Tiên Hà Phong Bạo

Chương 219-220: Sở Đông quyết định

- Vậy bảo trọng, sau này gặp mặt chúng ta có thể chính là địch nhân.

Từ Huyền ngữ khí rất là bình tĩnh.

Hắn Hắn thập phần minh bạch, Dương Tiểu Thiến chỉ là làm ra lựa chọn thích hợp nhất với mình, cái này cũng không trách được nàng.

- Nữ nhân này không đơn giản, vẫn là một ngày, ngay cả Đông Phương Bá đều thua ở trong tay nàng.

Sở Đông đi tới, nhìn theo bóng lưng Dương Tiểu Thiến rời đi, bình thản không ngạc nhiên nói.

Từ Huyền cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói:

- Sở huynh cũng không thích náo nhiệt phải không?

- Từ huynh gia nhập Trương thị gia tộc, có mục đích gì, ta cũng hiểu được đại khái, đơn giản là mượn nơi sinh sống, cùng với báo thù.

Sở Đông thoáng dừng lại, mặt tựa lương thủy:

- Nhưng Sở mỗ lại có một kiến nghị từ tận đáy lòng.

- Không ngại nói một chút xem sao!

Từ Huyền không khỏi lộ ra một tia hứng thú.

Vị Sở Đông Tiên Diễn Sư này, một lời nói ra mục đích của hắn tại Trương gia, cũng không kỳ quái.

Như vậy hắn lại sẽ cho mình loại kiến nghị gì đây?

Dưới ánh mắt hứng thú của Từ Huyền, Sở Đông yên tĩnh như nước, từ từ phun ra một hơi thở:

- Sở mỗ kiến nghị là, Từ huynh hẳn nên rời xa Hoàng Long Thành.

Rời xa Hoàng Long Thành!

- Vì sao?

Ánh mắt Từ Huyền hơi chớp động, một lựa chọn này, hắn lúc trước cũng không phải chưa từng nghĩ qua.

- Hoàng Long Thành lưỡng đại gia tộc tranh hùng, từ từ trở nên gay gắt, ở đây rất nhanh sẽ trở thành nơi thị phi, tiểu nhân vật Luyện Khí giống như chúng ta, khó có thể xoay chuyển đại thế, trừ phi nắm giữ Luyện Thần Cửu Trọng. Lấy tiềm lực của Từ huynh, một ngày nào đó, Hoàng Long Thành cũng khó dung nạp ngươi, nếu như thế sao không sớm ngày rời khỏi nơi thị phi này. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, hà tất cấp bách nhất thời.

Sở Đông bình thản không ngạc nhiên nói, trên mặt không mang theo chút tình cảm ba động nào.

- Không nghĩ tới, Sở huynh đúng là không quá xem trọng Trương thị gia tộc.

Trong mắt Từ Huyền lộ ra một tia kinh ngạc và ngoài ý muốn.

Hiện nay hắn nán lại Hoàng Long Thành, chủ yếu là thành lập dưới tình huống Trương gia có thể cùng Đông Phương gia tộc địa vị ngang nhau: một là có thể ở dưới thế lực lớn che chở an tâm tu luyện, huống hồ hắn tại Trương gia nhận được chiếu cố, nợ nhân tình của nhân gia. Hai là, vào lúc lưỡng đại gia tộc tranh phong, vị tất không có cơ hội sớm ngày báo thù, lấy đó thỏa nguyện vọng trong lòng.

Sự thực tựa hồ cũng là như vậy, Trương thị gia tộc và Đông Phương gia chống lại nhiều năm như thế, cũng không có bị thua.

Thế nhưng nhìn tình huống lúc này, Sở Đông thân là thiên tài Tiên Diễn Sư dĩ nhiên không quá xem trọng Trương thị gia tộc, bằng không cũng sẽ không khuyên mình rời xa Hoàng Long Thành.

- Tiên Diễn Sư, cũng không lấy tâm tình chủ quan để bàn luận. Dù cho ta cùng với Trương thiếu chủ quan hệ không tệ.

