Rất nhanh, Trần phù lại hướng Từ Huyền đặt hàng một ít vũ khí.
Từ Huyền lập tức bận rộn lên.
Sở dĩ hắn lựa chọn ở chỗ này luyện khí, một là có thể tinh tiến ma luyện tu vi, hai là vi báo đáp ân tình của Hạ đại sư.
Sau nửa tháng, Từ Huyền mời đến vài học đồ, hiệu suất gia tăng thật lớn.
Mỗi ngày đều có một số thu nhập linh thạch khách quan.
Theo danh tiếng truyền bá, cộng thêm Liệp Yêu Giả tìm được tiệm thợ rèn Hạ thị định chế đặt hàng, muốn rèn luyện vũ khí mình cần.
Lập tức nhiệm vụ luyện chế càng ngày càng nhiều, Từ Huyền chỉ tiếp nhận luyện chế thượng phẩm linh khí trở lên.
Ở trong quá trình luyện khí, Hỏa nguyên tinh khí trong cơ thể không ngừng tinh tiến, thiết chùy trong tay đánh tài liệu luyện khí, đồng thời phát huy lực lượng huyết nhục trong cơ thể hắn.
Ban ngày luyện khí, thân thể cùng Nguyên lực song trọng rèn luyện, buổi tối tu luyện tinh thần, tiến độ tu luyện của Từ Huyền, rất nhanh mà lại vững vàng.
Một bên tu luyện, một bên kiếm lấy linh thạch, cái này là thời gian nhàn nhã bực nào?
Từ Huyền xem chừng, tiếp tục như vậy hai ba năm, mình có thể nếm thử đi trùng kích đan đạo Tam Cảnh.
Một ngày này, Từ Huyền ở trong lò rèn, luyện chế một kiện cực phẩm linh khí.
Trái tim tinh thể hóa trong cơ thể, ở giữa hô hấp co rút lại, phóng xuất ra từng đạo Viêm Hỏa tinh khí tinh thuần, tiến vào ẩn mạch mật huyệt, xuyên suốt tứ chi bách hải.
Oanh!
Rồi đột nhiên, thân hình Từ Huyền khẽ run, chỉ cảm thấy trong cơ thể truyền đến một hồi nổ mạnh, hắn lại đột phá gông cùm xiềng xích một mật huyệt.
- Mới hai ba tháng, đả thông mật huyệt thứ mười hai.
Từ Huyền hơi có chút kinh hỉ.
Trong mấy tháng này, hắn mỗi ngày luyện chế vài món pháp bảo, buổi tối tu luyện, đêm khuya tu luyện tinh thần, tu vi tiến triển, so với trong tưởng tượng còn nhanh hơn.
- Lăng đại sư, Nhạc tiền bối, là thiếu niên này, hắn tiếp thu tất cả tài sản của Hạ đại sư, mà bản thân của hắn, cũng không phải là thân truyền đệ tử của Hạ đại sư.
Một âm thanh nữ tử hơi quen thuộc truyền đến.
Bên ngoài tiệm thợ rèn đi tới ba người, trong đó có một thiếu nữ vàng áo, vài tháng trước đã bái kiến.
Nàng cung kính để cho một vị lão giả áo vải cùng một nho sinh trung niên đi tới.
Từ Huyền căn bản không có ý định để ý tới thiếu nữ áo vàng, nhưng hắn đột nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức cường đại, khí huyết ngưng trệ, ánh mắt định dạng ở trên người lão giả áo vải cùng nho sinh trung niên kia.
Khí tức lão giả áo vải chất phác, làm cho người ta có một loại bao dung rộng lớn sâu như biển cả; nho sinh trung niên kia, đàm tiếu tự nhiên, như gió mát tiêu diêu tự tại.
Từ Huyền có thể khẳng định, hai người này đều là Ngưng Đan kỳ.
- Hai vị tiền bối có gì chỉ giáo?
Từ Huyền ôm quyền dò hỏi.
- Lão hủ Lăng Vũ Thanh.
Con mắt lão giả áo vải chăm chú nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
- Nguyên lai là Lăng đại sư, Hạ đại sư từng nhắc qua ngài.
Từ Huyền bắt đầu kính nể, đại trận Hỏa Nhai phủ kia, là thủ bút của Lăng đại sư này.
Lão giả áo vải khẽ gật đầu, lại giới thiệu trung niên nho sinh bên cạnh:
- Vị này chính là Nhạc Trọng đạo hữu, Hạ đại sư từng vì hắn luyện chế qua một kiện Bảo khí.
Từ Huyền mỉm cười hành lễ, lại hỏi:
- Hai vị tiền bối quang lâm nơi đây, có gì chỉ giáo?
- Hừ, sắp chết đến nơi, còn dám giả bộ? Ngươi mưu hại Hạ đại sư, cướp lấy y bát cùng tài sản của hắn, hai vị tiền bối này, là tới lấy lại công đạo vì Hạ đại sư.
Thiếu nữ áo vàng lạnh lùng nói.
