Thần trí ngày càng mơ hồ, đạo tâm Bạch Mộc Trần đã sinh ra một tia sơ hở, ý chí cũng bắt đầu dần dần trở nên yếu đuối.
Đúng vậy, yếu đuối.
Tiên nhân cũng là người, chỉ cần là người thì sẽ có thất tình lục dục, sẽ có một mặt yếu ớt nào đó.
Dứt bỏ hết thảy thì kỳ thật Bạch Mộc Trần cũng giống người thường mà thôi. Giống nhau là đều đau khổ giãy dụa ở trong hồng trần, giống nhau là bồi hồi hoang mang trên tiên lộ mờ ảo, điểm khác biệt duy nhất chính là hắn vẫn giữ vững một phần tín niệm cùng kiên trì.
Tín niệm?
Kiên trì?
Nhân ngôn vi tín, lập địa vi kiên.
[DG: Lời nói của con người cần có uy tín, mà muốn xây một sự nghiệp to lớn thì phải kiên trì]
Có lẽ mấy câu này đa phần cho là không cần thiết, thậm chí không hề có chút giá trị nào nhưng là từ xưa đến nay vẫn có người lặng lẽ giữ vững quan điểm chính yếu này. Bạch Mộc Trần không phải là người đầu tiên và cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Chết ư? Trước cái chết sao thời gian trôi qua chậm như thế!
Bạch Mộc Trần nghĩ mình sẽ chết rất nhanh, đột nhiên trong lòng vẫn còn có một cái gì không thể buông nhưng lại không thể làm gì.
Nếu có thể sống thì ai lại nguyện ý mà chết chứ?
Giải thoát? Hay là không cam lòng?
Giờ này khắc này, sự phức tạp cùng mâu thuẫn nhân tính trên người Bạch Mộc Trần thể hiển ra một cách rõ ràng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với cái chết nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn quen với sự sợ hãi, biết rõ mình phải chết lại làm cho tâm trạng của hắn lại bình tĩnh trở lại.
Hoài niệm, hồi ức, lại bắt đầu trở lại...
Kiếp sau, nếu còn có kiếp sau thì hắn sẽ không tu tiên đạo, chỉ nguyện sống một cuộc sống vui vẻ bình yên bên người thân và bạn bè.
...
Một thanh phi kiếm cũ nát, một quyển trục rách nát, một tấm ngọc bài thân phận, vài khối tiên thạch, một số tiên phù, Linh Mộc và đan dược... Còn có, còn có một hạt Tiên Chủng đã bị héo mòn.
Thần thức lần lượt đảo qua mấy vật này, cuối cùng Bạch Mộc Trần dừng lại trên hạt Tiên Chủng ảm đạm không ánh sáng, trên mặt hắn hiện ra một chút phiền muộn.
Hạt Tiên Chủng này xem như là một lễ vật duy nhất hắn nhận được tại Tiên Giới, mà chủ nhân của vật ấy cũng là một tiền bối duy nhất khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp. Chỉ tiếc, sống chung với nhau trong thời gian quá ngắn sau này chẳng biết có còn ngày gặp lại.
"Tiền bối, ta thất hứa rồi... Tiên Chủng... Tiên Chủng..."
Bạch Mộc Trần kinh ngạc nhìn hạt châu ảm đạm không ánh sáng kia, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Thí nghiệm lúc trước về mặt lý luận là thành công, chỉ là phẩm chất Linh Mộc quá thấp không thể hấp thụ ngoại lực nên mới thất bại trong gang tấc. Nếu là lấy Tiên Chủng làm mộc, lấy phù văn để dẫn thì sao nhỉ?
Cho dù hạt Tiên Chủng này đã mất đi linh tính nhưng phẩm chất của nó rất cao, chính là Đại La Kim Tiên cửu phẩm lấy sáu loại thiên địa chi linh dung luyện mà thành. Huống chi, Tiên Chủng này là căn cơ của Tiên Sĩ, còn có thứ gì thích hợp hơn Tiên Chủng để làm vật chịu tải cho Tán Tiên chứ?
