Lúc trước vị trưởng lão mũi ưng kia, có chút cấp bách:
- Thế nhưng tông chủ, bản tông danh ngạch chỉ có ba, trog đó một cái đã ban cho Mông Thủy. Huống chi, Từ Huyền này cho dù rất có thiên phú tiềm lực, nhưng luận thực lực tổng hợp lại cùng Mông Thủy cũng có chút chênh lệch.
Tông chủ chính sắc nói:
- Sài trưởng lão yên tâm. Mông Thủy luận thiên phú tiềm lực, ở trong Tam Dương Thập Tông tài tuấn có thể bài danh trước ba, kỳ tài bực này cấp ra danh ngạch, tự nhiên sẽ không thu hồi.
Sài trưởng lão kia nghe vậy, trong lòng đại định, ánh mắt nhàn nhạt thoáng nhìn Từ Huyền Từ Huyền, có một loại ý vị có chút hả hê.
Kế tiếp, tông chủ và hai vị chấp pháp trưởng lão trái phải bắt đầu thấp giọng thảo luận.
Nếu Mông Thủy danh ngạch này đã xác định, như vậy chỉ có thể trong hai danh ngạch còn lại tranh thủ.
Thế nhưng, còn lại hai danh ngạch, là đệ tử chân truyền của tông chủ, một là đệ tử chân truyền của bán bộ Kim Đan chấp pháp trưởng lão.
Từ Huyền mơ hồ cảm thấy được, vị hồng bào chấp pháp trưởng lão kia ánh mắt nhìn phía chính mình, nhướng mày, hình như có vẻ chán ghét.
- Tên chấp pháp trưởng lão này khẳng định khẳng định sư tôn của Tuyền sư huynh kia.
Từ Huyền thầm nghĩ nói.
Luận tư cách, một vị Hoàng Phủ sư huynh khác là đệ tử chân truyền của tông chủ, quan hệ càng cứng hơn.
Như vậy còn lại Tuyền sư huynh thì khả năng đã bị uy hiếp.
- Tông chủ.
Hồng bào chấp pháp trưởng lão chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt thoáng nhìn Từ Huyền:
- Tiểu tử họ Từ này, dù sao cũng không phải đệ tử đích truyền của bản tông, nếu như dưới tình huống chênh lệch không lớn, tự nhiên là đệ tử đích truyền của bản tông được ưu tiên.
- Lời tuy như vậy, nhưng Từ tiểu hữu, cũng là nghìn dặm xa xôi tới đây, lại là bất thế kỳ tài, dù sao cũng phải cho hắn một cơ hội.
Tông chủ nhíu mày.
- Tông chủ thánh minh!
Kiều trưởng lão mặt lộ vẻ vui mừng, Thất Hiền Các tông chủ còn không tính là đặc biệt thiên vị.
- Cơ hội?
Một vị lam bào chấp pháp trưởng lão khác bộ dáng hơi hứng thú.
- Hoàng Phủ Lâm, Tuyền Chu, Mông Thủy, trong ba người để Từ Huyền tùy tiện khiêu chiến một người.
Tông chủ vẻ mặt đạm mạc, trong đôi mắt xẹt qua một đạo lãnh ý.
Tông chủ vừa mới dứt lời xuống, Kiều trưởng lão đứng ở một bên đứng ở một bên, sắc mặt đại biến.
Hồng bào chấp pháp trưởng lão và trưởng lão mũi ưng kia, trên mặt phân biệt lộ ra một tia vui mừng và nhìn như có chút hả hê.
Hoàng Phủ Lâm, Tuyền Chu, Mông Thủy trong ba đại thiên tài, tu vi mỗi một người, chí ít đều đạt được Nguyên Đan trung kỳ, thậm chí là trung kỳ đỉnh phong. Trong đó Mông Thủy, thiên phú tu vi đều rất biến thái, cơ bản là toàn bộ phương vị lực áp Từ Huyền.
