Tiên Hà Phong Bạo

Chương 69: Ban thưởng mê người

Mọi người tập hợp trước Càn Khôn điện đợi một hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì.

- Nhạc Phong sư đệ sao còn chưa tới vậy nhỉ?

Một gã nội môn đệ tử đứng bên cạnh Vạn Phúc Sơn khẽ nhíu mày có chút không vui nói.

- Hoàng sư đệ, su huynh ta nói một câu này có lẽ ngươi không thích nghe lắm. Nhạc Phong sư đệ kia tuy chỉ mới lên núi hai năm rưỡi thời gian mà đã từ Luyện Thể ngũ trọng tu luyện tới Luyện Khí Tiên Sĩ tam trọng, thành tựu cùng tiềm lực như thế không thể không khiến người khác sợ hãi, tuy ngươi cùng với đại sư huynh Vân Viễn Hàng có quan hệ không tệ nhưng thái độ và lời nói của ngươi cũng nên kiềm chế một chút!

Vạn Phúc Sơn tủm tỉm cười nói.

- Hừ, lúc hắn lên núi chỉ có Hạ phẩm linh căn không tính là cái gì thiên tài, ta không tin hắn có thể vượt qua được Vân sư huynh.

Vị Hoàng sư đệ kia cười lạnh nói.

- Hư! Nhạc sư đệ đến rồi kìa!

Vạn Phúc Sơn dùng bả vai huých vị Hoàng sư đệ kia một cái nhắc nhở.

Vừa dứt lời thì từ hư không bên trái Càn Khôn điện xuất hiện một thiếu niên tuấn tú từ từ bay tới, gương mặt của thiếu niên này như ngọc điêu khắc thành, ánh mắt như sao trời, khoé miệng khẽ mỉm cười tao nhã.

Quả thật là một tuấn mỹ thiếu niên!

Đám ngoại môn đệ tử bên dưới đều có thần sắc ảm đạm mặc cảm tự ti khi vị thiếu niên này xuất hiện.

Đặc biệt là vị tuấn mỹ thiếu niên kia còn có phong độ tiêu sái, ngự vật phù không giữa không trung mà đến dưới màn sương mờ ánh bình minh càng làm tăng thêm vài phần khí độ như có như không.

Dương Tiểu Thiến đứng bên cạnh Từ Huyền, tú mục cũng không khỏi nháy nháy vài lần thầm nghĩ: "Không ngờ bên trong tiên môn lại có thiếu niên Tiên Sĩ có phong thái xuất trần như vậy a!"

- Ngự vật phù không??? Nhạc Phong sư đệ này từ khi nào đã tấn chức lên Luyện Khí tứ trọng vậy?

- Luyện Khí tứ trọng? Điều này làm sao có thể?

Vạn Phúc Sơn cùng vị Hoàng sư đệ kia đều biến sắc, vẻ mặt khó có thể tin được.

Từ Huyền trong lòng ngoài kinh ngạc thì cũng âm thầm nghĩ: "Tông môn có thể phái ra một vị Tiên Sĩ đệ tử như vậy cùng theo hạ sơn lần này thì phần thắng ít nhất cũng đã vượt trên năm thành rồi!"

Nhạc Phong từ bên cạnh Càn Khôn Điện lơ lửng mà đến, thoáng cái chấn nhiếp chúng ngoại môn đệ tử ở trên trận.

Hai gã nội môn đệ tử Vạn Phúc Sơn cùng Hoàng sư đệ, cũng là mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, Nhạc Phong này cho thấy tu vị tiềm lực, vượt qua mọi người tưởng tượng.

Theo tin tức lúc trước, Nhạc Phong tiến vào tiên môn, mới hai năm rưỡi thời gian, tu luyện tới Luyện Khí tam trọng, đây đã là thập phần cao minh.

Nhưng hôm nay hiện thân, lại cho thấy Luyện Khí tứ trọng, thực lực cực kỳ cường đại.

Luyện Khí kỳ muốn ngự vật lơ lửng, tu vi ít nhất phải Luyện Khí tứ trọng, cộng thêm pháp khí phi hành, hai điều kiện, thiếu một thứ cũng không được!

- Ha ha, lại để cho các vị đồng môn sư huynh đệ đợi lâu, Nhạc Phong bất tài, chủ động xin đi giết giặc, dẫn đầu chư vị rời núi tiêu diệt, một là báo thù cho đồng môn chết đi, hai là vì dân trừ hại.

Nhạc Phong đàm tiếu tự nhiên, thần sắc ôn hòa, một cảm giác rất thân hòa, lập tức để lại ấn tượng tốt cho phần đông ngoại môn đệ tử.

Không có cao cao tại thượng bao quát chúng sinh, ánh sáng màu xanh dưới chân Nhạc Phong dần dần ảm đạm, bày biện ra thật thể, là một tấm thảm màu xanh đậm, mặt ngoài khắc từng vòng đồ án luyện trận, thời điểm đáp xuống đến cách mặt đất năm sáu mét, liền hóa thành một vật giống như khăn tay, rơi xuống trên tay chủ nhân.

