“Cậu nghĩ thông suốt rồi?” Trương Hồng Tường cười ngoác miệng, tay vẫn còn đặt trên lưng Chu Thần, nâng người lên ôm chặt vào ngực. Hắn nghiêng đầu, ngoắc tay với người đang đi tới bên cạnh, “Đem xe của tôi đỗ trước cửa quán.”
Đứng lên rồi, Chu Thần mới phát hiện rượu đã bắt đầu xộc lên đầu; y đẩy Trương Hồng Tường ra rồi chạy thẳng vào toa lét, đóng cửa lại bắt đầu nôn.
Bao nhiêu rượu uống vào sau một trận nôn đã thành lãng phí; hiện tại ngoại trừ đầu đau như búa bổ, y chỉ cảm thấy nhức mỏi khắp người.
Cố sức vịn vào bồn rửa tay, đến cả hình dáng chính mình trong gương cũng trở nên mơ hồ, nhưng y vẫn nhận ra điều mình vừa nói lúc nãy hoàn toàn không ổn; tự dưng trong lúc xúc động thế nào lại hồ đồ sủa nhảm như vậy, trong nhà chẳng phải đã có nữ nhân so với sư tử còn hơn ba phần kia sao, giờ rước về thêm một ông giời này y làm sao hầu hạ nổi…
Lúc lên xe y ngửa đầu tựa lưng vào ghế, hoàn toàn tỉnh táo nhưng một câu cũng không ra khỏi miệng.
Trương Hồng Tường hỏi y giờ về nhà ai. Chu Thần miễn cưỡng nhếch miệng, tạo khẩu hình “tôi.”
Phỏng chừng là đối phương đã hiểu ý, thân thể y ép sát vào lưng ghế theo quán tính, Chu Thần trong choáng váng cảm giác được ô tô đang chuyển bánh.
Trên đường, mong muốn duy nhất của Chu Thần chính là Trương Hồng Tường làm ơn có nhân tính một chút, lái xe đừng có đánh võng nữa, tiện thể hạ thấp ghế ngồi của y xuống, có thể cho y mượn cái áo khoác cho đỡ lạnh thì càng tốt.
Thế nhưng tác dụng của rượu thực sự quá mạnh, y mê man đến mức cả người cũng không muốn động đậy, ngay cả nói cũng không muốn nói.
Xe chậm rãi giảm tốc độ rồi ngừng lại. Người nọ dìu y xuống xe, đi được mấy bậc thang thì đột nhiên dừng bước.
Chu Thần tựa trên người Trương Hồng Tường, cực kỳ không tình nguyện hé mắt ra, rồi nhắm tịt ngay lại. Chỉ liếc qua cái bóng liền biết là-ai-đấy rồi; cũng không hiểu sao sếp lớn lại rảnh rỗi quá vậy, ban ngày đã dan díu với thằng nhóc con, buổi tối còn có thời gian mò đến nhà mình?
Điện thoại di động của Chu Thần vẫn tắt máy, Sở Thiên Dịch không tìm được người, không thấy được người nọ làm hắn có một cảm giác lo lắng khó giải thích. Không nghĩ ra được biên pháp nào tốt hơn, ngay sau khi tan sở hắn liền chạy đến dưới nhà Chu Thần trồng cây si.
Không ngờ rằng đứng chờ đến nửa đêm lại nhìn thấy cảnh tượng như hiện tại.
Hắn đi đến gần, phát hiện sắc mặt Chu Thần phiếm hồng, lại còn nồng nặc mùi rượu, chân mày vô thức nhíu lại, hỏi: “Sao lại say thành thế này?” Nói xong bất giác muốn đem người ôm lấy.
Trương Hồng Tường nghiêng người, đúng lúc ngăn trở tay Sở Thiên Dịch, nói: “Tôi đã nhận lời cậu ấy rồi.”
Sở Thiên Dịch không hiểu gì, nhìn nhìn chiếc chìa khóa xe dò xét: “Anh nói thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa trên mặt chữ,” Trương Hồng Tường cố ý xoay người ôm Chu Thần vào trong ngực, còn bỏ thêm một câu: “Chính miệng cậu ấy nói, muốn sống chung với tôi.”
