Lực lượng mờ mịt từ trên trời cao phủ xuống tận địa ngục.
Theo khí thế tăng lên, mái tóc bạc của Cổ lão đầu dần dần biến thành đen, khuôn mặt già nua cũng dần dần trẻ ra, lộ ra vẻ cương nghị và toát ra vẻ uy nghiêm giống như trời đất.
Sau lưng Cổ lão đầu có vô số ký tự kỳ dị hợp thành một thể theo đó biến ảo thành từng vòng ánh sáng màu vàng chui vào trong cơ thể của Bạch Mộc Trần và bao phủ toàn bộ linh hồn của hắn.
......
Vầng sáng lấp lánh dung hợp từng chút một tại đỉnh đầu của Bạch Mộc Trần khiến cho tàn hồn vốn đang suy yếu bắt đầu lớn mạnh và dần dần khôi phục.
Không chỉ có như thế, từ trong miệng Cổ lão đầu phun ra một đạo nguyên dịch màu vàng vào bên ngoài thân thể Bạch Mộc Trần.
Màu vàng đại diện cho sự cao quý, đại diện cho sự tinh khiết, mà chất lỏng màu vàng này là một trong các loại lực lượng tinh khiết nhất trên thế gian này.
Dưới tác dụng của chất lỏng màu vàng, cánh tay cụt của Bạch Mộc Trần dần dần dài ra thành cánh tay mới, tiên nguyên khô kiệt trong cơ thể sau khi hấp thu chất lỏng màu vàng lập tức tăng trưởng nhanh chóng.
Mười vòng...... Hai mươi vòng...... Ba mươi vòng......
Một trăm vòng...... Hai trăm vòng...... Ba trăm vòng......
Năm trăm vòng...... Năm trăm bốn mươi vòng...... Năm trăm sáu mươi vòng......
Cuối cùng, tại thời điểm tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần đạt năm trăm chín mươi vòng thì từ từ ngừng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, trong lòng của Cổ Lão Đầu dấy lên một hồi chua xót. Tuy hiện tại hắn là thân thể Tán Tiên nhưng đồng thời tu vi cũng là Kim Tiên bậc chín hàng thật giá thật, mà bổn mạng tinh nguyên của một Kim Tiên nếu là dùng trên người Tiên Sĩ bình thường thì đừng nói tạo nên Chân Tiên bậc chín mà cho dù là tấn chức Thiên Tiên cũng có khả năng. Đáng tiếc Bạch Mộc Trần lại là thân thể Tán Tiên, căn bản không thể hấp thu tu luyện nên cho dù có hao phí hơn nửa bổn mạng tinh nguyên thì cũng không thể trở thành Chân Tiên bậc hai.
......
Thời gian lặng lẽ trôi qua nhanh chóng, các loại dị tượng kéo dài suốt mười ngày.
Ở sâu bên trong thức hải, ánh sáng màu vàng biến mất, một vài hình ảnh bị phá vỡ lại một lần nữa ngưng tụ tạo thành bức tranh thật dài, đây là nhân sinh hơn ba trăm năm của Bạch Mộc Trần.
Làm xong tất cả việc này, trên mặt Cổ lão đầu lại lần nữa khôi phục vẻ già nua như ban đầu, đầu tóc đen dần dần bạc trắng như tuyết, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi.
“Hài tử, lão phu đã cố gắng hết sức mình rồi, con có thể tỉnh lại hay không là tùy thuộc vào vận mệnh của con đó”.
Cổ lão đầu thở dài bất đắc dĩ, mặc dù hắn đã dùng tiên thuật đoàn tụ hồn phách cho Bạch Mộc Trần nhưng trên thực tế tinh thần đối phương đã chìm vào trong hôn mê, nếu là chính bản thân hắn không muốn tỉnh lại thì bất cứ ai cũng không thể gọi hắn tỉnh lại được.
Trong giấc mơ, hắn là một cô nhi còn sống sót trong chiến loạn, sau đó hắn gặp được một vị lão thần tiên và được mang về tiên môn. Từ đó về sau, hắn bắt đầu một cuộc sống đầy màu sắc.
Từng ngày trôi qua, trong giấc mơ Bạch Mộc Trần thấy bản thân mình ngày một phát triển, được học tiên pháp, được học phi hành rồi lại được học đạo lý làm người. Hắn rất vui vẻ, rất hạnh phúc, hắn cảm thấy đây là nơi vui sướng nhất, tự do thoải mái nhất trên thế giới này.
Đây là một giấc mơ đẹp, hắn không muốn tỉnh lại.
Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn.
Đột nhiên có một ngày, bóng tối phủ xuống nuốt sống gia viên của hắn, sư đệ sư muội của hắn, còn nuốt sống cả sư tôn của hắn, chỉ để lại một mình hắn cô độc trong bóng đêm.
Muốn chết, hay là muốn sống.
Để đuổi đi bóng tối vô tận, trong mộng Bạch Mộc Trần đã bừng lên một ngọn lửa, thiêu đốt cả thân thể cùng linh hồn của mình.
Ánh lửa ngày càng sáng hơn, bóng tối cuối cùng bị ánh sáng xua tan. Trong mộng chính hắn cũng biến thành tro tàn và bị gió thổi đến tận chân trời góc biển.
......
“Không!?”.
Đột nhiên bừng tỉnh, Bạch Mộc Trần phát hiện mình đang ở trong một không gian tối tăm mờ mịt, xung quanh không có cái gì.
