Vân Mị sau khi dọn dẹp xong tất cả, lại chú ý mang vật liệu làm cơm tối ra, nhớ đến trong bố trang tốt nhất ở Lạc Dương, hắn có làm một vài bộ quần áo trẻ con nên muốn đi lấy. Từ phòng bếp đi ra, ở ngoài cửa do dự một chút, cuối cùng thở dài yên lặng quay người lại. Hắn muốn nói một tiếng với Triệu Đại Ngưu, chỉ là nghĩ đến việc mình bất quá dùng cái mặt nóng lại bị y dán cái mông lạnh lên, thì có cái gì đáng giá mà nói......
Đợi đến khi Vân Mị đi lấy quần áo về đã sắp đến thời gian cơm chiều, hắn do dự, lấy vài bộ đồ mới dành cho hài tử ra, hắn khá là thỏa mãn. Kỳ thật rất muốn cho Triệu Đại Ngưu xem, nghĩ đến một đứa trẻ phấn phấn nộn nộn chân chính của mình và Triệu Đại Ngưu mặc những bộ quần áo xinh đẹp này hắn vừa đắc ý vừa vui vẻ. Muốn chia sẻ cảm giác này với Triệu Đại Ngưu, lại sợ Triệu Đại Ngưu không lĩnh tình, chính hắn lại phát hỏa, kết quả lại làm cho mối quan hệ của hai người càng trở nên căng thẳng hơn......
Quên đi, vẫn nên làm cơm trước thì hơn, đợi đến lúc ăn cơm khi không chú ý thì nói một hai câu, coi như là mình thuận tiện nói ra thôi.
Cầm quần áo chỉnh tề để qua một bên, hắn lại đi đến phòng bếp, tâm tình sung sướng mà làm cơm chiều, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, liền đến trước cửa phòng gọi: “Triệu Đại Ngưu, ăn cơm.”
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Triệu Đại Ngưu bước ra, hắn lại hét lên: “Triệu Đại Ngưu, ăn cơm.” Vẫn không có đáp trả, kỳ quái, hai ngày nay hắn thật sự không có chọc đến Triệu Đại Ngưu, lại không nói đến người đàn bà kia dù chỉ nửa chữ, sao Triệu Đại Ngưu lại không để ý đến hắn?
Do dự trước cửa một lúc, hắn lại gọi vài tiếng, trước sau vẫn không có ai đáp lại hắn. Triệu Đại Ngưu chắc không xảy ra chuyện gì chứ! Trong lòng hắn bắt đầu hơi hốt hoảng, không hề do dự trực tiếp xông vào, chỉ thấy toàn bộ thân thể cao lớn của Triệu Đại Ngưu cuộn lại thành một đống, toàn bộ quần áo đều ẩm ướt rơi rớt, y đưa lưng về phía hắn nên hắn không thấy rõ vẻ mặt của y là gì.
“Triệu Đại Ngưu! Xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Mị nhìn toàn bộ thân thể của Triệu Đại Ngưu phát run, nhìn qua dáng vẻ không thật sự thoải mái, trong lòng kích động, vội vàng tiến đến trước cơ thể y, liền nhìn thấy cả người Triệu Đại Ngưu đổ đầy mồ hôi, ngũ quan cương nghị nhăn nhó lại, môi bị cắn đến gần như thối nát, có thể thấy được giờ phút này y đang nhận lấy bao nhiêu thống khổ.
Vân Mị nhất thời trở nên kích động, xem ra là phải sinh! Chết tiệt! Con trâu ngốc này! Phải sinh mà cũng không gọi hắn! Bối rối nhìn xuống phía dưới của Triệu Đại Ngưu, dưới thân của y đã sớm là một mảnh ố vàng của niêm dịch, bên trong niêm dịch này còn pha lẫn một chút màu đỏ, hiện giờ thời tiết ôn hòa, nhưng bãi chất nhầy này đã lạnh như băng, xem ra y vỡ nước ối đã nhiều giờ rồi! Thật sự là chết tiệt mà! Con trâu ngu xuẩn chết tiệt này! (công nhận nó ngu thật -_-)
“Tại sao nước ối vỡ ra cũng không gọi ta!” Vân Mị nộ khí trùng thiên hỏi, nhìn thần sắc Triệu Đại Ngưu thật sự đau đớn vô cùng, hắn lại mềm lòng, thật sự là với con trâu bướng bỉnh ngu ngốc chết tiệt này không có cách nào......
“Ngươi...... Làm cái gì...... Không cần...... Ô......” Kinh hãi nhìn Vân Mị phải cởi quần của mình, nghĩ đến việc ô vật đọng lại dưới hạ thể của mình bị Vân Mị nhìn thấy không sót thứ gì, y kích động kháng cự, chỉ là vừa mở miệng lập tức tiếng rên rỉ thống khổ không nhịn được thốt ra, bụng lại cứng đến phát đau, cảm giác giống như có cái gì đó đang phá bụng y chui ra, hơn nữa thời gian đau đớn liên tục lâu hơn, mức độ đau đớn đã tăng lên.
“Ô......” Vân Mị hoàn toàn không có ý định dừng tay, y một bên nén đau, một bên kháng nghị kẹp chặt hai chân, không cho Vân Mị cởi cái quần bẩn thỉu kia của mình.
“Không cởi làm sao sinh đứa bé được?! Triệu Đại Ngưu ngươi rốt cuộc có biết mình sắp sinh hay không!” Vân Mị thật sự tức giận đến phát run, đã là lúc nào, con trâu ngốc này còn muốn làm khó mình! Lấy ra cái kéo đã chuẩn bị trước, một đường cắt quần của Triệu Đại Ngưu.
“Không cần...... Ô ──” Không ngờ rằng lại nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Vân Mị, Triệu Đại Ngưu tựa đầu ra phía sau, đau đớn trên bụng càng làm y bất lực phát ra tiếng rên rỉ, hai chân bị khống chế tách ra, Triệu Đại Ngưu cảm thấy nhục nhã đến cực điểm.
Xem ra đứa bé này ra ngoài còn cần thêm chút thời gian, hiện giờ không phải lúc để hắn sợ hãi, hắn phải nhanh chuẩn bị mới được. Cũng may công khóa lúc trước hắn làm coi như không tồi, nên chuẩn bị cái gì đều đã chuẩn bị tốt, phải chạy đi lấy mấy thứ đồ vật, còn phải đun nước sôi......
Vân Mị ngăn chặn sự khẩn trương và cơn khủng hoảng dưới đáy lòng, cố gắng hồi tưởng lại thuật đỡ đẻ mà bình thường mình vẫn hay nghiên cứu, lại hoang mang rối loạn chạy đến thư phòng lấy đồ đã được chuẩn bị, nhìn đến đồ ăn trên bàn mới nhớ đến Triệu Đại Ngưu hẳn đang đói bụng, cần ăn vài món để có khí lực sinh đứa bé!
Ánh mắt của Triệu Đại Ngưu bị mồ hôi làm mờ đi, nhìn Vân Mị hoang mang rối loạn trương trương chạy ra ngoài, trong lòng một trận chua sót, hắn từ đầu đến cuối vẫn không chịu nổi hình dạng của y, ghét bỏ y, đột nhiên xúc động muốn khóc......