Chu Thần nằm ngốc trong bệnh viện đến phát chán, cầm dao gọt hoa quả tỉa tỉa tót tót. Lúc sau, quả táo đã biến thành hình quả lê.
Tỉnh lại đã ba ngày, nếu như không phải khi vừa mở mắt đã thấy Sở Thiên Dịch, y sẽ cho rằng tên ngốc kia đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Sau khi y đã hình thành thói quen kiểm tra tin nhắn hàng ngày, hắn lại cắt đứt tất cả mong muốn nhớ nhung của y, điện thoại di động hiện tại cơ bản chỉ dùng để xem giờ.
Y không rõ Sở Thiên Dịch là bị mẹ mình chặn đường, hay là chính hắn không dám đến…
Hôm nay là giỗ tuần đầu tiên, y quên không dặn Sở Thiên Dịch buổi tối đi ngủ phải che kín đầu một chút, đừng để dì Sở nhìn thấy hắn lại không thể yên tâm siêu thoát.
Y cũng không rõ Sở Thiên Dịch có sợ những thứ siêu nhiên này hay không; lần trước may là có bố mẹ y ở đó lo liệu, nhưng bây giờ đã 30 tuổi đầu, ai còn hơi đâu đi quản hắn a.
Trương Hồng Tường ngược lại suốt ngày lảng vảng trong bệnh viện. Ban đầu mẹ Chu còn nhiệt tình chào hỏi; thế nhưng có một lần bà vô tình nhìn thấy, thằng sếp hờ kia thế mà dám cầm tay con bà sờ sờ soạng soạng, bà liền mặt lạnh mời người ra về.
Mẹ Chu cứ tưởng Chu Thần chỉ là quá gần gũi với Sở Thiên Dịch nên mới không phân biệt nổi giữa tình bạn và tình yêu, nhưng không ngờ quý tử nhà mình thế quái nào còn cặp kè với gã đàn ông khác!
Thế nhưng không phải vô tình mà đồng chí họ Trương còn được 2 con editorgọi là Trương mặt dày, hắn liên tục thừa dịp vắng người mon men đến tán tỉnh Chu Thần.
Mẹ Chu bận đối phó Trương Hồng Tường đến xương cốt rã rời, lôi cả Chu Giai đến cắm chốt trong bệnh viện, đến nhà cũng không thèm về.
Chu Thần muốn nói chuyện rõ ràng với mẹ, nhưng bà trái né phải né, làm y cũng không biết phải mở lời thế nào. Mẹ con họ rốt cục có thể nói chuyện gì? Nói con trai nhà mình thế nào lại thành gay? Là do mình lúc mang thai không cẩn thận đụng đầu nó vào đâu hay sao?
Dám ngăn cản tương lai ôm cháu nội của bà ư? Chuẩn bị chết đi!
Chu Thần ngồi trên ghế trong sân bệnh viện phơi nắng, thầm nghĩ chẳng lẽ ngày nào cũng trôi qua vô ích như thế này ư?
Lúc y sắp đứng dậy về phòng, Khương Phàm xuất hiện. Nhìn bộ dáng lấm la lấm lét của hắn, y suýt nữa cho rằng mình nhận sai người.
“Tớ còn tưởng cậu đã cao chạy xa bay rồi chứ.”
Khương Phàm thấy vẻ mặt khó chịu của y, rầu rĩ cúi đầu không nói.
“Tớ cũng không phải hai ba hôm nữa liền bai bai trần thế, sao mặt cậu trông như chuẩn bị chết theo vậy.”
“Cái mặt cậu mới là muốn chết không muốn sống ấy?” Khương Phàm đi qua nâng y dậy: “Định về phòng hả? Tớ giúp cậu.”
Chu Thần nhớ đến trong phòng còn có Chu Thái hậu, nếu mẹ lại thấy một thằng đàn ông khác cạnh mình, mặc dù tên này thật sự thuần túy chỉ là anh em tốt, cũng sẽ nộ khí xung thiên, nước mắt ngắn nước mắt dài một hồi cho coi.
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, đi thôi.”
Dù sao thì về sau cũng không thể cứ nhìn thấy đàn ông là đều giãy nảy lên a.
Trở lại phòng bệnh, y thấy Chu Giai đang đứng ở cửa, mặt đỏ đầu bốc khói.
Chu Thái hậu an vị trên giường, ngực phập phồng. Cũng không khó đoán bà đang tức giận.
Chu Thần vô cùng kinh ngạc, làm sao mình vừa mới ra ngoài một lúc mà hai người này đã cãi nhau rồi?
