Tiến Công Sủng Phi

Chương 26: Cố ý chọc tức

Edit: Huyền Phan (test)

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

Tề Ngọc nhìn chằm chằm vào nàng, Thẩm Vũ khép hờ mắt, phong thái mị hoặc hiện hết ở trên mặt. Đôi môi đỏ mọng trên mặt giai nhân lúc này làm hắn có cảm giác nóng lòng muốn say trong hương vị ngọt ngào.

Khó trách người ta thường nói: “đêm xuân ngắn ngủi ngày nhanh đến, từ đó quân vương không lâm triều”. [1]

[1] Hai câu thơ trích trong bài ‘Trường hận ca’ của Bạch Cư Dị. Nguyên bản là:

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi

Tòng thử quân vương bất tảo triều.

Trước kia khi nghe những lời nói như thế này Tề Ngọc chỉ cười nhạt, bây giờ được hưởng thụ sự hầu hạ của Thẩm Vũ, hắn mới hiểu được cổ nhân nói không sai, chỉ là hắn chưa từng gặp qua vưu vật như thế này mà thôi.

“Bát dược tối hôm nay có linh lăng hương, hạt sen, xa tiền thảo đều là dược liệu có vị ngọt đâu có đắng như vậy?” Tay hắn hơi dùng sức giữ chặt hai vai của Thẩm Vũ, thắt lưng càng thêm dùng sức, giọng điệu nói chuyện có chút đứt quãng nhưng khí thế không giảm.

Cả người Thẩm Vũ bị hắn đâm cho có chút choáng váng hoa mắt đã không rảnh mà suy nghĩ sâu xa lời nói của hắn. Giọng nam nhân quanh quẩn bên tai nàng, lại nhanh chóng tan đi.

“Ái tần sinh ra đã không ăn được đồ đắng hay là cay, hôm nào trẫm phải lãnh giáo một hai!” Hoàng thượng lại không từ bỏ đề tài này, vì thân thể chấn động khiến lời nói cũng rung động.

Thẩm Vũ cố không trả lời, cả người nàng đung đưa theo động tác của Tề Ngọc, hai tay như túm được khúc gỗ nổi mả bám chặt sau gáy hắn.

“Thật ra những thứ kia đều dùng để tránh thai!” Cuối cùng Tề Ngọc nắm hai vai của nàng, dùng lực tiến vào chỗ sâu nhất trong nàng. Sau khi hô to lên một tiếng, dường như quá mức sảng khoái nên âm điệu có chút quái dị. Từng cỗ nhiệt lưu bừng lên Thẩm Vũ cũng theo đó mà run rẩy hai cái.

Hai người có chút thoát lực, nàng mở to đôi môi đỏ mọng thở hổn hển. Thời gian đắm chìm trong đó cũng không lâu lắm, trong đầu đều là câu nói câu nói cuối cùng mà Tề Ngọc vừa nói.

A, đó là dược liệu kiếp trước nàng quen thuộc nhất, bây giờ cẩn thận nhớ lại khi hoan hảo nghe được vài loại. Linh lăng hương là nguyên liệu chủ yếu của tị tử canh, vì có thể sống lâu một chút, kiếp trước Thẩm Vũ phải uống không ít tị tử canh, dù không tinh thông những cũng biết bảy tám phần.

Nam nhân vẫn còn nằm trên người nàng thở hổn hển, lúc này điên cuồng, trước sau ra đến hai lần đủ cho hắn cảm nhận dư vị.

“Linh lăng hương, xa tiền thảo, hạt sen. Mài hạt hoa tiêu làm thuốc mỗi ngày ba lần, dùng thuốc tránh thai một năm đợi hồi phục lại là có khả năng có thai.” Thẩm Vũ mở đôi môi đỏ mọng khẽ thầm thì dược liệu nàng hiểu rõ trong lòng. Vì kiếp trước tiếp xúc quá nhiều, ngay cả liều lượng dùng nàng cũng nhớ rõ.

Hoàng thượng đang ghé trên người nàng sững sờ, hiển nhiên không ngờ nàng biết nhiều như vậy. Hắn ngẩng đầu lên nheo mắt đánh giá nàng, dường như có thể nhìn ra một chút gì đó trên khuôn mặt của nàng.

“Tần thiếp tạ hoàng thượng ban thuốc!” Thẩm Vũ không sợ hãi nhìn lại hắn, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một đường cong khẽ tạ ơn.

Tề Ngọc thấy nàng bình tĩnh như thế không khỏi hừ lạnh một tiếng chậm rãi rời khỏi cơ thể của nàng. Ngồi ngay ngắn, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nàng lúc này đầy vẻ quyến rũ, trong ngực mang theo mười phần kinh ngạc cùng cảnh giác.

