Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 58: Ẩn Độn

Dịch giả: Đừng hỏi tại sao

"Ti ti!"

Trong động đen như mực, một tấm linh mộc lơ lửng ở trên không trung. Bên trên nó có phù văn đan xen vào nhau thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng lung linh..

Sau một lúc hào quang thu lại mà linh mộc thì hóa thành một tấm phù chậm rãi rơi xuống.

"Phù..u..u! Lại thành một tấm... ông trời trên cao ơi, việc luyện chế Tiên phù đúng là không chỉ cần kỹ thuật mà còn cần rất nhiều sức lực đấy!"

Tiêu Thần đưa tay cầm lấy tấm Tiên phù để vào trong túi trữ vật rồi xoa xoa mồ hôi trên trán, ánh mắt của hắn tự nhiên bị hấp dẫn về một hướng khác.

Trong góc, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử đang tĩnh tọa điều tức, Tiên phù của bọn hắn đã sớm luyện chế xong. So với Tiêu Thần thì hai người này có vẻ nhẹ nhỏm hơn rất nhiều.

"Này! Lão Trần, mập mạp..."

Tiêu Thần vẻ mặt đau khổ nói: "Các ngươi thử nói xem, Cổ đại ca để cho chúng ta luyện chế nhiều Tiên phù như vậy là để làm gì? Đồ chơi này không phải dễ như ăn cơm, hai năm qua ngày nào chúng ta cũng chỉ luyện phù khi không khai thác quặng, ta luyện đến mức tay mềm như bún, khi nào mới được học những thứ khác nhỉ!"

"Không biết thế nào là đủ!"

Nét mặt của Trần Tích không biểu tình nhưng trong ánh mắt của y chỉ toàn vẻ xem thường.

Nguyên Minh Từ chỉ cười gượng hai tiếng mà không nói cái gì. Đối với gã cuộc sống như vậy cũng đã là không tệ rồi, so với trước kia thì hiện tại bọn hắn sống ung dung thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất tạm thời cả bọn khônốnc nguy hiểm đến tính mạng mà cũng không vì việc thu thập Tiên thạch mà phải lo âu.

Tiêu Thần tức giận nói lớn: "Ta mới nói như thế thôi vậy mà các ngươi lại ánh mắt kiểu này nhìn ta là sao? Tiêu Thần ta là loại người như vậy sao?"

"Đúng!"

Trần Tịch cùng với Nguyên Minh Tử đồng thanh nói ra rồi nhìn nhau cười rộ.

Tiêu Thần thấy thế vừa tức vừa đau khổ, hắn chỉ còn biết than thở mình không biết tìm bạn tốt mà chơi. Kỳ thật hắn cũng không phải là người không biết thỏa mãn mà chỉ là trong lòng hắn vẫn luôn hy vọng có thể nhanh chóng tăng tu vi của mình lên, như vậy thì mới có tư cách đối mặt với những sự việc sắp sửa xẩy ra.

"Đã qua mấy ngày rồi, không biết Cổ đại ca đã nhận được tin tức hay chưa."

Tiêu Thần than thở, trên mặt hắn không che dấu vẻ lo lắng.

Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cùng cúi đầu không nói chỉ, cả hai lặng lẽ lấy ra một tấm linh mộc rồi lại bắt đầu luyện chế Tiên phù.

...

Ngay tại thời điểm ba người đang trầm mặc thì bỗng có một bóng dáng xuất hiện trước cửa động không một tiếng động.

"Ai!?"

"Người nào thế!?"

Lập tức ba người đồng thời đứng dậy với vẻ mặt đề phòng. Nhưng khi bọn hắn nhìn rõ khuôn mặt người đến thì trong lòng lập tức buông lỏng, mặt mũi tràn đầy sự vui mừng.

Người đến chính là Bạch Mộc Trần. Hơn hai năm không gặp nhau, hắn cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ mỗi quần áo trông rách nát nhiều thêm.

"Cổ đại ca, cuối cùng người cũng đã đến!"

Ba người liền đồng thời tiến lên chào hỏi Bạch Mộc Trần.

"Đã hai năm không gặp, ba vị huynh đệ vẫn khỏe chứ."

Bạch Mộc Trần nhìn ngắm ba khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng hắn cũng bỗng sinh ra cảm giác thân thiết, trên mặt không ngờ lại hiện ra mấy phần ôn hòa.

"Cổ... Cổ đại ca, tu vi của người lại tăng lên à?!"

Vẻ mặt của Tiêu Thần thật kinh ngạc còn Trần Tịch cùng với Nguyên Minh Tử cũng đồng thời giật mình.

Lúc gặp nhau trước kia thì khí thế toàn thân Bạch Mộc Trần thật lẫm liệt, tu vi tuy cao những vẫn có thể dò xét được đôi chút. Nhưng bây giờ hắn đứng ở trước mặt lại để cho ba người Tiêu Thần cảm giác khí thế đối phương rất thường thường nhạt nhạt. Ngay cả khí tức cũng lúc ẩn lúc hiện, thật sự là làm cho người ta nhìn không thấu.

Tẩy tẫn duyên hoa, phản phác quy chân?! [DG: Rửa sạch son phấn, trở lại nguyên trạng ban đầu]

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu ba người, trong lòng bọn chúng vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, đồng thời cũng sinh ra tò mò. Tán Tiên không thể tu hành, vậy mà chỉ trong hai năm ngắn ngủi tu vi của đối phương dường như tăng lên, điều này đúng thạt không hợp với lẽ thường!?

"Các người đã hiểu lầm rồi..."

Bạch Mộc Trần khẽ cười rồi giải thích: "Ta đang tu hành một bộ bí thuật có thể ẩn giấu tu vi và khí tức, luyện đến mức độ nhất định thì có thể lên trời xuống đất [DG: nguyên văn là phi thiên độn địa*]..."

