Thiên triệu hàng lâm, tình thế tại Nhất Trung Thiên vốn phức tạp bây giờ còn phức tạp hơn, các thế lực ngầm bắt đầu hành động, thậm chí còn có sự nhúng tay của Đại tiên nơi thượng giới.
Đối với tất cả những chuyện phát sinh ở bên ngoài, Bạch Mộc Trần đương nhiên không biết chút gì. Giờ phút này, Tiên Chủng trong cơ thể hắn đang bị một tia huyết ấn màu đỏ quấn quanh, một cỗ sát ý mênh mông đánh sâu vào linh hồn hắn, mà cỗ ý chí này có nguồn gốc từ hư không thiên địa dường như muốn xóa bỏ hắn.
Đúng vậy, xóa bỏ sự hiện diện! Hủy diệt một cách triệt để!
Cỗ ý chí này bị dẫn phát ra cũng là do Bạch Mộc Trần trồng xuống một mầm tiên cơ mà nên.
Tán Tiên vốn là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ, sao có thể lấy đồ vật thay thế mà tu hành? Đây là hành động đại nghịch bất đạo, là khiêu khích một cách trắng trợn đối với quy tắc trong trời đất, có thể nói nghiệp chướng nặng nề, trời đất làm sao có thể dung tha?
...
"Răng rắc!"
Một tiếng nứt vỡ vang lên, Tiên Chủng vốn rất vất vả mới khôi phục được tự nhiên lại xuất hiện vết nứt.
Thấy tình hình như vậy, Bạch Mộc Trần vừa sợ vừa giận! Hắn cửu tử nhất sinh, phải trả giá thật đắt bằng cả sinh cơ mới có thể duy trì một đường sinh cơ này, sao hắn có thể cho phép ngoại lực phá hư hy vọng của mình? Cho dù thiên đạo không dung tha thì hắn cũng tuyệt không thỏa hiệp.
Tính cách quật cường trong hắn sinh ra cảm xúc cực đoan, thần thức của Bạch Mộc Trần bao phủ lấy Tiên Chủng, không tiếc bất cứ điều gì mà đánh tới tia huyết ấn bên trong Tiên Chủng kia như thể muốn bức đối phương ra khỏi thân thể mình.
"Ong ong ong!"
Một bên là hủy diệt, một bên là muốn sống, hai cỗ ý chí cường đại va chạm lẫn nhau khiến Tiên Chủng kẽ run rẩy.
"Phốc!"
Bạch Mộc Trần vốn đã có thương tích trong người nên làm sao có thể chống lại va chạm kịch liệt như thế. Sau một phen đọ sức, khí tức trong cơ thể hắn hỗn loạn nhộn nhạo, tiên nguyên vốn phải khổ sở để ổn định lại bạo phát, trong người lúc lạnh lúc nóng, ngoài da lúc đỏ lúc trắng.
"Ngươi muốn hủy diệt ta, ta liền diệt ngươi!"
Trong cơn giận dữ điên cuồng, hai mắt Bạch Mộc Trần đỏ rực, trên mặt lộ ra vẻ khủng bố dữ tợn, tóc trên đầu bay loạn trong gió, quả thực giống y như bị ác ma xâm chiếm thể xác.
" Ong ong ong!"
Một lần, một lần, lại một lần.
Bạch Mộc Trần liên tục va chạm, hắn không chút sợ hãi tử vong mà chỉ có không cam lòng và phẫn nộ.
...
Chẳng biết phải qua bao lâu, thần hồn Bạch Mộc Trần dần dần ảm đạm, ý thức cũng tới bên bờ sụp đổ... Nhìn thấy thần hồn hắn sẽ bị diệt, không ngờ huyết ấn ngoan cố kia đột nhiên có một chút dấu hiệu tan rã.
" Ong ong ong!"
Một lần va chạm rồi lại một lần, tình thế càng lúc càng kịch liệt. Ý chí Bạch Mộc Trần giống như tảng đá cắm rể liều chết vật lộn cùng cỗ ý chí hủy diệt kia, dưới tình huống này, không ngờ hai cỗ ý chí này có xuất hiện khả năng có thể dung hợp lẫn nhau.
Đúng vậy, dung hợp, hai cỗ ý chí hoàn toàn đối lập nhau lại sinh ra kỳ tích xuất hiện một điểm khế hợp.
Bạch Mộc Trần thấy thế tinh thần run lên, ý thức tỉnh táo lại từ trong mê mang rồi tiếp tục phản kháng...
Một bên thừa cơ khởi xướng thế công mạnh mẽ, một bên lui rồi dần dần bị diệt vong.
Cứ thế cứ thế, tia huyết ấn màu đỏ kia rốt cục hoàn toàn biến mất, dung nhập với ý chí của Bạch Mộc Trần vào trong Tiên Chủng.
Cùng lúc đó, thiên địa dị triệu bên ngoài cũng theo đó mà biến mất. Bầu trời khôi phục lại vẻ xinh đẹp như cũ.
...
"Cuối cùng cũng qua!"
Bạch Mộc Trần chậm rãi mở mắt ra, thở ra một hơi trọc khí thật dài.
Lần này thật sự là một lần kinh động tâm phách nhất từ khi hắn tu hành tới nay, mặc dù trải qua vài lần tẩu hỏa nhập ma ở hạ giới cũng còn lâu mới sánh được sự hung hiểm vừa rồi.
Một luồng cảm giác suy yếu lan ra khắp toàn thân, Bạch Mộc Trần cảm thấy như bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngã xuống.
Cho dù hiện giờ đã giải trừ được nguy cơ nhưng lực lượng của hắn đã bị tiêu hao hết rồi, cần phải tu dưỡng cho tốt trong một thời gian ngắn.