“Ái tần quả nhiên không phải vật trong ao, thật khác so với những nữ nhân chỉ tìm cách mị hoặc quân vương kia. Xem ra Thẩm gia đưa ngươi vào hậu cung có thể cố mà sủng ái, nhưng nếu muốn lợi dụng ngươi để có thể trở thành thế gia đứng đầu thì chỉ sợ tính toán này của bọn họ thất bại rồi!” Nam nhân nhìn chằm chằm vào mặt nàng, giọng điệu dần dần trở lại lại bình tĩnh, dường như không phải là người vừa hoan hảo với nàng.

Nữ nhân này kể phương thuốc của tị tử canh rất thành thục, hiển nhiên đã sớm có mưu tính. Thẩm Vũ căn bản không muốn mang nhi tử của hoàng đế, bị Thẩm gia xem như đá kê chân.

Nụ cười trên mặt Thẩm Vũ thu lại, chân nàng vẫn còn uốn cong trước ngực do duy trì một động tác trong khoảng thời gian dài nên muốn thu lại hơi khó khăn. Hai cái đùi đã tê rần, còn có dấu vết vừa rồi kích động bị móng tay chính mình làm ngộ thương, dấu vết xanh tím bị chiếu vào càng rõ rệt.

Tề Ngọc nhìn cả khuôn mặt nàng đều nhăn lại cũng không khỏi nhíu mày, không đành lòng nhìn nàng khổ sở như thế liền đưa tay vặn chân giúp nàng. Lại sợ tay mình không biết nặng nhẹ làm đau nàng, liền nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi của nàng.

Đợi Thẩm Vũ có thể nằm thẳng ở trên giường hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trên người bắt đầu đổ đầy mồ hôi.

“Hoàng thượng khen nhầm rồi, ở hậu cung này nữ nhân đều giống nhau, chỉ một lòng nghĩ làm sao có thể mê hoặc hoàng thượng. Thân phận tần thiếp thấp kém, muốn mị hoặc hoàng thượng cần phải giữ được tính mạng đã. May mà hoàng thượng thông cảm cho tần thiếp, như vậy sau này tần thiếp sẽ tận tâm tận lực hầu hạ người!” Thẩm Vũ thở ra một hơi rồi mới mở miệng nói.

Nàng quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu hiện lên ý cười.

Tề Ngọc lạnh lùng nhìn lại nàng, nữ nhân âm hiểm giả dối! May mà hắn có ý tốt, thì ra đúng là cái bẫy của Thẩm Vũ. Hoàng thượng là nam nhân hay bới móc bắt bẻ nhất thiên hạ, khó khăn lắm mới gặp được người có thể cho hắn tận hứng tự nhiên sẽ không để nữ nhân này dễ dàng chết đi như vậy, chờ hắn chơi chán hãy nói. Cho nên khi hắn còn có chấp niệm với cơ thể của Thẩm Vũ, không cần Thẩm Vũ tính toán, hắn sẽ chủ động nghĩ cách đưa tị tử canh cho nàng.

“Hừ, ái tần quả là người giỏi tâm cơ mưu lược! Trẫm mang bát thuốc này đến là vì Đỗ viện phán nói thân thể ngươi có tính hàn không thích hợp có thai. Không ngờ ý tốt của trẫm lại làm ái tần hiểu lầm!” Hoàng thượng không khỏi mở miệng giễu cợt.

Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng rời đi liền nhìn thấy một tượng đất nằm bên cạnh cái gối đầu, không biết khi nào đã trượt xuống khỏi đầu Thẩm Vũ. Hắn đưa tay cầm lên rồi đặt vào lòng bàn tay ngắm nghía.

Thẩm Vũ ngẩn người, tuy nói đấu trí cùng hoàng thượng là phải làm hắn chú ý một phương diện quan trọng nhưng nếu không biết chừng mực thì không ổn. Nàng không ngờ hoàng thượng sẽ mang tị tử canh tới đây, nhưng hoàng thượng cho là như thế nàng cũng không muốn giải thích, có vài phần cố ý chọc tức hắn. Liên tục chín ngày ở Long Càn cung gọi người tới sủng hạnh, thỉnh thoảng một ngày lại tự mình chạy tới Cẩm Nhan điện sủng hạnh, Thẩm Vũ đã diễu võ dương oai. Còn nói lời nói đắc ý nữa chỉ sợ chưa kịp leo lên trên liền có người phải mạo hiểm liên thủ với nhau giết chết nàng!

Còn không đợi nàng nghĩ được cách trấn an liền nhìn thấy hoàng thượng dùng ngón trỏ và ngón cái bóp cổ tượng đất, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nàng làm nàng hơi rợn tóc gáy.

“Thẩm thị A Vũ, ngươi nghe cho rõ đây. Trẫm nhất định sẽ khiến ngươi sinh hạ đứa nhỏ, cho ngươi hối hận vì hôm nay trêu đùa trẫm!” Tề Ngọc một tay nắm chặt tượng đất chỉ vào Thẩm Vũ, giọng điệu tràn ngập khí phách ý tứ hàm xúc.

