Lúc này Phong Vũ chưởng tôn đang cùng Đông Phương Uy chiến đấu, thấy thê tử bị công khai làm nhục như vậy, mắt như tóe lửa, toàn thân rung lên bần bật, uất nộ giao thoa, "ộc" một tiếng lại thổ ra một ngụm máu lớn, vừa thất thần, liền bị Đông Phương gia chủ đánh rơi xuống uyên thâm.
Đông Phương Uy thừa thắng truy kích, khóe mắt liếc nhìn Đông Phương Bá, hừ lạnh nói:
- Nghiệt tử này, làm mất hết thể diện của ta.., nhưng, chiêu này của nó cũng có tác dụng.
Lúc này, chúng đệ tử Phong Vũ Môn vừa nhục vừa sợ, tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng mất, hoặc điên cuồng mất kiểm soát, hoặc từ bỏ đấu tranh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Các đệ tử vừa chạy khỏi tiên môn được một đoạn, thân hình cũng cứng đờ bất động, mắt lấp lánh kinh hãi và thù hận vô hạn.
- Sư tôn.
Lạc Phong toàn thân run rẩy, mắt như tóe lửa, lóe hiện hận ý khắc cốt ghi tâm, "bịch" một tiếng ngã quỵ xuống đất.
- Sư mẫu...
Bọn Vân Viễn Hạng thân hình run rẩy, trong lòng nộ hận đến cực điểm.
- Tên súc sinh này!
Từ Huyền nghiến răng, ôm Du Cầm vào trong lòng, không để thuần chấn thiện mỹ nàng nhìn thấy cảnh tượng này.
Hà sư cô vốn dĩ trong môn, đối với chúng đệ tử đều thập phần yêu mến, thời điểm tiêu diệt Huyết linh đạo, từng đích thân đến đưa linh đan trị thương, đến Từ Huyền cũng thập phần tôn kính nàng.
Đột nhiên, thù hận phẫn nộ đối với Đông Phương Bá, vọt lên một cực hạn chưa từng có, thậm chí còn vượt qua Từ Đại Hổ đã chết.
Năm xưa chân của phụ thân bị Đông Phương Ba đánh cho tàn tật, chính là vì ngăn cản hắn công khai làm nhục một vị thiếu nữ có chút tư sắc trên đường.
Không ngờ cảnh tượng này, một lần nữa diễn ra trần trụi trên bầu trời hai phái. Từ Huyền bây giờ đã hiểu được tại sao hôm đó phụ thân lại ra tay.
Đông Phương Bá không những ngang ngược bá đạo, còn tham dâm vô sỉ tới cực điểm, đúng là đại côn trùng có hại của Hoàng Long Thành. Nhưng kẻ này lại thiên phú kinh nhân, hơn hai mươi tuổi, đã tu luyện đến luyện thần kì.
Khi Đông Phương Bá đang đắc ý cười vang, chà đạp Hà Nguyệt tiên cô dưới chân, sâu trong Tinh Vũ Sơn, đột nhiên nổi lên một luồng khí tức kinh hồn chấn thế.
- Đông Phương gia tộc... Khinh người quá đáng!
Một giọng nói già nua, chấn động bốn năm chục dặm vuông, cuồng phong nổi lên khắp thiên địa, uy thế phô thiên cái địa trực trùng thiên tiêu, vân tầng xoay vần tứ tán.
Giọng nói đó ngân nga bất định, như lộ đình chấn nộ trên chín tầng may, uy thế vô hình, khiến vô số tu giả đang giao chiến trên Phong Vũ Môn, tâm thần chấn động, dừng lại tất cả động tác trên tay.
Từ Huyền chỉ cảm thấy một luồng uy áp ngạt thở, chụp xuống đầu mình, còn mạnh hơn của luyện thần kì tiên sư gấp mười lần. Nhưng thanh âm hình có chút quen tai.
- Là ai!
Đông Phương Bá sắc mặt giận dữ, "ộc" một tiếng, lập tức thổ huyết, sắc mặt trắng như giấy, sợ hãi đan xen, hai chân không ngừng run rẩy, Hà Nguyệt tiên cô dưới chân cũng ngã sang một bên, mặt đầy nhục nhã và hận ý.
Chỉ dựa vào thần thức uy áp, trực tiếp khiến luyện thần nhất trọng Đông Phương Bá bị thương thổ huyết, chủ nhân của giọng nói ấy cường hoành đến mức độ nào?
Lời vừa dứt.
Vèo, một phiến thanh bạch sắc quang ảnh như điện xẹt, từ sâu trong Tinh Vũ Sơn bay ra, là một lão giả tóc trắng tuổi độ cửu tuần, ánh mắt quắc thước, lộ ra lệ nhiên chi quang, trên người tán phát ra luồng uy thế kia, khiến tất cả tu giả có mặt đầu phải sợ hãi rùng mình, kiềm chế hô hấp.
- Ngưng đan kì cao nhân!
Đông Phương Bá sắc mặt thoáng biến.
