Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 112: Đối quyết

Cùng lúc tuyển tú bắt đầu, diệu việt vệ, kim ngư vệ, phiêu kị vệ trực thuộc Sở Trầm Uyên mang theo trục cuốn truyền tống, nhân sắc đêm lặng lẽ rời khỏi Lăng Tiêu thiên.

Theo tình báo Vân Trạch Hải cung cấp, số người Vân Lam mai phục trong các thế gia tiên giới không ít, kiểu như Tiêu Thất không phải là duy nhất. Tiên đình trấn áp vây bắt dư nghiệt Vân Lam nhiều năm, dư nghiệt Vân Lam lại luôn khơi đống tro tàn, không thể không nói mấy người này đã xuất lực lớn. Vân Trạch Hải tuy chọn liên thủ với Sở Trầm Uyên, nhưng trong lúc nói chuyện vẫn thể hiện sùng bái với Vân Lam, nếu không phải có thần giới ở đây, Vân Trạch Hải mấy lần đắn đo động tâm khó nhịn, nếu không ông cũng sẽ không phản bội Vân Tịnh Hàn.

Theo từng truyền tống trận sáng lên, Sở Trầm Uyên nhìn Sở Mặc bên cạnh, “Con chuẩn bị tốt chưa.”

Đối với hành động lần này, Sở Trầm Uyên không dự định chỉ đợi ở Lăng Tiêu thiên, hắn muốn đích thân dẫn đội đi truy bắt Vân Tịnh Hàn.

Sở Mặc một thân chiến giáp màu vàng đứng bên cạnh Sở Trầm Uyên, nghe thế gật đầu. Từ khắc hắn ra đời đã bắt đầu đợi, bất kể thế nào, Vân Lam nhất định phải kết thúc trong tay hắn. Sở Trầm Uyên thỏa mãn nhìn ra sau lưng Sở Mặc, Đoạn Lăng Phong toàn thân trong hắc bào. Sau một khắc do dự, Sở Trầm Uyên thấp giọng dặn dò, “Lăng Phong, lát nữa ngươi phải theo sát Sở Mặc.”

Đối với Sở Trầm Uyên, hành động tối nay không cần nghi ngờ là tràn đầy nguy hiểm. Tuy có yêu thú bậc mười trợ trận, nhưng dưới tình trạng không biết Vân Tịnh Hàn có bao nhiêu con bài, bọn họ vẫn phải cẩn thận hành sự. Sở Trầm Uyên bảo Đoạn Lăng Phong theo sát Sở Mặc, không phải là để Đoạn Lăng Phong bảo vệ Sở Mặc, mà là cảm thấy bên cạnh Sở Mặc mới an toàn nhất. Đừng thấy những yêu thú đó sống tại Hư Vô hải, nhìn như không biết những khúc khuỷu lằn nhằn giữa các tiên nhân, không hiểu nhân tình thế địch, nhưng có thể sống mấy vạn năm sao có thể không phải nhân tinh. Với quan hệ của Sở Mặc và Tiêu Dật, hắn không tin những yêu thú này sẽ để Sở Mặc gặp nguy, bọn chúng tuyệt đối sẽ đặt trọng điểm lên bảo đảm an toàn cho Sở Mặc.

Tâm tư của Sở Trầm Uyên không biết chuyển mấy lần, đáng tiếc một phen hảo ý của hắn, Đoạn Lăng Phong lại giống như hoàn toàn không hiểu, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, khẳng định nói, “Ta nhất định sẽ bảo vệ điện hạ an toàn.”

Sở Trầm Uyên, “…”

Sở Mặc bị kẹp giữa vấn đề của hai người câm nín nhìn hai người một cái, chỉnh chỉnh chiến giáp trên người, dẫn đầu đi tới truyền tống trận gần nhất.

Chỗ không xa, văn dao vẫn luôn chú ý hành động của Sở Mặc, rất nhanh liếc vạn mục ngư một cái, thấp giọng nói, “Còn đợi gì nữa, mau đi theo, nhớ phải bảo vệ Sở Mặc an toàn.”

Vạn mục ngư vừa đuổi theo Sở Mặc, vừa không quên nhanh chóng nói, “Đã nói rõ trong chiến lợi phẩm có một phần của ta, ai cũng không cho phép tham lam.”

