Chủ nhân Di lạc Thất Bảo, bao quát Nhiếp Hàn, trong lòng thầm than.
Nửa bước đế tôn chiến đấu, Quân hoàng phổ thông căn bản không cách nào tới gần, một tia dư âm, liền có thể làm cho Quân hoàng vẫn lạc.
- Từ đại ca nắm giữ Bất diệt chi thể, hẳn là sẽ không có việc gì.
Thiền Phức Nhi đối với người thương, tràn ngập tự tin.
- Hắn xác thực đứng ở thế bất bại, nhưng mà xem thế cuộc hiện nay, cũng không lạc quan, chẳng lẽ là vu độc nguyền rủa kia?.
Ánh mắt Sở Đông bay xa, nhìn về phía giới thiên hoang vực rung chuyển bất an.
Bên trong giới thiên hoang vực, hai bóng người chiến đấu kia, càng đánh càng xa, thoát ly tầm nhìn đại đa số người.
- Từ Huyền, không nghĩ tới ngươi dưới tình huống bị thương, còn có thể cùng ta chống lại lâu như vậy, không phụ chín đại kỳ tài nổi danh.
Bên ngoài thân Huyền Không đế vờn quanh một tầng quang giáp ám ngân, cùng Từ Huyền xa xa đối lập, trong mắt dần dần nhiều ra một ít kính nể.
Trên quang giáp ám ngân của hắn, hơi có chút vết rách, nhưng nhanh chóng khép lại.
Từ Huyền tay cầm Kim chi kiếm, hô hấp gấp gáp, hắn như trước không có bị thương, nhưng rất là vất vả.
Hai người chiến đấu một lúc lâu, cuối cùng khó phân thắng bại.
Huyền Không đế nhìn ra trên người Từ Huyền có vu độc quấn quanh, trong lòng mạc danh sản sinh một loại cảm giác bị thất bại, thế nhưng đối với Từ Huyền, cũng càng ngày càng kính nể.
- Thực lực các hạ cũng không tầm thường.
Từ Huyền khẽ mỉm cười, hơi thở dốc chốc lát, vu độc nguyền rủa trong cơ thể hắn lại ổn định lại.
Hắn dần dần phát hiện, thông qua loại phương thức "trong ngoài giao hỏa" này, đối với tiềm năng thể phách của mình có kích phát rất lớn.
Vì vậy, hắn trái lại bình tĩnh xuống, dù cho không cách nào thủ thắng.
- Thực lực của ngươi, có thể phát huy mấy thành?.
Ánh mắt Huyền Không đế lấp loé.
- Sáu, bảy thành.
Từ Huyền hững hờ nói.
Huyền Không đế nghe vậy, trong lòng ngơ ngác, nghĩ hắn đường đường nửa bước đế tôn, là Đế Quân thế hệ trước, lại ngay cả một hậu bối thực lực phát huy sáu, bảy thành cũng không làm gì được.
Chiến đấu đến nay, thương thế của hắn không nặng, nhưng từng chút từng chút tích lũy, còn Từ Huyền một chút việc cũng không có.
Chân chính kéo dài xuống, tiềm lực Từ Huyền liên tục nghiền ép, sức chiến đấu sẽ càng ngày càng mạnh, mà hắn, thậm chí có thể sẽ bị thua.
- Được, đình chiến... Ta nhận thua.
Trên mặt Huyền Không đế có chút bất đắc dĩ, nhún vai, ngược lại là thẳng thắn sảng khoái.
Trận chiến này, hắn không có chân chính bị thua, nhưng trong nội tâm rõ ràng, mình quả thật đã thua.
Từ Huyền không khỏi kinh ngạc, gật đầu nói:.
- Đa tạ.
- Thực lực chín đại kỳ tài, bản đế đã lãnh giáo, cáo từ.
Thân hình Huyền Không đế loáng một cái, biến mất trong loạn lưu Hoang vực.
Bên trong giới thiên hoang vực rộng lớn vô tận, chỉ còn lại một mình Từ Huyền, bốn phía là linh khí cuồng bạo xao động, không gian loạn lưu hiện lên liên tục.
Thân ảnh đĩnh tuấn màu vàng sậm, phiêu đứng ở trong không gian cùng loạn lưu không ổn định, lù lù bất động, dù cho không gian sụp xuống, đều thương không tới hắn mảy may.
Từ Huyền chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu đối kháng vu độc nguyền rủa phản phệ làm loạn trong cơ thể.
Nhiều tia quang vụ u ám kia, từ trong máu thịt thể phách hắn diễn sinh, ăn mòn toàn thân, thậm chí lan tràn đến linh hồn.
- Nếu như không phải có vu độc quấn người, Huyền Không đế kia, có khả năng đã bị ta chém giết.
Mi tâm Từ Huyền hiện ra mấy phần đau lòng.
Trong một quá trình này, Kim thân thể phách của hắn, chịu đến mài giũa không ngừng.
