Chờ Từ Huyền bay nhanh chạy tới, Đông Phương Lâm dưới hắc sắc cự võng quấn lấy, đã bị thiêu đốt sạch mà chết, lập tức một chưởng băng sát, lấy túi trữ vật nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi là?
- Chúng ta chịu Sở tiên sinh an bài, ẩn núp tại vách núi này, bắt giết một ít dư nghiệt tu vi cao.
- Sở Đông?
Từ Huyền mỉm cười, phân cho bọn hắn mỗi người một kiện linh khí, tài liệu linh thạch còn lại chính mình lưu lại. Hai người cũng biết đủ chém giết Đông Phương Lâm hơn phân nửa công lao dù sao cũng thuộc về đối phương.
Kế tiếp, Từ Huyền đơn giản canh giữ ở phụ cận cửa vào. Một ngày có dư nghiệt giết qua, giơ tay chém xuống, răng rắc giải quyết.
Những Tu Giả hồng nhãn kia, thương tích ỉu xìu, thật vất vả giết đến cửa vào thiết lĩnh, đột nhiên thấy Từ Huyền sát tinh này càng tuyệt vọng hơn.
Trương Thiết Lĩnh bị trận pháp thủ hộ, chỉ có một sơ hở ở đây, trấn thủ cửa vào này, Từ Huyền một người giữ ải, vạn người không thể xuyên qua, đến một giết một, đến hai giết hai, thật thống khoái.
Chiến lợi phẩm cuồn cuộn không ngừng thu vào hầu bao của Từ Huyền, tự nhiên là tâm hoa nộ phóng.
Thời khắc chém giết đang tiến hành, chiến đấu hiện ra xu thế nghiêng về một bên, hai mặt chịu giáp kích, Tu Giả Đông Phương gia quân tâm tan rã, bị giết đến không còn sức phản kháng. Đầu tiên là Từ Huyền liên trảm hai đại Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, còn lại Tiên Sư nếu không bị chết trong hỗn chiến, đó là chạy trốn tới cửa vào, lại bị Từ Huyền Lôi Đình đánh chết.
Công phu nửa chén trà, chiến đấu biến thành đơn phương tàn sát và truy sát!
Từ Huyền bên này không hề áp lực, cười dài ngồi chồm hổm trên mặt đất, một khi có người giết ra vòng vây, sẽ đối mặt với hắn bạo khởi công kích.
Lối vào hai Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, thập phần phiền muộn, Từ Huyền ở chỗ này giữ ải, bọn họ hoàn toàn ăn không ngồi rồi, đơn giản đành gia nhập trong hỗn chiến.
Kể từ đó, phụ cận cửa vào chỉ còn lại có một mình Từ Huyền, vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất, không chớp mắt, Đông Phương gia đào binh chạy đến còn chưa kịp vui mừng đã bị người từ giữa không trung bắn rơi xuống.
- Hắc hắc, chiến lợi phẩm có nhiều thu không hết, sau trận chiến lần này, ta nhất định phải bế quan, đột phá Ngân Cương Chi Thể.
Bên cạnh Từ Huyền chồng chất mười túi trữ vật, thẳng khiến người đỏ mắt, đương nhiên, túi trữ vật của Luyện Thần Tiên Sư hắn sẽ trước tiên thu vào Ký Ức Tinh Hải.
Chiến đấu duy trì liên tục nửa canh giờ, Đông Phương gia đệ tử bị giết đến tan tác.
Một trận chiến này có thể nói là đạt được toàn thắng, tiêu diệt toàn bộ địch nhân.
- Không sai, ngày hôm nay chém giết một vị Luyện Thần Tiên Sư.
Trương Đức thanh lý túi trữ vật trong tay, thoáng có chút đắc ý nói.
Đều là Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, hắn giết chết một vị Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, tương đương với tư bản tăng gấp đôi, đương nhiên vui vẻ thống khoái.
- Ta cũng thành công giết một tên, còn hiệp trợ Từ khách liêu giết một tên khác.