“Biết rồi, biết rồi.” Bột mã không vui nói, nếu không phải vạn mục ngư toàn thân đen kịt thích hợp hành động trong đêm, nó mới không đẩy cơ hội tốt đến thế để tạo hảo cảm với Tiêu Dật đi.

Thấy bóng dáng vạn mục ngư biến mất, văn dao quay sang thành giảo nghiêm túc nói lần cuối, “Túi càn khôn ngươi có mang theo không? Nhớ rõ lát nữa nhất định phải tìm được bảo tàng tinh ngọc trân bảo các loại gì đó của đối phương trước tiên đình. Phí sinh sống của chúng ta tại thần giới từ nay về sau đều trông vào thu nhập tối nay.”

Thành giảo vỗ ngực liên thanh bảo văn dao yên tâm, vì hành động tối nay, nó đã chuẩn bị mấy trăm túi càn khôn. Nghe nói hoàng thất Vân Lam năm đó khi chạy trốn đã cuỗm đi kỳ trân dị bảo mà hoàng triều Vân Lam tích lũy mấy chục vạn năm, tới mức ban đầu khi Lan Thương tiên triều kiến lập ngay cả tiền công cho nhân viên công chức tiên đình cũng không đủ phát. Nó luôn cảm thấy trong những lý do người Sở gia hận người Vân Lam như thế cũng có nguyên nhân này.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, đám văn dao thu nhỏ thân hình theo sát sau lưng Sở Mặc. Từ khi truyền tống trận sáng lên tới khi tắt đi, chỉ mấy phút ngắn ngủi, đoàn người Sở Trầm Uyên toàn bộ rời khỏi Lăng Tiêu thiên, xuất hiện cách đại trạch Lư gia tại Sí Vãn cảnh không xa.

Nhìn từ bên ngoài, Lư gia không có gì khác với trước kia, vẫn đèn đuốc huy hoàng, hạ nhân tới tới lui lui không ngừng. Sở Trầm Uyên bảo kim ngư vệ bao vây Lư gia, tiếp theo mọi người cẩn thận ẩn mình, đợi Vân Trạch Hải phát tín hiệu.

Trong đại trạch Lư gia, trong viện của Lư Hạo Nguyên tịch lặng không tiếng động, hạ nhân trong viện đều bị hắn đuổi ra ngoài, chỉ còn lại một mình hắn. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, Lư Hạo Nguyên vẻ mặt khẩn trương đi tới đi lui trong phòng không ngừng, thỉnh thoảng dừng lại cẩn thận thò đầu nhìn ra ngoài viện, sau khi xác định không có ai, lại khẩn trương đi vòng vòng. Khi Lư Hạo Nguyên cảm thấy tâm tình của hắn đã căng tới cực điểm, trận pháp trong viện đột nhiên có một tia dao động. Hắn đứng thẳng người, bước mau tới cửa mở ra.

Bên ngoài, Vân Trạch Hải một thân hắc y cẩn thận nhìn quanh tứ phía, sau đó gật đầu với Lư Hạo Nguyên. Lư Hạo Nguyên thở phào một hơi, mở cửa bảo Vân Trạch Hải vào phòng bàn kỹ.

Vừa vào cửa, Lư Hạo Nguyên đã khẩn trương kéo Vân Trạch Hải, “Thế nào? Sở Trầm Uyên có tin không? Tối nay hắn nhất định sẽ tới chứ?”

Vân Trạch Hải thần sắc trấn định hỏi ngược, “Cơ hội tốt như thế để bắt Vân Tịnh Hàn, Sở Trầm Uyên tại sao không tới?”

Lư Hạo Nguyên tâm tình phiền muộn, nhịn không được thô giọng phản bác, “Ta không phải nói hắn không tới, ta là nói hắn có đợi tới khi chúng ta và Vân Tịnh Hàn lưỡng bại câu thương rồi mới xuất hiện không?”

Vân Trạch Hải hừ một tiếng, “Sở Trầm Uyên sẽ không ngốc như thế, ngươi yên tâm đi.”