Trương Hồng Tường to gan dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi, Chu Thần nghĩ thầm, ta mà có thể động đậy thì nhà ngươi đã cút sang châu Úc chơi với kangaroo rồi.
Bốn phía chìm trong im lặng, một lúc lâu sau y mới nghe thấy Sở Thiên Dịch nói: “Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?”
Chu Thần đột nhiên muốn cười, từ lúc nào Sở Thiên Dịch lại có niềm tin mãnh liệt đối với y như vậy?
Vốn định trả đũa tên họ Sở này một chút cho hả giận, nhưng đầu óc choáng váng làm y cũng lười mở miệng, đành giật giật áo Trương Hồng Tường ý bảo hắn mau đỡ mình vào nhà.
Sở Thiên Dịch cũng nhận ra Chu Thần khó chịu, liền đi theo sau lên lầu.
Khi Chu Thần mở cửa ra, Trương Hồng Tường vốn cũng muốn vào theo nhưng lại bị Sở Thiên Dịch lôi ra ngoài.
Hai người đứng ngoài cửa bắt đầu tranh cãi.
Dạ dày cuồn cuộn lên, Chu Thần cố bỏ ngoài tai tiếng ầm ĩ của họ, đá văng cửa chạy ào vào trong phòng tắm.
Nôn ra vài lần, đến khi y thấy đỡ hơn một chút, bên ngoài đã trở nên im ắng.
Khi y đang nằm trên giường tự kiểm điểm, sau này không được nói năng bậy bạ còn rước họa vào thân, bỗng dưng truyền đến tiếng đập cửa.
“Chu Thần, em sao rồi, mở cửa ra cho anh xem.”
Đó là giọng của Sở Thiên Dịch, còn có vẻ hơi sốt ruột.
Chu Thần cong cong khóe miệng, không biết Sở Thiên Dịch làm thế nào đuổi tên phiền toái Trương Hồng Tường đi mất, chẳng qua nghĩ đến việc gã họ Sở bị nhốt ngoài cửa cả đêm, tâm tình y liền tốt lên trông thấy, vài giây sau đã ngủ ngon lành.
Sở Thiên Dịch gõ cửa đến rã cả tay cũng không thấy người đến, càng thêm sốt ruột. Hắn rất sợ Chu Thần mê man rồi ngã đập đầu vào đâu đó thì nguy to.
Lòng vòng ở ngoài một hồi lâu cũng không nghe thấy thanh âm gì từ bên trong, biết lo lắng suông cũng vô dụng, hắn bèn cắm rễ ngay trước cửa.
Chu Thần ngủ say như chết, một đêm vô mộng.
Y từ trên giường đứng dậy, theo thói quen gọi Khương Phàm mấy lần, thẳng đến khi nhận thấy cảnh tượng lộn xộn trong phòng liền nhớ ra, Khương Phàm bị người ta bắt đi rồi.
Chu Thần ngồi xổm xuống, vừa xoa xoa Harry vừa lẩm bẩm: “Sau khi chủ nhân chân chính của mày trở về, đem mày đi thì tao biết làm sao giờ?” Nói xong liền hắt xì một cái, “Thôi đi thì đi, hắt xì — tao không chăm lo tốt cho mày được…”
Sở Thiên Dịch nghe thấy âm thanh từ trong nhà truyền ra, gần như lập tức tỉnh táo lại. Cánh tay nửa ghé vào sát cửa đã tê cứng, hắn vừa gõ cửa vừa xoa bóp tay chân.
“Nhân viên giao sữa đến à?” Chu Thần gãi gãi đầu, mở cửa.
Nhìn thấy Sở Thiên Dịch, ký ức đêm hôm trước tua lại trong đầu rõ ràng như chiếu phim trên màn ảnh, y biến chuyển thần sắc trên mặt mấy lần, cuối cùng quyết định đuổi người đi, nhưng không ngờ hắn lại tự mình xông vào.
Phóng tầm mắt đến mớ hỗn độn trong phòng, Sở Thiên Dịch lập tức cầm lấy tay y hỏi dồn: “Em có sao không, đụng đầu vào đâu thế?”
Chu Thần chửi thầm một tiếng, người này đóng kịch thật giỏi a, giả vờ lo lắng mà y như thật.
“Không có gì, bãi chiến trường này là Khương Phàm phá, không phải tôi.”
