Mà đúng lúc này, đại chiến của chúng Ngưng Đan rồi đột nhiên xuất hiện biến hóa.
Khặc khặ-x-xxxxx kiệt...
Điếu sao mi lão giả Ngưng Đan trung kỳ của địch quân trong tay xuất hiện một cái túi vải đen, nhổ ra một mảnh quỷ khí âm trầm bàng bạc như mây, vô số hư ảnh lệ quỷ âm hồn phiêu đãng bên trong.
A... ~
Trong quỷ vụ âm trầm kia, xuất hiện hai khô lâu màu bạc cao tới mười trượng, tay cầm hắc kiếm, bổ ra một mảnh nhận mang màu đen, gia nhập chiến đấu.
- Quỷ tu!
Trong mắt Từ Huyền lóe lên thần quang, lúc ở Tử Hải Yêu Ngư cổ thành, Khô Lâu Bốc hắn gặp phải cũng là quỷ tu, hơn nữa còn là quỷ tu Nguyên Đan kỳ nữa!
Trung niên râu quái nón đối thủ của điếu sao mi lão giả chính là Điêu đại thúc năm đó ở Thanh Mộc trấn từng trợ giúp Từ Huyền giải trừ nguy cơ.
Dưới sự áp bạc của hai khô lâu màu bạc cự đại cuồn cuộn quỷ khí kia, điêu đại thúc thần sắc đại biến, kiệt lực điều khiển ba khỏa đại thiếu cầu vàng chói, một cánh tay còn cách không phát ra từng đạo chưởng ấn màu vàng hùng hồn, đại điêu màu vàng dưới chân cũng vỗ cánh, chém ra từng đạo quang nhận màu vang lăng lệ ác liệt.
Thế nhưng lực lượng quỷ khí âm trầm kia vượt qua tầm thường, hai khô lâu cự đại màu bạc đều có được tu vị ngưng đan sơ kì, trong quỷ vụ càng như hổ thêm cánh.
Bản thân điếu sao mi lão giả kia cũng khống chế một thanh hắc đao pha tạp tro khí đằng đằng, đánh cho Điêu đại thúc phjair liên tiếp bại lui, trong quá trình hắn lui lại, kêu rên một tiếng, trên người lưu lại mấy đạo vết thương.
- Băng Vân, ngươi nhanh đi cứu hắn! Không nghĩ tới Quỷ Mi này thực lực chân chánh, cơ hồ sánh được với cả Ngưng Đan hậu kỳ.
Cổ bào lão giả vội vàng phân phó.
- Vâng!
Quanh thân Đổng Băng Vân lóe lên hào quang, hóa thành một đạo băng ảnh mông lung, xông thẳng về phía đám mây kia.
- Ha ha ha... hôm nay bản điện muốn Phương Thiên trọng thành phải đại bại!
Trong kim long đại thuyền của Đông Phương gia truyền đến một thanh âm hùng hồn. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Vèo một cái, kim diện nam tử phá không bay đi, lòng bàn tay ngưng tụ ra một đoàn ám thanh quang văn phun ra nuốt vào bất định, chuẩn bị xông về hướng Đổng Băng Vân.
- Không tốt! Người này là nhân vật vương cấp trong Đông Phương gia thất đại kim điện.
Cổ bào lão giả ánh mắt run lên, một thân cổ bào không gió mà bay, "Hô" một tiếng, hóa thành một đạo hào quang bích lục phóng tới kim diện nam tử.
Hai đại cường giả Ngưng Đan hậu kỳ này lần đầu tiên giao thủ, nổ tung một tiếng, tầng mây nghiền nát, khí lãng cường đại cơ hồ xông loạn khắp chiến trường.
Đồng thời ở một bên khác, theo sự gia nhập của Đổng Băng Vân, điếu sao mi lão giả cũng bị áp chế lại.
Vèo, trong trận doanh của Đông Phương gia lại truyền tới tiếng xé gió, bay ra một trung niên áo bào màu vàng, tay cầm một thanh Bảo Khí kim kiếm, chém ra một mảnh kiếm khí như xà vân màu vàng xông thẳng về phía Đổng Băng Vân.
- Ồ! Đây là Đông Phương Uy.
Từ Huyền trên cổng thành hơi lộ ra dị sắc.
- Sư đệ, ta lên trước!
Nhạc Phong thấy tình thế không ổn, cũng gia nhập vào trong chiến đấu của Điêu đại thúc.
Điếu sao mi lão giả kia một thân thực lực, cơ hồ bằng được với Ngưng Đan hậu kỳ, cho nên trở thành một phương có thể ảnh hưởng đến chiến cuộc.
Dù Nhạc Phong gia nhập vào, cũng chiếm không được nửa điểm tiện nghi.
Một lát thì một hồi đại chiến đã tiến vào giai đoạn so đấu cuối cùng.
