Dưới pho tượng Niêm Ngọc Quan Âm tươi cười thản nhiên. Dương Phàm không nghĩ tới lại gặp Vân tiên tử dưới tình huống như vậy. Còn may lúc này là sáng sớm, người trong Thanh Viễn Tự rất thưa thớt không gây nên chấn động gì. Cách biệt một năm, nàng vẫn điềm tĩnh như trước, xinh đẹp như trước. Mặt mang một tấm lụa che, che mặt ngọc từ đôi mắt trở xuống, da thịt trắng như tuyết ngọc lộ ra hào quang mê người, tóc đen phất phới tuyệt trần. Có bộ váy dài màu lục nhạt làm nền nhìn như tinh linh trong gió.
Đôi mắt sáng kia, điềm tĩnh như băng trong suốt như nước hồ thu phảng phất ẩn chứa vô hạn lực ý và sinh cơ. Trên thực tế, Dương Phàm chỉ cần nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lực ý sinh mệnh là có thể nhận ra thân phận của nàng.
- Dương công tử, Vũ Tịch tới muộn.
Nàng cười xin lỗi, cho dù là thanh âm xin lỗi, vẫn dịu dàng như nước suối, giọng thánh thót như âm thanh của trời.
Dương công tử?
Tâm thần Dương Vũ chấn động trên mặt lộ vẻ mừng như điên. Dương Phàm đứng yên tại chỗ bình tĩnh tự nhiên.
Dương công tử, rốt cục là Dương công tử nào?
Rất không khéo là trong đại điện này có hai vị Dương công tử. Vân Vũ Tịch đi vào đại điện vừa lúc nhìn đến tượng phật Niêm Ngọc Quan Âm thản nhiên cười cúi người thi lễ:
- Nghe danh Niêm Ngọc Quan Âm đã lâu!
Người tu tiên kính thần phật nhưng không tin thần phật. Trong đại điện chùa chiền này nhìn thấy Niêm Ngọc Quan Âm đại từ đại bi, Vân Vũ Tịch cảm thấy ngạc nhiên vui mừng liền cúi người thi lễ, động tác tao nhã tự nhiên, làm cho người ta có một loại chấn động và hưởng thụ về thị giác. Dương Vũ mặt kích động nhìn vị nữ thần hoàn mỹ trong lòng ngay cả hô hấp đều ngừng trong giây lát ngắn ngủi dáng vẻ cao ngạo trên người cũng không còn tồn tại. Trong mắt hắn hào quang nóng rực gần như có thể khiến người tan chảy. Có thể thấy được thâm tình của người này.
Dương Phàm bình tĩnh hơn hắn rất nhiều, nhưng tim đập dồn dập cùng thần thái trong mắt không cách nào che giấu tâm tình hắn giờ phút này.
Dương Vũ hít sâu một hơi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra ý cười ấm áp cử chỉ nhẹ nhàng tao nhã thong dong đi tới:
- Vân tiên tử. Không nghĩ tới nàng cũng tới Thanh Viễn Tự.
- Ha ha. Không nghĩ tới Vân tiên tử lại tới Thanh Viễn Tự. Nếu đã như vậy, không ngại để ta hướng dẫn du lịch cho nàng. Đại bộ phận danh thắng cổ tích nơi kinh đô ta đều nghe nhiều mà thuộc.
Mà lúc này, Dương Phàm đã đi tới, trên mặt lộ ra vài tia vui sướng phát ra từ nội tâm, chăm chú nhìn con ngươi yên lặng như nước của Vân Vũ Tịch hít sâu một hơi nói:
- Vũ Tịch cô nương. Cách biệt một năm như ngàn năm. Ước hẹn Hàn Viễn Sơn hôm nay, khổ chờ ba trăm ngày đêm.
Vân Vũ Tịch nghe vậy, trong con ngươi yên tĩnh như nước cũng lóe lên một tia ngượng ngùng động lòng người, đối mắt nhìn Dương Phàm một lát, cười xinh đẹp rồi xoay người mà đi. Vừa thấy Vân tiên tử đột nhiên rời đi, Dương Vũ ngẩn ra vẻ mặt tức giận nhìn Dương Phàm:
- Ngươi là kẻ vô tri, không biết lễ phép, đường đột giai nhân khiến Vân Vũ Tịch rời đi.
Dương Phàm lộ vẻ trào phúng liếc hắn một cái, không nói gì lập tức đuổi theo tìm tung tích Vân tiên tử. Thông qua giao lưu bằng mắt vừa rồi, Dương Phàm có thể cảm nhận được tâm ý của Vân Vũ Tịch không chút nào biến đổi so với năm trước, thậm chí càng rõ ràng hơn. Điều này khiến hắn thật cao hứng không thèm để ý tới Dương Vũ.
