Trên hội nghị, Từ Huyền và Nhiếp Hàn, thập phần không thú vị, vô tình, đối với chuyện này, hai người căn bản không có hứng thú.
Ngược lại mấy người còn lại đều hưng phấn dị thường, có một loại cảm giác thành tựu vô cùng.
Khai sáng tân vương triều, đây là quang huy đại công tích bực nào?
- Vị trí quốc quân này, không phải Từ minh chủ thì không ai có thể hơn.
Mấy người Trương Phong nhất trí cho rằng, Từ Huyền là người có tư cách và uy vọng nhất để trở thành quốc quân.
- Không được...
Từ Huyền lắc đầu lia lịa, kiên quyết phản đối.
Đối với cái này, Sở Đông cười một tiếng, không chút nào ngoài ý muốn.
Ngược tàn hồn kiếp trước trong ký ức tinh hải, thập phần tiếc nuối nói
- Trong tu giới mênh mông, cái này cũng không hẳn không phải là phương pháp để nhanh chóng đạp vào đỉnh phong. Trở thành quốc quân, thông qua chinh chiến, vơ vét tài nguyên tài liệu rộng lượng vô hạn, trợ trướng tu vị, thực lực và vốn liếng. Càng quan trọng hơn là, dùng vương triều hội tụ càng nhiều số mệnh hơn nữa, qua đó gia cố vào thân, càng có thể Nghịch Thiên Cải Mệnh, không gì là không thể hoàn thành.
Thế nhưng Từ Huyền rõ ràng không cho là vậy, trong lý niệm của hắn, tu luyện phải toàn tâm toàn ý. Mà làm quốc quân, thật sự quá phiền toái, còn không bằng làm một độc hành hiệp, thư giãn thích ý, tiêu sái tự nhiên.
Đương nhiên, chỗ tốt của quốc quân đủ để sinh ra hấp dẫn trí mạng với tuyệt đại đa số tu giả.
Dưới tài nguyên vô hạn, trợ lực tu luyện của quốc quân rất lớn, thường thường so với tốc độ tu luyện ở tình huống bình thường phải nhanh hơn vài lần, gấp mấy chục cũng có thể. Thậm chí khi số mệnh của vương triều hội tụ đến mức cường đại, Nghịch Thiên Cải Mệnh cũng có thể.
Nếu Từ Huyền và Nhiếp Hàn đều không có hứng thú, như vậy chỉ có thể chọn người tiếp theo.
Sở Đông thân là tiên diễn sư, thích hợp với tư cách quốc sư phụ trợ, chính hắn cũng không mưu cầu danh lợi vị trí quốc quân.
Kế tiếp, Trương Phong, Thần gia Đại trưởng lão, lão viện trưởng trong ba người phải chọn ra một vị.
Luận địa vị, Thần gia Đại trưởng lão và lão viện trưởng thực lực địa vị tương đương, đều là cường giả đan đạo thế hệ trước.
Thần gia Đại trưởng lão đề cử Trương Phong, cũng chính là tằng ngoại tôn của mình.
Lão viện trưởng trong nội tâm âm thầm thở dài, lúc đưa ra đề nghị là hắn có thể nghĩ đến, nếu như Từ Huyền không làm quốc quân, như vậy người chọn lựa tốt nhất, nhất định là Trương Phong.
Trương Phong bản thân thiên phú tiềm lực không tệ, cho dù không tính là đỉnh tiêm, nhưng quan trọng là..., hắn có Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông, những kỳ tài có một không hai có thể phá vỡ thiên hạ này.
Mà ngay cả Thần gia đại trưởng lão nắm giữ một phương trọng thành cũng là tằng ngoại công của Trương Phong.
Tự nhiên, Trương Phong không hề lo lắng, trở thành quốc quân của tân vương triều.
Sau đó chính là thảo luận danh tự của tân vương triều.
- Không bằng gọi là Tinh Phong quốc đi, "Tinh" trong Tinh Vũ Sơn, "Phong" trong Trương Phong.
Sở Đông ánh mắt lóe lên nói.
Cái tên này khiến Từ Huyền cùng Nhiếp Hàn của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa cảm giác sâu sắc vui mừng.
Trương Phong cũng gật đầu đồng ý, Trương Thiên Minh sở dĩ có thể thành lập, tiêu diệt Đông Phương gia, trợ lực lớn nhất chính là ở chỗ bọn người Từ Huyền.
Cứ như vậy, Tinh Phong quốc, một vương triều ngày sau chấn nhiếp bát hoang lặng yên được thành lập.
Không quá ba ngày, tin tức này từ trong Côn Vân vương cung truyền ra.
Trận doanh Trương Thiên Minh triệt để thay thế Côn Vân hoàng tộc và Đông Phương gia ngày xưa, thành lập vương triệu mới -- Tinh Phong quốc!
Chuyện này, chấn động cao thấp Côn Vân Quốc, nhưng cũng là chuyện nằm trong tình lý.
