàn Tri Mô Thức cho nên sinh mệnh tiêu hao trong cơ thể đã nhanh chóng được khôi phục lại.
về mặt tổng thể mà nói thì tốc độ tiêu hao của hắn còn chậm hơn tốc độ hồi phục một bậc cho nên rất thoải mái. TUY nhiên hai gã thị vệ phía sau hắn thì đang phải cố gắng hết sức. mồ hôi không ngừng rơi xuống, rất nhanh đã bắt đầu hô hấp dồn dập.
- Trà Truyệnh đệ. cố gắng thôi! Chúng ta ăn vào mấy viên Hồi nguyên đan đi!
Hai người không ngừng kiên trì. lấy ra dược bình. bắt đầu phải sử dụng linh đan. Rất nhanh, thể lực của bọn chúng đã bắt đầu khôi phục. Dương Phàm chạy ở phía trước, thấy bọn chúng dùng linh đan thì cũng không lo lắng chút nào. Loại linh đan bậc Thấp này cho dù dùng tới mấy viên thì dưới trạng thái toàn lực chạy đi này tác dụng cũng không lớn. Dùng linh đan quá nhiều còn có thể ảnh hướng không tốt tới thân thể. sinh mệnh cạn kiệt. tổn hại tới thọ nguyên. Một khi băng hội thì thậm chí còn tạo ra một số tác dụng phụ.
Vù vù!
Hai người phía sau không ngừng hô hấp. về mặt linh khí tuy rằng có thể miễn cưỡng cung cấp nhưng thân thể có chút không chịu đựng được nữa. Thời gian dần Trôi qua. Dương Phàm khống chế tốc độ của mình. luôn bảo trì khoảng cách mười mấy trượng với hai người để chúng có thêm chút hy vọng. Hơn nữa. trong quá trình chạy trốn. Dương Phàm còn giả bộ làm ra vẻ đang chống đỡ hết sức. không ngừng thở dốc. còn mạnh mẽ bức ra đầy mồ hôi.
- Cố gắng kiên trì đi. tên tiểu tử kia cố không được lâu nữa đâu.
Hai tên phía sau nghiến răng nghiến lợi. hận Dương Phàm thấu xương.
Nhưng một cái ngồi xuống của hắn lại khiến hai người phía sau chụp vào hư không. Chỉ thấy mắt hoa lên. Dương Phàm đã biến mất khỏi tầm nhìn!
Một tia ý niệm cuối cùng cũng không sinh ra nổi, thể lực hai người đã cạn kiệt. pháp lực cạn kiệt. không còn chút lực lượng nào nữa!
Bùm bùm!
Hai thị vệ Luyện Khí hậu kỳ đồng thời ngã xuống, khẽ rên rĩ. trong mắt lộ ra một tia mờ mịt và hối hận.
- Ha ha. hai người các ngươi thật có dũng khí!
Dương Phàm đi tới trước mặt hai người này, vẻ mặt tươi cười sáng lạn lên tiếng.
- A!
Hai tên thị vệ trợn mắt há mồm. nhìn Dương Phàm như thấy một con quỷ. Giờ phút nàv bộ dáng của Dương Phàm rất nhẹ nhàng, uể oải đứng nơi đó. như không còn chút sức lực nào nữa!
- Cái nàySao có thể?
Hai tên này ngây người, gần như không tin được sự thật trước mắt mình. Một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ. không ăn đan dược. chỉ bằng thể lực không ngờ cũng có thể khiến hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ mệt tới chết!