- Hừ, sắp chết đến nơi, còn dám giả bộ? Ngươi mưu hại Hạ đại sư, cướp lấy y bát cùng tài sản của hắn, hai vị tiền bối này, là tới lấy lại công đạo cho Hạ đại sư.
Ngữ khí thiếu nữ áo vàng hùng hổ dọa người, làm cho hào khí trên trận bỗng nhiên đông lạnh.
Lăng Vũ Thanh cùng Nhạc Trong, sắc mặt khẽ biến, không nghĩ tới thiếu nữ áo vàng sẽ xúc động như vậy, vừa lên tới là chất vấn "hung thủ".
- Mưu hại Hạ đại sư?
Trong lòng Từ Huyền phát lên một ngọn lửa vô danh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo vàng:
- Hạ đại sư đối đãi ta ân trọng như núi, Từ mỗ như thế nào mưu hại hắn? Ta xem hung thủ mưu hại Hạ đại sư... là ngươi!
- Cái gì!
Thiếu nữ áo vàng thiếu chút nữa tức điên, không chú ý hình tượng chút nào, run giọng chỉ vào Từ Huyền:
- Ngươi ngậm máu phun người! Không có bằng chứng, dựa vào cái gì nói ta là hung thủ mưu hại Hạ đại sư?
- Vậy sao? Ngươi lúc đó chẳng phải không có bằng chứng, chỉ định Từ mỗ là người mưu hại sao?
Từ Huyền lẽ thẳng khí hùng, trực tiếp gậy ông đập lưng ông.
- Ngươi......... Ngươi đạt được tài sản của Hạ đại sư, cho nên ngươi là hiềm nghi lớn nhất.
Thiếu nữ áo vàng khó thở mất đi lý trí.
- Hiềm nghi? Nói như vậy, ngươi vẫn là lăng không phỏng đoán! Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Từ Huyền nói dứt lời, không hề để ý tới thiếu nữ áo vàng, phối hợp rèn sắt, bộ dáng khí định thần nhàn.
Hai vị Ngưng Đan kỳ Lăng Vũ Thanh cùng Nhạc Trọng, hai mặt nhìn nhau.
- Hừ, tiểu tử họ Từ, nếu như không có nhớ lầm, ngươi là Thiên Nguy bảng, bài danh mười chín Diệt tâm thiếu niên. Nhân vật nguy hiểm lai lịch không rõ như ngươi, đột nhiên tiếp cận cùng Hạ đại sư, khẳng định có ý đồ gây rối. Hôm nay có hai đại Ngưng Đan kỳ ở đây, nếu ngươi không xuất ra thuyết pháp, mơ tưởng dừng chân ở Thiên Xà trại?
Nữ nhân áo vàng nói đến đây, rất nhanh hướng hai đại Ngưng Đan cao nhân Lăng Vũ Thanh cùng Nhạc Trọng, quăng đi ánh mắt cầu trợ.
Trung niên nho sinh Nhạc Trọng kia, ho nhẹ hai tiếng:
- Hoàng Hinh tiểu thư, an tâm một chút chớ vội. Việc này chúng ta có thể chậm rãi hướng vị Từ huynh đệ này hỏi thăm, ít nhất phải tra ra hung thủ chính thức.
Lăng Vũ Thanh dò xét động tác Từ Huyền rèn sắt, sắc mặt lộ ra vài tia thẫn thờ, đột nhiên nói:
- Ta tin tưởng, vị Từ huynh đệ này, không phải hung thủ giết Hạ đại sư.
Lời vừa nói ra, thiếu nữ tên là Hoàng Hinh kia biến sắc:
- Đại sư sao có thể kết luận như thế?
Mà ngay cả Từ Huyền, cũng có chút giật mình trước phán đoán của Lăng đại sư.
- Ta cùng với Hạ đại sư tương giao vài thập niên, hôm nay xem động tác vị Từ huynh đệ này rèn sắt, phảng phất là bản thân Hạ đại sư. Nhiều năm như vậy ngươi là người duy nhất đạt được Hạ đại sư nhất mạch chân truyền.
Ánh mắt Lăng Vũ Thanh ấm áp, rơi xuống trên người Từ Huyền, lộ ra tình cảm đặc thù nào đó.
Trong nội tâm Từ Huyền bắt đầu kính nể, vị Luyện trận đại sư Lăng Vũ Thanh này, là bằng hữu mà Hạ đại sư cực kỳ tôn sùng.
Nhạc Trọng có chút ngạc nhiên, rất nhanh gật đầu nói:
- Xác thực nếu như Từ huynh đệ là hung thủ, như vậy nên mang theo tất cả tài sản của Hạ đại sư chạy trốn, cần gì lưu ở nơi đây?
Ngưng Đan cuối cùng là Ngưng Đan, tâm trí bọn hắn, tuyệt không phải một tiểu nha đầu có thể so sánh, dăm ba câu lại để cho Từ Huyền thoát khõi hơn phân nửa hiềm nghi.
Thiếu nữ Hoàng Hinh kia, sắc mặt lập tức đỏ bừng, có chút không biết làm sao, nhưng còn hận không cam lòng nhìn qua Từ Huyền.