- Khi các vị xuống thuyền, nếu các vị giờ không chịu rời khỏi đây, thử hỏi huynh đệ ta phải xử trí bọn họ thế nào đây?
Vô Trụ thiền sư ngạc nhiên hỏi :
- Bọn họ là ai?
Sách Nghị Phu đáp :
- Đại sư muốn gặp bọn họ ư?
Nói rồi quay người lại vỗ tay ba cái, hô lớn :
- Người đâu, đem họ đến đây.
Tống Văn Tuấn không biết những người này là ai, trong lòng cảm thấy ly kỳ.
Trúc Thu Lan nhỏ giọng la :
- Nguy rồi!
Nhạc Tiểu Tuấn quay đầu hỏi :
- Lan muội biết những người này ư?
Lần đầu tiên Trúc Thu Lan nghe chàng ngay trước mặt mọi người gọi mình hai tiếng “Lan muội”, khiến nàng cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng chưa đáp lời.
Vừa lúc này chỉ thấy ở cửa xuất hiện bảy tám người, chính xác hơn là bốn người chị bốn người đẩy thúc tù phía sau mà đi, một người kèm chặt một người.
Bọn Tống Văn Tuấn vừa nhìn thấy bốn người này thì không khỏi ngạc nhiên “A” lên một tiếng.
Thì ra bốn người này chính là : Du Long kiếm khách Sử Truyền Đỉnh của Võ Đương, Phi Hồng Dực Sĩ Lục Phi Hồng của Chung Nam, Cam Huyền Thông Bát Quái môn và Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân của Lục Hợp môn. Bọn họ cả bốn người đều bị trói thúc, mắt bịt kín bằng vải đen, không tự chủ được chị đẩy tới trước. Bốn gã đi sau đều vận đồ đen, bịt kín mặt hoàn toàn giống với năm gã lúc nãy.
Với bốn tay cao thủ như bọn Du Long kiếm khách thực khó nghĩ bị bọn người này bắt giữ khống chế dễ dàng đến thế!
Vô Trụ thiền sư trấn tĩnh nói :
- Sách thí chủ định làm gì họ?
Sách Nghị Phu nhún vai cười đáp :
- Đại sư cũng thấy đấy, bốn vị này trên người hoàn toàn không có chút thương tích, chỉ là...
Lão ngưng lại, cười lớn rồi chuyển câu, nói tiếp :
- Chỉ cần chư vị chấp nhận rời khỏi đây, huynh đệ sẽ tống tiễn bọn họ xuống thuyền, đồng thời sẽ trao thuốc giải.
Chỉ nghe câu này ai cũng biết chuyện gì xảy ra với bốn người kia.
Vô Trụ thiền sư nói :
- Sách thí chủ đã đánh độc trên người họ?
Sách Nghị Phu chưa kịp đáp thì Trúc Thu Lan đã cướp lời :
- Đại sư, hắn không phải dụng độc dược mà chỉ là mê dược.
Đúng lúc ấy, đột nhiên thấy Hoắc Vạn Thanh nãy giờ ngồi tựa vách đá, mở trừng mắt ra vùng dậy thét lớn :
- Con lừa trọc Quảng Minh, lão phu sẽ bửa ngươi ra!
Trong tiếng thét, cả người như cánh đại bàng vồ mồi, bổ nhào tới người Quảng Minh, thân hình còn lơ lững trên không đã vận kình lực hất liền hai chưởng. Chưởng phong như bảo cuồng lăng áp đến.
Quảng Minh không thể ngờ Hoắc Vạn Thanh thân trúng độc, lại đột nhiên phát tác nhảy tới tấn công mình. Khi ấy tình thế bất ngờ, song chưởng đối phương lại hùng mạnh, lão không dám khinh suất, vội tung người nhảy né sang trái mấy bộ, đồng thời tay phát ra một chưởng kháng đối. Một thế nhảy né tránh đột ngột, một chưởng ra chiêu hóa giải, vừa nhanh vừa mạnh, đủ thấy con người này võ công cũng chẳng phải tầm thường.
Hoắc Vạn Thanh bổ người vào khoảng không, trụ người lại cười vang nói :
- Quảng Minh, ngươi tiếp lão phu thêm một chưởng nữa!
Nói thì một chưởng, nhưng song thủ múa lên phát liền tám chưởng.
Lão ta ngoại hiệu Kim Giáp Thần, lấy sức mạnh kinh người mà thành ngoại hiệu, lúc này tám chưởng phát liền một hơi, thế như Thái Sơn Áp Đỉnh, mãnh liệt khôn tả.
Chỉ thấy tăng bào phất lên phần phật, tay thủ tay công, nháy mắt hóa giải cả một lúc tám chưởng của Hoắc Vạn Thanh.
