- Muốn sống sót rời khỏi Phương Thiên trọng thành, ngươi hãy trung thực câm miệng cho ta! Đừng tưởng rằng tấn chức Ngưng Đan, có thể ở chỗ này khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.
Khuôn mặt Đổng Băng Vân căng lên, sắc mặt càng trở nên khó coi, một thân bạch y không gió tự lay, dòng nước lạnh bốn phía, khiến không khí bốn phía ngưng trệ.
Tu giả học phủ đứng ở xa xa đều không tự chủ được rùng mình một cái, huyết dịch và hô hấp, đều lộ ra chậm chạp.
Nhạc Phong vẻ mặt vẻ cổ quái, vị Từ sư đệ này sao lại có ân oán với Đổng tiên tử thân phận cao cao tại thượng của Phương Thiên học phủ này chứ?
Đối mặt với uy hiếp của Đổng Băng Vân, Từ Huyền tự nhiên bỏ qua, đối phương càng tức giận, hắn càng sảng khoái. Oán khí bị đuổi giết năm đó, dù sao cũng phải lấy lại danh dự mới được.
- Đổng tiên tử lời ấy sai rồi, vài chục năm không gặp, Từ mỗ đang muốn tìm cố nhân ôn chuyện, thuận tiện tìm hiểu một chút thế cục của Phương Thiên trọng thành.
Từ Huyền nhìn không chớp mắt, vẻ mặt chính đáng nói.
- Còn ôn chuyện? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đổng Băng Vân thiếu chút nữa đã tức nổ phôi, trong đôi mắt băng lãnh thoáng hiện lửa giận:
- Cút ra khỏi Phương Thiên học phủ cho ta, còn dong dài nữa thì đừng trách Đổng Băng Vân ta không khách khí.
- Từ sư đệ, ta thấy hay là thôi đi, nếu Đổng tiên tử đã không làm khó dễ, chúng ta rời khỏi đây thôi.
Nhạc Phong nhìn ra Đổng Băng Vân kia đã ở vào biên giới sắp bộc phát, vội vàng kéo tay áo Từ Huyền:
- Đi, chúng ta lập tức đi.
Từ Huyền gật đầu, nhưng rất nhanh liền biến đổi, ngữ khí chân thành tha thiết nói:
- Bất quá, trước đó, hi vọng Đổng tiên tử, có thể nói cho ta nơi hạ lạc của Sở Đông hoặc là người Trương gia, chúng ta cũng bức thiết muốn biết cục diện hiện giờ của Phương Thiên trọng thành. Còn nữa, mọi người cùng nhau nói chuyện nhân sinh lý tưởng, nghiên cứu thảo luận thiên hạ đại thế...
Nghe được câu trước, nộ khí Đổng Băng Vân vừa tiêu tán, mà câu nói kế tiếp, lập tức khiến nàng giận sôi lên, sắc mặt gần như tái nhợt, quát lạnh nói:
- Đi chết đi --
Vừa mới nói xong, lấy thân ảnh bạch y tịnh lệ kia làm trung tâm, trong phạm vi hơn mười trượng dâng lên vô số vòng xoáy băng tuyết, hàn thủy tàn sát bừa bãi, cuồng phong gào rít giận dữ, hàn khí cường đại bảo phủ lấy hai người, coi như cũng tỏ rõ Đổng Băng Vân đã trút hết lửa giận trong lòng mình ra.
Trong khoảnh khắc, hai người bị Từ Huyền Băng Tuyết Hàn lưu xoay tròn bao phủ, trầm luân lâm vào trong.
Nhạc Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, điên cuồng vận pháp lực, miễn cưỡng ổn định, bức lui hàn khí, nhưng nếu cứ như vậy thì cũng không được lạc quan lắm.
Về phần Từ Huyền, lấy khí lực cường đại của hắn, căn bản là có thể bỏ qua tiên pháp trình độ này, hoặc có thể nói là "Miễn dịch" với pháp thuật công kích cấp bậc này rồi.
Vô luận là công kích vật lý đến từ băng tuyết hay là sự ăn mòn của hàn khí đều không thể đến gần thân hắn được.
Đương nhiên, hắn cũng phải chiếu cố cho Nhạc Phong với vừa tiến vào Ngưng Đan kỳ, hắn duỗi một tay ra, khoác lên trên bả vai hắn.
Theo thời gian trôi qua, pháp lực chấn động đến từ trên người Đổng Băng Vân càng tăng lên, vòng xoáy băng tuyết càng ngày càng mạnh, bao trùm khu vực phạm vi trăm trượng, nhưng không hề thấy động tĩnh gì, cũng không nhìn thấy một bóng người.
- Đổng tiên tử tiên pháp vô lượng!
- Ha ha! Hai tiểu tử Ngưng Đan kia không biết tự lượng sức mình, dám can đảm khiêu chiến nữ tu giả kiệt xuất nhất của Phương Thiên học phủ trong trăm năm qua.
Tu giả đang quan chiến bốn phía nhếch miệng cười to, hoặc là vuốt mông ngựa, hoặc là trào phúng chế ngạo.