Trương Cuồng vẻ mặt thỏa mãn kiểm tra chiến lợi phẩm trong túi trữ vật.
Bất quá, khi hai người này chú ý tới gần cửa vào, Từ Huyền ngồi chồm hổm trên mặt đất thanh lý túi trữ vật, nhất thời ngẩn ra, sắc mặt có chút khó chịu.
Trước mặt Từ Huyền đúng là chất đống mười túi trữ vật, trong này, hắn đã chém giết vài Luyện Thần Kỳ.
- Ta nói Từ khách liêu, ngươi một mình ở phía sau kiếm tiện nghi, không thể cường giả gây nên như vậy.
Trương Đức có chút không cam lòng đố kị nói.
Từ Huyền chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, từ chối cho ý kiến nói:
- Cường giả? Từ mỗ không dám nhận, không có đạt được Ngưng Đan kỳ, sợ rằng còn chưa xưng được là cường giả chân chính. Huống hồ, cho dù Từ mỗ giết vào hỗn chiến, tin tưởng thu hoạch sẽ không so với hiện tại ít hơn, thế nhưng ai có thể bảo chứng, đổi là những người khác trấn thủ nơi đây có thể không hề sơ hở chặn giết toàn bộ dư nghiệt, bảo chứng lúc này toàn bộ chiến tích quân địch?
Lời vừa nói ra, Trương Đức có chút khó cãi, đổi là những người khác nói thật đúng là vị tất đã có năng lực này.
Từ Huyền tọa trấn cửa vào, một kẻ giữ quan, vạn người khó qua, đến một giết một, sạch sẽ lưu loát, phải thừa nhận chiến công của hắn. Thế nhưng người này năng lực thu liễm tài vụ cũng đặc biệt mạng thì phải?
- Đón lấy!
Từ Huyền ném ra một kiện linh khí cho Trương Cuồng, cười nói:
- Vừa rồi chém giết Đông Phương Lâm kia, làm phiền Trương Cuồng huynh hiệp trợ.
Trương Cuồng tiếp nhận kiện linh khí này, tâm trạng đại hỉ.
Cẩn hiểu rằng, Luyện Thần Tiên Sư bình thường linh khí trong tay chỉ có một đến hai kiện. Một kiện linh khí nếu là đặt ở trong Luyện Khí Tiên Sĩ, đó thật đúng là bảo vật giá trị xa xỉ, cho dù là Luyện Thần Tiên Sư cũng sẽ tâm động không ngớt.
Đương nhiên, đại bộ phận linh khí, Từ Huyền không để vào mắt, cũng không thích hợp. Một vị Luyện Thần Tiên Sư, giá trị trong túi trữ vật của hắn, linh khí tối đa chỉ chiếm một phần tư, Từ Huyền chân chính quan tâm là những linh thạch, tài liệu, đan dược các loại vật phẩm tài nguyên kia.
Chém giết địch nhân hoàn tất, sau đó, Từ Huyền quát một tiếng:
- Lưu lại những người này trấn thủ nơi đây, người còn lại theo ta đi trợ giúp khu vực tranh đấu khác.
Sau tràng bão tố đó, Đông Phương gia phát động toàn thể phản công, khu vực này đã bị công kích, chỉ là một trong số đó.
Nghĩ đến khu vực khác, cũng có chiến đấu thảm liệt, sẽ không biết tình huống cụ thể ra sao. Rất nhanh, có một bộ phận thụ thương, hoặc Tu Giả tương đối bảo thủ trú lưu phòng thủ.
Từ Huyền đái lĩnh ba bốn mươi người, giết về phía chính diện Thanh Mộc trấn, nơi đó là trọng điểm nhất.
Chờ hắn đuổi tới đây, cũng là bị dọa vừa động, chỉ thấy giữa không trung huyền phù mười kiện phi hành pháp khí đại hình khắp bầu trời pháp quang pháp bảo, xuyên toa va chạm, liên tục bạo hưởng.