Rồi tiếp liền thuận cơ phản thủ hoàn công, thân pháp lão ta kỳ ảo, bóng tăng bào lúc này lờn vờn trong màn đêm tợ hồ biến thành bốn năm.
Quảng Minh quần lấy Hoắc Vạn Thanh mà đánh.
Hoắc Vạn Thanh tuy không khỏi hoa mắt trước thân pháp của đối phương, nhưng lão ta là tay lão luyện giang hồ, võ công thâm hậu, nên nháy mắt đã có thể đối đầu với Quảng Minh ngang ngửa.
Trong chốc lát, bọn họ đã đấu với nhau đến ba mươi chiêu.
Bọn Tống Văn Tuấn, Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan nhìn không khỏi biến sắc, bọn họ thật sự kinh ngạc trước thân pháp của Quảng Minh, đến như lão ra quyền thế nào bọn họ cũng không kịp nhận ra được.
Lại nói Hoắc Vạn Thanh càng đấu càng giật mình, thân pháp, quyền thuật của Quảng Minh khiến lão bỗng nhớ tới một nhân vật.
Càng đấu càng thấy đáng ngờ, nhưng lúc này tốc độ trận đấu đến chóng mặt, bóng tăng ào loang loáng, kiến Hoắc Vạn Thanh không chút nghỉ tay.
Trận đấu đến hồi say máu, bỗng nghe Hoắc Vạn Thanh cười vang tràng dài la lớn :
- A...Thì ra ngươi là Cửu Chỉ La Hán Chúc Tưởng Phù, năm xưa từng hoành hành vùng Xuyên Thiểm. Chẳng ngờ ngươi lại trốn xuống Giang Nam đổi lốt thành con lừa trọc... Hắc hắc...
Quảng Minh không giận mà cười lớn :
- Ha ha ha... Hoắc tổng quản nhận ra lai lịch bần tăng, quả là cao minh, đã vậy thì nếm thử mùi Đoạt Mệnh cửu chiêu của bần tăng xem sao!
Nói rồi bỗng thò tay vào trong tăng bào rút ra một chiếc thiết bút.
Hoắc Vạn Thanh nói :
- Ngươi có bản lãnh gì thì cứ việc giở hết ra đi, Hoắc mỗ hôm nay tiếp ngươi đến cùng!
Hoắc Vạn Thanh tuy miệng nói cứng vậy, nhưng thật ra trong lòng không hề có chút khinh thị, sau khi đã biết lai lịch của đối phương.
Nên biết Cửu Chỉ La Hán Chúc Tưởng Phù năm xưa từng là tay cường đạo, suốt một vùng Tứ Xuyên, Thiểm Tây, nghe nói lão ta vốn là Đường môn đệ tử, sau vì phạm quy nặng nề nên mới bị trục xuất khỏi môn phái, đồng thời hình phạt chặt đoạn một ngón tay. Sau đó đầu sư một vị dị nhân học được một pho Phân Thân quái thuật thân pháp, lại thêm ngọn thiết bút trong tay thành danh, từ đó hoành hành giang hồ, mục hạ vô nhân. Vì chỉ còn chín ngón tay nên mới có ngoại hiệu như vậy. Huyết án năm xưa lão ta gây ra ở một vùng Xuyên Thiểm nhiều vô số kể, nhưng sau đó không biết thế nào lại bỗng dưng mất tích. Giờ hoàn toàn bất ngờ khi gặp lại lão ta với lớp tăng bào, nghiễm nhiên là trụ trì ở Thái Hồ quân miếu vùng Giang Nam này.
Đoạt Mệnh cửu chiêu mà Quảng Minh vừa nói, mỗi chiêu trong chín chiêu bút pháp này đều là chiêu đoạt mệnh, tất không phải tầm thường.
Hoắc Vạn Thanh vận kình vào hai tay phòng hờ trước ngực, mắt nhìn chăm đối phương tĩnh lặng, ấy là lấy tịnh chế động.
Quảng Minh thét lớn một tiếng, tay phải cầm bút huơ lên, tay trái bỗng xòe ra.
Vừa rồi nhân vì lão ta hai tay nắm quyền nên không thấy rõ, lúc này tay xòe lớn mới nhìn rõ là thiếu mất ngón cái. Tay trái phát hư chiêu, tiếp liền ngọn bút phóng chiêu Họa Long Điểm Nhãn, nhằm vào huyệt Mi Tâm giữa mày của Hoắc Vạn Thanh.
Hoắc Vạn Thanh không hề chớp mắt, nhìn chăm vào đầu bút đối phương, khi thấy còn cách tầm tay, bỗng xà người sang trái né tránh, tay phải từ chưởng hóa trảo, thuận theo thế bút của đối phương chộp vào cổ tay. Nào ngờ chính đúng lúc này lão bỗng cảm thấy mấy luồng trảo phong chộp xuống bả vai mình, trong lòng chấn động, rõ ràng vừa rồi đã không kịp nhận ra tay trái còn lại của Quảng Minh xuất thủ như thế nào.
