Phi kiếm cắm trên boong tàu, ma khí lẫm liệt. thân kiếm sáng bóng nhè nhẹ run lên. lóe ra hàn quang, phát ra một trận ngâm vang làm người ta run sợ.
- Các hạ cũng là tu sĩ ma đạo. xin hỏi tôn tính đại danh? Tại hạ là Diệp Phong đệ tử đời thứ ba Âm La Tông.
Thanh niên áo bào đen cảm nhận được khí tức ma đạo bá đạo tuyệt luân trên người nam tử này, trong lòng giật mình. vội vàng hỏi.
Tu sĩ ma đạo. lấy thực lực làm đầu. nắm tay ai lớn thì người đó là lão đại. Đây là quy tắc cứng trắng trợn. Tuy rằng đều là tu sĩ ma đạo Ngưng Thần Kỳ, nhưng Diệp Phong rõ ràng cảm nhận được chênh lệch giữa mình và đối phương.
- Thạch Thiên Hàn.
Nam tử kia nhẹ nhàng phun ra ba chữ. ánh mắt lãnh liệt giống như lưỡi đao. xẹt qua mỗi người nơi đây. Sau đó, chậm rãi vươn tay, rút ra ma kiếm trước người. Viên lão đại vốn còn ôm vài phần hy vọng. chờ đợi cứu tinh đến. Nhưng mà. khi lão xác định người trước mắt cũng là một tu sĩ ma đạo lạnh băng vô tình. trong lòng hoàn toàn thất vọng.
Một đội tu sĩ ma đạo cũng đủ làm bọn họ chịu đủ rồi, bây giờ còn tới một ma đầu càng mạnh hơn nữa. đây đúng là họa vô đơn chí mà.
- Xin hỏi Thạch đạo hữu đột nhiên qua nơi này, có gì cần chỉ bảo? Các đệ tử Âm La Tông chúng ta vừa lúc cần một kiện Pháp Khí chở người cỡ lớn. mới hạ thủ với mấy người tán tu này.
Thạch Thiên Hàn chỉ nhàn nhạt nói một chữ. nhưng lại như lưỡi dao sắc lạnh băng cắm vào tim người ta.
Chỉ một chữ. lại ẩn chứa ma lực như vậy. Nhất thời. toàn trường tĩnh mịch.
Yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập cùng hô hấp của mỗi người, toàn bộ đều lộ vẻ kinh hãi.
- Đạo hữu. ngươingươi như vậy là có ý gì?
Thần sắc Diệp Phong biến đổi. hắn cũng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. nhanh chóng khôi phục lại từ trong khí thế đối phương kinh sợ.
- Chỗ này, tất cả thuộc về ta.
Thạch Thiên Hàn hời hợt nói.
Vừa nghe lời này, Diệp Phong không giận mà cười:
- Ha ha ha! Ngươi cho là ngươi là tu sĩ cấp cao. hay là tông sư ma đạo? Một chữ đã muốn đuổi chúng ta đi, cho rằng Âm La Tông ta dễ khi dễ hay sao. Ngươi đã không biết điều. hôm nay đừng trách chúng ta không khách khí.
Diệp Phong quát lớn một tiếng, trong tay tế ra một thanh thiết đao đen bóng nặng nề. trong tay lóe ô quang, quầng sáng phóng ra. thân hình như báo. chớp mắt tiếp cận trước người Thạch Thiên Hàn.
Hừ!
Theo một tiếng quát lạnh như sấm sét. một mãnh ô quang mang theo khí thế âm trầm. lấy thế thái sơn phủ xuống bao phủ không gian mấy trượng xung quanh Thạch Thiên Hàn. Thạch Thiên Hàn mặt không đỏ tim không đập nhanh, kiếm khí trong tay kích lên một trận ma khí sắc bén. nhẹ nhàng đỡ một kích của đối phương.
Keng!
Một tiếng vang kim loại trầm muộn. nhộn nhạo bốn phía. cuồng phong lan tràn. sóng khí càn quét. trong phạm vi mấy trượng chỉ còn lại hai người.