Về phần Hoàng Phủ Lâm và Tuyền Chu hai người này tu vi đều tiếp cận Nguyên Đan trung kỳ đỉnh phong, đặc biệt bọn họ thân ở đại phái như Tam Dương Thập Tông, chịu bán bộ Kim Đan cường giả chỉ điểm, tu luyện công pháp thần thông đều là nhất đẳng thế gian, thực lực so với đồng giai muốn lợi hai hơn rất nhiều.
Trái lại, Từ Huyền tu vi không bằng bọn họ, lại là đến từ Đông Hoang biên cảnh loại địa phương hẻo lánh này.
Chênh lệch quá rõ ràng.
- Đây không phải là nói rõ khi dễ người sao?
Kiều trưởng lão có chút nóng ruột, vội vã đứng ra, hành lễ nói:
- Tông chủ, làm như vậy, có phải hơi mất công bình hay không? Luận tu vi, Từ Huyền cùng bọn chúng kém nhiều lắm.
- Ân? Ngươi là đang nghi ngờ quyết định của bản tông?
Tông chủ sắc mặt hơi trầm xuống, hình như có chút không vui.
Thân là nhất tông chi chủ, tu vi tới bán bộ Kim Đan, trừ chấp pháp trưởng lão có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn có ai có thể làm trái quyết định của hắn.
- Kiều trưởng lão! Bản trưởng lão nhớ kỹ, lúc trước ngươi đã nói qua, thực lực của Từ Huyền thậm chí so với Quỷ Cốt Tông Cát Thu kia đều phải lợi hại hơn. Đây chính là ngươi thổi qua da trâu, hiện tại cho hắn một cơ hội, khiêu chiến tam đại thiên tài của bản tông có gì không thể?
Trưởng lão mũi ưu nghĩa chính từ nghiêm, khi nói xong, không quên vuốt mông ngựa:
- Tông chủ thánh minh!
Kiều trưởng lão nộ khí nảy ra, lại hết lần này tới lần khác không thể phản bác, cũng không thể phát tác tại chỗ.
Ở đây mấy đại trưởng lão, trưởng lão mũi ưng địa vị thấp nhất cũng là đồng cấp với hắn, ngoài ra tam đại bán bộ Kim Đan càng coi rẻ Nguyên Đan như con kiến hôi.
Cuối cùng, Kiều trưởng lão thở dài một hơi, ánh mắt thoáng lộ vể bất đắc dĩ, nhìn phía Từ Huyền thần thức truyền âm nói:
- Từ tiểu hữu, tuy rằng lão hủ đối với ngươi có tự tin, nhưng cơ hội này đối với ngươi mà nói cũng không công bình.
Từ Huyền ngữ khí bình ổn:
- Vãn bối cả gan, nguyện ý tiếp thu cơ hội lần này.
- Được.
Trong mắt tông chủ lóe ra tinh quang:
- Truyền lệnh, để Hoàng Phủ Lâm, Tuyền Chu, Mông Thủy ba người đến Thất Hiền Điện.
Rất nhanh, Thất Hiền Điện có một gã đại chấp sự Nguyên Đan cấp, phá không bay đi, chợt lóe rồi biến mất.
Kế tiếp, là một đoạn thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Kiều trưởng lão đứng ở bên cạnh Từ Huyền thần thức thần thức truyền âm phân tích nói:
- Từ tiểu hữu, Hoàng Phủ Lâm, Tuyền Chu, Mông Thủy ba người kia tu vi đều cao hơn ngươi, thực lực kém cõi nhất. Hiện nay xem ra, Mông Thủy kia cũng không phải là xuất từ Tam Dương Thập Tông, tu vi tuy là cao nhất, nhưng thực lực có thể là yếu nhất.
Nghe vậy, Từ Huyền khẽ gật đầu.
Tam Dương Thập Tông đệ tử chân truyền so với Tu Giả cùng giai đều cường đại hơn.
Bên ngoài Thất Hiền Điện.
Sưu hưu hưu hưu...
Liên tiếp ba tiếng xé gió, từ phía xa bay tới.
- Hoàng Phủ sư huynh, còn có Tuyền sư huynh.