Sở Thiên Dịch bây giờ mới yên tâm, lúc mở cửa vào thấy một màn hỗn loạn trong phòng, tim hắn thiếu chút nữa nhảy bổ khỏi lồng ngực. Khương Phàm thực sự là một nhân vật nguy hiểm, phá phách thế nào mà không khác gì hiện trường án mạng như thế này?
“Hôm qua em đã đi đâu? Anh tìm em suốt cả ngày.” Sở Thiên Dịch thấy Chu Thần khom lưng dọn dẹp nhà cửa, cũng lẽo đẽo theo sau phụ giúp.
“Không phải anh đã thấy hết rồi đó sao?”
“Em đi gặp Trương Hồng Tường?”
“Đúng.” Chu Thần thấy tờ giấy Phan Lạc lưu lại trên bàn trà, đưa tay cầm lên định đem vứt. Tay còn chưa kịp thu về liền bị người nắm lấy.
“Chu Thần, nói rõ ràng cho anh, hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?” Vì sao Trương Hồng Tường lại nói như vậy, quan trọng hơn là… Chu Thần không hề phủ nhận.
“Anh còn chưa nhìn ra sao?” Chu Thần rụt tay về, ngả bài, “Tôi có người yêu mới rồi.”
“Em đùa kiểu này không vui chút nào đâu.”
“Dĩ nhiên, tôi không đùa.” Chu Thần ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Thiên Dịch; y muốn cho đối phương thấy sự kiên quyết trong mắt mình, nhưng trước đó lại thấy biểu tình vô cùng kinh ngạc của hắn. Y nhịn không được nở nụ cười: “Mẹ nó, nếu nói là tôi không thích anh thì đúng là trò đùa, đến tôi cũng thấy buồn cười. Tôi đổi cách nói vậy,” Chu Thần chỉ vào chiếc sô pha vừa được thu dọn sạch sẽ, ý bảo đối phương ngồi xuống, rồi tiếp lời: “Vợ tương lai của tôi đã sốt ruột lắm rồi, chúng tôi sẽ kết hôn sớm thôi.”
Y thấy Sở Thiên Dịch muốn nói gì đó, lập tức xua tay ngăn cản đối phương rồi nói tiếp: “Lần này là thật, là thực tế. Anh không cần miễn cưỡng bản thân phải thích tôi nữa.”
“Em nói thế nghĩa là sao?” Sở Thiên Dịch kéo Chu Thần qua, ôm đối phương trong vòng tay của mình, sắc mặt dần dần âm trầm: “Anh có bao giờ miễn cưỡng chính mình đâu? Hay là em căn bản vẫn còn chưa tin anh?”
Chu Thần giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, ngước lên trần nhà nói: “Đương nhiên là tôi tin anh.” Chỉ là ngữ khí nghe thế nào cũng có chút khinh thường.
Sở Thiên Dịch nắm lấy tay Chu Thần nỉ non: “Em đừng bỏ rơi anh như vậy được không…”
“Tha thứ cho anh, anh nhất định sẽ bồi thường cho em, hãy cho anh một cơ hội.”
“Giữa ban ngày ban mặt đừng có sến sẩm như thế, tôi nổi hết cả da gà rồi.”
Sở Thiên Dịch kéo y sâu vào trong lòng, hai cánh tay siết chặt, thì thào: “Đây là làm sao vậy…” Hắn phát hiện hắn càng gắng sức nỗ lực, Chu Thần lại cách hắn ngày càng xa.
Rõ ràng cảm giác được quan hệ đã có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng một khắc sau liền phát hiện là hắn hiểu lầm. Cái tính cách lúc nắng lúc mưa này của Chu Thần, đôi khi trông có vẻ hài lòng nhưng trên thực tế là bị chọc tức, đôi khi lại khó chịu chính bởi vì quá mức vui vẻ.
Hắn không muốn phải chờ đợi hàng tiếng đồng hồ trong đêm thu lạnh lẽo, sau lại thấy Chu Thần thân thiết với nam nhân khác, thế nhưng hắn biết mình không có tư cách xen vào.
Hắn cũng không hy vọng y đối xử với mình như Trương Hồng Tường bị nhốt ngoài cửa, thế nhưng hắn không muốn lưu tâm việc này.