Thiên đạo vô thường, vạn vật đều có thể thay thế.
Sinh tử vô thường, vạn vật đều có thể chết đi.
Được một mất một, mất một lại được một, đây là nhân quả.
Mầm móng héo rũ rồi sau đó sống lại, giữa trời đất thì vạn sự vạn vật đều có sinh mệnh của mình. "Sinh" này chính là thời điểm vạn sự vạn vật tồn tại mà "Mệnh" chính là quỹ tích vạn sự vạn vật vận hành. Đây cũng giống như quỹ tích của ngôi sao, sự chuyển động luân phiên giữa mặt trăng và mặt trời, sự luân hồi giữa sống và chết, sự cô quạnh của trời và đất, vì thế sự sống chết của Tiên Chủng cũng không phải là ngoại lệ.
"Xuy xuy xuy!"
Một quầng sáng xuất hiện trong đầu Bạch Mộc Trần, hắn đột nhiên đốn ngộ. Giờ khắc này hắn thật sự hiểu rõ, ánh mắt hắn trong suốt và sáng ngời, giống như hiểu thấu tất cả sự vật trong thiên địa.
Lúc tuyệt vọng thì càng phải hy vọng.
Một tia sáng bừng lên, xua tan mọi lo lắng trong lòng Bạch Mộc Trần, một luồng ý chí cường đại từ sâu thẳm trong linh hồn bộc hắn phát ra, hắn phải cố gắng giãy dụa đến cùng, cho dù ngay sau đó có chết đi thì hắn cũng tuyệt không hối hận.
...
Tâm niệm đồng nhất tràn ngập đầu óc.
Bạch Mộc Trần cố nén sự đau đớn vô cùng do thân thể nứt vỡ truyền đến. Hắn lấy Tiên Chủng nhét vào trong cơ thể rồi sau đó hắn hóa thần thức tinh thuần thành từng tia thần thức sợi mỏng manh xâm nhập vào trong các vết rạn trên Tiên Chủng.
Bên trong Tiên Chủng là một cõi tử khí nặng nề, nơi nào cũng tràn ngập vật chất dạng tinh thể nhưng đã bị vỡ nát chỉ lưu lại hơi ấm nhè nhẹ.
Bạch Mộc Trần do thám không chỉ một lần bí mật của Tiên Chủng, nên rất quen thuộc với kết cấu của Tiên Chủng. Vì thế hắn không do dự chút nào mà trực tiếp vận chuyển thần thức khắc từng đạo phù văn Tụ Linh Thuật ở phía trên Tiên Chủng.
Thời gian không đợi người, cơ hội chỉ có một lần thôi nên Bạch Mộc Trần không thể không cẩn thận vạn phần.
Chỉ thấy hắn hết sức chăm chú thao tác thần thức bao phủ lấy Tiên Chủng, sau đó tán hóa thần thức để phân bố tại khắp ngõ ngách của Tiên Chủng giống như một ngón tay mềm mại đang nhẹ nhàng mơn trớn mỗi một đường văn rồi lưu lại dấu vết sinh mệnh của mình.
Không thể không nói trình độ khống chế thần thức tinh vi của Bạch Mộc Trần đã đến mức khiến cho người ta ghen tỵ. Mỗi một bước đi, mỗi một chi tiết, đều không sai chút nào, quá trình Chủng Phù cùng Luyện Phù vốn dài dòng dưới tay hắn chỉ vẻn vẹn một lát sau liền hoàn thành viên mãn.
Không có phản ứng!
Mặc cho Bạch Mộc Trần thúc giục như thế nào thì Tiên Chủng vẫn không có phản ứng, giống y như là vật chết.
...
"Vẫn không được sao..."
Thân thể đã sắp đến ranh giới tan vỡ, trong lòng Bạch Mộc Trần càng chua xót. Hắn cắn chặt hàm răng cố nén sự thống khổ mà không đành lòng buông tha như vậy.