Kiều Tiểu Hà ngạc nhiên nhìn phía giữa không trung.
- Kiều sư muội.
Trong đó thanh niên tuấn nhã một thân bạch y, mỉm cười.
- Tuyền sư huynh.
Kiều Tiểu Hà hai gò má nhịn không được đỏ lên.
Vị Tuyền sư huynh này ở trong tông môn không chỉ là tuyệt thế thiên tài, hơn nữa còn là một nam tử tuấn mỹ, khiến vô số nữ tu phương tâm mong ước.
Bên cạnh Tuyền sư huynh một thanh niên lưng hùm vai gấu, ánh mắt như điện thần sắc hờ hững bay qua.
- Hoàng Phủ sư huynh.
Tuyền sư huynh cười đánh một tiếng bắt chuyện.
Mà Hoàng Phủ sư huynh kia chỉ là lãnh đạm hừ một tiếng.
Làm đệ tử chân truyền của tông chủ, bản thân hắn đã tài trí hơn người, vượt lên trước đệ tử chân truyền khác.
Huống hồ Hoàng Phủ sư huynh này nguyên bản tại Thất Hiền Các mơ hồ là thân phận đệ nhất nhân mới xuất hiện.
Sưu sưu...
Hai người một trước một sau, bay vào Thất Hiền Điện.
Ngay sau một khắc, lại một đạo tiếng xé gió truyền đến.
Người thứ ba này, là một vị thiếu niên mặc bố y chất phác, nhìn có chút không hiểu tình lý, cũng hoàn toàn không để ý tới Kiều Tiểu Hà và Hoàng sư huynh.
- Đó là Mông Thủy.
Ở phía xa, Hoàng sư huynh kinh hô ra.
- Có chuyện gì có thể để Thất Hiền Các tam đại kỳ tài mới xuất hiện đều tới. Chẳng lẽ là bởi vì Từ Huyền kia? Cái này không quá khả năng đi.
Hoàng sư huynh lẩm bẩm tự nói, vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được.
Trong Thất Hiền Điện.
- Từ Huyền, ba người này phân biệt là Hoàng Phủ Lâm, Tuyền Chu, Mông Thủy. Ngươi tùy tiện chọn một đi.
Tông chủ thản nhiên nói.
Tùy tiện chọn một.
Ở đây tam đại kỳ tài, đều nhất tề nhíu mày lại.
Lấy thiên phú và địa vị của bọn họ, từ lúc nào lưu lạc đến nông nỗi bị một Nguyên Đan sơ kỳ lựa chọn khiêu chiến.
Ở giữa Hoàng Phủ Lâm, càng hừ lạnh một tiếng.
Bất quá, đây là tông chủ lên tiếng, bọn họ cũng không dám làm trái.
Từ Huyền thoáng trầm ngâm, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua ba người này.
Trong ba người, tu vi cao nhất, là thiếu niên chất phác - Mông Thủy.
Thứ nhì, Hoàng Phủ Lâm và Tuyền Chu, tu vi hai người chẳng phân biệt được trên dưới, đều là tiếp cận Nguyên Đan trung kỳ đỉnh phong.
- Từ Huyền, trong ba người này thực lực yếu nhất có thể là Mông Thủy.
Kiều trưởng lão thần thức truyền âm nói.
Từ Huyền lại không có lập tức làm ra quyết định.
Hắn ban đầu đến Trung Bộ địa vực, cho dù có mười phần nắm chặt, cũng muốn hơi chút điệu thấp, tận lực ẩn dấu tu vi một chút.
Do đó, khẳng định muốn chọn thực lực yếu nhất.
Ý niệm khẽ động, tâm thần Từ Huyền tiến nhập Ký Ức Tinh Hải.
Bởi vì tu vi của ba người kia đều cao hơn hắn, thực lực chênh lệch cụ thể, Từ Huyền không dễ dàng nhìn ra.
- Thực lực mạnh nhất là Mông Thủy Thực lực Thực lực yếu nhất là tiểu bạch kiểm kia.
Tàn hồn kiếp trước thản nhiên nói.