Sở Đông khẽ thở dài một hơi, ánh mắt lại nhìn ra bầu trời phía xa ngoài cửa sổ.

Từ Huyền mơ hồ minh bạch, Sở Đông chí không ở Hoàng Long Thành, kiến nghị của hắn, hơn phân nửa có căn cứ đạo lý.

- Cảm tạ Sở huynh kiến nghị.

Từ Huyền thoáng trầm ngâm, rất nhanh thoải mái, nhàn nhạt cười nói:

- Nhưng người sống trên đời, cũng không nhất định phải ở trên quỹ tích khách quan hợp lý nhất hành tẩu. Hoàng Long Thành, có quá nhiều thứ ta không thể vứt bỏ, nơi này có bằng hữu, sư muội, thân nhân, cừu gia nhất định phải giết, ta không phục tùng số phận, cũng không quản thành bại ngày sau. Dù cho lúc này chỉ là một thành viên như con kiến hôi trong chúng sinh Tu Giới.

Sở Đông động dung, trong mắt dâng lên thần sắc kỳ dị, liếc mặt thật sâu nhìn Từ Huyền:

- Không nghĩ tới Từ huynh lại có nhân sinh quan hào hiệp như thế, thực khiến người khâm phục, cái này cùng Tiên Diễn Sư dựa theo quỹ tích cố định hợp lý nhất vận hành và điều khiển, cũng không hợp nhau.

Từ Huyền lại quả đoán tự nhiên nói:

- Trương thiếu chủ cùng ta hợp nhau thật vui, tiểu thư chiếu cố đối với ta có thừa. Mặc kệ Sở huynh định luận đúng sai hay không, trong thời gian ngắn ta sẽ không rời khỏi Hoàng Long Thành.

Sở Đông nghe vậy, lại rơi vào trầm mặc, tựa hồ rơi vào trong tranh đấu băn khoăn nào đó.

Thịnh hội sinh nhật của Trương Vũ Hàm, tiến hành đâu vào đấy, một mảnh náo nhiệt như lửa, thẳng đến buổi tối, đông đảo khách nhân mới dần dần trở lại.

- Từ Huyền, Đông Phương gia tộc vĩnh viễn mở rộng đại môn cho ngươi.

Trước khi Đông Phương Bá rời đi, ánh mắt sáng ngời, đi tới trước người hắn, vẻ mặt thâm ý.

- Đông Phương thiếu chủ có tâm, đáng tiếc chúng ta trong số phận đã định trước, chính là số mệnh địch nhân, dù cho trước khi Phong Vũ Môn diệt môn.

Từ Huyền thần tình đạm mạc từ chối nói.

Đây cũng là hắn làm trò trước mặt rất nhiều người, quả đoán vô tình từ chối Đông Phương Bá.

Số mệnh địch nhân!

Đông Phương Bá cảm thụ được loại quyết tâm cường đại không thể nghịch chuyển đến từ trên người Từ Huyền, sắc mặt âm trầm, cười lạnh một tiếng:

- Tốt tốt tốt! Ta Đông Phương Bá cũng không ngại trên tay dính thêm một chút máu địch nhân.

Nhìn theo đám người Đông Phương Bá rời đi, trong ánh đèn mê ly xán lạn tựa minh châu, Trương Vũ Hàm lúc này cũng không nhịn được lộ ra một tia vui mừng, bản thân chung quy không có nhìn lầm người.

Trương Phong cũng là thoáng lộ vẻ kích động, đưa tay trùng trùng phách lên vai Từ Huyền:

- Hảo huynh đệ!

- Từ khách nhân, ngươi đã là hảo bằng hữu của Phong ca, như vậy không ngại để Vũ Hàm gọi ngươi một tiếng Huyền ca.

Trương Vũ Hàm mím môi cười, ngữ khí thân thiết thản nhiên, có thể bởi vì rượu ngon kích thich, trên khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc, hiện lên một mảnh hồng phấn rung động lòng người.

