Trịnh chưởng sự mỉm cười nhàn nhạt, nói đến cuối cùng, ngữ khí chuyển nặng, trầm giọng nói:
- Từ Huyền, ngươi thực sự không muốn cân nhắc hay là cho rằng lão phu không có tư cách làm sư tôn ngươi?
Không có tư cách? Ngươi nói đúng rồi đấy.
Từ Huyền không cho rằng một luyện khí tiên sĩ, có tư cách làm sư tôn của mình.
Cho dù trong lòng nghĩ vậy, hắn vẫn giữ thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói:
- Trịnh chưởng sự nghiêm trọng rồi, hứng thú của đệ tử không ở con đường tiên đạo, hơn nữa bái sư thu đồ, cũng cần hai bên tự nguyện, không thể cưỡng ép.
Từ Huyền không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
Lời này vừa nói ra, Trịnh chưởng sự sắc mặt sầm xuống, thanh niên hồng bào bên cạnh sắc mặt cũng âm lạnh cơ hồ muốn phát tác: Từ Huyền không đồng ý, không chỉ hạ thấp sư tôn, đến kẻ làm đệ tử như hắn cũng bị mất giá theo.
Từ Huyền từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bất luận sư đồ hai người bày tỏ thái độ gì, đều không hề động dung.
- Cũng được, dưa vặn bẻ thường không ngọt.
Trịnh chưởng sự cố kìm nén nộ ý trong lòng, trầm ngâm một lúc lại hỏi:
- Nghe nói chuyến đi đến bí cảnh lần trước ngươi lấy được một trái tam phẩm linh tài "xích xà quả", chuyện này có hay không?
Từ Huyền trong lòng cười lạnh, cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi, e rằng đây mới là dụng ý thực sự của ngươi.
- Sư tôn tu luyện là tiên pháp thuộc tính hỏa, bây giờ tu vi đã đạt đến luyện khí đại viên mãn, nếu có xích xà quả giúp đỡ, sẽ có hi vọng tấn thăng luyện thần kì tiên sư. Ngươi đem xích xà quả dâng lên, sau này nhất định nhận được hậu báo.
Thanh niên hồng bào vênh váo tự đắc, một khi tấn thăng luyện thần kì, là có thể trở thành trưởng lão trong môn, bất luận thực lực hay địa vị, đều là một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trịnh chưởng sự ngồi ngay ngắn bên trên, mỉm cười nói:
- Đương nhiên bổn chưởng sự có thể dùng pháp khí, linh đan cùng ngươu trao đổi. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
- Hồi Trịnh chưởng sự, xích xà quả đó, đệ tử đã dùng rồi, hơn nữa tu vi cũng đại trướng.
Từ Huyền không mặn không nhạt một câu, giống như hất một chậu nước lạnh.
Trịnh chưởng sự sư đồ vừa giật mình vừa giận, mặt rõ ràng lộ vẻ không tin.
- Hừ, xích xà quả là tam phẩm linh tài dược tính cực kì hỏa liệt, cho dù là luyện thần kì tiên sư bình thường cũng không dám tùy tiện dùng nó, ngươi ăn nói bừa bãi, đúng là không coi sư trưởng ra gì.
Trịnh chưởng sự đại nộ, cuối cùng hắn cũng không chịu được, trực tiếp phát tác.
- Dù sao trong tay đệ tử cũng đã không còn xích xà quả, chi dù có, nếu không bằng lòng, không lẽ Trịnh chưởng sự định cưỡng chế đòi hỏi?
Trong lòng Từ Huyền cũng dâng lên một ngọn lửa vô danh, ai sợ ai chứ, không phải chỉ là một chưởng sự thôi sao?
Bây giờ hắn vốn liếng thực lực hùng hậu, cho dù không ở lại được Phong Vũ Môn, đổi nơi khác, vẫn có thể sống được.
- Ngươi.
Trịnh chưởng sự không biết nói gì, không nói trong tay Từ Huyền có xích xà quả hay không, cho dù có thật, đối phương không muốn, hắn cũng không thể quang minh chính đại đòi hỏi.
- Đệ tử còn phải về tu luyện, xin phép cáo từ.
Từ Huyền sau khi vạch mặt, trong lòng thoải mái vô cùng.
Nói đoạn, hắn quay người rời đi, bỏ lại Trịnh chưởng sự và thanh niên hồng bào sắc mặt tái nhợt.
Vừa ra khỏi linh điện, tiến vào trong sân, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng thét giận dữ:
- Hảo tiểu tử, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!
