Chỗ tay bị chụp cảm giác rất nóng, Sở Thiên Dịch thu tay, buông Trương Hồng Tường ra, cười nói: “Ai, thì ra là Trương Tổng, không biết ký túc xá tạm bợ nho nhỏ này của chúng tôi làm sao lại đáng giá để ngài… đại giá quang lâm?”
Trương Hồng Tường dù biến thái nhưng tính tình cũng không đến nỗi, mặt nhăn mũi chun xoa xoa cái gáy vừa rồi đập vào tường đến ầm một cái: “Tôi cũng không tính vào cái ký túc xá nghèo nàn này của các cậu chơi.”
“Là vậy sao?” Sở Thiên Dịch xoay người, tầm mắt đặt lên người Chu Thần đứng ở phía sau, trừng mắt nhìn về hướng Trương Hồng Tường: “Mong anh không quấy rầy cấp dưới của tôi nghỉ ngơi.”
“Giờ là thời gian riêng tư nha.”
Trong phòng nếu không tính đến cái giường thì chỉ còn một lối nhỏ để đi ra đi vào, hiện tại có tới ba người đàn ông trưởng thành chiếm cứ, bên trong càng thấy chật hẹp.
Sở Thiên Dịch đứng chắn trước mặt Chu Thần, không nhường đường cũng không thèm nhắc lại.
Im lặng một hồi, một cánh tay chọc thủng hàng phòng thủ cao gần mét tám kia, xuyên qua bên người hắn mà nắm chặt lấy tay trái của Chu Thần. Thanh âm của người nọ vang lên từ sau lưng hắn: “Tôi với cậu đổi chỗ nói chuyện, đừng cản trở lão bản người ta đi kiểm tra phòng.”
Chu Thần thấy Sở Thiên Dịch không tỏ thái độ gì cũng không ngăn cản, trước khi đi quay ra hỏi hắn: “Có việc gì?”
Đối phương vẫn là một chữ cũng không nói.
Chu Thần nhẹ nhàng đẩy hắn ra, định bụng mang chuyện vừa rồi giải quyết cho rõ ràng; nếu không cho tên dở này bớt tưởng mình hoành tráng đi một chút, chắc hắn sẽ tiện bề mà trèo lên đầu y.
Lúc y định bước đi, tay phải đột nhiên bị giữ chặt, người hơi lảo đảo liền cứ thế đổ về phía Sở Thiên Dịch.
Sở Thiên Dịch lôi cả người y xoay ngược lại, nhanh tay đóng cửa, thuận tiện còn khóa trái cửa luôn.
Trương lão bản ngẩn tò te còn chưa kịp manh động gì đã bị khóa ở bên ngoài: “A…?”
Chu Thần thấy Sở Thiên Dịch chuẩn bị đẩy y vào góc tường, mẹ nó, cái tên này sao gần đây toàn xài chiêu này, lập tức phát huy thân thủ kéo mạnh một cái, khiến hai người đảo ngược vị trí. Lần này là y đem Sở Thiên Dịch ép vào cửa, nói vọng ra ngoài: “Trương tổng, mời ngài đi về cho, đừng để buổi chiều đi làm muộn!” Sau đó trừng Sở Thiên Dịch: “Nói mau, hai ngày nay làm khổ tôi, rốt cuộc là muốn làm cái mẹ gì?”
Tiếng đập cửa hỗn loạn vang lên còn có tiếng Trương Hồng Tường có chút hổn hển, hò hét ầm ĩ: “Họ Sở kia, ngươi định tranh với ta phỏng?! Đem người trả cho ta!!”
Sở Thiên Dịch từ khi nghe thấy âm thanh ngoài cửa, tâm tình liền phi thường không tốt; tuy rằng cùng Trương Hồng Tường có chút hợp tác, nhưng đây vốn là chuyện cá nhân hai người bọn họ, gã lấy tư cách gì mà xen vào.
Lần trước trông thấy Trương Hồng Tường cùng Chu Thần cùng tham gia yến tiệc đã cảm thấy người này càng ngày càng không vừa mắt.
Hiện tại nhìn gã một bộ phóng đãng càng cảm thấy không nên duy trì mối quan hệ này, hơn nữa còn dám tiếp cận Chu Thần!
Thật không thể chấp nhận được!
Nhưng nhìn đến Chu Thần, thấy y không có ý định cùng Trương Hồng Tường rời đi, hắn vẫn là không nhịn được khẽ cười.
Nhìn cánh tay khi nãy đẩy mình lên cửa vẫn như cũ dừng lại trước ngực mình, hắn ngẩng đầu nói: “Cũng không có việc gì, chỉ muốn xem cậu đang làm gì thôi.” Âm thanh ngoài cửa hoàn toàn bị coi như nhạc đệm.
Bên ngoài léo nhéo một hồi mới dừng lại, trong khi Chu Thần vẫn giữ nguyên tình trạng mặt than nhìn Sở Thiên Dịch.
(*mặt than: không có biểu tình gì)
Nghe được câu trả lời vừa rồi của Sở Thiên Dịch, y thật hoài nghi có phải mình bị nghễnh ngãng rồi không, bèn khoát tay kia lên trán hắn, thử thử độ ấm, rồi lại áp bàn tay lên trán mình, đâu có thấy nhiệt độ bất bình thường nha?
“Bây giờ xem xong chưa? Xem xong rồi thì đi đi!”
Chu Thần thu hồi cánh tay đang đè trên người Sở Thiên Dịch, giấu đằng sau lưng vung vẩy vài cái, trên tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ ngực người kia truyền qua.