Hoắc Vạn Thanh không kịp suy nghĩ. Tay trảo thâu lại hóa chưởng vận kình tiếp liền mấy luồng trảo phong đó. Không ngờ đúng lúc lão thâu trảo hóa chưởng thì mấy luồng trảo phong kia cũng theo đó biến mất, ngọn bút trong tay phải Quảng Minh từ trên biến chiêu phát ra hai điểm bút phong, chếch xuống điểm vào huyệt Kỳ Môn hai bên nách Hoắc Vạn Thanh.
Mọi người đứng ngoài xem thấy rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao tay trái của Hoắc Vạn Thanh thấy đã đắc thủ thì lại thâu chiêu hóa chưởng.
Bản thân Hoắc Vạn Thanh thì còn cảm thấy kỳ lạ hơn, nhưng lúc này nhận ra vừa rồi bị lởm bởi hư chiêu của đối phương, thì hai điểm bút phong đó đến bên người. Lão vội đề khí tung người nhảy thoái lùi theo bản năng tự vệ.
Quảng Minh không để lỡ cơ hội, như hình với bóng lướt người theo, tay bút lại vung lên, phát liền sáu bảy điểm bút phong chộp tới người đối phương.
Hoắc Vạn Thanh bị thất cơ, không còn cách chống trả, đành thoái lùi liền liên tiếp ba bước, thế nhưng để tự bảo vệ lão cũng phát liền hai chưởng đối kháng lại thế bút.
Quảng Minh không thoái lại tiến, tránh điểm bút phong, đột nhiên hợp nhất làm một, nhằm vào giữa chưởng tâm của Hoắc Vạn Thanh đâm tới.
Hoắc Vạn Thanh giật mình, vội vàng thâu chưởng, hóa thành một thế cầm nã chộp vào hông đối phương.
Nên biết người luyện nội công đạt đến trình độ chưởng phát ra thâu lại tự nhiên tự tại, tất cần phải luyện tập đến cảnh giới thượng thừa. Như vừa rồi một chưởng của Hoắc Vạn Thanh, nếu như không thâu lại tất bị đầu bút sắt đâm xuyên qua, nguy hại đến đâu ai cũng thừa biết. Thế nhưng nếu người luyện chưa đạt đến mức độ thượng thừa, đang phát mà thâu chưởng, nghịch kinh đảo mạch khiến cho tâm mạch bị nghịch chuyển, có thể chấn nội tạng mà tự gây thương tích.
Lúc này Quảng Minh thấy đối phương lại thâu chưởng hóa trảo, ngọn bút cũng không chịu buông, chuyển hướng điểm vào đại huyệt trên tay đối phương.
Ngọn thiết bút trên tay Quảng Minh chỉ bằng chín chiêu tuyệt học, nhưng biến hóa khôn lường, tợ hồ như lúc nào cũng nhằm điểm vào tất cả các chỗ yếu trên người đối phương. Bên ngoài cả song phương đều theo dõi trận đấu đến xuất thần.
Trúc Thu Lan bỗng nghe văng vẳng bên tai giọng người nói nhỏ :
- Trúc cô nương, trên người cô nương có mang theo loại gì tợ như hạt đậu không nhỉ?
Giọng nói rất nhỏ chỉ như tiếng con muỗi vo ve bên tai mà thôi.
Trúc Thu Lan không nghe ra được là giọng của ai, nàng chỉ quay đầu nhìn quanh. Chưa phát hiện ra người nào nói nhưng giọng người kia lại vang tiếp bên tai :
- Mẫu thân cô nương thường hay mang theo đến mười bảy mười tám loại ám khí tùy thân, cô nương hấp thụ tuyệt học độc môn cùa bà ấy, hẳn cũng không thể không mang theo các loại ám khí trong người. Hiện tại cô lấy ra bốn hạt đậu đừng để cho mọi người nhìn thấy, chờ đến khi nghe tôi bảo bắn vào ai thì bắn vào người ấy nhé.
Trúc Thu Lan giật mình thấy kỳ lạ, ngước mắt nhìn quanh nhưng cũng không thể phát hiện ra người nào. Nhưng có điều người này hiểu rất rõ về nàng, mà lại nấp trong bóng tối dùng truyền âm nhập mật để nói, nhất định không phải là đồng bọn với tặc nhân.
Giọng người kia lại văng vẳng bên tai :
- Í, í, Trúc cô nương chớ nhìn ngang nhìn dọc, lão quỷ Lang Sơn Nhất Bái mắt tinh lắm, đề phòng hắn phát hiện ta! Ái... Lão ca ta bảo cô nương lấy mấy hạt tiểu đậu ra, sao còn chưa lấy? Cô nên biết rằng lúc này mọi người đều đang tập trung theo dõi Kim Giáp Thần đấu với Cửu Chỉ La Hán, nếu qua một lúc nữa thì không còn cơ hội đâu nhá! Đến lúc đó muốn cứu người cũng ô hô ai tai! Rồi đời!
