Trong hơn vạn năm qua, Tiên nô quáng trường mới có một lần phong ấn sơn môn.
Tin tức này đối với các gia tộc tu tiên cũng không có quá mức kinh động. Dù sao sự kiện trước đó ở Thiên Uyên sơn mạch cũng đã tạo nên tiếng vang quá lớn, ai để ý một chút cũng dễ dàng phát hiện ra tất cả tiên sĩ chết đi đều là người của Tiên nô quáng trường, đây quả thật là một âm mưu thâm độc được tính toán từ trước, mà đệ tử của Tam đại tiên tông lại chết thảm như vậy, tự nhiên bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vì vậy phong ấn sơn môn là lựa chọn duy nhất của bọn họ lúc này. Tuy nhiên, có nhiều người lại vô cùng hiếu kỳ, không hiểu là thế lực nào mà có thể ép người Tam đại tiên tông thành bộ dáng như thế này, làm cho họ không có chút lực phản kháng nào.
Tiên nô quáng trường gặp đại nạn làm cho không ít thế lực bắt đầu chú ý đến. Nhưng cho dù muốn thừa cơ nhảy vào hay là muốn ngồi hưởng lợi tất cả đều trong trạng thái yên lặng chờ đợi.
Không có đội ngũ tuần tra, không có quặng nô gây rối, cả Thiên Uyên sơn mạch yên tĩnh hơn trước rất nhiều.
……
Nửa tháng chớp mắt qua đi.
Mấy chục luồng lưu quang từ phía xa bay đến, tốc độ lưu quang thật nhanh xẹt ngang qua bầu trời, dừng lại ở phía trên Tiên nô quáng trường. Dựa vào cách ăn mặc của những người này, bọn họ chắc là đệ tử nội môn của Tam đại tiên tông.
Cầm đầu nhóm này là ba người, hai nam một nữ, bọn họ tướng mạo trẻ trung nam thanh nữ tú, phong tư trác tuyệt. Ở mi tâm của bọn họ đều có một dấu tiên ấn màu xanh lóe sáng, chỉ rõ ràng toàn bộ đều là cao thủ có tu vi Thiên tiên.
“ Trác Vô Cấu đâu? Chấp sự quáng trường ở đâu? ”
Người mở miệng tiếng như chuông đồng, lời nói mang theo một khí thế không giận mà uy, hắn chính là ngoại môn trưởng lão Thiên Kiếm Tông Vu Cửu Động.
Mà hai người kia là ngoại môn trưởng lão Ngự Khí Tông Hoa Lạc Quần và ngoại môn trưởng lão Thiên Huyễn Tông Lôi Tình.
Đột nhiên nhận được tin tức cầu cứu từ Tiên nô quáng trường, thượng tầng của Tam đại tiên tông đầu tiên là kinh hoàng và nghi hoặc. Sau khi thương nghị bèn phái người tới tiếp ứng, đáng tiếc bọn họ tới trễ một bước nên không biết Tiên nô quáng trường hiện đã đổi chủ.
“Ngô Niệm Tri ở đâu? Bổn tọa ở đã đến đây, còn không mau mở cửa ra? ”
Hoa Lạc Quần sắc mặt thâm trầm, trong ánh mắt lóe ra sát ý nhàn nhạt. Y chẳng những là trưởng lão Ngự Khí Tông mà còn là thúc tổ của Hoa Dương, mặc dù bình thường không quá thích đứa cháu của mình, nhưng dù sao Hoa Dương cũng là hậu duệ dòng chính của Hoa gia, bây giờ lại chết một cách khó hiểu nếu không tìm ra nguyên nhân chính đáng thì Hoa gia sau này làm sao còn ngẩng đầu ở Ngự Khí Tông?
“ Hai vị đạo hữu, tình huống tựa hồ có chút lạ lùng!”
Lôi Tình hơi nhíu mày, ánh mắt của y ngưng trọng nhìn về phía dưới nhưng nhìn mãi cũng không thấy có gì khác lạ.
Vu Cửu Động cùng Hoa Lạc Quần cũng cho là như thế, nhưng do có trận pháp cách ly nên nhất thời bọn họ cũng không biết tình huống bên trong Tiên nô quáng trường ra sao.
“ Bây giờ chúng ta nên làm gì? ”
Hoa Lạc Quần quay sang hỏi Vu Cửu Động. Vu Cửu Động ngẫm nghĩ một hồi rồi lấy ra một cái ngọc phiến màu xanh vứt vào trong đại trận bên dưới.