“Mẹ, có chuyện gì vậy, hai người sao lại cãi nhau?” Chu Thần liếc nhìn Chu Giai, đi đến bên giường hỏi thăm Chu Thái hậu.
“Đi mà hỏi em gái cưng của mày ấy.”
Khương Phàm kéo áo Chu Giai đang mặt sưng mày sỉa: “Giai Giai, nói cho anh Tiểu Phàm nghe có chuyện gì, tức giận như vậy làm gì nà?”
Chu Giai còn chưa nói rõ sự tình đã hiên ngang lẫm liệt gào to: “Tốt thôi, không phải là mẹ muốn rước về một cô con dâu sao! Vậy cứ để anh hai lấy một cô, tôi cưới anh Thiên Dịch, sau đó để cho hai người họ bên nhau, tôi sống với chị dâu là được!”
“Mày! Mày nói cái gì! Cái con bất hiếu này, tao đánh chết mày…” Thái hậu rống xong liền vác cây chổi lau nhà ở góc tường đánh Chu Giai.
Khương Phàm thấy Chu Giai không thèm né, kéo con bé ra sau lưng nhưng chính mình lại không kịp tránh, lãnh nguyên một cán chổi.
Chu Thần chạy đến giữ mẹ Chu lại, nói vài câu dễ nghe cho bà nguôi giận, rồi quay sang hỏi Khương Phàm có làm sao không. Hắn lắc đầu, vội lôi Chu Giai đang hùng hùng hổ hổ ra khỏi cửa.
“Thế nào mà lại là một thằng đực rựa? Mày không có đứa bạn nào là con gái hay sao?” Chu Thái hậu chống nạnh, tay vẫn nắm chặt chổi lau nhà.
“Có a, mẹ với Giai Giai đó.”
“Tao với mày?! Tại sao mày bất hiếu với bố mẹ thế hả con! Mày là ai sinh ra mà lại ngang ngược như thế! Con với cái đầy ra đấy mà chẳng hiểu sao tao lại quơ trúng mày cơ chứ!”
Chu Thần gỡ chổi lau nhà ra khỏi tay mẹ mình, ôm lấy bà, giọng nói lộ vẻ làm nũng hiếm thấy: “Là vì mẹ con mình có duyên phận chứ sao.” Y ôm chặt lấy người mẹ đang vừa đấm đá y vừa thở hổn hển, tựa đầu lên vai bà nhỏ nhẹ tiếp lời, “Vì muốn được làm con mẹ, lúc đó con cố bơi thật liều mạng, vượt qua hàng trăm hàng vạn anh chị em khác, mẹ có biết con vất vả lắm không…” (*bạn Thần kể lại hồi từ khi bạn còn là con t*ng trùng của bố, chạy vô buồng trứng của mẹ =.=”)
“Mày, mày cái thằng này mày nói cái gì kỳ cục vậy!” Mama đại nhân tạm dừng hành vi bạo lực trên người Chu Thần, hai má nóng bừng lên.
“Có đôi khi con nghĩ, nếu như hồi đó mẹ không nhận con, mà là người khác, con sẽ không tồn tại… nên con thật sự rất cảm ơn mẹ.”
“Đó là đương nhiên,” ngữ khí của Chu Thái hậu mềm xuống, hơi có chút tự hào nói: “Con cái biết ơn cha mẹ là việc thiên kinh địa nghĩa.”
“Bởi vậy, mỗi khi nghĩ đến việc mình không thể cho mẹ một đứa cháu nội, con từ tận đáy lòng cảm thấy rất hổ thẹn.”
Mẹ Chu không nói gì, nhưng Chu Thần có thể cảm giác được, bà đang phải kìm nén nhiều lắm. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc lớn dần.
Chu Thái hậu cả đời bất khuất, những khi rơi lệ đều là giả vờ; thời điểm bà thực sự khóc cho tới nay chưa ai thấy qua.
Chu Thần cúi đầu, nước mắt rơi xuống chiếc áo len màu đỏ của mẹ.
“Mẹ… Mẹ chiều hư con rồi, lần này chiều con một lần cuối này thôi, về sau…” Chu Thần ngẩng đầu, hít mũi sụt sịt rồi vùi xuống cổ Chu Thái hậu, “Về sau con nhất định sẽ báo đáp mẹ, chiều mẹ cả đời, không cho ai bắt nạt mẹ hết, nếu kẻ nào dám nói xấu lão bà nhà họ Chu con sẽ mượn luôn cái chổi lau nhà này đánh hắn, giống như khi còn bé mẹ bảo vệ con vậy.”
“Mẹ à, trên thế giới này, người phụ nữ duy nhất con yêu nhiều như vậy, chỉ có mẹ mà thôi.”