Trong thiên địa, sợ rằng không có bao nhiêu sinh linh, có thể đối kháng vu độc nguyền rủa này, trừ khi nắm giữ bất diệt chi thể tương tự, nhưng không ngừng mà hao mòn cùng phục hồi như cũ.
Hô!.
Từ Huyền thở dài một hơi, ngồi khoanh chân, nhìn về phía giới thiên hoang vực sâu xa, ánh mắt lấp loé.
Chỉ chốc lát công phu.
Thở phì phò….
Ba người Sở Đông, Nhiếp Hàn, Thiền Phức Nhi, tiến vào giới thiên hoang vực, tìm được Từ Huyền.
- Từ đại ca, Huyền Không đế bị ngươi đánh lui?.
Thiền Phức Nhi mừng rỡ không thôi.
Cường như nửa bước đế tôn, đều thất bại trong tay Từ Huyền, đây là vinh dự cỡ nào?.
Vầng sáng ngút trời chín sao, tại thập phương ngoại giới vực, chắc chắn càng ngày càng óng ánh chói mắt.
- Chính hắn đi.
Từ Huyền cũng không khuyếch đại, tiện đà ánh mắt chuyển hướng Sở Đông.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, chợt đều cùng nhau nhìn về nơi sâu xa giới thiên hoang vực.
- Chân chính nguy cơ, vẫn không có tiêu trừ, đến từ nơi sâu xa Hoang vực.
Sắc mặt Sở Đông ngưng trọng, nhìn chăm chú nơi sâu xa Hoang vực.
Từ Huyền gật đầu nói:.
- Cảm giác của ta cũng là như thế.
Mộng Hồi đại pháp chạm đến cấp độ Thần Hư, cảm ứng được một cỗ nguy cơ không nhỏ.
Đầu nguồn cỗ nguy cơ này, có thể sẽ mang đến tai nạn cho Tiểu Ngư giới.
- Làm sao bây giờ?.
Nhiếp Hàn nhìn thoáng qua Từ Huyền cùng Sở Đông.
Từ Huyền mặt lộ vẻ trầm ngâm, đánh giá mấy người trước mắt, trải qua mấy năm tăng lên này, con số Quân hoàng của Tinh Phong vương triều đã tăng thêm một chút.
Bảy, tám người Sở Đông, Tuyết Vi, Trương Phong … dồn dập lên cấp Anh Biến kỳ.
Tu vi cao nhất tự nhiên là Từ Huyền, là viễn cổ thể tu, bất diệt Kim thân, tu luyện so với thường quy khó khăn hơn gấp mười lần.
- Thực lực Nhiếp Hàn, chí ít có thể chống lại Đại thống lĩnh, hơi kém chín đại kỳ tài một chút, nhưng có hi vọng đạt đến cấp bậc này. Những người còn lại, thực lực nhiều nhất có thể so với trung vị thống lĩnh, tiếp cận Đại thống lĩnh. Nếu như thêm vào di lạc kỳ bảo, vương triều số mệnh..
Từ Huyền âm thầm ước định thực lực Tinh Phong vương triều.
Sau một hồi lâu, hắn làm ra quyết định:.
- Một mình ta ở lại chỗ này.
- Như vậy sao được?.
Thiền Phức Nhi cùng Nhiếp Hàn biến sắc.
Chỉ có Sở Đông là không nói gì.
- Các ngươi trấn thủ Tinh Phong Thánh đô, chỉ cần tự vệ. Nguy cơ cường địch, một mình ta là đủ.
Từ Huyền trấn định tự nhiên.
Nguy cơ to lớn hơn nữa, cũng không thể nào giáng lâm đế tôn, Từ Huyền tự nghĩ có thể tự vệ.
- Ngươi bảo trọng, chúng ta sẽ bảo vệ Tiểu Ngư giới cẩn thận.
Sở Đông rõ ràng đại cục, mang theo Nhiếp Hàn, Thiền Phức Nhi rời khỏi.
Cùng lúc đó….
Nơi sâu xa giới thiên hoang vực, ngân xà to lớn theo gió vượt sóng, một đường bay lượn, tốc độ nhanh đến cực điểm, so với Đại thống lĩnh bình thường còn nhanh hơn.
Lam Đế cùng Xích Đế, ngồi ở trên đầu rắn.
Mỗi một khắc, tinh quang trong mắt hai người đều lóe lên, nhìn khu vực phía trước.
Xèo Xoạt….
Một đoàn hư quang ám ngân, từ bên trong Hoang vực phía trước bay tới trước mặt.
- Huyền Thiên đế!.
Lam Đế cùng Xích Đế kinh hãi, thay đổi sắc mặt.
- Huyền Thiên đế! Ngươi đi Tiểu Ngư giới làm gì?.
Trong mắt Lam Đế nổi lên một tia hàn ý đông lạnh linh hồn. Bốn Chu Thiên địa giới, đột nhiên rơi vào lạnh lẽo cực hạn, ngay cả không gian loạn lưu, cũng trở nên thong thả vô cùng, phảng phất như muốn đọng lại.