Một lúc sau, ngọc phiến kia giống như đá chìm xuống biển không thấy có bất cứ động tĩnh gì.
“ Chẳng lẽ quáng trường đã xảy ra chuyện gì sao? Ta phải xuống xem một chút …”
Vu Cửu Động đang muốn hành động thì không ngờ không gian trên đỉnh đầu đột nhiên vặn vẹo. Từ trong đó bắn ra ba luồng linh quang rơi vào tay ba vị trưởng lão. Đó chính là ngọc giản truyền tin khẩn cấp của Tam đại tiên tông.
Ba người cầm lấy đưa thần thức quét qua nội dung trong ngọc giản, nhất thời sắc mặt đại biến.
Nội dung trong ngọc giản cũng không nhiều lắm, trong đó chỉ nói một chuyện là mệnh bài của ba vị chấp sự quáng trường đều bị vỡ vụn.
Đã xảy ra chuyện gì! Hơn nữa còn đặc biệt nghiêm trọng!
Đám đệ tử Tiên tông nhìn thấy ba vị trưởng lão phản ứng như thế, tâm tình cũng căng thẳng theo.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy? Cả vạn năm qua chưa từng xảy ra chuyện như vậy ở Tiên nô quáng trường, vì sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà lại phát sinh chuyện như vậy?
Ba vị trưởng lão nhất thời nhìn nhau rồi chìm vào suy nghĩ.
……
“ Bây giờ chúng ta nên làm gì? ”
Lôi Tình nhìn hai người bên cạnh rồi hướng ánh mắt xuống phía dưới.
“ Hiện giờ ba gã chấp sự đều đã chết hết, những tên đệ tử khác chắc chắn không thể nào may mắn thoát khỏi …” Hoa Lạc Quần mặt lạnh lùng nói: “ Tuy nhiên dù có thế nào thì Tiên nô quáng trường không thể rơi vào trong tay người khác. Trước tiên chúng ta cứ nghĩ biện pháp phá vỡ đại trận rồi tính tiếp. ”
“ Được!”
Ba người đã thống nhất ý kiến, vì vậy ra lệnh cho tất cả các đệ tử bắt đầu phát công công phá bên dưới.
……
“ Ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn truyền tới tai, Bạch Mộc Trần mở hai mắt ra ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Cái gì tới, cuối cùng cũng đã tới. Hắn biết, cao thủ cứu viện mà Tam đại tiên tông phái ra cuối cùng đã tới.
Dưới sự công kích của các đệ tử tiên tông, cả quáng trường rung lên, những tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Bạch Mộc Trần ngồi yên ở trận nhãn thao túng biến hóa trận pháp, vẻ mặt rất là thong dong.
Trận này tên là "Cửu Cực Cửu Diễn Thiên Cương Đại Trận", chính là sau khi Tam đại tiên tông khống chế Tiên nô quáng trường bố trí trận pháp này. Trận này chỉ có mỗi khả năng phòng vệ mạnh, ngoài ra không có công hiệu gì khác. Trải qua hơn vạn năm ứng dụng và cải tiến, hiệu quả phòng ngự mạnh đến mức cho dù là Thiên tiên cũng không thể xông vào.
Dĩ nhiên, trận pháp tuy có hiệu quả tốt nhưng lại cần có người điều khiển mới có thể phát huy công hiệu tối đa. Với thực lực của Bạch Mộc Trần rất khó duy trì trận pháp trong một thời gian dài.
……
Thời gian chầm chậm trôi qua, đệ tử tiên tông vẫn không ngừng công kích vào Tiên nô quáng trường bên dưới.
Trong trận nhãn, sắc mặt của Bạch Mộc Trần càng ngày càng tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi cùng cực, hiển nhiên hắn phải chịu nỗi thống khổ rất lớn.
Hắn đã kiên trì ngồi đây ba ngày, dường như dốc hết tinh lực của mình. Hiện tại hắn hoàn toàn dựa vào đan dược và nghị lực để duy trì. Hắn hiểu rõ chỉ cần mình kiên trì thêm được một khắc, đám người Tiêu Thần sẽ thêm được một phần an toàn, vì thế hắn mới không thể buông tay.
……
Lại một ngày nữa qua đi, phía trên Tiên nô quáng trường lại rung động dữ dội.
Dưới sự công kích điên cuồng của đám đệ tử Tiên tông, "Cửu Cực Cửu Diễn Thiên Cương Đại Trận" rồi cũng xuất hiện vết nứt!