Lư Hạo Nguyên biết Vân Trạch Hải bất mãn vì hắn cố chấp yêu cầu gặp mặt vào lúc này, nhưng hắn thật sự vô pháp trấn định như Vân Trạch Hải. Từ khi hắn biết phụ thân đã chết, mà gia chủ Lư Lâm Sơn hiện tại của Lư gia là do Vân Tịnh Hàn hóa thành, hắn vẫn luôn lo lắng sợ hãi mình sẽ lộ ra sơ hở gì trước mặt Vân Tịnh Hàn. Hắn cố gắng giả vờ tất cả vẫn bình thường trước mặt Vân Tịnh Hàn, nhưng nhìn đối phương tại Lư gia nhất ngôn cửu đỉnh, nhìn Lư gia càng lúc càng thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, tâm tình hắn thật sự không cách nào dùng lời diễn tả. Nếu không phải vậy hắn cũng sẽ không chọn liên thủ với Vân Trạch Hải quy phục Sở Trầm Uyên.

Vân Trạch Hải cũng biết nỗi lo của Lư Hạo Nguyên, ông hòa hoãn lại, “Đợi qua tối nay, Lư gia sẽ vẫn là Lư gia của ngươi, ngươi cũng có thể báo thù cho phụ thân của ngươi.”

Lư Hạo Nguyên vẫn không thể yên tâm, thấp thỏm mở miệng, “Ngươi không phải nói bên cạnh Vân Tịnh Hàn có cao thủ bậc mười sao? Sở Trầm Uyên thật sự có năng lực?”

Vân Trạch Hải không cho là đúng, “Dưới trấn thiên ấn, cao thủ bậc mười lại thế nào? Càng huống hồ tất cả cao thủ bậc mười tại tiên giới tổng cộng mới có bao nhiêu, ngươi cảm thấy bên cạnh Vân Tịnh Hàn có thể có mấy người?”

Lư Hạo Nguyên cũng biết cao thủ bậc mười đã là bán thần, bên cạnh Vân Tịnh Hàn có thể có một người đã không tồi rồi. Lư gia từ khi Lan Thương tiên triều kiến lập tới nay, dốc hết toàn lực cũng mới tạo ra được một cao thủ bậc mười. Vì thần giới sụp đổ, do không thể nào thăng cấp, vị tổ tiên Lư gia này cũng đã qua đời mấy vạn năm trước. Vân Tịnh Hàn cho dù có nghịch thiên, cũng không thể nào toàn bộ người bên cạnh đều là cao thủ bậc mười. Nghĩ thế, Lư Hạo Nguyên cũng yên tâm hơn.

Hắn đang định nói gì đó, trận pháp ngoài viện lại một trận dao động. Lư Hạo Nguyên nhìn ra ngoài viện, ngay cả Vân Trạch Hải cũng trở nên kinh nghi không thôi. Thấy bóng dáng Vân Trạch Hải chậm rãi ẩn vào hư không, Lư Hạo Nguyên cố gắng trấn định, “Ai?”

“Là ta.”

“Vân… Tịnh Hàn?” Thanh âm của Lư Hạo Nguyên cố gắng bình tĩnh, nhưng lại lờ mờ lộ ra sự khẩn trương.

Người bên ngoài cười lên, “Thế nào, không muốn gặp ta?”

Vẻ mặt Lư Hạo Nguyên thoáng chốc trở nên kinh sợ, hắn lập tức quay đầu nhìn hướng Vân Trạch Hải ẩn thân. Thời gian này Vân Tịnh Hàn vẫn luôn hóa thành Lư Lâm Sơn, hiện tại trực tiếp xé bỏ hóa trang xuất hiện trước mặt hắn, có phải đã biết gì không?

Cũng như Lư Hạo Nguyên, Vân Trạch Hải cũng nảy sinh hoài nghi giống vậy. Ông không ẩn thân nữa, mà lập tức đánh ra một đạo lệnh bài màu vàng lên không, đây là tín hiệu ông đã hẹn với Sở Trầm Uyên. Khi lệnh bài bay lên trời, một cột sáng màu vàng đột phá đại trận của Lư gia, xông thẳng tầng mây.

“Bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.” Sở Trầm Uyên vừa nhìn thấy cột sáng màu vàng, lập tức hạ lệnh.

Sở Mặc nhìn vạn mục ngư theo sát bên cạnh một cái, dẫn kim ngư vệ nhanh chóng vào Lư gia.

Động tĩnh kim ngư vệ vây công Lư gia rất nhanh truyền vào. Lư Hạo Nguyên hiểu rõ thở phào một cái, cũng có thêm sức lực đối kháng với Vân Tịnh Hàn. Khi Lư Hạo Nguyên mở cửa, dưới ánh trăng, một nam tử cẩm bào ngoại hình trông cỡ ba mươi đang âm trầm nhìn hắn, hiển nhiên chính là Vân Tịnh Hàn.