Không có sợ hãi, không có tuyệt vọng, chỉ có sự không cam lòng vô cùng và phẫn nộ.
Tán Tiên thì sao? Chẳng lẽ Tán Tiên thì nên chết sao? Chẳng lẽ Tán Tiên sẽ không có tư cách sinh tồn sao?
Đại đạo bắt ép như vậy thì đường sinh cơ kia ở đâu? Ở đâu!?
Bạch Mộc Trần gào rú trong lòng, áp lực cùng oán khí mấy trăm năm chợt bùng lên, vì thế hắn để tất cả tiên nguyên, thần thức, thậm chí sinh cơ của mình liều mạng đưa vào bên trong Tiên Chủng.
Tiên nguyên, thần thức cũng được, dù tiêu hao nhiều hơn đi nữa cũng có thể khôi phục, nhưng sinh cơ của Tiên Sĩ chính là căn bản để Tiên Sĩ sinh tồn, nó giống như tuổi thọ của người phàm vậy. Nếu bị tổn hại thì cho dù cảnh giới tu vi cao tới đâu cũng không thể khôi phục như lúc ban đầu.
Tuổi thọ của Tán Tiên là một kiếp một ngàn năm, đây là quy định mà thôi nhưng nếu bị tiêu hao thì căn bản không cần chờ đến khi độ kiếp mà sẽ chết vì già.
Bạch Mộc Trần hành động điên cuồng cố chấp như thế cũng có thể thấy được hắn đã có dũng khí cùng quyết tâm tất phải chết.
...
"Ti ti!"
Lấy sinh cơ làm đại giới, Tiên Chủng cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Những chỗ bị hủy hoại bên ngoài dần dần khép lại, Tiên Chủng vốn đầy tử khí nặng nề cũng sinh ra một tia sức sống.
Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Ở trong khoảnh khắc thân hình Bạch Mộc Trần sắp sửa tan vỡ, Tiên Chủng đột nhiên sáng ngời rồi hấp thu sạch tiên lực thừa thãi. Cơ thể hắn lúc phồng lên lúc co lại, rồi phun ra một ngụm tiên huyết.
Sinh tử một đường, kiếp sau sống lại.
Dù ý chí Bạch Mộc Trần kiên định nhưng trong lòng cũng ngập tràn hàng trăm loại cảm xúc. Một cảm giác yếu ớt truyền khắp toàn thân nhưng hắn không dám lơi lỏng chút nào bởi vì bên ngoài cơ thể hắn, lốc khí xoáy cực lớn chẳng những không tiêu tan đi mà ngược lại càng thêm kịch liệt.
"Ong ong ong!"
Cả ngọn núi giống như trời rung đất chuyển, trong hỗn loạn có một tia sáng màu đỏ máu từ trên trời giáng xuống, xuyên thấu qua đỉnh đầu Bạch Mộc Trần rồi nhập vào trong cơ thể hắn, sau đó bám vào phía trên hạt Tiên Chủng dị thường kia.
Nhìn những việc đang xảy ra Bạch Mộc Trần giật mình nhưng không đợi hắn có phản ứng thì một cơn đau nhức thẩm thấu cả linh hồn giống như muốn nuốt sạch toàn bộ linh hồn ý chí của hắn.
"Đây... Đây là thứ gì!?"
Trong cơn kinh hãi, Bạch Mộc Trần vội vàng giận dữ phản kháng, đây là một trường đọ sức về ý chí.
Mà đang lúc hắn đang dở sống dở chết, hắn không biết rằng hành vi của mình đang gây ra sóng to gió lớn gì ở bên ngoài.
Phía trên bầu trời, những ngôi sao vốn muôn đời lưu chuyển khẽ dừng lại, từng ngôi sao lóe ra ánh sáng màu đỏ đậm, ngưng tụ hào quang rồi hóa thành một ngân hà màu đỏ trút xuống Nhất Trung Thiên và nhuộm cả thiên giới thành màu đỏ máu.