Tiên Hà Phong Bạo

Chương 563: Đàm phán chấm dứt

Linh hồn huyết thệ, là một loại bí pháp mang tính cưỡng chế cực kỳ đáng sợ, lấy lời thề mà sinh linh tự nguyện hứa hẹn thông quang huyết mạch và linh hồn thi triển ra ngoài bằng bản chất.

Một khi huyết thệ thành, khó có thể vi phạm, nếu không sẽ phải thừa nhận hậu quả linh hồn huyết bạo.

Thời gian lịch sử thuật này được tạo ra không thể ngược dòng tìm hiểu, nhưng tu giới hiện giờ, chưa nghe nói qua, có ai có thể làm trái lực lượng của linh hồn huyết thệ, cho dù là Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết, thậm chí là cường giả nguyên thần đại đạo cũng không làm được.

Mà linh hồn huyết khế chính là dung hợp linh hồn huyết thệ của nhiều người vào trong một hiệp nghị mang tính cưỡng chế.

Giờ phút này, mấy người ở đây đã đạt thành linh hồn huyết khế, khó có thể đổi ý được nửa..

Sở Đông cười nhạt một tiếng, trong tay bấm niệm pháp quyết, một tay vẽ một cái, quyển sách linh hồn huyết khế kia hóa thành một đồ án thần bí huyết hồng, lan tràn khuếch trương, dung nhập tvào rong hư không, lóe lên tức thì.

Sau khi huyết khế thành công, Từ Huyền và Sở Đông, nhìn nhau cười cười.

Theo như nội dung trong hiệp nghị mà xem thì Trương Thiên Minh dứt bỏ lợi ích ngắn ngủi để thành toàn các thế lực ở đây.

Nhưng hiệp nghị này lại vì Trương Thiên Minh thậm chí Côn Vân tu giới, thắng được đại cục càng xa hơn.

Trong thời gian ngắn tranh đấu trong Côn Vân Quốc sẽ bài trừ Tử Tiêu Quốc ở một bên nhìn chằm chằm ra ngoài, cũng trên trình độ nhất định tránh cho Côn Vân Quốc trở thành nước phụ thuộc.

Kể từ đó, Từ Huyền có thể tránh lo âu về sau đối kháng Đông Phương gia, giải quyết ân oán mâu thuẫn bên trong.

Dùng trí tuệ của Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão trí tuệ, tự nhiên không thể nào thấy được những chuyện này, hai người thần sắc hơi có vẻ phức tạp nhìn Từ Huyền một cái.

- Ánh mắt Từ Huyền và Sở Đông nhìn càng xa hơn, bỏ qua lợi ích ngắn ngủi, giành lấy cơ hội cho toàn bộ đại cục của Côn Vân tu giới trong tương lai.

Thái Hoàng trưởng lão trong nội tâm âm thầm thở dài.

Lúc này dưới tình huống Côn Vân tu giới hỗn loạn chưa từng có, một khi Tử Tiêu Quốc nhúng tay vào thì khó tránh khỏi vận mệnh sẽ trở thành nước phụ thuộc trong tương lai.

Mà linh hồn huyết khế này tạm thời có thể gạt ngoại lực, trước tiên giải quyết mâu thuẫn bên trong, lại thống nhất đối ngoại, đến lúc đó đối mặt với Tử Tiêu, dù đám phán hay là chiến đấu thì cũng có cơ hội hơn nhiêu.

Đương nhiên, Tử Tiêu quốc sư với tư cách là ngươi tu vị cao nhất ở đây, hắn tự nhiên sẽ không nhìn không ra quan hệ trong đó, trong nội tâm hơi cười nhạo:

- Quốc lực của Tử Tiêu trọn vẹn gấp hai lần Côn Vân, một khi xây xong linh thành ở khu vực biên cảnh, cho dù đánh chính diện cũng không có vấn đề gì cả. Mà ba phương trong Côn Vân, Trương Thiên Minh và Đông Phương gia, một khi phương nào trong đó chiếm được ưu thế, hoàng tộc đều sẽ có khuynh hướng làm yếu đi một phương khác, đến lúc đó thế tất đánh cho nguyên khí đại thương. Đợi đến khi bên trong Côn Vân nhất thống, linh thành cũng đã sơ bộ thành lập xong, đến lúc đó thừa dịp hư mà vào, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Ở ngoài mặt thì Tử Tiêu Quốc nhìn như nhưng đứng ở trên cao, ở một địa vị siêu nhiên.

Cứ như vậy, cuộc gặp mặt giữa mấy đại cự đầu đã đạt thành nghiệp nghị có quan hệ đến muốn dân trăm họ và vô số tu giả của cả hai ngươi.

Trở lại điểm dừng chân, Từ Huyền phát hiện Nhiếp Hàn vẫn đang bế quang lĩnh ngộ, vẫn chưa đi ra, xem tình hình thì còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

Hắn đành phải truyền tin đến Bắc Phong trọng thành, đơn giản nói rõ tình huống ở thủ đô.