Lời vừa dứt, thanh niên hồng bào lao ra linh điện, trong tay xẹt qua một khối hỏa diễm hồng sắc rung rinh bất định, từ phái sau lao về phía Từ Huyền. Vừa động thủ, đã thi triển tiên pháp có tính sát thương như vậy, đúng là tàn độc.
Từ Huyền lạnh sắc mặt, bất ngờ vận lực, trong huyết nhục cốt, tứ chi bách hài sinh ra một luồng khí tức màu đỏ nhạt, lòng bản tay phù hiện một tầng hồng mang chói mắt.
Chỉ một chốc, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên tăng vọt, một luồng khí tức nóng rực, ập đến từ phía đối diện.
Thanh niên hồng bào chỉ cảm thấy cả người như rơi vào trong một lò lửa, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng, đến pháp lực trong người cũng rung rẩy bất an.
Ba!
Từ lòng bàn tay Từ Huyền bắn ra một luồng quang mang xích sắc, khí tức cương mãnh viêm liệt, như cuồng lưu dào dạt, trong nháy mắt xé tan hỏa diễm màu đỏ của thanh niên hồng bào.
- Á!
Thanh niên hồng bào kêu thảm một tiếng, bị một chưởng đánh bay ra ngoài, trên ngực còn lưu lại một vết bàn tay cháy đen.
Cái gì!
Trịnh chưởng sự trong linh đường, hoảng sợ lên tiếng, vốn tưởng để đệ tử ra ngoài dạy dỗ người kia, ai ngờ vừa chạm mặt đã bị đánh bay ra ngoài.
Chỉ thấy bề mặt cơ thể Từ Huyền vấn vít một tầng hư quang hồng nhạt, bụi đất xung quanh tựa hồ đều bị nhuộm đỏ, cũng rất nhanh bị thu liễm vào trong cơ thể, quay trở về trong huyết nhục cốt trong người. Đây là lần đầu tiên hắn động dụng nguyên lực, nếu không với luyện khí huyết trọng tu vi của thanh niên hồng bào, lại là tụ lực ra tay, thực sự không tiện đối phó.
Trịnh chưởng sự vội vàng kiểm tra thương thế của thanh niên hồng bào, lấy dấu tay cháy đen trên ngực làm trung tâm, xung quanh một phiến khí tức đỏ rực, thẳng bức huyết mạch toàn thân.
- Tiểu tử này võ tu chân lực đáng sợ như vậy, chẳng trách có thể dùng "xích xà quả".
Trịnh chưởng nội tâm kinh hãi, cho đồ đệ uống một viên liệu thương đan, lại dùng lấy pháp lực điều vận, một lúc lâu sau mới hóa giải được luồng khí tức cương mãnh hỏa liệt kia.
- Sư đồ tiểu tử này quá ngông cuồng, đến thể diện cũng không giữ cho người, còn đánh đồ nhi, người nhất định phải ra tay trừng trị hắn.
- Yên tâm, tiểu tử này cùng lắm là một luyện khí tam tứ trọng võ tu, chỉ cần tìm được cơ hội, vi sư sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể đứng dậy được.
Trên mặt Trịnh chưởng sự cũng phủ một phiến sương mù.
Từ Huyền quay về Bắc Nhai Tiểu Các, tâm trạng sảng khoái vô cùng.
Bây giờ hắn đã bước vào viễn cổ thể tu chi đạo, thực lực đại tăng, vốn liếng hùng hậu, hắn không chủ động trêu chọc người khác thì thôi, kẻ nào phạm vào hắn chắc chắn không có kết cục tốt đẹp!
Lúc nãy đả thương thanh niên hồng bào kia, Từ Huyền đã là hạ thủ lưu tình, nếu không một chưởng đó toàn lực đánh xuống, chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể đáng sợ đã có thể đánh nát lồng ngực.
Trở lại cái ổ nhỏ của mình, Từ Huyền lấy từ trong tinh hải ra một trận bàn nhỏ, bố trí quanh Bắc Nhai Tiểu Các.
Trận bàn, là một loại đạo cụ áp súc trận pháp cao độ, chủ yếu dùng linh thạch điều khiển, khởi động một số trận pháp đơn giản hóa. Như trận bàn này, thu được từ túi trữ vật kia, có thể khởi động một huyễn trận, che giấu sóng linh khí bên trong khu vực.
Sau khi trận bàn khởi động một làn sóng kì dị, che phủ cả Bắc Nhai Tiểu Các, lúc này Từ Huyền mới yên tâm lấy "chân hỏa lô" ra.
Chiếc tiểu đỉnh lô cổ sắc này, phía trước có một cái miệng rồng, bên trong có cửa bỏ nguyên liệu vào.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay xuất hiện một vòng viêm hỏa nhàn nhạt, đập lên trên đỉnh lô.