Trong đó, Trương gia gia chủ Trương Thiên Luân cũng xuất thủ cùng Đông Phương Uy ở trên không trung giao đấu, thân ảnh hoảng động, đánh cho cuồng phong bạo hưởng, sóng khí quét ngang, trong phương viên trăm trượng, Tu Giả khác cũng không dám tiếp cận.
Ngoài cái đó ra, lưỡng tộc còn đều có một gã Luyện Thần thất trọng cường giả tại giữa không trung giao chiến, đồng dạng chúa tể một khu vực.
Một bên này đầu nhập Luyện Thần Kỳ cường giả, đã đạt hơn hai mươi người, Tu Giả khác ba bốn trăm người, xem ra lưỡng tộc mấy ngày nay viện binh không ít.
Tu Giả theo Từ Huyền cùng nhau chạy tới nhất thời há hốc mồm.
- Từ huynh, ngươi tới thật tốt, nghĩ đến bên kia hẳn là rất thuận lới đúng không?
Ở giữa không trung quan chiến Sở Đông, thấy mấy người Từ Huyền, thở dài ra một hơi.
Từ Huyền gật đầu, trong lòng nhất thời trong sáng, nguyên lai Sở Đông trong an bài chiến cuộc đã có một bộ phận nhân tố thắng lợi rất lớn, ký thác ở bên này của mình.
- Giết!
Từ Huyền không nói hai lời, đái lĩnh mười người Trương Cuồng, giết về phía Đông Phương gia.
Ba bốn trăm người tranh phong, gia nhập thêm ba bốn mươi người tựa hồ ảnh hưởng không lớn, nhưng sự thực cũng không phải như vậy.
Hai bên đều có không đến hai trăm người, gia nhập bốn mươi người sẽ tương đương với một bên trong đó có thêm một phần năm binh lực.
Hơn nữa Từ Huyền là thể tu duy nhất trên tràng, hắn có năng lực miễn dịch đối với công kích tiên pháp, viễn siêu thường nhân, giống như một thanh đao nhọn, đâm vào trong trận doanh của Đông Phương gia khiến cho một hồi hỗn loạn.
Đông Phương gia phải phái ra càng nhiều Tiên Sư và binh lực đến chế trụ Từ Huyền.
Sở Đông phiêu phù ở giữa không trung, nhìn Sóc Tiên Sư ở một phía khác trên không trung.
Khi Từ Huyền đột nhiên giết qua đây, Sóc Tiên Sư kia sắc mặt đại biến, thầm nghĩ không xong.
- Nếu như tràng chinh chiến này là một bàn cờ, như vậy tất cả mọi người có thể làm quân cờ trong tay Tiên Diễn Sư, nhưng duy chỉ Từ Huyền không phải, còn có Ngưng Đan kỳ cao cao tại thượng kia nữa...
Sở Đông môi khẽ khàng nhúc nhích, nghe không được thanh âm, nhưng đối diện Sóc Tiên Sư lại có thể hiểu được ý tứ của hắn, thân thể chấn động.
Dứt lời, Sở Đông ngẩng đầu, nhìn phía hai thân ảnh trên đám mây.
Đổng Băng Vân và Điêu đại thúc ở trên đám mây bao quát phía dưới rất nhiều sinh linh, hai cổ uy áp cường đại va chạm với nhau, bốn phía phong vân chấn động, vô số cường đại trong bầu không khí bị lực lượng vô hình đánh mở ra.
Từ Huyền đang ở phía dưới chinh chiến, cũng mơ hồ cảm thụ được hai cổ khí tức này.
Trong lòng hắn minh bạch, tràng chinh chiến này, một ngày có một vị Ngưng Đan kỳ đến gần hắn, sẽ có thể trong khoảnh khắc xoay chuyển chiến cục. Mặc dù Ngưng Đan kỳ cao nhân, có thể coi chiến đấu phía dưới như trò chơi, nhưng bọn hắn cũng phải tuân thủ quy tắc của trò chơi này.