Đối với ánh mắt của Lư Hạo Nguyên, Vân Tịnh Hàn vẻ mặt hiểu rõ, “Các ngươi câu kết với người của tiên đình.”

Hắn dùng không phải là nghi vấn mà là khẳng định.

Vân Trạch Hải bước nhanh tới cạnh Lư Hạo Nguyên, vừa vận chuyển tiên khí trong người để tùy thời chuẩn bị xuất thủ, vừa lạnh giọng nói, “Thần giới xuất thế, nhưng con mắt hạn hẹp của ngươi lại chỉ chăm chăm vào tiên giới, tiếp tục như vậy Vân Lam còn có lối thoát sao?”

Đến bây giờ, Vân Trạch Hải cũng dứt khoát đứng ra. Tuy kế hoạch có hơi khác với ông nghĩ, phản ứng của Vân Tịnh Hàn vượt ngoài dự liệu của ông, nhưng ông đã bố trí hết tại Lư gia, đại trận phòng hộ của Lư gia sớm đã mở ra, phối hợp với hành động của Sở Trầm Uyên, cho dù Vân Tịnh Hàn có biết tất cả trước, ông cũng không cảm thấy Vân Tịnh Hàn còn có thể lật bài. Hiện tại điều duy nhất ông lo ngại và bên cạnh Vân Tịnh Hàn có thể tiềm ẩn cao thủ bậc mười, nhưng bản thân ông cũng đã là bậc chín, Lư Hạo Nguyên bên cạnh dù có kém cũng là bậc bảy, hai người liên thủ chống đỡ tới khi Sở Trầm Uyên tới chắc không có vấn đề gì.

Lời của Vân Trạch Hải khiến vẻ mặt Vân Tịnh Hàn càng thêm âm trầm.

“Ông phản bội Vân Lam quy hàng Sở Trầm Uyên, Vân Lam sẽ có lối thoát? Chẳng qua là làm một con chó của Sở Trầm Uyên mà thôi, quả thật khiến liệt tổ liệt tông Vân Lam bị sỉ nhục.”

“Ngươi…”

Trên mặt Vân Tịnh Hàn lộ ra nụ cười âm trầm, “Có phải ông cảm thấy bố trí của ông không tệ? Đợi Sở Trầm Uyên xuất hiện thì có thể giải quyết ta. Ông cho rằng những chuyện ông lén lút câu kết với đứa cháu trai của ta ta không biết sao? Chẳng qua ta muốn xem thử ông dự định hoạt động thế nào. Nhờ ông ban thưởng, Sở Trầm Uyên và Sở Mặc đều tới đây, cũng bớt cho ta tốn tâm tư làm sao dẫn bọn hắn ra. Vừa hay nhân cơ hội này một lần giải quyết cả hai người.”

Vân Tịnh Hàn nói tới đây thì cười ha ha. Trong tiếng cười một mũi tên màu vàng từ trời rơi xuống, cắm thẳng trước mặt họ. Vân Trạch Hải lập tức nắm lấy cơ hội này, thân hình hơi lóe đã nhào tới chỗ Vân Tịnh Hàn. Lư Hạo Nguyên đồng dạng không bỏ qua cơ hội này, đồng thời huơ kiếm đánh Vân Tịnh Hàn.

Sự tấn công của hai người trước mắt đồng thời đều đặt trên người Vân Tịnh Hàn, hư không sau lưng Vân Tịnh Hàn một trận chớp nháy, một bóng đen từ trong hư không bước ra, chính là Tiêu Thất lần trước chạy khỏi Tiêu gia. Thoáng chốc Tiêu Thất xuất hiện lập tức đẩy ra một chưởng, Vân Trạch Hải cảm thấy được áp lực bậc mười trên người đối phương, không dám chọi cứng buộc mình phải dừng lại giữa chừng rồi nhanh chóng lui về sau. Vân Trạch Hải phản ứng cực nhanh, Lư Hạo Nguyên lại không được. Chưởng phong của Tiêu Thất đã quét qua phi kiếm của hắn, Lư Hạo Nguyên bị ngưng trệ tiên khí dưới uy lực của Tiêu Thất, mắt trân trân nhìn phi kiếm gãy ngang, bóng dáng hắn bị bức liên tiếp lùi vài bước mới đứng ổn lại. Khi Tiêu Thất một chưởng bức lui Vân Trạch Hải và Lư Hạo Nguyên, hắn trở tay nắm lấy mũi tên bắn tới, vô số mảnh vỡ màu vàng tán loạn, mũi tên nhanh chóng hóa thành cát bụi trong tay hắn.