Nên biết, bản thân hắn sử dụng vũ khí là Linh Khí. hơn nữa ra tay trước, hẳn phải chiếm ưu thế tuyệt đối mới đúng.
Nhưng, sụ thật lại bày ra trước mắt.
Đều là Ngưng Thần sơ kỳ, Linh Khí đẳng cấp như nhau. hơn nữa đều là tu sĩ ma đạo, thực lực hai người lại hơn kém lớn như vậy.
Đây là chênh lệch do công pháp tạo thành!
Cửu u Ma Công, không hổ là ma công tuyệt thế, chấn cổ tuyệt kim.
- Mọi người lên!
Sắc mặt Diệp Phong thoáng hiện vẻ tái nhợt. thân hình lui nhanh, để thủ hạ cản trở chốc lát. Lúc này. trong cơ thể hắn còn một chút lực lượng tàn dư của Cửu u Ma Khí. hắn phải dùng một bộ phận pháp lực đi hóa giải.
Phốc! Phốc! Phốc
ở mặt khác. Thạch Thiên Hàn cũng không truy đuổi hắn. ma kiếm thoát khỏi tay, hóa thành một đoàn hắc mang đoạt mệnh. Mỗi khi lóe lên. đểu dễ dàng thu gặt sinh mệnh một tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Tu sĩ đồng cấp. ở trước mặt hắn cũng không chống đỡ được mấy hiệp. không cần nói những tu sĩ ma đạo Luyện Khí thấp hơn một bậc này.
Viên lão đại cùng các tu sĩ trên thuyền, nhìn mà kinh hoàng vỡ mật.
Thạch Thiên Hàn này, hoàn toàn là một ma đầu giết người không chớp mắt mà.
- Mọi người mau triệt lui!
Diệp Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, hóa giải xong ma khí trong cơ thể. là người đầu tiên ngự kiếm bỏ trốn.
Tồn tại dưới Nguyên Anh kỳ, sau khi thân thể bị tổn hại. gần như không có cơ hội cứu sống. Bởi vì ngay khoảnh khắc khi thân thể tử vong, nguyên thần cũng sẽ chôn theo cùng. Nếu tu sĩ có tu vi Ngưng Thần Kỳ trở lên. đã sớm chuẩn bị. để cho nguyên thần chạy ra trước khi thân thể tử vong thì còn có một đường hy vọng. Chẳng qua. năng lực sinh tồn ở bên ngoài của nguvên thần cực thấp. gần như không tồn tại được bao lâu.
Diệt sát xong Diệp Phong. Thạch Thiên Hàn thu hồi hai món Linh Khí. sau đó chậm rãi đi tới thu túi trữ vật cùng một kiện Linh Khí của Diệp Phong rơi trên mặt đất.
Lúc này, trên Thiên Hành Chu chỉ còn một mãnh yên lặng. chúng tu sĩ trên Thiên Hành Chu. bao gồm cả Viên lão đại bên trong đều có vẻ kính sợ nhìn Thạch Thiên Hàn. không dám có dị động gì.
Rốt cuộc. Thạch Thiên Hàn thanh lý xong chiến lợi phẩm. ánh mắt đảo qua những người này, cuối cùng rơi trên người Viên lão đại.
Sau khoảng khắc. sắc mặt Viên lão đại trắng bệch. giống như lọt vào hầm băng, run giọng nói:
- Chỉ cần ngài không thương hại huynh đệ chúng ta. điều gi cùng dễ thương lượng.
Nhưng mà. bọn họ không nhận ra ý cười trên khóe miệng Thạch Thiên Hàn mang theo vài phần hàm ý đùa giỡn.
Thạch Thiên Hàn chính là Dương Phàm. nói cách khác. cho dù là đi ngang qua. hơn phân nữa cũng sẽ không quản sống chết những người không liên quan.
- Ha ha! Thạch mỗ không tin những tán tu các ngươi có thể lấy ra cái gì làm ta động lòng!
Viên lão đại như được đại xá, vội vàng đi qua cắt dây trói gân trâu cho huynh đệ mình. hao phí một lát liền cởi bỏ phong ấn pháp lực trong cơ thể họ.