Thấy cảnh tượng này, thần sắc của Bạch Mộc Trần đại biến, hai chân mày nhíu lại. Tinh lực của hắn đã lên đến cực hạn không tiếp tục chịu đựng được nữa. Nếu không có biện pháp khác thì khi đám đệ tử tiên tông phá trận, hắn tất chết không có chỗ chôn.
“ Đã đến lúc rời đi rồi. ”
Ý niệm thay đổi, Bạch Mộc Trần ăn vào một viên “ Phá Thần Đan” còn sót lại. Tiếp theo hắn lấy thần niệm dung nhập vào trong trận bàn để tự huỷ trận pháp.
Mỗi một trận pháp đều cần phải có thiên địa chi lực để cân bằng, mà mấu chốt chính là trận bàn. Một khi trận bàn bị hủy, trận pháp tự nhiên bị phá giải. Nhưng còn có một tình huống khác, đó chính là do người thao túng trận pháp chủ động tự huỷ trận bàn, lợi dụng trong lúc thiên địa lực hỗn loạn, bộc phát ra một công kích cường đại.
Đây chính là thủ đoạn cuối cùng, Bạch Mộc Trần hắn đã tính toán từ trước. Chỉ có như thế, hắn mới có thể có chút cơ hội.
……
“ Nhìn kìa! Trận pháp sắp bị phá!”
“ Ha ha, mọi người tăng thêm lực công kích đi, địch nhân đang núp ở phía dưới, bọn chúng không kiên trì nổi nữa rồi!”
Nhìn thấy trận pháp sắp vỡ, đám đệ tử tiên tông phấn khích hẳn lên, lực công kích trong tay còn tăng thêm mấy phần.
“ Ầm!”
Đại trận tan vỡ, đám đệ tử tiên tông còn chưa kịp hoan hô thì thấy một luồng ánh sáng hoàng kim phóng lên cao làm cho thiên địa chi lực đang rối loạn kết thành một đoàn.
“ Ong ong ong!”
Không gian chung quanh không ngừng rung động, từng âm thanh nứt vỡ bắt đầu lan tràn ra.
Đám đệ tử Tiên tông không hiểu chuyện gì xảy ra còn ba vị trưởng lão thấy thế hơi ngẩn ra, rồi sau đó như nhớ đến cái gì họ lập tức chạy như tên bắn.
“ Mau lui lại! Mọi người lui ra!”
“Ầm ầm ầm!”
Từng luồng khí bốc lên cao, rất nhiều đệ tử tiên tông không kịp phản ứng liền bị nổ tung hóa thành tro bụi.
Ba vị trưởng lão vô cùng kinh sợ, họ cũng không kịp làm gì khác mà vội vàng bọc những đệ tử lại tránh thương vong nhiều.
Mà ngay tại lúc này, ánh mắt Lôi Tình nhìn ra xa thì thấy có một thân ảnh nhàn nhạt nhanh chóng bỏ chạy.
“ Tặc tử muốn chạy ư!”
Lôi Tình hừ lạnh một tiếng, phi thân đuổi theo.
Vu Cửu Động và Hoa Lạc Quần thấy vậy cũng dặn dò các đệ tử ở lại chăm sóc người bị thương rồi cũng phi thân đuổi theo.
……
――――――――――――
Tại biên giới Thiên Uyên sơn mạch, một thân ảnh chạy rất nhanh, rồi nhảy vào vực sâu hắc vụ.
Không lâu sau, lại có mấy đạo thân ảnh đuổi tới. Chúng đến gần bờ vực sâu thì ngừng lại.
“ Tặc tử kia đã nhảy xuống đây!”
Sắc mặt Lôi Tình lạnh lẽo, gã lạnh lùng nhìn luồng khói đen mờ mịt phía trước nhưng không dám tùy tiện xông vào. Thiên Uyên sơn mạch rộng lớn như vậy, vực sâu kia lại càng hung hiểm, nếu như địch nhân có mai phục tại đó sợ là phải chịu nhiều thua thiệt.
Vu Cửu Động và Hoa Lạc Quần im lặng, sắc mặt hai người cũng nhăn nhó cực kỳ khó coi.
Bọn họ không ngờ đường đường ba đại Thiên tiên đồng thời truy đuổi mà đối phương lại có thể trốn thoát ngay trước mắt mình.
“ Hai vị đạo hữu, địch nhân thân phận không rõ, tiếp tục đuổi theo hay là dừng đây?”
Khuôn mặt Hoa Lạc Quần đầy vẻ bực tức, muốn đuổi theo nhưng lại không dám mạo hiểm.