- Lão gia hỏa này quả thực là đang liều mạng!
Kim diện nam tử kia chỉ chưởng tung bay gian, đánh ra từng mảnh ám thanh sắc quang mang gào thét tiêu hồn, những nơi đi qua, lôi hồ chi chi rung động, cuốn khắp phạm vi hai ba mươi trượng, uy năng cường đại vô cùng.
Thế nhưng đối thủ của hắn, vị cổ bào lão giả kia cơ hồ vẫn công kích một cách liều lĩnh.
- Hừ, lão gia hỏa, chờ đến khi người cùng lực ta lại xuất động đòn sát thủ, cho ngươi gặp Diêm Vương.
Kim diện nam tử âm thầm cười lạnh, nhưng trong mắt lại có chút nghi hoặc.
Cổ bào lão giả buông tay đại chiến, khóe mắt liếc qua, khi thì lườm về phía thanh niên đang lẳng lặng đứng trên trọng thành kia.
Trước sơn cốc Phương Thiên trọng thành, một hồi chiến tranh tu giới quy mô không nhỏ, càng ngày càng nghiêm trọng, dần dần tiến vào gay cấn.
Trong tầng mây, va chạm của cường giả Ngưng Đan khiến cho Thiên địa sáng tối biến ảo, tiếng nổ vang chấn thẳng Thương Khung, quanh quẩn khắp dãy thôi, dư âm khí lãng còn lại cuồn cuộn xông mạnh tàn sát bừa bãi, không chỗ nào ngăn cảnh được, rất kinh tâm động phách.
Dưới sơn cốc phương, hào quang đủ mọi màu sắc gợn sóng, khi thì ngưng tụ, khi thì bộc phát, trên phi hành pháp khí cỡ lớn đủ loại kiểu dáng bắn ra từng chùm tia sáng, phóng tới trọng thành xa xưa bị vân vụ trận pháp bao phủ.
Trên tường thành, tu giả Phương Thiên trọng thành phụ trách phòng thủ không cam lòng yếu thế, trên pháo đài phun ra nuốt vào từng đạo diễm xà, nương theo các loại tiên bảo ngũ sắc, đánh thẳng về phía những phi hành pháp khí của Đông Phương gia đang mọc lên như rừng kia.
Trong thời gian ngắn, tu giả cấp thấp đối kháng với nhau khó phân thắng bại, Phương Thiên trọng thành, dễ thủ khó công, đánh lâu dài thì đối với Đông Phương gia cũng rất bất lợi.
Thế nhưng một khi đối kháng của cường giả đỉnh phong mất đi cân đối, chiến tranh liền sẽ có cục diện nghiêng hẳn về một bên.
Khu vực trên bầu trời tràn ngập quỷ vụ, đánh đến kịch liệt dị thường.
Điếu sao mi lão giả kia khống chế một mảnh quỷ khí âm trầm khủng bố, một thành hắc đao pha tạp chém ra mảng lớn hôi mang ăn mòn, khí thế hung lệ, khó có thể ngăn cản, đồng thời trong quỷ vụ còn có hai cự khô lâu màu bạc có thể sánh được với Ngưng Đan càng như hổ thêm cánh, hung hãn không sợ chết.
Chỉ dựa vào lực mình hắn cơ hồ có thể ngăn cản được Đổng Băng Vân và điêu đại thúc, Nhạc Phong và Đông Phương Uy gia nhập sau đó khiến chiến cuộc càng thêm hỗn loạn.
- Khặc khặ-x-xxxxx kiệt, mấy mao đầu tiểu tử kia, không cần bao lâu nữa các ngươi sẽ trở thành chất dinh dưỡng bên trong Âm Quỷ Tử Vụ thôi....
Từ trong quỷ vụ truyền đến trận trận tiếng cười quái dị, vô số âm hồn lệ quỷ gầm rú thê lương, kinh hãi nhân tâm thậm chí còn ảnh hưởng đến tâm thân của Ngưng Đan kỳ nữa.
Lần đầu gia nhập đại hỗn chiến Ngưng Đan kỳ bực này, Nhạc Phong cảm thấy cố hết sức, bị Đông Phương Uy gắt gao áp chế, lập tức không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Đông Phương Uy cũng không phát động toàn lực, trong mắt của hắn vẫn còn nghi hoặc, nói nhỏ:
- Tiểu tử họ Từ kia sao còn chưa ra tay chứ?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía tường thành.
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, thần cảm khống chế toàn trường, nghĩ thầm nếu như có thể một mẻ hốt gọn Ngưng Đan cao nhân của Đông Phương gia thì cho dù không thể cải biến toàn bộ thế cục của Côn Vân Quốc nhưng ít nhất cũng có thể thay đổi cục diện của Phương Thiên trọng thành.