“Vừa rồi đó chỉ là mộng? Ta là ai? Ta...... Ta đã đã chết rồi sao? Đã xảy ra chuyện gì?”.
Trọng nội tâm của Bạch Mộc Trần những nghi vấn đang được đặt ra làm suy nghĩ của hắn hỗn loạn, tất cả trí nhớ giống như thủy triều xông lên đầu.
......
Từ bản thân không nơi nương tựa đến thiếu niên học nghệ, cho đến khi đi ra đời rèn luyện tu hành...... Chuyện cũ lần lượt hiện ra trong đầu làm cho người ta hoài niệm, làm cho người ta sầu não, khi tất cả hết thảy tan thành mây khói thì còn có gì đáng giá để nhớ lại?
Đã từng cười, đã từng khóc, đã từng quên đi.
Đã từng yêu, đã từng hận, đã từng kiên trì.
Từ khi tỉnh mộng đến lúc này, bây giờ mới phát hiện hết thảy mọi chuyện đều không có gì thay đổi.
......
Không biết đã trôi qua bao lâu, tâm tình Bạch Mộc Trần dần dần bình phục lại, trí nhớ mơ hồ dần dần bắt đầu rõ ràng. Hắn còn nhớ rõ chính mình ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh liền thiêu đốt hồn hỏa, liều mình một kích làm trọng thương Ngự Khí Tông Hoa Dương, rồi sau đó mình cũng bị trọng thương rồi đi ra Tiên Nô quáng trường.
“Ta còn sống?!”.
Bạch Mộc Trần vô ý thức cúi thấp đầu phát hiện mình không có thân hình, chỉ là linh thể, chỉ có tư tưởng.
Đối với tình huống hiện tại của mình, Bạch Mộc Trần cũng không rõ lắm, hắn âm thầm suy đoán mình đang ở sâu trong ý thức của mình. Theo lý thuyết mình tự thiêu đốt hồn hỏa thì không có khả năng sống sót nhưng là giờ phút này mình có tư tưởng, có trí nhớ, hoàn toàn không giống bộ dáng hồn phi phách tán.
“Ông!”.
Ngay lúc Bạch Mộc Trần đang vô cùng nghi hoặc thì đỉnh đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng yếu ớt, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một miếng ngọc mỏng manh.
Vật ấy có màu trắng rộng hơn 2 ngón tay, dài ba tấc, phía trên hiện ra một đường văn kỳ dị.
Bạch Mộc Trần nhận ra miếng ngọc thần bí này chính là linh vật mà sư tôn Bạch Diệu Tử đưa cho hắn.
“Lại là nó!”.
Cho tới nay, Bạch Mộc Trần thử câu thông với ngọc phiến này nhưng đáng tiếc không có chút phản ứng nào, mà lần này thần hồn bị trọng thương thì ngọc phiến này lại xuất hiện một lần nữa...
Suy nghĩ lại những việc trước kia, Bạch Mộc Trần có thể suy đoán rằng ngọc phiến này có công dụng bảo vệ thần hồn, cho nên ngày xưa dưới Cửu trọng thiên kiếp thì mình mới không bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán. Mà lần này cũng thế, bởi vì thần hồn chịu trọng thương, vật ấy tự động xuất hiện bảo vệ một tia tàn hồn của mình nên hiện tại mới có thể còn sống sót.
“Sư tôn, nhất định là ngài âm thầm phù hộ cho đệ tử!”.
Nhìn miếng ngọc mỏng manh kia, trong nội tâm Bạch Mộc Trần tràn ngập sự ấm áp, không khỏi hồi tưởng lại khuôn mặt hiền lành của Bạch Diệu Tử.
......
Trầm mặc một lát, Bạch Mộc Trần đem ý niệm trong đầu hướng về phía miếng ngọc.
“Oanh!”.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, trời long đất lở.
Bạch Mộc Trần chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc và bị một lực lượng mạnh mẽ hút vào trong đó.
......
Đây là một thế giới tràn ngập tử khí, đá vụn lơ lửng khắp nơi, không cảm giác được thời gian trôi đi, cũng không cảm giác thấy sự sống.
“Đây... Đây là nơi quỷ quái nào?!”.
Bạch Mộc Trần nhìn xung quanh, khắp thế giới đầy ắp một không khí kinh khủng hoang tàn, giống như trời đất thuở sơ khai, tất cả đều ở trong trạng thái vô cùng hỗn loạn.
Rốt cục đây là thế giới như thế nào?
Đang lúc ý nghĩ trong đầu Bạch Mộc Trần vừa lóe lên thì một lực lượng vô hình từ trên trời giáng xuống mạnh mẽ đẩy hắn ra khỏi thế giới này.
Trở lại chỗ sâu trong ý thức, Bạch Mộc Trần nhìn quanh bốn phía muốn tìm kiếm tung tích miếng ngọc lần nữa nhưng thức hải to lớn quá nên không có chút nào manh mối nào.
“Quên đi, vật ấy nhất định bất phàm, nếu cơ duyên chưa tới thì sau này tính sau!”.
Không nghĩ ngợi nữa, ý thức Bạch Mộc Trần kéo dài ra bên ngoài. Chỉ là hắn cũng không có phát giác được ngay lúc hắn rời đi thức hải, trong nháy mắt có một tia khí tức màu đen được hắn đem theo từ thế giới kia đã thẩm thấu vào trong linh hồn hắn.