Chợt pháp quang màu xanh bích trên người Nhạc Phong lưu chuyển, tốc độ hạ xuống cực nhanh, bay bổng rơi trên mặt đất, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Chúng ngoại môn đệ tử trên trận, kể cả hai người Vạn Phúc Sơn, trong mắt đều lộ ra yêu thích và ngưỡng mộ.

- Dựa theo quy tắc trong môn phái, phàm là đệ tử đạt tới Luyện Khí tứ trọng, đều có thể đạt được một kiện phi hành pháp khí do sư trưởng đưa tặng. Phi hành pháp khí hình dạng tơ thảm dưới chân Nhạc Phong kia, có vài phần xinh đẹp quý giá, chỉ sợ là xuất từ tay Hà Nguyệt Tiên Cô.

Vạn Phúc Sơn thấp giọng nói nhỏ, liếc mắt ra hiệu cùng Hoàng sư đệ ở bên cạnh, trong thần sắc cũng có chút ít kinh hãi.

Muốn nói đến Hà Nguyệt Tiên Cô kia, địa vị trong môn phái cực kỳ đặc thù, đã là trưởng bối đời trước, thân phận Trưởng lão, hơn nữa còn là đạo lữ của Chưởng tôn.

Nhạc Phong này tấn chức Luyện Khí tứ trọng, có thể được Hà Tiên Cô ban thưởng phi hành pháp khí, vậy có phải là ý nghĩa, hắn đã trở thành Chân truyền đệ tử hay không...

- Lần này chúng ta đối mặt chính là Huyết Linh Đạo hung danh truyền xa, bọn hắn hung tàn, xảo trá, hành tung quỷ dị, có rất nhiều Tiên sĩ bị bọn hắn tàn sát, kiên quyết không thể có bất kỳ lòng khinh thị... Nguồn: http://Trà Truyện

Nhạc Phong thu lại dáng tươi cười, thần sắc ngưng trọng, có chút hành tẩu ở giữa đám người.

Chúng ngoại môn đệ tử nghe vậy, liên tiếp gật đầu, vị Nhạc sư huynh hòa khí này, không kiêu không nóng nảy, bình thản đối xử với mọi người, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Từ Huyền phát hiện Dương Tiểu Thiến ở bên cạnh, lúc ánh mắt rơi xuống trên người Nhạc Phong, đôi mắt có chút dị sắc, giống như thu thủy, có chút thất thần.

- Kế tiếp, ta muốn nhận thức đệ tử tham gia kế hoạch lần này thoáng một phát, mọi người theo thứ tự đi đến, giới thiệu tên của mình, cùng với phương diện am hiểu...

Nhạc Phong ôn hòa mỉm cười, ánh mắt ra hiệu, để cho một ngoại môn đệ tử ở gần nhất bắt đầu.

Ngoại môn đệ tử kia như là thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:

- Hồi bẩm Nhạc sư huynh, ta tên là Vương Tiếu, am hiểu gieo trồng linh lương linh thực...

Ngay sau đó, vị ngoại môn đệ tử thứ hai cũng tự báo họ tên:

- Ta gọi là Lâm Phương, am hiểu chăn nuôi linh thú, câu thông cùng linh thú...

Chúng ngoại môn đệ tử, nguyên một đám tự báo danh tính cùng tuyệt học.

Từ Huyền trong quá trình lắng nghe, hơi lộ ra vẻ kinh dị, dù những ngoại môn đệ tử này, không có tu vi kinh người, nhưng riêng phần mình am hiểu, lại là đủ loại.

Rất nhanh, đến phiên Dương Tiểu Thiến ở bên cạnh, dung mạo nàng thanh thuần rực rỡ cùng tư thái ưu nhã, lập tức làm mọi người thất thần, mà ngay cả Nhạc Phong lúc gặp nàng, ánh mắt cũng có chút sáng ngời.

- Tiểu nữ tử là Dương Tiểu Thiến, đối với lịch sử tu chân giới cùng truyền thừa bí mật, có biết một chút...

Dương Tiểu Thiến chân thành hào phóng, hạ thấp người hành lễ, đôi mắt sáng buông xuống, hai gò má ửng đỏ.

Từ Huyền là lần đầu biết được phương diện am hiểu của Dương Tiểu Thiến, cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Mọi người thật vất vả chuyển ánh mắt từ trên người nàng, kế tiếp đến phiên Từ Huyền.

Ánh mắt Nhạc Phong ôn hòa, rơi xuống trên người Từ Huyền, hơi có chút vui vẻ.

- Tại hạ Từ Huyền, bái kiến Nhạc sư huynh, về phần phương diện ta am hiểu... hẳn là cận thân bác đấu.

Từ Huyền không quá xác định nói.