Trong lòng Từ Huyền nhiệt huyết sôi trào, như vậy xem ra, ở trong Hoàng Long chinh chiến lớn như vậy, chính mình tạo ra tác dụng và phân lượng đều viễn siêu những người còn lại.
Đồng thời trong lòng hắn cũng chờ mong, nếu như một ngày nào đó, chính mình đạt được tầng thứ cũng đủ, có thể đem Ngưng Đan kỳ cao nhân cao cao tại thượng này từ trên đám mây đánh rớt xuống hay không?
- Chúng ta đến...giết!
Đúng lúc này, trong Thanh Mộc trấn lại giết ra một đội ngũ hai ba mươi Tu Giả, người đầu lĩnh chính là Trương Phong, trên người tràn đầy huyết lưu, còn có vài vết thương.
- Ha hả, Trương thiếu chủ, thấy ngươi qua đây, ta đã biết được đại cục đã định.
Sở Đông mỉm cười, lại liếc mắt nhìn Sóc tiên sinh phía đối diện.
Sóc tiên sinh mặc tựa tro tàn, hắn đã minh bạch, lưỡng phương tranh phong khác, Đông Phương gia triệt để tan tác.
Trong tranh phong quy mô lớn, Đông Phương gia và Trương gia chẳng phân biệt được trên dưới, thế nhưng hai lộ khác toàn bộ bị thua cũng đủ để ảnh hưởng chiến cuộc.
Tổng thể mà nói, Sở Đông ở trên chiến lược, thập phần ổn thỏa, tại tiểu chiến lược thắng vì đánh bất ngờ, thông qua ảnh hưởng chi tiết nhỏ trợ giúp, cuối cùng đạt được ảnh hưởng sự vật chỉnh thể phát triển mục đích.
Khi mấy người Trương Phong gia nhập không chỉ thực lực áp qua Đông Phương gia, càng trong lòng để ý tạo thành áp lực lớn lao cho quân địch.
- Giết!
Từ Huyền lòng tin tăng nhiều, cùng Trương Cuồng cùng nhau giết tiến vào trận doanh của quân địch, mở ra một lỗ hổng, nhất thời Tu Giả phía sau cũng dũng mãnh tiến vào.
- Toàn quân lui lại!
Sóc tiên sinh tay cầm trận kỳ, khó khăn nói ra mấy từ.
Binh bại như núi đổ, thậm chí không cần hắn chỉ huy, Đông Phương gia đã hiện ra hiện tượng chạy trốn.
Trong quá trình này, Từ Huyền tự nhiên không quên chém giết thêm một hai Luyện Thần Tiên Sư.
Một hơi thở truy sát trên trăm dặm, Đông Phương gia tử thương gần nửa, Trương gia mới dần dần thu binh.
Tràng chiến đấu này, có thể nói là một chiến dịch cuối cùng bảo vệ Thanh Mộc trấn, cái này cũng ảnh hưởng cả Hoàng Long chinh chiến.
Lúc ban đầu, Thanh Mộc trấn chinh chiến, hai bên chỉ phái ra một phần mười binh lực, sau đó tăng thêm đến một phần ba.
Một phần ba binh lực thắng bại ảnh hưởng đối với cả trận chiến không thể coi thường được.
Đêm đó sau khi trở lại, Thanh Mộc trấn ai nấy đều vui mừng, đặt tiệc mừng công.
Nếu luận công lao, tự nhiên lấy mấy người Sở Đông Từ Huyền, Trương Phong làm nhất, gia chủ lúc này ban cho không ít linh thạch và tài liệu trân quý.
Từ Huyền tuy rằng đạt được hơn vạn thứ phẩm linh thạch và tài liệu chắc chắn phần thưởng, nhưng đây còn xa xa không bằng thu hoạch của hắn ở trên chiến trường.
Trận chiến này qua đi, Thanh Mộc trấn hoàn toàn từ phòng thủ chuyển làm tấn công, phân công nhau truy kích đào binh Đông Phương gia.