Sở Thiên Dịch đang muốn mở miệng, di động của Chu Thần chợt vang lên. Y ngay cả nhìn một cái cũng không cần lập tức đón máy.
Sở Thiên Dịch vừa nhìn Chu Thần vừa nghe tiếng người ngoài hành lang nói chuyện, liền hiểu ra cú điện thoại này là ai gọi.
Hắn đưa tay kéo tay Chu Thần đang cầm điện thoại ra, tay kia vòng qua cổ Chu Thần, giật chiếc điện thoại ra, đồng thời lôi kéo đối phương mà hôn xuống.
Chu Thần còn chưa kịp nói câu gì liền có chuyện, còn chưa kịp kháng nghị đã lại thấy môi dưới bị người ta ngậm vào miệng, không nặng không nhẹ cắn một cái.
Giống như có dòng điện nhỏ chạy dọc theo các dây thần kinh lan ra khắp cơ thể y, nơi nào có cảm giác đều đã tê rần rần, đến đầu óc cũng tê liệt luôn rồi.
Đến khi mở mắt ra lại thấy Sở Thiên Dịch cười với y, người nọ chậm rãi ôm y, trong giọng nói phảng phất nét ôn nhu: “Cám ơn em vẫn ở lại với anh.”
Loại ôn nhu này Chu Thần rất quen thuộc, nhưng đối phương lại chẳng bao giờ dịu dàng như vậy với y. Y đã đợi rất lâu, nhưng luôn luôn bị một thằng nhóc khác qua điện thoại tùy tiện cướp đoạt.
“Thật may em vẫn ở đây, nếu không đợi đến khi anh suy nghĩ cẩn thận, biết đi đâu tìm em?”
Ban đầu có chút tức giận Sở Thiên Dịch rượu vào rồi sờ mó, lúc sau có chút lơ mơ, không hiểu thế nào mà lại thành ra đề tài này, nhưng dù y còn chưa rõ ràng lắm Sở Thiên Dịch muốn biểu đạt cái gì, trong lòng đã cứ thế mà ê ẩm.
Tình cảnh này thật giống như một năm kia: hai thiếu niên đầu đối đầu nằm trên sân bóng rổ, cậu trai thoạt nhìn có nét già dặn hơn nói với cậu bé còn lại: “Có em bên cạnh thật tốt.”
Khi đó hắn chính là ôn nhu như vậy.
Nhưng hiện tại y đã không còn dám có ý nghĩ dư thừa, hơn ai hết, y biết như vậy có bao nhiêu viển vông, y sợ mình lại hiểu lầm, rồi lại không cưỡng được mà sống thêm mười năm bi thương như thế nữa.
“Anh biết hiện tại mình không xứng được nói ra câu này, nhưng đây chính là nguyên nhân khiến anh và Trần Á Huy chia tay, Chu Thần, em hãy về với anh có được không? Sẽ không bao giờ có chuyện anh phớt lờ em, sẽ không bao giờ bắt em phải đợi nữa. Hãy tha thứ cho anh một lần này thôi.”
Chu Thần bị Sở Thiên Dịch làm cho cả miệng đều thấy chua xót, lan đến tận tâm can. Y chưa từng trải qua cảm giác xót xa trong lòng đến thế này, xót xa đến mức tầm mắt có chút mơ hồ.
“Anh hiện tại nói mấy lời này có ích gì.”
“Chu Thần, cho dù anh không nói em nhất định cũng hiểu được là anh…”
“Tôi hiểu năm ấy vụ tai nạn xảy đến với bố anh gây tổn thương cho anh đến thế nào, mẹ anh còn bị bệnh nặng…”
“Đúng vậy, vậy nên anh sợ mình sẽ lại mất đi những người anh yêu thương nhất, anh sợ sẽ mất đi em, người quan trọng của anh.”
Chu Thần ngơ ngẩn, bởi vì sợ mất đi nên mới không dám chấp nhận y sao… Y cho đến bây giờ cũng không thể tưởng tượng ra loại lí do như vậy. Chính y còn không sợ đau khổ đeo đuổi người này lâu như vậy, vẫn chưa lúc nào lùi bước, dựa vào cái gì đối phương có thể dùng loại lí do yếu đuối này để biện hộ với y?
Sợ rằng người quan trọng của mình sẽ giống như cha mẹ rời bỏ mình, chẳng lẽ đẩy người ta ra xa, người ta sẽ không còn quan trọng nữa?
Chu Thần hơi ngẩng đầu lên, mắt bắt đầu trướng đau, y liên tục chớp mắt, sợ dừng lại sẽ có thứ gì đó chảy ra, cái mũi cũng tắc lại khó chịu.
Sở Thiên Dịch nghe được âm thanh hít mũi của Chu Thần, càng đem người nọ ghì chặt hơn, giọng nói vốn không đổi hiện tại có chút run rẩy: “Anh biết em khổ sở, hãy đánh anh đi, đánh thế nào cũng được.”
“Anh thật sự cảm thấy trên đời này người duy nhất anh thực có lỗi là em.”
“Anh chắc chắn sẽ đền bù cho em.”
“Còn gì nữa?” Một lúc lâu sau Chu Thần mới mở miệng, “Đều là chuyện ngươi tình ta nguyện, anh cũng đâu thể lấy dao kề cổ mà ép tôi được.”
“Nhưng còn…”
“Không cần.”
“Em vẫn còn yêu anh mà, đúng không?”
“…Yêu, nhưng cũng không ai quy định… yêu ai thì phải yêu cả đời.”