Giọng người này rất nhỏ, nhưng bên tai nàng nghe rất rõ ràng, khẩu khí lại có phần hoạt kê, bất giác nàng tủm tỉm cười rồi lấy tay lấy ra bốn hạt thiết bồ đề.
Người kia tợ hồ như nhìn thấy mọi cử chỉ của nàng, nói tiếp :
- Hảo, cô nương có biết tiểu tử họ Sử của Võ Đương không? Còn thêm hai lão đạo sĩ và một tên đầu hói đấy. Nếu biết thì tốt, giờ thì cứ y theo lời lão ca ta mà làm nhé.
Trúc Thu Lan đương nhiên là biết bọn Sử Truyền Đỉnh bốn người, người này thật ra là ai chứ? Hắn tự xưng là lão ca ca, sao ta chẳng nhớ ra ai nhỉ? Trên mặt nàng thoáng chút do dự, người kia cũng nhận ra điều này, tiếp :
- Hì hì... Trúc cô nương, cô nương thông minh tuyệt thế, làm sao lại nhất thời hồ đồ cho rằng ta sẽ bảo cô nương bắn vào bốn tiểu lão đang hôn trầm bởi dược vật kia chứ? Lão ca ca ta đã chẳng nói là muốn cứu người ư? Cứu người đương nhiên cần phải bắn bốn tên bịt mặt kia!
Trúc Thu Lan bấy giờ mới vỡ nhẽ, nhẹ gật đầu.
Giọng người kia lại vang lên :
- Hảo, bây giờ thì cô đã rõ, nhưng bốn tên này hiện đang đứng sau lưng bọn họ Sử, ta không thể nhắm chính diện họ được, cần phải bắn vào huyệt Linh Đài sau lưng.
Trúc Thu Lan ngớ người, bốn tên bịt mặt áp giải bọn Sử Truyền Đỉnh hiện đang đứng sau lưng bọn họ, mà mặt thì lại hướng về phía mình. Bắn ám khí vào chính diện chúng thì làm sao thi triển được, trừ phi biết thuật Hồi châu.
Nàng còn đang tần ngần thì người kia nói tiếp :
- Bọn chúng đứng thành hàng trước cửa, chỉ cần cô nương bắn ám khí cao lên vượt qua tường thành, rồi vòng trở lại trước cửa, chẳng phải như vậy điều trúng vào huyệt đạo trên lưng chúng sao?
- Quái! Phóng ám khí bay thành hình vòng cung, thật xưa nay chưa từng biết đến, như thuật phóng Liễu Diệp Phi Đao, còn có thể nói đến một loại phi đao Hồi Long, nhưng phóng ám khí hình hạt châu thì chưa từng nghe vậy?
Nếu người kia ở trước mặt nàng thì có lẽ nàng đã nhảy lên mà thét hỏi, nhưng lúc này chỉ đành im lặng nhíu mày.
Người kia như hiểu được ý nàng, nói tiếp ngay :
- Không tin cô nương cứ phóng thử xem, lão ca ca sẽ giúp cô nương một tay, nhưng nhớ là phải phóng cao lên nhé!
Trúc Thu Lan lòng bán tính bán nghi, nhưng thầm nghĩ :
- Cũng chẳng hại gì, ta cứ phóng thử xem hắn làm thế nào?
Nghĩ rồi vận lực búng mạnh bốn hạt bồ đề bay vọt qua đầu bọn bịt mặt kia.
Thiết bồ đề là loại ám khí hạt nhỏ xíu, nếu như ban ngày cũng phải tinh mắt lắm mới kịp nhận ra, lúc này ban đêm đương nhiên đối phương không thể nào nhìn thấy nổi rồi.
Chẳng biết làm thế nào, bốn hạt thiết bồ đề bay vọt qua tường rồi vòng trở lại điểm trúng vào huyệt Linh Đài trên lưng bốn tên áo đen.
Lúc này vì mãi theo dõi trận đấu đang gây go cho nên chung quy không ai để tâm chú ý, duy nhất chỉ có Trúc Thu Lan liếc mắt theo dõi. Chỉ nhận ra bốn tên kia người chỉ nhướn nhẹ lên một cái, ngực ưỡn bụng thóp rồi cứng đơ bất động.
Giọng người kia vang bên tai nàng :
- Tốt rồi, tốt rồi, toàn bộ đều trúng đích huyệt Linh Đài.
Trúc Thu Lan trong lòng còn nghi nghi hoặc hoặc, bốn hạt thiết bồ đề bắn cao vượt vào trong tường làm sao có thể bay trở ra điểm vào huyệt Linh Đài trên lưng bọn kia được? Thế nhưng, rõ ràng bốn tên kia thần thái có chút khác thường!