Vân Tịnh Hàn lại lần nữa cười thỏa mãn, hắn huênh hoang ngửa đầu la lên: “Sở Trầm Uyên, ta ở đây, ngươi đang ở đâu?”

Giọng nói của Vân Tịnh Hàn vang vọng cả Lư gia đại trạch. Vân Trạch Hải làm sao cũng không dám tưởng tượng Vân Tịnh Hàn lại cuồng vọng đến thế. Chỉ dựa vào một mình Tiêu Thất mà hắn lại dám? Vân Trạch Hải lập tức đoán được trong tay Vân Tịnh Hàn vẫn còn có con bài khác. Trong lúc đang xoay chuyển tâm niện, Vân Trạch Hải liền ẩn vào hư không. Chỉ là thân hình ông vừa động, Tiêu Thất đột nhiên giơ tay ra chỉ, hư không xung quanh tiểu viện một trận co rút, cắt đứt đường lui của ông.

“Tại sao phải chạy? Không phải ông tràn đầy lòng tin với Sở Trầm Uyên sao? Nếu không để ông tận mắt nhìn thấy ta giết Sở Trầm Uyên, những gì ông chuẩn bị tối nay chẳng phải là lãng phí trắng sao?” Vân Tịnh Hàn chế nhạo.

Hắn vừa nói xong, đã có người lên tiếng, “Ngươi muốn giết ta?’

Dưới ánh trăng, Sở Trầm Uyên cười lạnh xuất hiện trước mặt Vân Tịnh Hàn.

Con ngươi Vân Tịnh Hàn co rút lại, “Chỉ một mình ngươi, đứa cháu trai của ta đâu?”

“Cậu à.”

Giọng nói của Sở Mặc lạnh lùng vang lên, xuất hiện sau lưng Sở Trầm Uyên.

Sự xuất hiện của hắn khiến vẻ mặt Vân Tịnh Hàn co rút trong một thoáng, so với Sở Trầm Uyên, Vân Tịnh Hàn càng ghét Sở Mặc hơn. Vẻ chán ghét xẹt qua trong mắt, hư không sau lưng Vân Tịnh Hàn lặng yên mở ra, hai người hắc y ăn mặc giống như Tiêu Thất từ trong bước ra.

“Sao có thể?” Vân Trạch Hải buột miệng, trên người hai kẻ đó ông đồng dạng cũng cảm thụ được uy lực bậc mười. Bên cạnh Vân Tịnh Hàn làm sao lại có tới ba cao thủ bậc mười, điều này không có khả năng?

Vân Tịnh Hàn thản nhiên hưởng thụ vẻ kinh sợ trên mặt Vân Trạch Hải, khiến hắn không vui là vẻ mặt Sở Trầm Uyên và Sở Mặc vẫn không có bất cứ biến hóa nào. Lẽ nào Sở Trầm Uyên cho rằng dựa vào trấn thiên ấn thì có thể áp chế người của hắn? Vân Tịnh Hàn cười lạnh nghĩ, thuốc kích thích lần trước dùng trên người yêu thú tại Linh Hư cảnh hắn vẫn còn đây, hắn sẽ cho Sở Trầm Uyên biết cho dù có trấn thiên ấn, Sở Trầm Uyên cũng chẳng là gì. Khi Vân Tịnh Hàn vẻ mặt cuồng vọng nhìn mọi người, bột mã khì khì mũi bước ra, theo sát sau lưng nó là mấy con yêu thú văn dao. Uy lực trên người đám yêu thú không chút che giấu, khí tức dồi dào đảo qua cả tiểu viện, vẻ đắc ý ngưng đọng trên mặt Vân Tịnh Hàn.

Vân Trạch Hải, “…”

Cao thủ bậc mười của tiên giới từ lúc nào trở nên không đáng giá như thế, trong một lúc lại xuất hiện nhiều như vậy.