Mẹ Chu không nói thêm gì từ lúc đó, nhưng đến khi hai mẹ con chia tay nhau, khóe mắt bà ẩm ướt, viền mắt đều đỏ lên cả rồi. Chu Thần thấy mẹ như vậy, trái tim cũng đau thắt lại.
Trời tối, bà cũng không quay lại.
Chu Thần gọi điện về nhà, bố y nghe máy, nói rằng mẹ đã về nhà, đang tuyệt thực.
Y không hỏi ông biết chuyện hay chưa, chỉ nói khổ cho bố rồi.
Tuy vậy giọng điệu của bố Chu rất ân cần, cảm thán đã thật lâu rồi không thấy Thái hậu nhà mình không ăn không uống, ông rốt cuộc cũng có cơ hội dỗ dành vợ một lần.
Chu Thần có một nỗi sợ hãi với bệnh viện, ở một mình ban đêm càng kinh hồn, tiếng ho khan của mấy người đi qua hành lang thỉnh thoảng vọng lại cũng có thể làm y giật mình tỉnh giấc, không dám ngủ tiếp.
Trợn mắt nhìn trần nhà đến tận 6 giờ sáng, không chịu nổi nữa y thay quần áo lẻn ra ngoài, định bụng chờ đến lúc nhân viên bệnh viện đi làm mới trở về làm thủ tục xuất viện.
Leo lên taxi, nơi đầu tiên y đi qua là tiểu khu nhà Trương Hồng Tường. Chu Thần ngẫm nghĩ một lát, quyết định xuống xe.
Mặc kệ thế nào đi nữa, người này coi như là đã rất quan tâm y, tuy rằng dường như chẳng có mấy phần thật tình, nhưng dù sao vẫn nên đi cảm ơn hắn một câu.
Bất quá tiếp tục duy trì quan hệ vân vân thì hoy đi nha, đối với người này y thật sự đến một tí cảm giác cũng không có.
Nếu Sở Thiên Dịch sau này vẫn lẩn tránh y, vậy cùng lắm sống độc thân, cô đơn mấy khi quen rồi thì cũng bình thường thôi.
Lúc buồng thang máy của Chu Thần mở cửa, thang máy bên cạnh cũng dừng lại cùng một tầng. Người chạy ra khỏi thang máy có bóng lưng nhìn rất quen mắt.
Chu Thần chậm chạp vừa đi vừa đếm số phòng, rồi nhận ra người phía trước dừng lại đúng cửa phòng mà y đang muốn tìm.
Người kia không bấm chuông mà trực tiếp gõ cửa, “Chú Tiểu Trương, chú gạt người!! Mở cửa ra cho cháu!”
Chu Thần sững sờ đứng yên tại chỗ. Thanh âm này, giọng điệu này dù có dùng thiết bị bóp méo giọng nói y cũng vẫn nhận ra được: Trần Á Huy? (cho bạn nào quên mất: người tình cũ của Sở óc heo, kẻ làm tui vừa edit vừa lầm bầm chửi rủa suốt 30 chap~ tui cứ tưởng bị đá rồi một đi không trở lại chứ, hừm) (ờ, chính nó cũng quên mất luôn chứ đừng nói ai)
Rất nhanh, một giọng nam khác mà y quen thuộc nói vọng ra: “Ô, Tiểu Huy hả, nhớ chú rồi đúng không? Vào đây chú xem nào.”
Sau đó y còn nghe được một màn gào rú ỏm tỏi của thằng nhóc và cái giọng âu yếm sến rện “nhóc con đến thăm chú yêu thương của nhóc à, chú cũng nhớ nhóc lắm nha” của thằng cha bệnh hoạnTrương Hồng Tường.
Chu Thần ngẩn người. Nửa ngày sau hồn mới nhập xác.
Hai người kia sao lại quen nhau?
Chẳng lẽ Trần Á Huy lại tranh giành với y lần nữa? Hay y kỳ thực mới là kẻ thứ ba?
Không đúng, nếu Trần Á Huy muốn cướp, đối tượng là Trương Hồng Tường thì y đóng gói thắt nơ dâng lên còn không kịp.
Mà cũng không phải, thằng nhóc đó gọi Trương Hồng Tường là “chú”…
Chu Thần thuyết phục chính mình phải bình tĩnh. Không phải bởi vì Trương Hồng Tường quen Trần Á Huy mà bối rối, mà là khi thấy thằng nhóc này bản thân y không thể an tâm mà thôi.
Tuy rằng đã 28 tuổi đầu, thế nhưng y lại bị thằng nhóc này ám ảnh a…
Y suy nghĩ về chuyện này suốt quãng đường trở về.