Lúc này bọn Hoắc Vạn Thanh và Quảng Minh đánh nhau có hơn trăm chiêu, trận chiến đến chỗ quyết liệt nhất, tuy ai nấy đều cật lực, nhưng vẫn chưa nhận rõ tình thế thắng bại.
Đột nhiên từ trên mõm núi có người gọi lớn “ê, ê” hai tiếng rồi la lên :
- Các ngươi đánh nhau đủ chưa chứ? Làm ầm ĩ khiến lão nhân gia muốn ngủ một chút cũng không ngủ được!
Sách Nghị Phu là người đầu tiên kinh ngạc, ngước đầu lên hỏi :
- Ai? Sao không xuống đây!
Trúc Thu Lan trong lòng thầm hiểu chính là người vừa rồi nói bên tai mình, chỉ có điều chưa biết là ai?
Chỉ nghe người kia nói lớn :
- Xuống ư? Ngươi nói thật dễ nghe, đêm tối mịt, bên dưới chẳng nhìn thấy gì, bảo ta làm sao xuống đây chứ? Huống gì con đường hẹp như thế này...
Trúc Thu Lan “a” một tiếng quay đầu nói :
- Tống thiếu trang chủ, thì ra bên hông vách núi này còn có đường đi lên.
Người kia nói tiếp :
- Ai bảo không, trên đây còn có một hang động tối ngòm, ta chỉ nhân một lúc hiếu kỳ mà theo chân bọn họ bò lên tận đây. Có điều động tối quá, ta không dám...
Nói đến đó, bỗng nghe người này hét lên một tiếng :
- Ới!... Chỉ thấy một khối đen từ trên mỏm vách núi tầm mười trượng lăn tròn xuống, “ầm” một tiếng nằm ngay trên đất.
Tống Văn Tuấn, Nhạc Tiểu Tuấn hai người không ai bảo ai phóng chân chạy tới.
Sách Nghị Phu phất tay thét lớn :
- Các ngươi sao không mau cản chúng lại!
Đương nhiên lão phất tay ra lệnh cho bốn tên áo đen bịt mặt, nhưng bọn chúng vẫn đứng trơ ra, một chút nhúc nhích cũng không thấy.
Trúc Thu Lan lúc này mới tin bốn hạt bồ đề nàng bắn ra đã được người kia trợ lực điểm trúng huyệt Linh Đài bọn kia rồi.
Sách Nghị Phu ngược lại không chút hay biết, tức giận quát lớn :
- Các ngươi chết hết rồi sao, còn không nhanh cản chúng lại ư?
Nhưng cả bốn tên vẫn y nhiên không trả lời, cũng chẳng nhúc nhích.
Trúc Thu Lan trong lòng lại thấy kỳ, người kia trợ nàng một tay, nhất định phải có công lực thâm hậu, làm sao lại để ngã rơi từ trên xuống được? Thế nhưng lúc này rõ rành rành là lão ta rớt xuống nằm thẳng cẳng, tám phần không chết thì cũng trọng thương chứ chẳng nghi!
Lại nói Sách Nghị Phu nhìn thấy bốn tên thuộc hạ không nghe theo lệnh chỉ huy, bất đắc dĩ phóng người định nhào vào bọn Tống, Nhạc hai người.
Vô Trụ thiền sư phất thiền trượng khoát bộ cản đường quát lớn :
- Sách thí chủ, tốt nhất yên bất động!
Sách Nghị Phu chùng chân trừng mắt nộ :
- Sao? Đại sư định động thủ cùng huynh đệ ta chăng?
Tống, Nhạc hai người đã đến bên người kia.
Nhạc Tiểu Tuấn nhìn thấy người này nằm im bất động, chưa biết thương thế ra sao? Tuy không nhìn rõ mặt, thế nhưng vóc người trông rất quen. Nhất là chiếc vải bố dài lúc này đã giặt sạch đến trắng trơ bố ra, trong đầu chàng thoáng động, buộc miệng thốt lên :
- Ái... Là lão ca ca!
Tống Văn Tuấn ngạc nhiên hỏi :
- Nhạc huynh biết người này ư?
- Vị này chính là Kim Thiết Khẩu lão ca!
Tống Văn Tuấn xem xét rồi nói :
- Ông ta trúng ám toán của địch nhân, huynh xem đây là một ngọn Thất Thủ Tiễn Cầm trên Phụng Hoàng nhập huyệt động, tám phần...
Quả nhiên một ngọn phi tiễn nhỏ bằng chiếc đũa cắm vào Phụng Hoàng nhập động huyệt trên vai.
Nhạc Tiểu Tuấn hốt hoảng la lên :
- Làm sao bây giờ!!