Đối diện ngưng đan kì cường giả, cho dù với luyện thần cửu trọng đỉnh phong tu vi hắn, cũng không là gì.
Ngưng đan kì, là cường giả cấp độ còn cao hơn thoát phàm tam giai, đây không phải hai cảnh giới luận bàn, mà là phân hóa hai giai đoạn khác nhau.
Đối với tu giả cường đại chân chính là nói, thoát phàm tam giai luyện thể, luyện khí, luyện thần. Chỉ là cảnh giới tu hành nhập môn, chỉ có đạt đến cấp độ cao hơn kim đan đại đạo, mới có thể coi là thực sự dòm ngó cung điện tu hành.
- Là hắn!
Từ Huyện rất nhanh nhận ra thân phận lão giả, năm xưa hắn từng ở tiên môn giảng đạo, từng nhúng ta can thiệp vào trận giao phong tinh thần giữa mình và Nhiếp Hàn.
- Là Tinh Vũ Môn di lưu tổ sư.
Bọn Vân Viễn Hạng và chúng đệ tử mừng rỡ nói.
Khiến người ta kinh hỉ nhất là, tu vi của vị tổ sư này, đã đạt đến ngưng đan kì trong truyền thuyết.
Từ Huyền trong lòng nghi hoặc: Một vị ngưng đan kì lão tổ, đủ để bằng sức của một mình mình, thay đổi trận tu giới tiểu chiến tranh này, tại sao trước đó, hắn một mực trầm mặc?
- Tại hạ Đông Phương Uy, không biết tiền bối là vị tiền bối nào của "Tinh Vũ Môn"?
Đông Phương Uy mặt nở nụ cười, rất nhanh trấn định lại.
Trong nháy mắt, tu giả hai bên giao chiến, rơi vào đỉnh chỉ tạm thời.
Tất cả mọi người không khỏi kính sợ nhìn vị ngưng đan kì lão tổ đang bao quát vô số tu giả trong hư không.
- Hừ, Hoàng Long Thành hậu bối, ngươi vẫn chưa có tư cách biết đại danh lão hủ.
Lão ông tóc trắng bỏ qua Đông Phương Uy, mắt lóe hiện hàn quang kinh lệ, dừng lại trên người Đông Phương Bá:
- Lão hủ cùng Tinh Vũ Sơn nhất mạch hai phái, có chút liên quan, vốn vô lực ngăn cản trận tu gới chiến tranh này, nhưng không ngờ Đông Phương gia lại có loại súc sinh thiên oán nhân nộ này, lão hủ buộc phải thay trời hành đạo!
Vù!
Hắn đột nhiên đến gần Đông Phương Bá, giơ tay túm, cách không gần trăm trượng, một luồng phong lực vô hình bọc lấy Đông Phương Bá, đối phương sắc mặt tái xanh, bị lôi đi mà không thể làm gì.
Tình hình này, khiến chúng trưởng lão đệ tử còn lại của Tinh Vũ Môn, trong lòng hả dạ vô cùng:
- Giết chết tên súc sinh ấy.
- Dừng tay!
Đông Phương Uy cuối cùng cũng động dung, sắc mặt đại biến, nhưng vô lực ngăn cản.
- Ha ha, nơi này quả nhiên vẫn còn tồn tại tiền Tinh Vũ Môn dư nghiệt, ta đợi ngươi lâu rồi!
Một giọng cười kì dị, ẩn hàm thần quỷ chi lực khó đoán, từ trong hư không giáng xuống, khiến lão ông tóc trắng phải dừng động tác trên tay, Đông Phương Bá đang bị sức mạnh vô hình khống chế, cũng khôi phục tự do, xách quần chật vật bỏ chạy.
Khi giọng nói kia vang lên, Từ Huyền chỉ cảm thấy tâm khảm giống như bị một tảng cự thạch từ trên trời rơi xuống ép trúng, hô hấp khó khăn.
Lời vừa dứt, một đường kim quang rực rỡ, bắn ra từ trong lầu các trên thuyền buồm thiên vũ, dừng lại trong hư không, hiện ra một ngân bào nam tử hết sức nhỏ bé, tóc cũng màu tím như Đông Phương Bá, nhưng rực rỡ hơn, đôi mắt xếch, hàm chưa tiếu ý mãn nguyện.
- Bái kiến lão tổ.
Đông Phương Uy cung kính hành lễ.
Chúng đệ tử Đông Phương gia, cùng Đông Phương Bá, cũng khom người hành lễ.
Lão ông tóc trắng nhìn chằm chằm vào ngân bào nam tử quỷ dị, sắc mặt ngưng trọng:
- Đông Phơpng gia tộc có cường giả như các hạ, chẳng trách có thể xưng hùng Hoàng Long Thành, cho dù là Tinh Vũ Môn thời kì đỉnh phong, cũng chưa hẳn là đối thủ.
Hắn lúc nãy không ra tay, là vì cảm nhận được trong chiếc thuyền buồm thiên vũ kia có một luồng khí tức đáng sợ khiến hắn chấn động bất an.