Vu Cửu Động trầm giọng nói :“ Người này rõ ràng là Tán tiên, hắn trốn thoát là nhờ có độn thuật quỷ dị, thậm chí ngay cả thần thức Thiên tiên cũng không thể khóa được hắn, hơn nữa hắn lại có ẩn nặc thuật cao minh dị thường, nếu không phải thần thức bọn ta vượt xa so với đối phương thì chắc hắn trốn thoát từ lâu rồi. Không được! Tên này nhất định phải bắt được, nếu không hậu hoạn vô cùng. ”
Âm thanh vừa dứt, Vu Cửu Động dẫn đầu xông vào trong hắc vụ.
“ Đi, chúng ta cùng xuống. ”
Hoa Lạc Quần và Lôi Tình nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó theo sát phía sau.
……
Lúc này, toàn thân Bạch Mộc Trần nhuốm máu. Hắn tựa vào một khối đá nhô ra trên vách núi há mồm thở dốc. Liên tục mấy lần thi triển bí thuật ẩn độn, thân thể của hắn đã vượt qua giới hạn từ lâu nên trở nên mệt mỏi dị thường. Hiện giờ ngay cả cử động cũng rất khó khăn chứ đừng nói là chạy.
Từng luồng lưu quang xông vào mây mù chướng khí. Chúng sắp đến gần, phảng phất như tử thần đang phủ xuống.
Cảm nhận được từng ánh mắt lạnh lùng, bực tức, khinh miệt lướt qua, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên nhìn qua một cách khó khăn.
“ A a a …”
Bạch Mộc Trần chợt cười cười, cười rất vui vẻ, cười rất tự nhiên.
Ngược lại, đám đệ tử tiên tông nhìn hắn mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo. Một người sắp chết, tại sao lại lộ ra nụ cười như thế? Chẳng lẽ, đối phương còn có âm mưu gì sao?
“ Các hạ cuối cùng là ai? Vì sao lại đối địch với tiên tông chúng ta? ”
Hai mắt Vu Cửu Động lộ rõ sát cơ. Y cố nén tức giận hỏi Bạch Mộc Trần. Trong mắt y đối phương hiện giờ đã sa cơ lỡ vận, không thể làm gì được nhưng y lại không vội bắt người.
“……”
Bạch Mộc Trần không trả lời, hắn nhìn sâu vào gương mặt của ba vị trưởng lão và từng khuôn mặt của đám đệ tử tiên tông, vẫn nụ cười như cũ.
Hoa Lạc Quần không nén được nên bảo: “ Nói nhiều với hắn làm gì, bắt hắn sưu hồn thì chẳng phải cái gì cũng rõ ràng. ”
Dứt lời Hoa Lạc Quần đang muốn động thủ bắt người thì trời đất chợt truyền đến dao động kịch liệt.
“ Ô ô ô!”
Gió cuốn mây bay, quỷ khóc sói tru.
Một luồng gió xoáy màu đen hỗn loạn từ vực sâu bộc phát xông thẳng lên phía trên.
“ Gió lốc hỗn loạn sao? ”
Ba vị trưởng lão đồng thanh kêu lên, đám đệ tử xung quanh cực kỳ kinh hãi.
Gió lốc hỗn loạn, chính là do không gian tan vỡ mà sinh ra gió lốc cực mạnh. Đây là thứ giết người như chơi, cho dù là Kim tiên bị cuốn vào cũng phải mất mạng, trừ phi là Tiên quân lĩnh ngộ được quy tắc không gian mới có cơ hội sống sót.
“ Không được rồi! Mau …… chạy mau!”
Lúc này, Vu Cửu Động làm sao còn nhớ tới chuyện bắt người, cả đám rối rít chạy trối chết về phía Thiên Uyên sơn mạch. Nhưng lực hút gió lốc quá lớn, đệ tử tiên tông nào tu vi hơi kém liền bị cuốn mạnh vào trong đó, chỉ có ba vị trưởng lão may mắn chạy thoát.
……
Trong gió lốc, Bạch Mộc Trần vẫn mỉm cười, chẳng qua là thấy ba vị Thiên tiên cao thủ thoát khốn thì trong mắt hắn lộ vẻ tiếc nuối.
Đúng là có mưu tính đến mấy nhưng cuối cùng cũng không chống lại nổi ý trời.
Nếu như còn có kiếp sau, hắn tuyệt đối sẽ không lãng quên.
Nếu quả thật có luân hồi, hắn tuyệt đối sẽ không trầm mặc.
Gió lốc màu đen sôi trào, cuốn bay Bạch Mộc Trần vào trong vực sâu vô tận.