Tống Văn Tuấn nói :
- Người chết không thể làm sống lại được, hiện tại đành tạm thời để ông ta nằm ở đây, đợi chúng ta truy tìm ra lũ tặc rồi quay trở lại mai táng còn chưa muộn.
Nhạc Tiểu Tuấn thở dài thương tiếc, nhưng bất đắc dĩ gật đầu nói :
- Có lẽ đành phải thế!
Nói rồi hai người một trước một sau phóng theo hướng bên trái vách núi mà lên.
Lại nói Trúc Thu Lan nhìn thấy bọn Nhạc, Tống hai người bỏ người kia nằm dưới đất mà phóng lên mỏm núi, nàng định nhảy tới xem sao, nhưng ngay khi ấy lại bỗng nghe giọng người kia nói :
- Trúc muội muội, chớ nên đến đây!
Trúc Thu Lan ngớ người khựng chân đứng lại, thầm nghĩ :
- Chẳng lẽ người rơi từ trên kia xuống không phải là hắn? Nhưng hắn là ai mà lại còn xưng ta là tiểu muội chứ? Ái, kỳ quái!
Lòng còn đang nghĩ, thì tai lại nghe nói tiếp :
- Hẳn tiểu muội thấy kỳ, nhưng trước mắt tạm thời gát qua mọi chuyện để làm việc chính. Bốn tên kia đã bị khống chế huyệt đạo, nhưng bốn vị tiểu lão bối vẫn chưa được cứu!
Trúc Thu Lan lại nghĩ :
- Hừ, ngươi muốn ta làm sao cứu họ chứ?
Người kia tợ hồ như đọc được tất cả mọi điều trong lòng nàng, nói tiếp ngay :
- Trúc tiểu muội là nhi nữ của Mại Hoa bà bà, đã từng lang bạc giang hồ lẽ nào trong người không mang theo Bách Lý Hương, cứ đến cho bọn họ ngửi một ít hương giải độc kia là ổn cả thôi.
Bách Lý Hương vốn là một loại mê hương, nằm trong loại độc tính, người này đã uyển chuyển không gọi nó là độc dược mà lại gọi là giải dược hương, thật là khôn khéo. Đương nhiên cũng phải có nguyên nhân của nó, nguyên là Mại Hoa bà bà từ mười năm nay đã không dùng đến loại mê dược hương này, vì nó đã làm thân sơ thất sở không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán trước đây, nên vốn không được người trong danh môn chính phái công nhận. Mấy năm lại đây Mại Hoa bà bà như đã cải tà qui chánh, cho nên loại mê hương dược này đã không dùng đến. Nhưng vì con gái còn trẻ, một mình hành tẩu giang hồ khó tránh khỏi gặp lúc nguy nan, nên Trúc Thu Lan vẫn mang theo trong người.
Hiện tại trước mắt, người này muốn dùng mê hương dược để giải độc đây mới gọi là lấy độc trị độc, nếu không phải là người am tường dược loại y thuật, thật khó có thể nhận ra điều ấy!
Trúc Thu Lan bị người này nói đến khựng cả người, mặt ửng hồng, vội gật đầu rồi cử bước đi.
Lại nói Vô Trụ thiền sư và Sách Nghị Phu đối mặt gườm nhau một hồi.
Sách Nghị Phu trên mặt biến sắc mấy lần, từ từ nói :
- Đại sư quyết không để huynh đệ ta đến xem người rơi từ trên mỏm núi xuống kia là ai sao?
Vô Trụ thiền sư chắp tay trước ngực nói :
- A di đà Phật, Sách thí chủ bất tất quan tâm, đã có Nhạc thiếu hiệp và Tống công tử đến xem rồi!
Sách Nghị Phu ngước mắt nhìn, chợt nhận ra bọn Nhạc, Tống hai người đã bỏ người kia nằm dưới đất, rồi phóng người chạy lên núi, bất giác trong lòng phát hoảng thét lớn :
- Vô Trụ thiền sư, Sách mỗ nhân nể ngươi là cao tăng Thiếu Lâm, cho nên mới nhẫn nhịn ngươi mấy phần, nếu ngươi nghĩ Sách mỗ sợ ngươi thì lầm to!
Vô Trụ thiền sư lãnh đạm nói :
- Bần tăng không cần thí chủ nhân nhịn, Sách thí chủ bắt cóc Minh chủ, lại còn giả mạo người, làm sao lại sợ một kẻ xuất gia tầm thường như bần tăng!
Sách Nghị Phu cười gằn nói :
- Ngươi biết vậy thì tốt.
Nói rồi phát chưởng đánh tới. Một chưởng âm nhu vô thanh vô sắc, thế nhưng bên trong ẩn chứa một nội lực kinh hồn.