- Cũng được.

Từ Huyền không thể lại cự tuyệt thành tâm của Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ, luận tuổi tác hắn vừa vặn so với Trương Vũ Hàm lớn hơn vài tháng.

Bất quá, Từ Huyền và Trương gia cũng không phải là quan hệ họ hàng, có thể để đại tiểu thư xưng hô một tiếng Huyền ca. Bực vinh quang này khiến người khác ao ước, để mấy người Lâm Huy cách đó không xa, như rơi vào Thâm Uyên vạn trượng, thất lạc rất nhiều, sinh ra ghen ghét càng mãnh liệt!

Đợi cho mấy người Lâm Huy rời đi, Từ Huyền mới chậm rãi chậm rãi nói rõ cừu hận của mình và Đông Phương Bá Đông Phương Bá.

Sau khi nghe xong, mấy người Trương Phong không khỏi líu lưỡi, không nghĩ tới phụ thân Từ Huyền từng bị Đông Phương Bá đánh cho tàn phế.

Mà lúc đầu tại Hoàng Long Thành, Từ Huyền đánh cuộc thắng lợi, từ trong tay Đông Phương Bá thắng được Tam Linh Lộc Huyết, cái này phảng phất như đã được trong u minh an bài.

- Huyền ca khí phách và ẩn nhẫn, khiến người khác bội phục, đem đó tại Trương Thiên Linh Lâu càng bất động thanh sắc, từ trong tay cừu gia, thắng được Tam Linh Lộc Huyết. Sớm biết như vậy, Vũ Hàm cũng không nên tại Tam Linh Lộc Huyết làm khó Huyền ca...

Trương Vũ Hàm ngữ khí ôn nhu, lại có chút tự thẹn.

Lần đầu cùng Từ Huyền gặp mặt, ở trong cảm nhận của nnafg, đối phương bất quá là một thiếu niên có tiềm lực, cái này phóng nhãn khắp Hoàng Long Thành cũng là vô số kể.

Nhưng mà, ai có thể ngờ tới, thảo căn thiếu niên đến từ sơn thôn tiểu môn phái này, lần lượt sáng tạo kỳ tích, hóa có thể thành không thể, mỗi một lần biểu hiện, đều để hạng người cao quý tuyệt mỹ như Trương Vũ Hàm hơi bị kinh hỉ, nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

- Vũ Hàm cần gì bởi vậy mà tự trách, ngươi xuất phát từ lợi ích của gia tộc, lúc đầu không có trợ giúp ta, cũng là chuyện trong tình lý.

Đối với Trương Vũ Hàm áy náy tự thẹn, Từ Huyền cười cho qua. Trong lòng hắn không phủ nhận đối với nữ tử xinh đẹp tuyệt trần băng tuyết thông minh này có hảo cảm. Nhưng nếu chính mình chính mình chỉ là một tiểu tử bình thường không có chí tiến thủ, hoặc giả cũng không có những biểu hiện quá kinh diễm sau đó, thì sẽ có một phen kết quả thế nào, cũng khó có thể đoán được...

Cho đến đêm khuya, thịnh hội sinh nhật lần này của Trương gia, mới xem như kết thúc, người ra về.

Trên Linh Lâu còn lai ba người cuối cùng, trừ Trương Phong, Trương Vũ Hàm ra còn có Sở Đông vị thiên tài Tiên Diễn Sư này.

Sở Đông từ lúc cùng Từ Huyền nói chuyện với nhau, vẫn trầm mặc không nói, tựa hồ rơi vào trong tâm lý do dự nào đó.

Đây cũng là lần đầu Trương Phong thấy Sở Đông như vậy.

- Sở công tử, ngươi vừa rồi cùng hắn trò chuyện một hồi,, lại không biết có ý kiến gì không?

Trương Vũ Hàm trong đôi mắt đẹp tựa như thi họa, hơi mỉm cười.

- Trương Phong huynh, ngươi có thể kết giao người này, có lẽ là một chuyện may mắn hiếm có nhất trong cuộc đời này.