Phóng mắt khắp Tứ đại trọng thành, Phương Thiên, Cửu Khung, Bắc Phong, Vân Yên, không có bất kỳ thế lực, bất luận cường giả nào dám đưa ra nghi vấn.
Trương Thiên Minh dùng thực lực dễ như trở bàn tay, trong mấy năm ngắn ngủi quét ngang Côn Vân, tiêu diệt Đông Phương gia, cường thế quật khởi bực này, không thể ngăn cản được.
Lập tức nửa tháng, bắt đầu phân công chức vị.
Trương Phong được đề cử làm quốc quân, Sở Đông được phong làm quốc sư, Thần gia Đại trưởng lão và lão viện trưởng, trở thành quyền lực trưởng lão.
Từ Huyền vốn không muốn tham dự vào, nhưng Sở Đông đơn giản chỉ cần cho hắn một danh xưng hoàng tộc Đại trưởng lão.
Bình thường trong quốc gia tu giới, quyền lực uy vọng cao nhất, có thể không phải là quốc quân, mà là hoàng tộc Đại trưởng lão.
Chỉ là một danh xưng vinh dự nên Từ Huyền cũng cố mà tiếp nhận.
Dù sao Tinh Phong quốc mới vừa thành lập, căn cơ bất ổn, cần cường giả đỉnh tiêm tọa trấn để chấn nhiếp tứ phương.
Khi bọn người Trương Phong, Sở Đông vì Tinh Phong quốc mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thì Từ Huyền mang theo bọn người Du Cầm quay về Phương Thiên lục thành. Nguồn truyện: Trà Truyện
Trước mắt, cha mẹ song thân, cũng đều ở Phương Thiên trọng thành, sau chiến tranh, Từ Huyền sang đây xem xét một hai.
- Đợi sau khi Tinh Phong quốc thế cục ổn định, vượt qua nguy cơ thì ta muốn đi xem Thiên Cơ cổ thành, sau đó một mình mạo hiểm, đạp vào con đường tu hành...
Từ Huyền trong lòng đã có ý định, hắn phân phó dàn xếp trong Phương Thiên học phủ.
Sở Đông đoán trước, trong vòng nửa năm, Tinh Phong quốc có thể gặp phải sự uy hiếp xâm lấn của Tử Tiêu Quốc, cho nên Từ Huyền không rời đi, ở lại bên trong học phủ tĩnh tu tìm hiểu.
Trận chiến ngày ấy ở Vương đô, Từ Huyền có thể nói đã sử xuất tất cả vốn liếng, càng thông qua sự trợ giúp của tàn hồn thi triển bí thuật cường đại siêu cấp độ, thể ngộ rất nhiều.
Bởi vì thế cục Tinh Phong quốc chưa ổn định, Từ Huyền cũng không bế quan, khi thì tu luyện, ngẫu nhiên lại đi ra ngoài cảm ngộ, cũng ở cùng cha mẹ và muội muội.
Một ngày này trong học phủ, Từ Huyền mới vừa đi ra khỏi mật điện tu luyện của mình.
Vèo XÍU... UU! --
Rời đi thật xa, trong thấy một dòng nước lạnh băng sương ập đến, mơ hồ có thể thấy được một băng khiết mỹ nữ đạp trên một đóa băng tinh, phá không bay tới.
Băng khiết nữ tử kia một thân váy trắng thướt tha, lông mày như loan nguyệt, con mắt như hàn tinh, một khuôn mặt trái xoan trắng không tì vết, thần sắc thanh lệ, có vài phần cự người ngoài xa ngàn dặm.
- Đổng tiên tử?
Từ Huyền có chút kinh ngạc, hắn phát hiện đối phương là bay thắng đến chỗ mình.
Đổng Băng Vân váy trắng phất phới, mang theo một vòng nước lạnh như băng, chậm rãi rơi xuống trước mặt Từ Huyền, mặt ngọc như sương lạnh cúi xuống, răng ngà hơi cắn, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một thị nữ vậy.
- Đổng tiên tử, ngươi đây là... "
Từ Huyền ẩn ẩn minh bạch cách nghĩ của đối phương.
- Dựa theo đổ ước năm đó, Băng Vân đến đây thực hiện hứa hẹn.
Thanh âm Đổng Băng Vân hơi có vẻ đông cứng lạnh như băng.
Năm đó, lúc Từ Huyền trở về Côn Vân từng có đổ ước với Đổng Băng Vân.
Nội dung là nếu như trong mười năm Từ Huyền có thể chủ đạo tiêu diệt Đông Phương gia, như vậy Đổng Băng Vân phải trở thành thị thiếp nữ bộc của hắn.
Vì thế, hai người thậm chí lập ra linh hồn huyết thệ!
Đổng Băng Vân trước đây tuyệt đối không nghĩ tới, Từ Huyền thực có khả năng làm được chuyện này.
Nhưng sự thật bày ở trước mắt, nàng trơ mắt chứng kiến Từ Huyền từng bước một thực hiện mục tiêu, hóa không thể thành có thể.