Cái gì!
Từ Huyền khó có thể tin được, thực lực mạnh nhất dĩ nhiên là Mông Thủy?
- Đúng, hắn không chỉ có so với hai người khác mạnh hơn, hơn nữa còn chênh lệch rất lớn. Đây là ta lấy bí thuật lục soát, đưa ra bình phán tổng hợp lại. Xem ra người này trừ thiên phú cường đại ra, cũng có một phen thiên đại kỳ ngộ.
Tàn hồn kiếp trước nói.
Kết luận cuối cùng khiến Từ Huyền khiếp sợ.
- Không kiến nghị ngươi khiêu chiến Mông Thủy, cái này sẽ khiến ngươi gánh chịu phiêu lưu lớn hơn nữa.
Tàn hồn kiếp trước đề nghị nói.
Ánh mắt Từ Huyền không khỏi dừng lại ở trên người thiếu niên chất phác, đối phương trừ tu vi so với mình cao hơn ra, tất cả cái khác đều bình thường không kỳ lạ.
Sâu trong đáy lòng, Từ Huyền có lòng hiếu thắng, muốn thăm dò thực lực của đối phương.
Thế nhưng hắn biết rõ, chính mình ban đầu đến Trung Bộ chi địa, thực lực tu vi so với chính mình mạnh hơn quá nhiều, quá mức khiến người khác chú ý, cũng không thích hợp sinh tồn.
Kế tiếp, sẽ ở trong Hoàng Phủ Lâm và Tuyền Chu làm ra một lựa chọn.
Trong hai người này, Hoàng Phủ Lâm thân là đệ tử chân truyền của tông chủ thực lực chiếm thượng phong.
Mặc dù là Tuyền Chu trong ba người thực lực tương đối yếu nhất, cũng chí ít có thực lực chống lại Nguyên Đan Kỳ trưởng lão.
Mà ở trong chư Đông Hoang biên cảnh, Từ Huyền còn chẳng bao giờ gặp qua một Nguyên Đan hậu kỳ lão quái.
- Từ Huyền ngươi có thể tưởng tượng được?
Tông chủ thanh âm trầm uy nghiêm quanh quẩn ở trong đầu.
- Vãn bối đã nghĩ xong.
Từ Huyền mặt mang tiếu ý, ánh mắt dừng lại ở trên người Tuyền Chu bạch y tuấn mỹ:
- Ta khiêu chiến Tuyền sư huynh.
Trước mắt ba người đối với hắn mà nói đều là người xa lạ.
Vì không muốn bại lộ càng nhiều con bài chưa lật hắn chọn lọc tự nhiên thực lực yếu nhất.
- Ngươi chọn ta?
Tuyền Chu trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo hiện lên một tia tiếu vân đạm phong khinh.
- Không sai.
Từ Huyền rất thẳng thắn. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
- Từ tiểu hữu! Có Mông Thủy càng dễ dàng hơn có thể khiêu chiến, vì sao ngươi hết lần này tới lần khác lựa chọn hắn!
Kiều trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Tuyền Chu này am hiểu thân phận, tốc độ, dưới chiến đấu chính diện, ngay cả Hoàng Phủ Lân đều cũng cảm thấy cật lực, khó chơi, mà loại ưu thế này, tác dụng trên Tu Giả tu vi thấp hơn chính mình sẽ càng rõ ràng hơn.
Am hiểu thân pháp và tốc độ?
Từ Huyền không khỏi ngẩn ra, cảm tình chính mình đã chọn một kẻ khó chơi.
Bát quá tận đáy lòng, hắn vẫn tin tưởng tàn hồn kiếp trước phân tích.
- Kiều trưởng lão yên tâm vãn bối sẽ không để ngươi thất vọng.
Từ Huyền vẻ mặt trấn định nói.
Kiều trưởng lão thở dài một hơi, lắc đầu, nếu Từ Huyền đã làm ra lựa chọn, hắn có nói nhiều nữa cũng không có tác dụng.
- Từ Huyền, như ngươi mong muốn.