Sở Đông tựa như có thâm ý nói.

Trương Phong cảm thấy giật mình, lại thản nhiên nói:

- Ban đầu ta và Từ Huyền quen biết, là bởi vì cảm thấy hợp ý, thập phần hợp khẩu vị, ngược lại không nghĩ tới hắn lợi hại như vậy.

- Bởi vì hắn tồn tại, ta có một quyết định mới.

Sở Đông nhìn bầu trời đêm vô tận mênh mông, hít sâu một hơi, trong mắt lóe ra quang hoa sáng sủa.

- Quyết định gì?

Huynh muội Trương Phong hiếu kỳ nhìn hắn.

- Ta quyết định tạm thời lưu lại Hoàng Long Thành.

Khóe miệng Sở Đông lóe lên mỉm cười.

Trương Phong nghe vậy, giật mình không nhỏ, vui vẻ nói:

- Ngươi vốn đã nói hai tháng sau sẽ rời khỏi Hoàng Long Thành, hiện tại dĩ nhiên không đi, là bởi vì Từ Huyền sao? Cái này thực sự quá tốt!

Trên khuôn mặt thanh tú của Trương Vũ Hàm cũng lộ ra một tia vui mừng, nếu có Sở Đông vị tiên diễn kỳ tài này tương trợ, thời gian tới Trương Phong và Đông Phương Bá đối kháng sẽ nhiều thêm vài phần thắng.

Từ Huyền và Du Cầm cùng nhau trở lại Thanh Sơn Lục Cư, ngược lại cũng là an bình vui vẻ.

Hầu hết linh tài tốt của Từ Huyền đều đặt ở trong ký ức tinh hải, nhưng tốc độ tu luyện càng không chậm hơn so với trước bao nhiêu.

Chỉ là mỗi khi hắn đi vào giấc ngủ, ngày thứ hai thanh tỉnh lại đều cảm giác được thân thể dị thường thoải mái, hình như ngâm tròn cả đêm trong bồn Linh Dược.

Chẳng những như vậy mà ngay cả những bệnh kín trên người bởi tu luyện lưu lại cũng tiêu tan thành không.

Từ Huyền thập phần kinh ngạc, loại biến hóa này từ ngày ấy từ chợ tự do trở về vẫn tồn tại.

Hắn rất nhanh đoán được, những biến hóa này hơn phân nửa là cùng viên Nguyệt Quang Bí Châu kia có liên quan.

Viên bí châu này tiềm tàng ở sâu trong cơ thể, Từ Huyền hô hoán không được, không thể chủ động khống chế. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

- Xem ra chỉ đành tàn hồn kiếp trước thức tỉnh, hắn hẳn là có thể nhìn ra được chút kỳ hoặc.

Từ Huyền nhẹ nhàng thở dài, chỉ đành an tâm tu luyện, yên lặng chờ đợi, không chỉ có chờ đợi tàn hồn, cũng là chờ đợi thời cơ.

Mấy ngày, một tin tức kinh hỉ truyền đến, muội muội Huệ Lan được người của Trương gia hộ tống đến Hoàng Long Thành.

Sau khi gặp lại, Từ Huệ Lan nước mắt như mưa, thân thể mềm mại hơi run động, ở trong lòng Từ Huyền khóc lóc:

- Ca ca, từ lần trước ngươi rời khỏi...ta đã lo lắng muốn chết.

Từ Huyền an ủi chốc lát, rồi để Từ Huệ Lan đưa đến Thanh Sơn Lục Cư.

Luận tuổi tác, Từ Huệ Lan và Du Cầm xấp xỉ, cũng không lớn hơn mấy tháng, nhị nữ gặp lại như bạn cũ, thập phần hòa thuận.

Tư chất của Từ Huệ Lan không kém Du Cầm nhiều lắm, nhưng bởi nhập môn chậm một chút, tu vi dừng lại tại Luyện Khí tam trọng, lúc này cách Luyện Khí tứ trọng cũng không xa.