Đàm phán với Tử Tiêu Quốc coi như đã kết thúc.

Quốc sư và công chúa cũng không tính ở lại Côn Vân lâu, quyết định quan sát một hai tháng sau đó sẽ rời đi.

Đêm nay, Từ Huyền lại lần nữa tương kiến Tử Tiêu công chúa.

Như cũ là tòa linh lâu tao nhã lịch sự kia, đi qua lầu một đầy linh hoa dị thảo, hương khí tràn đầy, đạp vào lầu hai, xuyên qua một tầng trận pháp cấm chế, tiến vào khuê phòng của Tử Tiêu công chúa.

- Ngươi đã đến rồi...

Công chúa mỹ lệ bên trong bức rèm mông lung, ngữ khí sâu kín, khiến người không kìm được phải thương hương tiếc ngọc.

- Không phải là ngươi muốn ta đến sao?

Từ Huyền cười nhạt một tiếng, thản nhiên xuyên qua bức rèm che, ngồi vào trước giường.

Tử Tiêu công chúa lông mi run rẩy, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đẹp hơi nước mông lung, ngưng mắt nhìn vào nam tử gần trong gang tấc, ái hận đan xen, rốt cục không kìm được nhào vào trong ngực Từ Huyền:

- Từ đại ca, ngày mai Phỉ Nhi sẽ rời khỏi thủ đô, không biết năm nào tháng nào mới có thể tương kiến.

Từ Huyền ôm nhẹ thân thể mềm mại ưu nhã của nàng, ôn nhu dùng miệng, mân hai hàng nước mắt xinh đẹp của giai nhân, thở dài nói:

- Ta còn không biết danh tự chân thật của ngươi? Yên Mi chỉ là cái tên giả của ngươi năm đó thôi.

- Ta gọi là Vân Phỉ nhi, Từ đại ca nhất định không nên quên.

Trên mặt Tử Tiêu công chúa nổi lên một tia ôn hồng, nằm ở trong ngực Từ Huyền, mùi thơm ngát thanh nhã cao quý kia khiến thân thể Từ Huyền khô nóng một hồi.

- Phỉ Nhi? Yên Mi? Tên cũng thật dễ nghe, chỉ mong quan hệ của chúng ta còn có thể bền bỉ, thẳng đến một ngày nào đó, có thể không vì bất cứ lợi ích gì, khiến người trở thành nữ nhân chân chính của ta.

Thanh âm Từ Huyền dần dần gấp rút, khuôn mặt tuấn tú cương nghị càng áp tới gần khuôn mặt có má lúm đồng tiền kia.

- Phỉ Nhi hi vọng có một ngày như vậy, chỉ sợ Từ đại ca không làm được thôi.

Trên mặt Vân Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mỉm cười:

- Trò chơi kia chúng ta tiếp tục đi, hơn nữa Phỉ Nhi còn muốn đánh bạc một trận với ngươi nữa.

- Đánh cuộc?

Từ Huyền lập tức có chút hứng thú.

- Phỉ Nhi tin tưởng Từ đại ca, rất có thể nhất thống Côn Vân, nhưng sau đó, có thể chống lại được Tử Tiêu quốc hay không cũng là một vấn đề. Đến lúc đó, Từ đại ca nếu thất bại, có nguyện ý khuất phục cùng liên hôn với Phỉ Nhi không? Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Vân Phỉ Nhi nằm ở trong ngực Từ Huyền, cười nói.

Từ Huyền tâm thần rùng mình, xem ra nàng tất cả vẫn lấy lợi ích và hoàng tộc làm trọng, tình cảm cá nhân được đặt ở vị trí thấp hơn nhiều.

- Ha ha, nếu vạn nhất, đến lúc đó ta không những có thể chống lại Tử Tiêu, còn có thể dẫm nát nó dưới chân, Phỉ Nhi sẽ làm sao?

Từ Huyền nhẹ giọng cười cười.

- Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!

Vân Phỉ Nhi không chút nghĩ ngợi.

- Nếu đánh cuộc, như vậy tự nhiên phải đánh cuộc đến khả năng thắng rồi.

Từ Huyền thần sắc lạnh nhạt thích ý, một tay nhẹ nhàng chạm vào đôi chân thanh tú như ngọc của nàng, vuốt ve về phía trên.

Khuôn mặt Vân Phỉ Nhi nóng lên, cắn răng nói:

- Nếu Từ đại ca không cách nào chống lại Tử Tiêu quốc vậy thì phải đáp ứng liên hôn. Nếu như Từ đại ca thực sự có thể triệt để đánh bại Tử Tiêu Quốc, vậy thì Phỉ Nhi nguyện ý đáp ứng mọi yêu cầu của Từ đại ca.

Trận đổ ước này, thoạt nhìn, đối với Từ Huyền cực kỳ bất lợi.