"Ồ? Có người đến đây!"
Trong lúc suy nghĩ, Bạch Mộc Trần cảm ứng được có người từ xa đang đến gần, vì thế hắn quyết định phải bỏ đi đã rồi nói sau.
Bạch Mộc Trần cố gắng đứng dậy. Hắn nhìn một đống bừa bãi trên mặt đất nên phải dừng lại một chút. Sau đó hắn vung tay phải lên đánh tan đống đá vụn xung quanh rồi trải đều ra các nơi để không ai nhìn được bất cứ dấu vết tu luyện gì.
Làm xong hết thảy, thân ảnh Bạch Mộc Trần chợt lóe rồi biến mất tại chỗ.
...
Quả nhiên, chẳng bao lâu từ lúc Bạch Mộc Trần bỏ đi, bên ngoài cửa động xuất hiện ba bóng người đang xông thẳng vào.
"A?! Sao lại không có cái gì cả!"
"Dao động của Tiên Linh Chi Khí rõ ràng kết thúc ở trong này, vì sao không có cái gì nhỉ?"
"Chẳng lẽ chúng ta đã nghĩ sai."
"Tuyệt đối không thể thế được, ta vẫn có cảm giác trong này có dao động linh khí còn sót lại"
"Vậy không hiểu đã xảy ra chuyện gì?"
Ba người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Một lát sau, Trác Vô Cấu lắc đầu nói: "Bỏ đi, chúng ta đi về trước đã! Thiên Uyên sơn mạch này nhiều động lắm, chỉ bằng ba người chúng ta căn bản chẳng tìm kiếm ra đầu mối gì đâu, tốt hơn là về rồi phái người điều tra."
"Ừ."
Liên Vân gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng vẻ mặt Ngô Niệm Tri cạnh đó lại thay đổi.
"Ngô sư huynh, sao thế?"
Nghe Liên Vân hỏi, vẻ mặt Ngô Niệm Tri ngưng trọng nói: "Tông môn truyền đến tin tức về chuyện thiên địa dị tượng."
"Đi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau."
Trác Vô Cấu khẽ vuốt cằm rồi ba người sóng vai đi ra.
...
————————————
Sơn động âm u lạnh lẽo và ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi mục nát.
Làm việc trong huyệt động tối đen ba mươi năm, Bạch Mộc Trần rất quen thuộc với từng thứ trong động, sau khi đi xuyên qua từng thông đạo nhỏ hẹp, hắn dừng lại ở một chỗ trong góc vách núi.
Chỗ này thuộc góc chết, bình thường không có ai vào đây, là nơi rất thích hợp để ẩn nấp hoặc tu luyện.
...
Hắn khoanh chân ngồi xuống thì có một cơn hoa mắt chóng mặt truyền tới.
Tuy rằng hiện tại tinh thần Bạch Mộc Trần vô cùng suy yếu, nhưng sau khi trải qua lần sống chết lần này, hắn cảm giác rõ ràng thần thức của mình tăng lên không ít, nhất là vừa rồi có người muốn đến thì hắn đã cảm ứng được khí tức của người tới từ xa, đây là chuyện rất đáng vui mừng. Bạch Mộc Trần tin tưởng rằng giờ đây nếu hắn cộng hưởng một trăm tấm Bạo Liệt Tiên Phù thì cũng không phải là việc quá mức khó khăn, ít nhất sẽ không hư thoát quá độ giống như lần trước.
Vội vàng ăn vào vài khỏa đan dược, Bạch Mộc Trần lập tức khôi phục được một chút. Sau khi bình tâm lại, tâm thần hắn chìm vào trong cơ thể và bắt đầu xem xét kỹ càng tình huống của bản thân, nhưng không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn thì hắn nhất thời trợn tròn mắt.
"Đây... Đây là mạch luân!?"
Tán tiên thể vốn không có căn cơ, bên trong chỉ là một không gian hỗn độn.
Nếu trước kia, thân thể Bạch Mộc Trần cản bản không thể hấp thu luyện hóa Tiên Linh Chi Khí mà chỉ có tác dụng chứa tiên nguyên mà thôi, nhưng hiện giờ trong cơ thể trống rỗng không ngờ sinh ra một đạo mạch luân! Đúng vậy, chính là mạch luân, thứ này chỉ có pháp thể của Tiên Sĩ chính thống mới có thể sinh ra, cũng giống như kinh mạch của người phàm, chẳng những có thể khai thông lực lượng mà còn có thể luyện hóa tiên lực, mà số vòng (chuyển) [DG: từ nay sẽ gọi chuyển thành vòng] của tiên nguyên chính là căn cứ vào sự vận chuyển của mạch luân mà đo lường.
Mỗi một vị tu tiên giả sau khi độ kiếp thì thân thể phàm sẽ chuyển hóa thành pháp thể của tiên nhân, trong quá trình này nếu trong cơ thể sinh ra càng nhiều mạch luân nghĩa là tiên căn người này càng tốt, tư chất càng mạnh. Do đó nhiều mạch luân mới có thể được tông phái tôn trọng. Mà trong cơ thể Tán Tiên chính vì không có mạch luân nên mới trở thành nô lệ, mới có vận mệnh thê thảm.
"Sao có thể như vậy!? Sao có thể như vậy!?"
Môi Bạch Mộc Trần run lên nhè nhẹ, trong lòng hắn kích động khó có thể nói nên lời. Trong cơ thể mình đột nhiên sinh ra một đạo mạch luân, tuy rằng chỉ có vẻn vẹn một đạo nhưng cũng đủ làm hắn mừng rỡ như điên.
Ma chú trói buộc Tán Tiên nghìn vạn năm rốt cục đã bị đánh vỡ.