Tông chủ xoay chuyển ánh mắt, nhìn phía Tuyền Chu:
- Hôm nay do ngươi ứng chiến Từ Huyền, cần phải đem hết toàn lực. Bởi vì cái này liên quan đến tư cách tranh đoạt danh ngạch đi thánh cảnh, do bên người thắng, đạt được tư cách.
- Dạ, tông chủ.
Trong mắt Tuyền Chu xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hai đại thiên tài khác Hoàng Phủ Lân và Mông Thủy đều là vẻ mặt giật mình.
Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ là một hồi luận bàn bình thường, không nghĩ tới lại liên quan đến tư cách tranh đoạt danh ngạch đi thánh cảnh.
- Mọi người rời bước đến Kiền Khôn Thai.
Thất Hiền tông chủ đạm nhiên nói.
Rất nhanh, trong Thất Hiền Điện tam đại bán bộ Kim Đan, hai vị quyền lực trưởng lão cùng với mấy thiên tài mới xuất hiện bay đến một khối thạch đài thật lớn ở một mặt núi khác.
Trước mắt tòa thai cơ này phạm vi chừng mười dặm, bên trong có không gian khác, dãy núi, rừng cây, sông, hồ, cái gì cần cũng có.
Từ Huyền tiến nhập trong Kiền Khôn Thai, trở nên phát hiện, không gian bên trong này so với biểu hiện ra muốn lớn hơn cả chục lần.
Nói cách khác, Kiền Khôn Thai chiếm diện tích mười dặm, bên trong có một trăm dặm không gian!
- Không hổ là Tam Dương Thập Tông, mặc dù là đấu pháp đài đã có cỡ trăm dặm, nghiễm nhiên là một Thiên Địa nhỏ, đánh lên như vậy, hoàn toàn không cần bó tay bó chân.
Từ Huyền trong lòng sợ hãi than.
Căn cứ học thức kiếp trước, hắn biết đâu là một loại Tu Di giới tử ứng dụng cùng loại với túi trữ vật lực lượng trận pháp. Bản thân túi trữ vật chỉ có lớn như vậy, thế nhưng thông qua lực lượng trận pháp, để không gian chân chính so với ban đầu mở rộng ra gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần.
- Từ Huyền, đến đây đi.
Tuyền Chu phiêu phù ở trên bầu trời một dãy núi, một thân bạch y tuyết trắng, tuấn nhã phi phàm, hơn hẳn thần tiên người trong.
Lúc này, hai người phiêu phù ở bầu trời không gian bên trong Kiền Khôn Thai, xa xa giằng co.
Xa xa, trên đỉnh núi.
- Chuyện gì xảy ra? Từ Huyền và Tuyền sư huynh đều ở trong Kiền Khôn Thai, lẽ nào bọn họ muốn yếu quyết.
Kiều Tiểu Hà kinh hô một tiếng, vội vã hướng phía bên này bay đến.
- Từ Huyền khiêu chiến một trong tam đại kỳ tài của bản tông Tuyền Chu? Ha ha! Có trò hay để xem.
Hoàng sư huynh kia lại là vẻ mặt dáng tươi cười bay tới bên này.
Bất quá trong lòng hắn đang âm thầm nói:
- Cho dù Từ Huyền này thiên phú không thua Tuyền sư huynh, thế nhưng tại tu vi cùng với công pháp thần thông chênh lệch, thế nào cũng không có khả năng đánh thắng a.
Trước Kiền Khôn Thai, hai đại thiên tài giằng co, khí tức của tam đại bán bộ Kim Đan tự nhiên kinh động rất nhiều Tu Giả khác trong tông môn.
- Các ngươi mau nhìn! Trong Kiền Khôn Thai có quyết chiến, tông chủ và hai vị chấp pháp trưởng lão tự mình quan chiến.
- Trời ạ! Tam đại bán bộ Kim Đan!
- Người nọ không phải Tuyền sư huynh sao? Hắn đúng là một trong kinh diễm kỳ tài của bản tông, người khác khiêu chiến là ai?