Đổng Băng Vân sắc mặt lạnh như băng, điên cuồng vận chuyển pháp lực, cuối cùng vòng xoáy băng tuyết kia hình thành một cổ đại thế, tự hành vận chuyển, sinh sôi không ngừng, phong kín tất cả khí tức bên trong.
- Hừ, xem trên phân thượng của lão viện trưởng, ta chỉ khốn các ngươi nửa canh giờ để răn đe thôi.
Đổng Băng Vân hơi buông lỏng một hơi, thi triển tiên pháp phạm vi lớn bực này cũng rất cố hết sức.
Nhưng vào lúc này, bên trong vòng xoáy băng tuyết kia truyền đến thanh âm như ẩn như hiện:
- Nhạc sư huynh, kỳ thật ở đây rất mát mẻ đấy.
Một thanh âm nhàn nhã vang lên.
- Ai, Từ sư đệ, đừng đùa, chúng ta mau đi ra thôi. Chẳng lẽ ngươi không muốn sớm báo thù, giết chết tên xúc xinh Đông Phương Bá kia sao?
Một thanh âm khác có chút lo lắng.
- Ân, cũng đúng, ta thiếu chút nữa quên mất đặt cược với Nhiếp Hàn, đến lúc đó xem ai tiêu diệt được Đông Phương gia, tự tay chém giết Đông Phương Bá trước.
...
Lấy thân phận đan đạo cao nhân của Đổng Băng Vân, tự nhiên có thể nghe được thanh âm này, trên mặt đẹp lập tức một mảnh âm trầm, nghiến chặc hàm răng:
- Báo thù? Hai người các ngươi đừng mộng tưởng hão huyền nữa! Đông Phương Bá chính là nhân vật phong vân hiện giờ của Côn Vân Quốc, là một trong Côn Vân tứ kiệt nổi tiếng, dưới sự tài bồi của Đông Phương bổn gia, triệt để kích phát truyền thừa huyết mạch, từ lúc năm sáu năm trước đã tấn chức Ngưng Đan, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ. Tu vị thực lực hiện giờ của hắn càng thêm thâm bất khả trắc... Hừ hừ, hơn nữa Đông Phương bổn tộc, cơ hồ đã trở thành thế lực che trời trong Côn Vân Quốc, ngay cả Phương Thiên trọng thành cũng nhiều lần chịu uy hiếp, chỉ bằng hai người các ngươi, cũng vọng tưởng châu chấu đá xe sao?
Lời vừa nói ra, Từ Huyền và Nhạc Phong đều giật mình, đặc biệt là người thứ hai, hai tay nắm chặt, toàn thân run rẩy, sắc mặt âm tình bất định.
- Ha ha, Đổng tiên tử không có lòng tin với chúng ta như vậy sao?
Một thanh âm cười khẽ truyền đến, càng ngày càng gần.
Cái gì!
Đổng Băng Vân ngưng tụ đồng tử.
Chợt, hai đạo thân ảnh, dưới sự bảo phủ của một tầng hào quang Viêm Hỏa hời hợt trồi lên, như vào chỗ không người.
- Điều này sao có thể?
Đổng Băng Vân thủ độ thất sắc, có thể dễ dàng đột phá Băng Tuyết Tù Lao của mình như vậy, ngay cả phóng mắt khắp Phương Thiên trọng thành cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà sau một khắc, trong tầm mắt hiện lên thân ảnh hùng vĩ của nam từ kia, bỗng nhiên hiện ra thần sắc lãnh đạm, các loại đùa giỡn lúc trước đều đã không còn tồn tại nữa.
- Ngưng Đan trung kỳ!
Đổng Băng Vân rốt cục nhìn thấu tu vị Từ Huyền, đồng thời trong lòng nổi lên một cổ bất an.
- Hôm nay, nếu Phương Thiên học phủ không nói ra nơi hạ lạc của Sở Động, Từ mỗ sẽ không dễ dàng rời đi.
Từ Huyền đứng chắp tay, sắc mặt lạnh lùng, thân thể như một Kim Cương.
- Cóc ghẻ từ nơi nào đến, lại dám dây dưa Đổng tiên tử!
Thanh âm hét to từ một nơi khác truyền đến, một cổ đan đạo khí tức áp bách mà đến.
Vèo --
Kim quang xuyên thẳng qua, một nam tử mặt vuông đang mặc áo giáp bay đến bên cạnh Đổng Băng Vân, chính khí nghiêm nghị quát lớn hai người.
- Hừ, Hứa Chấn! Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Đổng Băng Vân sắc mặt lãnh đạm, sắc mặt không chút thay đổi mà nói.
Tên nam tử mặt vuông gọi là Hứa Chấn kia có chút xấu hổ, nhưng cũng không tiện phát tác với giai nhân, đành phải chuyển dời ánh mắt, ánh mắt lạnh lẽo, rơi xuống trên người hai người Từ Huyền, từ cao nhìn xuống mà nói:
- Phương Thiên học phủ không sợ bất cứ kẻ nào uy hiếp, nếu thức thời lời thì mau nhận lỗi với Đổng tiên tử, nếu không thì đừng mơ rời khỏi Phương Thiên trọng thành.