Từ Huyền đối với truy đuổi chiến sau đó, mất đi hứng thú, đơn giản ở lại Trương Thiết Lĩnh tu luyện, trong lúc này cũng đi gặp phụ mẫu.
Một ngày này, Từ Huyền cáo biết mấy người Trương Phong và Sở Đông chính mình bắt đầu bế quan.
Luân phiên chinh chiến, tu vi của Từ Huyền có thể ma luyện tinh tiến, lại thu được nhiều tài liệu như vậy, vừa lúc có thể tấn chúc Luyện Thần nhị trọng và Ngân Cương Chi Thể.
Biết được tin tức này, Sở Đông cũng thản nhiên cười:
- Trở thành Tiên Diễn Sư tới nay trận chiến đầu tiên, kế tiếp, ta cũng muốn bế quan, suy tính rõ ràng, mười ngày sau, ta sẽ tấn chức Luyện Thần Kỳ.
Từ Huyền có chút không nói gì, đối phương ngay cả khi nào tấn cấp, đều bấm đốt ngón tay tính toán chuẩn xác như vậy.
Hắn mặc kệ việc ngoại giới, lấy ra chân hỏa lô, phàm viêm liệt Ngưng Đan, tài liệu hỏa thuộc tính bắt đầu lại một lần bế quan.
Từ Huyền cũng dự định, chậm thì nửa tháng, lâu thì một tháng, chính mình có thể thành công tấn cấp.
Mười ngày sau, tại một chỗ Trương Thiết Lĩnh đột nhiên sinh ra một cổ thần thức chi uy Luyện Thần Kỳ lại hoàn toàn khác với Tu Giả bình thường. Người tấn chức kia chính là Sở Đông.
Ngày thứ hai mươi, trong mật thất Trương Thiết Lĩnh vọt tới một cổ khí tức cường đại, vừa cảm thụ, tựa hồ là Luyện Thần nhị trọng, nhưng tỉ mỉ cảm ngộ lại có thể dọa người vừa động, cổ khí tức uy hiếp kia thậm chí mơ hồ còn hơn Luyện Thần tứ trọng Tu Giả.< Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện/p>Trong mật thất, Từ Huyền cũng không có xuất quan, con mắt như trước nhắm lại, da thịt trên người, nguyên bản đồng sắc dần dần rút đi, thay vào đó là một tầng ngân trạch mờ mờ...
Từ sau trận chiến ngày hôm ấy, Thanh Mộc trấn không chỉ triệt để giải trừ nguy cơ còn đem Đông Phương gia giết đến quân lính tan rã.
Từ nay về sau Thanh Mộc trấn phương viên mấy trăm dặm, không tồn tại đoàn đội Tu Giả của Đông Phương gia.
Trận chiến ấy, trên trình độ nhất định ảnh hưởng cả trận doanh của lưỡng tộc tranh phong tại Hoàng Long linh thành, lần đầu tiên xuất hiện cục diện một bên trong đó chiếm ưu thế rõ ràng.
Sau trận chiến này, cái tên Từ Huyền truyền ra xa Hoàng Long Thành, trở thành tồn tại như sát thần trên chiến trường.
Lấy tu vi Luyện Thần nhất trọng nhiều lần liên sát Luyện Thần Tu Giả, tối đa liên sát ba đại Luyện Thần cường giả, bực này bực này hầu như được xem là thần thoại.
Mà thiếu niên đã sáng tạo ra những chiến tích kia, năm nay chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, rất nhanh trở thành thần tượng của vố số Tu Giả trẻ tuổi trong Hoàng Long linh thành.
Cái tên Từ Huyền càng nhất cử áp qua Niếp Hàn lúc trước lúc trước xuất thế.
Thể tu danh từ từng bị Tu Giới quên lãng này, một lần nữa tiến nhập trong lòng Tu Giả hậu thế, tại Hoàng Long linh thành nhấc lên một tầng kinh đào hải lãng.