Không đợi Sở Sương nói xong, Triệu Đại Ngưu lập tức hào sảng:
“Tiểu sư muội có việc gì khó khăn thì cứ nói, huynh nhất định sẽ hết sức hỗ trợ!”
Vân mị lập tức nhíu mày, con trâu này chẳng những ngốc mà lại còn không có thường thức cơ bản. Nữ nhân kia mới mở miệng một chút, cái gì cũng chưa hỏi thì miệng đã đáp ứng. Người khác rõ ràng đem y đi bán, y lại còn vui tươi hớn hở giúp người nọ đếm tiền.
Vốn trên mặt Sở Sương có chút vẻ u sầu, ngay lập tức rạng rỡ hẳn lên. Triệu Đại Ngưu cũng tươi cười, chỉ cần tiểu sư muội có thể vui vẻ là tốt rồi.
Vân Mị lại càng không thoải mái, con trâu này chẳng những ngốc mà còn háo sắc. Nữ nhân khó coi lại càng đáng chết như vậy (chém), đáng giá để con trâu ngốc này giúp đỡ sao? Còn không bằng đi theo hắn…
Sở Sương định nói tiếp, lại bị Lưu Giang đoạt trước:
“Đại sư huynh, huynh thật sự hỗ trợ chúng ta thì thật tốt quá! Đại sư huynh chắc cũng biết bảo chủ của Cầm Hổ Bảo, Bắc Dã Sưởng…”
Triệu đại ngưu lập tức giật mình, bảo chủ Bắc Dã Sưởng của Cầm Hổ Bảo là cao thủ trong giang hồ; dù trên bài danh đứng sau mình, nhưng nếu thật sự quyết đấu thì y cũng rất khó thắng người này. Bất quá, Bắc Dã Sưởng này tuy rằng lãnh khốc, khởi sự (đại loại là đánh nhau bằng vũ khí) cũng lôi lệ phong hành (vang dội mạnh mẽ); nhưng trên giang hồ cũng được xem là người có uy tín danh dự, nếu người không phạm hắn thì hắn không đụng tới người; cũng là người biết phân biệt phải trái, không phải là không chuyện ác nào không làm. Vợ chồng tiểu sư muội sao lại đắc tội với người này?
“Làm sao mà hai người lại đắc tội hắn?”
Lưu giang bộ dạng buồn rầu, nói tiếp:
“Phu thê chúng ta võ công không tốt lại làm sinh ý nhỏ, nào dám đắc tội với hắn. Là hắn thèm nhỏ dãi Lôi Vân Đao của sư huynh, lại biết quan hệ của sư huynh với nương tử, liền tới cửa uy hiếp, nói không giao ra Lôi Vân Đao sẽ làm Lưu gia chúng ta không thể sống trên giang hồ…. Đại sư huynh, ngươi cũng biết thế lực của Cầm Hổ Bảo như thế nào rồi.”
Triệu Đại Ngưu bắt đầu rầu rĩ, nếu chỉ xét về võ công thì y còn có hy vọng thắng, nhưng nói đến thế lực trên giang hồ, y một chút cũng chẳng có. Nhưng nếu nói y giao ra Lôi Vân Đao của sư phụ, vậy thật sự có lỗi với người.
Y nhịn không được hỏi Lưu Giang:
“Vậy làm sao bây giờ? Muội phu……”
Lưu Giang ngay giữa câu nói của Triệu Đại Ngưu chen vào, trong mắt lúc này toát ra vẻ tính kế nói:
“Đệ và nương tử dù phối hợp với nhau cũng không phải đối thủ của Bắc Dã Sưởng. Không bằng sư huynh đến quý phủ của ta ở lại hai ngày, đợi Bắc Dã Sưởng tìm đến, với võ công của đại sư huynh, hắn cũng không thể làm gì được……”
“Được rồi, vậy ta cùng hai người trở về…” Triệu đại ngưu đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Vân Mị, y còn chưa đưa Vân cô nương về nhà.
“Nếu không, huynh đưa Vân cô nương trở về trước, sau đó sẽ trở về tìm hai người…”
“Vạn nhất Bắc Dã Sưởng giữa chừng đến thì thế nào?” Lưu giang lập tức nóng nảy. Đùa gì chứ? Sở dĩ gã đề nghị Triệu Đại Ngưu cùng bọn họ về Lưu phủ đều là vì Vân Mị.
Vân Mị vừa thấy ánh mắt Lưu Giang liền đoán ra được suy tính của gã.
Hừ……
“Triệu đại ngưu, ta muốn đi cùng ngươi.”
“Như vậy không tốt đâu… Một cô nương như cô…” Sao có thể để Vân cô nương theo bọn họ được, hơn nữa y cùng Vân cô nương cũng chỉ là bình thủy tương phùng (tình cờ gặp gỡ). Vân cô nương này thật là không có ý thức an toàn, sao có thể tùy tiện theo người xa lạ như y chứ. Y nhịn không được liền giáo đạo (dạy dỗ) Vân Mị một phen:
“Vân cô nương, ngươi thân là nữ nhi, ở bên ngoài rất nguy hiểm, nên sớm về nhà vẫn hơn. Theo đại nam nhân như ta thật sự không tốt cho thanh danh của cô, danh tiết với một cô nương vẫn là quan trọng nhất.”
Vân mị nhịn không được xem thường. Tên này chẳng những ngốc lại còn dài dòng, hắn không kiên nhẫn nói:
“Ta không có nhà để về, không có nơi nào để đi.”
Thì ra Vân cô nương lẻ loi một mình, thật là đáng thương. Trong mắt Triệu Đại Ngưu tràn đầy đồng tình, lập tức nói:
“Vân cô nương, vậy ngươi hãy theo ta đi, ta nhất định sẽ đối đãi với ngươi như muội muội, đến lúc đó nhất định sẽ tìm một nhà tốt cho ngươi.”
Vân mị thật muốn mua khối đậu hủ để đập đầu vào, cư nhiên còn muốn đem hắn gả đi… Triệu Đại Ngưu này đối với hoàng kiểm bà (phụ nữ có chồng) thì chảy nhỏ dãi, thế mà lại muốn đem mỹ nhân như hắn tống đi ── thật là có bản lĩnh!
“Như vậy không thể tốt hơn! Muội muội đại sư huynh, đương nhiên cũng là muội muội vợ chồng chúng ta. Vân cô nương ở trong Lưu phủ chúng ta bao lâu cũngđược!” Đương nhiên làm tiểu thiếp của ta là tốt nhất, ha ha ha ha…..
Ngoại trừ Triệu Đại Ngưu, mọi người ở đây ai cũng đoán được chủ ý của gã. Sở Sương oán hận trừng Vân Mị, quả nhiên là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Mà Vân Mị thì khinh thường vợ chồng bọn họ. Hắn thật muốn xem hai người này sẽ ra chiêu gì.
Thế là ba người mang ý nghĩ xấu xa cùng Triệu Đại Ngưu đến Lưu phủ ở trấn Cẩm Trì.