Khi Chu Thần đi bộ đến công viên thì điện thoại di động báo có cuộc gọi. Đã lâu không nghe tiếng chuông, bài hát đột nhiên vang lên ở nơi yên tĩnh thế này làm y sợ tới mức hai chân xoắn vào nhau.
Lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi đến y rất bất ngờ, trực tiếp bấm nút cúp máy.
Đờ mờ, hễ xảy ra chuyện thì biến thật nhanh, có bản lĩnh thì đừng có gọi cho tôi!
Rất nhanh tiếng chuông lại vang lên, trên màn hình điện thoại lại hiện ra ba chữ.
Tiếp tục cúp máy.
Sau mấy lần chuông reo, Chu Thần trực tiếp tháo pin.
Y ngồi xuống ghế đá tình nhân trong công viên ngẩng đầu ngắm mây bay, đột nhiên nhớ tới cái hôm thấy người ta nhảy bungee.
Có thật là trải nghiệm xong cái cảm giác chạm đến cực hạn này, cái gì cũng không sợ nữa?
Không phải sợ người y yêu không yêu y, cũng không cần sợ người yêu y không tiếp tục yêu y nữa.
Y bắt xe đến chỗ cây cầu hôm đó đi qua, thấy trời còn sớm mà đã có người bắt đầu chuẩn bị nhảy.
Chu Thần cũng muốn thử một phen, thế nhưng khi y nói với nhân viên ở đó rằng y có khả năng rất rất rất nhỏ có thể bị chấn động về não thì, người ta cấm tiệt không cho y nhảy, khuyên y không nên luẩn quẩn trong lòng…
Chu Thần vốn có lá gan không lớn, thật vất vả mới có chút dũng khí, đương nhiên không chịu buông tha đơn giản như vậy.
Y bày ra bộ dáng bất cần đời, bắt chước Khương Phàm cà lơ phất phơ thường ngày đe dọa cậu nhân viên. Không cho y nhảy, y sẽ gọi hội đến đập nát cái chỗ này.
Cậu trai kia cơ bản không ngờ tới Chu Thần trông nhã nhặn vậy mà lại là xã hội đen, sau khi bị uy hiếp liền chạy đi tìm người phụ trách.
Người phụ trách nói chỉ cần chỗ nào có nhà cao tầng cũng nhảy bungee được, nhưng không giống lắm so với nhảy bungee bình thường. Kiểu này giống nhảy bungee ở chỗ đều có thể trải nghiệm cảm giác rơi xuống, tuy nhiên rơi như thế không quá kích thích.
Chu Thần nghĩ thầm nếu người ta đồng ý cho y nhảy bungee rồi, y cũng không lý nào phải chơi xấu tiếp. Vậy nên sau khi ký giấy cam đoan chấp nhận từ bỏ quyền bảo hiểm, y lại trở về thái độ nhã nhặn ban đầu.
Nhảy bungee từ trên cao ốc không rơi vuông góc, mà là dọc theo một dây thừng hạ xuống, tốc độ và cảm giác không kích thích bằng khi nhảy cầu.
Đứng trên nóc nhà, làn gió trong lành thổi qua mặt y. Rất yên tĩnh, rất thoải mái, Chu Thần nhắm mắt lại hưởng thụ.
Khoảnh khắc này đột nhiên có cảm giác như bay lên mây; người sống cả đời cũng không phải chỉ biết dựa vào tình cảm, chuyện y có thể làm có rất nhiều, vậy mà cứ luôn luôn xoắn xuýt vì một việc làm chi?
Chu Thần lấy điện thoại ra lắp pin vào, khởi động lại máy. Một vài tin nhắn lập tức gửi đến.
Y không định xem, tâm tình y đã đủ dễ chịu rồi, hêm cần mấy cái tin đó trợ giúp cảm xúc a.
Khi y đang định đưa đồ dùng cá nhân cho nhân viên, điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Chu Thần giữ lại điện thoại, nói muốn cầm cái này mà nhảy.
Cậu nhân viên giúp y đeo đồ bảo hộ, kiểm tra lại một lần xong bắt đầu hướng dẫn y nhảy như thế nào, rồi xuống dưới kia cần làm gì tiếp.
Chuẩn bị xong xuôi, Chu Thần trong làn gió êm dịu hòa cùng tiếng chuông điện thoại hít sâu một hơi. Y dang rộng hai tay, nghiêng người nhảy xuống.
Trong nháy mắt, y liền bấm nút nghe: “Sở Thiên Dịch! TÔI – YÊU – ANH! Tôi cmn chính là kẻ – ngốc – nhất – thế – giới–”