Giả vờ không lưu tâm nhưng kết quả lại càng thêm để ý.
Nghe thấy Chu Thần nói tình huống hiện tại là y muốn kết hôn, là y có người yêu mới, hắn có cảm giác như tim mình bị móc ra rồi bị người hung hăng giẫm đạp.
Hắn cảm thấy Chu Thần bên cạnh đang nói gì đó, nhưng hắn không nghe nổi nữa, hồn vía như bay mất hút. Có lẽ do ngày hôm qua muốn gặp Chu Thần quá, chưa kịp ăn cơm đã vội đứng chờ dưới lầu từ chiều, có chút đói bụng.
“A, sao người anh nóng quá vậy! Ê này!” Chu Thần sờ sờ trán Sở Thiên Dịch, phát hiện nhiệt độ cao bất thường, lại nhớ tới đối phương ở ngoài cửa ngây người cả đêm.
“Mẹ nó… Anh muốn hành tôi đến chết phải không!”
Chu Thần dìu hắn vào phòng ngủ, nhét người vào ổ chăn, tỉ mỉ đắp cho kín. Y xoay người đi lấy thuốc hạ sốt, rót nước giúp Sở Thiên Dịch uống vào, rồi vỗ vỗ mặt đối phương.
“Bao lâu rồi chưa sinh bệnh mà bây giờ lại lăn đùng ra là thế éo nào…” Chu Thần gần như phát điên, cào cào tường: “Ông trời ơi, ông thực sự chẳng thương xót con tí nào sao, rõ ràng con mới là kẻ thất tình số phận cực kỳ hẩm hiu a!”
Sở Thiên Dịch bị ốm cũng giống như lúc say rượu, đều làm Chu Thần triệt để bó tay.
Lúc đang ốm thì đeo bám người ta như con sam, hết bệnh rồi lại giả vờ chơi trò mất trí nhớ.
Bị ốm lại không đi bệnh viện cứ muốn cố gắng gượng, nói dễ nghe thì là con người kiên cường, nói khó nghe thì chính là nhát gan sợ bị chích đau.
Hắn đã từng nói, thấy kim tiêm nhỏ xíu chọc vào da mình như vậy, không bằng bảo bác sỹ lấy dao đâm hắn một phát còn thoải mái hơn.
Chu Thần gọi điện thoại đến công ty, giúp Sở Thiên Dịch nói rõ lý do với thư ký Lâm, sau đó ngồi ở bên giường nhìn người kia mồ hôi thấm đẫm hai bên thái dương, đờ ra.
Kỳ thực ngày hôm qua y điên cuồng chạy đi tìm Khương Phàm như vậy, chỉ là vì Khương Phàm nhất định sẽ nói với y rằng: Cái tên ngốc Sở Thiên Dịch kia cậu còn chưa hiểu rõ sao! Hắn có thể thay đổi người yêu một lần lại một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng một lúc bắt cá hai tay! Hắn có thể biểu lộ cự tuyệt ngay trước mặt cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không ngấm ngầm lừa dối cậu…
Y muốn tìm Sở Thiên Dịch ba mặt một lời cho ra nhẽ, nhưng rốt cuộc không biết dựa vào cái gì để chất vấn hắn.
Trong thâm tâm y thực mong muốn mình có thể không tin tưởng gã ngốc này, nhưng kết quả vẫn làm người thất vọng.
“Tôi thực sự là so với bố mẹ anh còn quan tâm anh nhiều hơn…” Dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt đối phương, y đi tới bên cửa sổ kéo rèm, tựa trên chấn song nhìn hình dáng cao lớn trên giường, thở dài một hơi thật sâu.
Y còn muốn giận dỗi Sở Thiên Dịch thêm một chút, nói y vừa muốn cùng nữ nhân kia kết hôn, lại vừa đi ngoại tình với Trương Hồng Tường, nếu Sở Thiên Dịch không thấy xấu hổ có thể cho hắn làm người thứ tư. Kế hoạch âm hiểm như thế còn chưa được thực thi đã bị tiêu diệt từ trong trứng nước… Đây là thế nào a.
“Chu Thần… Chu Thần.”
“Tới đây, muốn uống nước à?”
“Muốn em.”
“Hả?” Đã hơn mười năm rồi, cuối cùng hắn cũng giở thủ đoạn mới sao?