Thấy Dương Phàm cũng đuổi theo hướng Vân tiên tử, Dương Vũ giận dữ:
- Ngươi đứng lại đó cho ta. Đi thêmbước, ta hủy y quán của ngươi.
Dương Phàm lạnh lùng cười không thèm để ý, đưa mắt ra hiệu cho Hồ Phi.
Dương Vũ đầy mặt kinh ngạc sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Trong tay hắn lấy ra một cái túi màu xanh liều mạng rót phép lực vào trong.
Ông -
Túi màu xanh này đột nhiên bành trướng mấy lần. sau đó phóng ra một cơn gió lốc màu xanh cuồng bạo lập tức bao trùm phạm vi vài chục trượng, dư ba dao động gần đó vài trăm trượng, thanh thế mênh mông cuồn cuộn. Trong lúc nhất thời, bụi mù bốc lên bốn phía, lá khô bay đầy trời khó có thể nhìn thấy gì.
- Chạy đi đâu!
Trong gió lốc hỗn loạn kia truyền đến tiếng rống to của Hồ Phi đuổi theo bóng người màu trắng. Nguyên lai Dương Vũ không có nhiều phần thắng, trong lòng lại không bỏ được Vân tiên tử. liền sử dụng Linh Khí chạy giữ mạng, nhân cơ hội chạy trốn. Đáng tiếc. hắn cũng quá coi thường Hồ Phi. Người này nhìn như lỗ mãng nhưng kỳ thật có thiên phú chiến đấu rất cao, lập tức nhắm chuẩn hắn. đuổi theo không bỏ.
Dương Phàm nhẹ nhàng bay lên trên cây, đứng cùng Vân Vũ Tịch trên một cành cây, hai người đưa mắt nhìn nhau. Dương Phàm hai mắt sáng quắc. Vân Vũ Tịch bên tai hơi đỏ, khẽ cúi đầu.
Lần này gặp mặt. Dương Phàm cảm giác Vân Vũ Tịch càng thân thiết động lòng người, giống như tinh linh trong rừng rậm nguyên thủy.
- Một năm không gặp. Vũ Tịch cô nương vẫn khỏe chứ?
Dương Phàm thu hồi ánh mắt tạm thời nhìn ra phương xa làm nhẹ bầu không khí trước mắt khiến tim đập gia tốc.
- Vũ Tịch vẫn khỏe, ở Dược Tiên cốc học tập tu luyện, hái thuốc trồng hoa bình thản thanh tĩnh nhưng thường xuyên lại nhớ tới công tử. Hôm nav gặp gỡ tuy có trắc trở nhưng Vũ Tịch hết sức vui vẻ. Mà ngược lại công tử, một năm không thấy. biến hóa không nhỏ.
- Một năm qua ta cũng trải qua một số khó khăn tuy nhiên tu vi tiến bộ thần tốc. Hiện tại cùng không cần sợ hãi hạng người tầm thường kia.
Dứt lời. hắn hơi phóng ra một chút khí tức.
- Trúc Cơ Kỳ.
Vân Vũ Tịch kinh dị vô cùng, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị như mặt hồ yên ả nổi lên từng gợn sóng.
- Đúng vậy, chưa được bao lâu.
Dương Phàm lộ vẻ tự hào nói.
- Công tử thật làm cho người ta ngạc nhiên vui mừng. Mới một năm không thấy đã có được thành tựu như thế.
Vân Vũ Tịch phát ra vui mừng từ nội tâm.
Hai người nói chuyện vui vẻ, ngẫu nhiên có vài tia mới mẽ khiến tim đập mạnh, không khí dường như đang vang lên một khúc nhạc của trời. Chỉ chốc lát, hai người đơn giản ngồi trên cành cây trò chuvện với nhau, từ cuộc sổng trải qua đến sau đó là học vấn y đạo.
Nói tới y thuật, Vân Vũ Tịch đột nhiên đề cặp đền Tiên Hồng Y Quán kinh đô. tò mò nói:
- Vũ Tịch nghe nói. đệ nhất thần y kinh đô cũng là họ Dương, từng thi triển thần thuật "Khởi tử hồi sinh"'.
- Đúng vậy. Ngày đó ta nghe Dược sư trong y quán có nói qua, khi đó đã đoán là cô đã tới. Đáng tiếc ngày đó đang bế quan bỏ lỡ cơ hội.