Cuối cùng Bạch Hạ vẫn không thể từ chối được thịnh tình của Tiền Ngộ Đan, lên xe của đối phương.
Trên đường đi, mưa càng lúc càng lớn. Từng hạt mưa to tạo thành những đường xiên rơi xuống không ngớt, mấy tiếng sấm rền vang tới từ chân trời xa xa, qua mấy phút, một tia chớp xé rách không trung, chiếu sáng đường chân trời.
Bạch Hạ không thích thời tiết thế này. Tia chớp kia như đánh vào lòng, khiến cậu giật mình ghì chặt hai chân, muốn tìm chút cảm giác an toàn từ trên người.
Tiền Ngộ Đan ấn nút bật cần gạt nước, ánh mắt liếc thấy dáng vẻ co ro của cậu trai, không nhịn được hỏi cậu: “Cậu sợ tiếng sấm hả?” Giọng nói trầm thấp đột nhiên phá vỡ không gian im lặng, nhưng Bạch Hạ nghe vào lại như cảm nhận được chút ấm áp, đúng lúc an ủi cảm giác bất an trong lòng cậu.
Cậu điều chỉnh lại tư thế ngồi, cố gắng thả lỏng tứ chi, quật cường trả lời: “Cũng, cũng không phải, là sợ. Chỉ, chỉ là, không thích thôi.”
Rất nhiều chuyện không vui xảy ra trong thời tiết như vậy. Khí trời thế này không chỉ tạo ra cảm giác đau khổ, còn khiến người ta cảm nhận được nỗi bi thương hít thở không thông.
Tiền Ngộ Đan cảm giác tâm trạng của cậu trai bên cạnh mình đang suy sụp. Anh mở radio trên xe lên, vặn tới tần số bình thường anh hay nghe. Trong kênh đang phát mấy ca khúc Âu Mỹ phổ biến gần đây đúng như dự liệu, phần lớn đều là những bài hát với tiết tấu nhanh mạnh hoặc là mấy bài đồng quê nhẹ nhàng.
Phát đến bài High Hopes của Panic! At The Disco, cậu trai đột nhiên ngân nga theo tiếng nhạc. Không đứt quãng như lúc nói chuyện, giai điệu lưu loát chui ra từ cổ họng của cậu. Nhưng có lẽ ngại vì đang ở trên xe Tiền Ngộ Đan, cậu không dám hát ra lời, ngay cả tiếng ngân nga cũng rất cẩn thận.
20.
Tiền Ngộ Đan đưa Bạch Hạ đến dưới tầng tiểu khu.
Cơn mưa kia đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Vừa mở cửa xe ra, không khí mát mẻ sau mưa ập vào mặt, xen lẫn chút hơi lạnh.
Bạch Hà dùng chiếc áo khoác mỏng manh che kín lấy mình, cúi người nói ba tiếng ‘Cám ơn’ với Tiền Ngộ Đan trong xe.
Tiền Ngộ Đan nhìn cậu, ánh đèn xe mờ tối phủ lên người anh, khóe môi cong lên cười nhẹ, “Thuận tiện thôi. Vậy tuần sau lại gặp.”
Bạch Hạ gật đầu, lui về sau một bước định đóng cửa xe lại.
Nhưng ngay trước khi cửa xe hoàn toàn đóng lại, sự hiếu khách và lòng thiện tâm lại khiến cậu mở cửa xe ra.
Tiền Ngộ Đan không hiểu nhướn mày nhìn cậu.
Bạch Hạ không nhìn vào mắt đối phương, “Trời, trời lạnh rồi, lên, lên nhà, uống cốc, trà nóng đi.”
21.
Sau này Tiền Ngộ Đan hỏi Bạch Hạ sao đêm đó lại chủ động như vậy, không giống chuyện một người hướng nội như cậu sẽ làm chút nào cả.
Lúc đáp lời tai Bạch Hạ lại đỏ lên. Nhưng cậu giải thích vô cùng nghiêm túc, “Bởi vì, nhìn anh ngồi trong xe, dù anh đang cười, nhưng em lại cảm thấy anh rất cô đơn.”
22.
Nhà trọ của Bạch Hạ tuy nhỏ, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ.
Cậu tiếp Tiền Ngộ Đan vào nhà, mời anh ngồi lên ghế sopha dành cho hai người trong phòng khách, sau đó cậu chui vào phòng bếp chật hẹp, đun bình nước nóng.
Đến khi nước sôi rồi, cậu vẫn trốn trong phòng bếp.
Đầu óc Bạch Hạ quay cuồng, không hiểu sao mình lại mời người này lên nhà ngồi. Rõ ràng mấy câu mời khách sáo này chỉ cho có lệ thôi mà, cậu nói ra rồi đành chịu, nhưng đối phương lại cho là thật.
Tạch một tiếng nước sôi rồi.
Bạch Hạ bưng cốc hồng trà không có caffein đi ra, đúng lúc Tiền Ngộ Đan vừa nghe xong điện thoại.
“Bận, bận lắm sao?” Bạch Hạ đặt cốc lên bàn trà nhỏ trước mặt Tiền Ngộ Đan.
Tiền Ngộ Đan ngước mắt, một chiếc tạp dề hoa văn lam trắng không biết đã mặc lên người cậu trai từ lúc nào. Dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu phối với chiếc tạp dề này, khiến anh có cảm giác như đang ở nhà.
Nếu như…
Tiền Ngộ Đan kịp thời dừng suy nghĩ nguy hiểm của mình lại.