"Oa oa! Phi thiên độn địa* lợi hại như vậy sao!"

Hai mắt Tiêu Thần tỏa sáng rồi làm ra một bộ mặt đáng thương nhìn về phía Bạch Mộc Trần than: "Cổ đại ca, bí... Bí thuật này dường như rất hay đó! không biết có thể truyền cho chúng ta hay không? Ngài yên tâm, tên mập mạp kia thì không tính, còn ta với lão Trần đều là người thông minh, ngộ tính rất cao, cam đoan vừa học liền biết, nhất định có thể làm phát dương quang đại bộ bí thuật này..."

Mặc dù hai người Trần Tịch và Nguyên Minh Tử không nói một câu nhưng trong mắt hai người tràn đầy khát vọng

Trước đây, Bạch Mộc Trần đã lĩnh giáo qua sự vô liêm sỉ của Tiêu Thần nhưng cũng do hắn vốn cũng không có ý định dấu diếm. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của ba người tự nhiên là đẩy thuyền thuận dòng liền gật đầu đáp ứng.

"Bí thuật này tên là "Ẩn Độn", là một lão tiền bối truyền thụ cho ta..."

Bạch Mộc Trần dùng thần niệm đem trọn bộ bí thuật dẫn vào trong đầu ba người Tiêu Thần rồi biểu diễn thử mấy lần.

...

Hơn hai năm qua, Bạch Mộc Trần vừa phải nghiên cứu tính toán con đường tu hành của "Tiên Ấn", lại vừa phải đọc những tin tức mà Cổ Thiên Hành truyền thừa cho mình, có lẽ do đó thực lực của hắn tăng lên không ít.

Giờ đây, Tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần đã đạt tới 620 vòng, tốc độ tu luyện có thể nói là nhanh gấp mười lần Tán Tiên bình thường. Chỉ tiếc một điều là trong số những pháp quyết và Tiên thuật mà Cổ Thiên Hành lưu lại cho hắn thì không có nhiều thứ thích hợp để hắn tu luyện.

Đại đa số pháp quyết Tiên đạo đều không thích hợp cho Tán Tiên bởi vì pháp quyết hay Tiên thuật một khi thi triển thường cần pháp thể dẫn dắt, mà thân thể của Tán Tiên thì căn bản không đủ khả năng dung nhập được sự mạnh mẽ của lực lượng thiên địa.

Với bộ "Ẩn Độn" này thì bộ bí thuật chính là sự kết hợp giữa công pháp và Tiên quyết, nó tổng cộng chia làm hai phần. Phần đầu nói về việc làm thế nào để khống chế tâm thần ẩn giấu tu vi và khí tức. Phần sau thì chỉ điểm cho Tiên sĩ làm thể nào để thông qua Tiên nguyên khống chế thân thể tự do qua lại trong không gian.

Phần đầu thì với thần thức mạnh mẽ của mình, Bạch Mộc Trần tu luyện không quá khó khăn, nhưng mà khi thi triển phần sau thì thân thể lại phải thừa nhận sự đè ép của không gian. Khi Bạch Mộc Trần thử nghiệm lần đầu thuật này thì suýt nữa mất mạng. Cũng may trong cơ thể hắn có một mạch luân nên so với thân thể của Tán Tiên bình thường mạnh mẽ hơn một chút. Sau đó trải qua hơn một năm gian khổ tu luyện hắn mới có thể độn đi trong một phạm vi nhỏ. Dù chỉ có như thế nhưng mỗi lần thi triển thuật này cũng làm cho thân thể chịu một áp lực cực lớn, hơn nữa lại không có cách nào thi triển liên tục.

...

Qua một lúc, sau khi Bạch Mộc Trần chỉ điểm thì ba người bọn Tiêu Thần cũng đã ghi nhớ kỹ thuật Ẩn Độn. Trong lòng bọn hắn vô cùng kích động!

"Các ngươi nhất định phải nhớ kỹ rằng bí thuật này chỉ có thể tu luyện phần đầu, phần sau thì với thể chất của các ngươi thì tạm thời không được tu luyện."

Bạch Mộc Trần lại nhắc nhở lần nữa, hắn tin rằng ba người Tiêu Thần đều là người thông minh nên sẽ không tùy tiện đem tính mạng của chính mình ra đùa giỡn.

"Cổ đại ca..."

Ba người Tiêu Thần nhìn nhau một cái sau đó "Bộp" một cái cùng nhau quỳ xuống.

"Ngươi... Các ngươi định làm cái gì!?"

Bạch Mộc Trần bị việc này làm cho kinh ngạc một thoáng, sau rồi bèn vội vàng nâng ba người lên.

Ba người đồng thời trầm mặc, không ai mở miệng tranh nói trước.

Dù là "Phồn Tinh Quyết" hay là "Ẩn Độn" thì đối với Tán Tiên đều là pháp quyết cực kỳ quý báu.

Quý báu như vậy lại không chút do dự mà truyền thụ cho mình. Việc này làm cho trong lòng ba người Tiêu Thần nổi lên từng cơn đau xót, bọn hắn đối với Bạch Mộc Trần lại càng cảm kích hơn. Cái cảm kích khắc sâu vào trong linh hồn này không thể dùng lời nói để diễn đạt.

Nếu như lúc này còn có người dám trước mắt ba người Tiêu Thần nói Bạch Mộc Trần bụng dạ khó lường thì bọn hắn nhất đinh sẽ cùng nhau xông lên dùng nước bọt làm cho người nọ chết đuối.

Chú Thích: - Phi thiên độn địa: lên trời xuống đất/ bay lên trời chui xuống đất.