Vô Trụ thiền sư thân phận Đường chủ La Hán đường, đương nhiên kiến thức quảng bát, vừa nhìn thấy đối phương phất chưởng âm kình vô thanh vô sắc công tới thì giật mình thầm nghĩ :
- Nghiệt chướng, nghiệt chướng, ngươi thân tàng bất lộ, đến nay mới chịu xuất thủ ra tay, thì ra ngươi luyện thành Đại Lực Kim Cương chưởng!
Tâm niệm nghĩ thế, miệng niệm phật hiệu A di đà Phật, rồi sấn tới phất chưởng đối chiêu.
Nguyên là Đại Lực Kim Cương chưởng lúc phát ra vô thanh vô sắc, cũng không hề phát kình khí bức người, nội hàm ẩn bên trong chưởng tâm, cho đến khi chưởng lực kích trúng đối phương thì chân lực hàm ẩn trong chưởng tâm tùy thủ mà xuất, dù người luyện thành kim cương bất hoại e cũng không chịu nổi một chưởng này mà tan thân nát thịt.
Chỉ nghe “bình” một tiếng, hai chưởng chạm nhau phát tiếng nổ kinh thiên động địa. Cả Vô Trụ thiền sư lẫn Sách Nghị Phu tà áo bị dư phong thổi bay phần phật, chân không trụ nổi đều thoái lùi một bước dài.
Nên biết Vô Trụ thiền sư có đến năm mươi năm công lực tu luyện trên Thiêu Lâm tự, xưa nay thành danh bằng nội lực thâm hậu của mình, vậy mà lúc này một nhân vật tà ma ngoại đạo lại tiếp được một chưởng của đại sư thế tất quân bình, khiến đại sư không khỏi giật mình thầm nghĩ :
- Lang Sơn Nhất Bái, không ngờ lại có nội lực hùng hậu như thế!
Sách Nghị Phu thoái một bước dài mới trụ lại được, ngước nhìn Vô Trụ thiền sư trong lòng không khỏi chấn động thầm nghĩ :
- Lão hòa thượng này quả thật danh bất hư truyền!
Trên khuôn mặt xương xẩu của lão phớt hiện một ụ cười âm trầm, nửa câu cũng không lên tiếng, phát liền chưởng nữa nhảy tới tấn công. Một chưởng này thoạt nhìn như Bích Không chưởng, thế nhưng nhìn kỹ mới thấy có chỗ không giống!
Bích Không chưởng, người trong võ lâm luyện thành rất ít, mỗi khi chưởng xuất kình tụ khí kết, tạo nên một đạo kình phong dử dội, thế nhưng chưởng này của Sách Nghị Phu cũng kình kết thành khí ngưng, nhưng ngược lại vô thanh vô sắc, chẳng khác gì một luồng nhu phong nhè nhẹ. Vô Trụ thiền sư kiến thức quảng bác, tuy có chút ngạc nhiên về chỗ khác thường này, nhưng là nhân vật thịnh danh giang hồ, khi nào lại chịu nhường bước.
Chỉ thấy đại sư thét lớn một tiếng, vận đủ nội lực vào hữu chưởng đánh ra đối kháng.
Hai chưởng tiếp cận nhanh, Vô Trụ thiền sư lúc này mới nhận ra có điều không ổn, vì cổ nhu kình của đối phương đột nhiên tăng lên gấp bội, tợ hồ như biến thành một trận cuồng phong trong nháy mắt ập tới. Trong chưởng lực, ngoài ra còn có một cổ kình khí nhu nhược khác, nhưng sắc nhỏ xoáy vào tâm mạch.
Vô Trụ thiền sư giật mình thầm kêu lên “Thôi Tâm chưởng”. Miệng hớp nhanh một hơi, hữu thủ lập tức đề tụ chân khí. Tả thủ lại tiếp thêm một đạo kình lực khác đánh ra. Chính khi tả chưởng đánh ra thì hữu chưởng nhanh chóng thâu về, nhưng không để chưởng kình đối phương kịp áp tới. Chưởng sau tự nhiên mãnh liệt hơn chưởng trước. Rõ ràng tả chưởng đánh ra chỉ là thay thế hữu chưởng trong bước chuyển tiếp tăng cường kình lực mà thôi, nhưng vô cùng hữu hiệu, quả nhiên nhất thời đối kháng được Thôi Tâm chưởng của Sách Nghị Phu.
Sách Nghị Phu thoáng chấn động, không ngờ Vô Trụ thiền sư lại có thể giải được một chưởng này của mình, nhưng trong họng cười khục khục mấy tiếng lạnh lùng, tay trái tiếp liền một chưởng khác đánh ra, tiếp kình lực cho tay phải. Bọn họ trực tiếp đấu nội lực, vốn người nào công lực tinh thâm hơn thì thắng là lẽ tất yếu, thế nhưng ở đây có điểm khác.