Nhưng luyện trận một đường, bản thân chính là một loại đại môn hạo hãn có thể xúc tiến tu hành, mặc dù Từ Huệ Lan thời gian tu luyện so với người khác ngắn hơn, thế nhưng thông qua tìm hiểu lý giải đối với rất nhiều trận pháp, cũng giúp tu luyện cảnh giới tăng trưởng.

Từ Huệ Lan tính cách hơi chút hoạt bát, từ sau khi nàng đến, Thanh Sơn Lục Cư náo nhiệt hơn rất nhiều, thường xuyên nhìn thấy nàng ở trong Linh Viên bày đặt trận pháp, thỉnh thoảng truyền đến truyền đến chấn hưởng và linh khí ba động kinh tâm động phách.

Từ Huyền không biết muội muội ở trên trận pháp tạo nghệ cụ thể ra sao, thế nhưng theo ký ức kiếp trước đến xem, tựa hồ so với những Luyện Trận Sư đã gặp kia lợi hại hơn nhiều lắm. Dù sao Tuệ Lan lúc này cũng đã bắt đầu sáng tạo thay đổi một ít trận pháp.

Muội muội sắp xếp ổn thỏa, sau đó, Từ Huyền bắt đầu nhất tâm tu luyện.

Đạt được Luyện Khí lục trọng, hắn sắp sửa trùng kích Luyện Khí thất trọng tầng thứ thượng vị Tiên Sĩ.

Luyện Khí Cửu Trọng đồng dạng là cứ cách ba trọng một tầng thứ.

Lúc này Luyện Khí thất trọng, đối với Từ Huyền mà nói, là một bình cảnh nhỏ, muốn trong khoảng thời gian ngắn đột phá cũng cũng không dễ dàng như vậy.

Đại khái mười ngày trôi qua, Từ Huyền không thể đột phá Luyện Khí thất trọng, mà Du Cầm và Huệ Lan, trước sau tấn cấp, phân biệt tấn chức Luyện Khí lục trọng và Luyện Khí tứ trọng.

Du Cầm có đại trưởng lão lực mạnh tài bồi, bản thân tư chất siêu phàm, lại thêm thuần tâm trong sáng, dưới nhất tâm tu luyện tự nhiên là làm ít công to.

Đem so sánh, thể tu chi đạo càng gian nan hơn, mà Từ Huyền càng nhiều linh tài và linh đan tốt, đều ở trong Ký Ức Tinh Hải Ký Ức Tinh Hải, muốn nhanh chóng trùng kích Luyện Khí thất trọng cửa này có chút khó khăn.

Ngay tối một ngày này, Từ Huyền trong lúc ngủ mơ, cảm thụ được một cổ khí tức vừa mới thức tỉnh quen thuộc.

- Ngươi rốt cục tỉnh lại.

Từ Huyền kích động không ngớt, nhìn chằm chằm thân ảnh tàn phá ở trong tinh không chậm rãi ngưng hiện kia.

- Di!

Tàn hồn kiếp trước vừa mới thức tỉnh, thần sắc biến đổi:

- Chỗ nào không thích hợp,...sau khi ta ngủ say có phát sinh chuyện gì dị thường hay không?

- Chỗ nào không thích hợp, sau khi ta ngủ say, có phát sinh chuyện gì dị thường hay không?

Tàn hồn kiếp trước vừa mới thức tỉnh, ánh mắt đã nhìn quét khắp nơi Ký Ức Tinh Hải.

- Chuyện dị thường? Đó ngược lại xác thực gặp phải một chuyện quỷ dị trong quỷ dị...

Từ Huyền lập tức đem chuyện Thần Điếm Phô ngày ấy tao ngộ tại Hoàng Long Thành kể lại một lần.

- Bảo bối gì, để ta nhìn xem.

Tàn hồn kiếp trước, ánh mắt lóe ra bất định, bắt đầu bắt đầu lục soát tường tận Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể Từ Huyền.