Chỉ là cái tượng đất kia làm động tác che mặt quả thực quá mức đột ngột, ngược lại mất đi chút khí thế.

“Tần thiếp hiểu! Hoàng thượng, không còn sớm nữa, người đi nghỉ tạm đi!” Thẩm Vũ quấn cái áo ngủ bằng lụa ở trên giường lên người tự mình đến một bên lấy quần áo sạch mặc vào, trải lại giường một lần nữa, dường như không chút để ý nam nhân vừa mới nói lời uy hiếp.

Về việc không hối hận đó là chuyện của một năm sau đó, nàng không tin đến lúc đó quan hệ của nàng cùng hoàng thượng vẫn chỉ dừng lại ở trên giường!

Tề Ngọc cắn chặt răng, lại là cái cảm giác đấm vào vải bông đó. Hắn đợi Thẩm Vũ trải giường xong liền chui vào phía trong mền gấm, trầm mặc nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra những phi tần khác một khi chọc tức hắn, hắn sẽ không để cho người đó được dễ chịu. Nay đối với Thẩm Vũ, hắn lại có thể chịu đựng.

Ở ngoài của điện, Lý Hoài Ân chăm chú nghe động tĩnh ở bên trong. Mới vừa rồi hai vị chủ tử suýt trở mặt cãi nhau, hắn tự nhiên có thể nghe rõ ràng, tim liền run lên. Chẳng qua trong nháy mắt lại sóng yên biển lặng, thậm chí không gọi người đi vào hai người đã ngủ lại.

Hắn không khỏi thở nhẹ ra một hơi, thật không hổ là Xu uyển nghi, có cách thu phục hoàng thượng,

Bên Cẩm Nhan điện thì một hồi vui vẻ nhưng chủ tử các cung khác đều không được như vậy, vừa nghe được tin tức suýt thì bùng nổ. Con người Xu uyển nghi tuy thanh cao nhưng cũng may có nhãn lực biết tiến biết lui. Đáng tiếc hoàng thượng lại đánh lên mặt mũi của Nghiên tần cũng muốn chạy đến Cẩm Nhan điện bám víu Xu uyển nghi.

Những phi tần khác không có cách nào suy đoán được tâm tư của hoàng thượng, nhưng từ nay trở đi danh hiệu Xu uyển nghi được đưa vào tâm điểm chú ý của mọi người đi.

Sáng sớm hôm sau khi Thẩm Vũ nhổm dậy, Lan Hủy dẫn theo mấy người Minh Tâm đến hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Đám cung nữ đều cúi đầu giấu đi ánh mắt, căn bản không có thần sắc vui mừng vì hoàng thượng hôm qua đã tới đây, ngược lại cẩn thận từng li từng tí như kiêng dè cái gì đó.

Thẩm Vũ ngồi trước gương đồng, thu hết biểu hiện của những người này vào trong mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ,làm như không chút để ý hỏi một câu: “Đây là thế nào? Sáng nay lúc đi hoàng thượng người nổi giận?”

Nàng vừa dứt lời mấy cung nữ ngẩng đầu quan sát nàng liếc mắt nhìn nhau. Vẫn là Lan Hủy nhẹ nhàng hỏi: “Chủ tử đoán ra, là tối hôm qua người chọc tức hoàng thượng?”

Thẩm Vũ giơ tay lên nhẹ chống cằm, lộ ra thần sắc hậm hực, thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Vẫn là Kiều phi tỷ tỷ nói đúng, hoàng thượng chỉ sợ là chán ghét ta rồi!”

Nàng vừa nói ra những lời này, những người quan sát nàng càng nhiều, ngay cả Minh Tâm cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn nàng vài lần. Thẩm Vũ nhìn chằm chằm gương đồng như trước, vẻ mặt buồn bực, mười phần giống bộ dáng bị chồng ruồng bỏ.

“Uyển nghi, khi hoàng thượng đi sai nô tỳ đeo cho ngài cái này!” Minh Âm bưng một cái khay ngọc lên cao quá đỉnh đầu cả người cúi xuống một góc 90 độ sợ Thẩm Vũ giận chó đánh mèo với nàng.

“Ừm, đeo cẩn thận một chút miễn cho làm mất cũng không tốt!” Thẩm Vũ khẽ gật đầu một cái, khay ngọc kia để cái tượng đất tối qua.

Nàng rửa mặt chải đầu xong vội vàng dùng xong đồ ăn sáng, kiệu đang chờ ngoài cửa. Đã đến giờ thỉnh an thái hậu.

* Lời tác giả: Thịnh cực tất suy, A Vũ tuy muốn có danh vọng nhưng biết mức độ.

Hoàng thượng liên tục vì nàng mà ngoại lệ đã không dễ ~

Sau khi viết ra chương này ta có cảm giác chưa viết rõ suy nghĩ trong lòng A Vũ, không biết mọi người có hiểu không? Nếu như không hiểu thì comt, ta sẽ sửa!