Luận về nội lực thì Vô Trụ thiền sư quả có phần tinh thâm hơn Sách Nghị Phu, thế nhưng Thôi Tâm chưởng là một môn công phu kỳ tuyệt. Chưởng phong bên ngoài chỉ là phần hư phù mà thôi, chủ yếu chính là cổ kình lực âm nhu đẩy trực tiếp vào tâm mạch của đối phương bên trong mới là hiểm độc, lợi hại. Lúc trực tiếp nghênh đấu nội lực, bằng vào nội công thâm hậu chưa đủ, vì bên trong có ngầm chứa cổ kình lực thúc đẩy tâm mạch nghịch lư, nếu chống cự lâu mà không trụ nổi thì khí huyết nghịch hành tạo thành tự chấn thương nội tạng.
Vô Trụ thiền sư tuy nội lực có phần hơn một bực, thế nhưng lúc này phải liên tục thúc phát nội lực vào song chưởng để đối kháng lại với cổ kinh lực âm nhu này, đây chính là chỗ bất lợi. Dẫu nội công có cao cường hơn đối phương nhưng mỗi lần thúc đẩy nội lực đề kháng lại thì nội lực bị hao tổn không ít, thời gian càng lâu không nói cũng biết là sẽ bị rơi vào thế hạ phong. Điểm này Vô Trụ thiền sư đương nhiên thầm hiểu rõ, do vậy mà nhân lúc Sách Nghị Phu hoán khí dốc toàn lực đẩy sang, chân lão ta lập tức di động thoái lùi. Thoái lùi có nghĩa là muốn bảo toàn thực lực chân khí của mình, đồng thời kéo xa cự ly với đối phương, điều này có lợi rất nhiều cho Vô Trụ thiền sư.
Sách Nghị Phu là con cáo già, tự nhiên cũng nhận ra thâm ý của đối phương, khi nào chịu để lỡ cơ hội, liền di bộ tấn tới theo từng bước lùi của Vô Trụ thiền sư.
Chẳng ngờ chân trái vừa di động một bước, chân phải nhấc theo sau thì vấp phải một hòn đá lớn khiến mũi chân đau nhói lên, cả người mất thăng bằng loạng choạng ngã tới trước.
Sách Nghị Phu nhất thân tuyệt học tiềm tàng bất lộ, nhưng lúc này phải chịu ra mặt đối đầu, tình thế xảy ra khiến người lão mất đà, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo linh động, khi người nhào tới trước thì song chưởng cũng theo đó bổ từ trên xuống đánh vào hạ bộ Vô Trụ thiền sư.
Lại nói di động trên mặt đất vấp đá là chuyện khả dĩ, thế nhưng lúc này cả người Sách Nghị Phu bổ nhào tới trên không, chẳng ngờ chính lúc phát chưởng đánh tới thì lưng bàn chân trái lại vấp thêm một hòn đá khác!!! Đã vậy hòn đá này xem ra lớn hơn kỳ vừa rồi rất nhiều, khiến lưng bàn chân đau nhói.
Lão không nhịn được la “ối” một tiếng, cả người đương nhiên mất thăng bằng đầu nhào xuống trước, chân chổng lên trời, tợ như một cú nhào lộn.
Sách Nghị Phu không phải là hạng tầm thường, cái vấp không thể khiến lão ngã dễ dàng, hoán khí cong người, bằng thế Lý Ngư Đảo Đỉnh văng ra ngoài tám trượng, chân đứng trụ tấn trên mặt đất. Lúc này định thần nhìn kỹ chỗ vừa rồi lão ta đi bộ, thì không hề nhìn thấy một viên đá nào có thể khiến chân lão vấp được, trong lòng lão tự nhiên sinh nghi.
Hai lần bị thiệt, lần đầu thì có thể nói là vì tự mình không cẩn thận vấp phải, nhưng lần thứ hai lơ lững trên không thì đá đâu mà vấp? Đến ngay bản thân Vô Trụ thiền sư cũng bất ngờ, Sách Nghị Phu đẩy Thôi Tâm chưởng đánh tới đang chiếm ưu thế, tự nhiên vấp chân khiến khí lực bị biến mất.
Vô Trụ thiền sư đứng nhìn chăm vào đối phương chưa hiểu ra chuyện gì.
Đến lúc này Sách Nghị Phu còn kinh động trong lòng, đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng trong tầm một trượng ngoại trừ bản thân lão ta và Vô Trụ thiền sư ra, không có người thứ ba, mà Vô Trụ thiền sư đang cật lực đấu với lão ta thì đương nhiên không thể ngầm ra tay ám toán lão được!
Trong đầu nỗi nghi ngờ càng lớn, lão gằn giọng hằn học thét lớn :
- Kẻ nào ám toán huynh đệ...
Nhưng vừa thét được mấy tiếng bỗng trước mặt ập đến một cổ kình phong chứa đầy bụi đất sộc vào mồm miệng lão, khiến hầu họng cứng khô, ho sặc sụa không thét được hết câu.