Trên đường về, radio trên xe phát bài hát của một nam ca sỹ.
Chu Thần không hay nghe nhạc, chỉ là hiện tại tâm huyết dâng trào liền bật radio lên, vậy mà bài hát này lại làm y thoáng xúc động, chỉ vì lời hát mà người ca sĩ đang ngâm nga.
‘Dũng khí mười năm, một câu tiêu hết…’
Chu Thần dừng chiếc xe yêu quý ở bên đường, ghé vào trên tay lái lẳng lặng nghe tiếp tiếng ca kia.
‘Có thể hay không ngừng thời gian lại, để anh chậm rãi nói lời yêu.’
Cảm giác có dòng nước ấm áp thấm qua áo sơ mi chảy lên cánh tay, lưng y cũng theo đó mà phập phồng.
Trước mắt trở nên mờ ảo, y chợt thấy lại hình ảnh chính mình mười ba năm trước, kiêu ngạo đầy tự tin ném rổ, lại bị một tên mặt đơ rướn người lên đoạt lấy quả bóng, người nọ tiện tay đẩy bóng ra xa khỏi rổ, lạnh lùng nhìn y hừ một tiếng.
Mùa hè năm ấy nóng bức, trên mặt sân bóng rổ ai ai cũng đều một thân đầy mồ hôi, chỉ có thiếu niên kia mặc áo sơ mi thuần trắng, ánh mắt đạm mạc vẫn như trước rõ nét, đã qua nhiều năm như vậy vẫn chưa khi nào phai nhạt.
Rốt cuộc vì sao mà thích hắn, y đều đã sớm quên, qua nhiều năm như vậy, ánh mắt dõi theo người ấy đã thành thói quen, có thể tình cảm này cũng chỉ là một thói quen không hơn không kém.
Nhìn từng nữ nhân bên người hắn đến rồi đi, y đã sớm chết lặng, cho đến khi nam hài sống động này xuất hiện.
Y biết lúc hắn gặp nam hài này là khi được trường cũ mời đến diễn thuyết. Y nghĩ thầm, Sở Thiên Dịch chỉ một cái liếc mắt liền yêu luôn nam hài này, chính y cũng thế, liếc mắt một cái liền yêu mười mấy năm, nhưng vì sao kết cục lại khác nhau một trời một vực.
Bài hát kia kết thúc, tiếp đó liền vang lên một bài khác, âm nhạc sôi nổi, khắp nơi đều trở nên tưng bừng.
Chu Thần ngẩng đầu, đột nhiên nhận ra mình không nên tiếp tục thương tâm, liền không dông dài thêm nữa, một cước đạp ga về thẳng nhà.
Ngày mai, y lại trở về là trợ lý Chu trầm ổn lão luyện.
Khi Chu Thần chỉnh lại cà vạt, định gõ cửa phòng làm việc của Sở Thiên Dịch thì bỗng nhớ tới, hôm qua đối phương nói hắn sẽ đến muộn.
Y nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần hết buổi sáng…
Đang muốn xoay người, phía sau thò ra một cánh tay nắm lấy bàn tay y đang dừng trước cửa, hơi thở nóng ẩm như có như không đảo qua khuôn mặt y, đến khi y kịp chú ý thì cửa phòng làm việc đã mở.
Người phía sau đẩy cửa ra, lách qua người Chu Thần, “Đem thứ trên tay cậu đưa cho tôi.”
Chu Thần ngẩn người, đột nhiên nhớ tới câu ‘trâu già gặm cỏ non’ mình nói đêm qua… Không biết vị lão bản lạnh lùng có thù tất báo này dự định trả thù y thế nào.
Chu Thần đem tài liệu đặt trên bàn làm việc của Sở Thiên Dịch, “Sếp, buổi tối có một bữa tiệc.”
“Ừ, tôi nhớ rõ.” Sở Thiên Dịch vùi đầu vào đống tài liệu, mãi vẫn không nghe thấy tiếng trợ lý của mình đi ra liền ngẩng đầu, nói: “Tôi đã biết, cậu ra ngoài đi.”
“Tối nay tôi có thể không đi được không?”
“Cậu có việc gì?” Sở Thiên Dịch xoay xoay cây bút chất vấn.
“Cái này…” Chu Thần trợn trắng mắt, “Buổi tối mẹ tôi hẹn đi xem mắt,” không đi sẽ bị đánh gãy chân… “Vừa vặn trùng thời gian với buổi tiệc.”
Sở Thiên Dịch nhìn thấy biểu tình của Chu Thần, trong mắt lộ ra hứng thú, “Ra vậy, người mẹ cậu chọn là nam hay nữ?”
Chu Thần cứng ngắc, biết đây là phương pháp trả thù của Sở Thiên Dịch, sử dụng thứ y để ý nhất để uy hiếp, nhưng ta đây để ngươi chơi dễ vậy sao, y vẫn cố tỏ vẻ không có gì, điềm đạm cười: “Nam hay nữ… thì liên quan gì đến anh.” Huống hồ chính lão bản ngươi đang thích một nam nhân nha.
“Vậy sao?”
Chu Thần cầm lấy mấy văn kiện đã được ký, vững vàng đi ra ngoài phòng làm việc, thế nhưng cước bộ vội vã vẫn bán đứng ít nhiều tâm tình của y.
Sở Thiên Dịch nhớ tới lời Trần Á Huy đêm qua nằm bên người hắn nói: Sao lại muốn giữ một người có ý nghĩ không an phận bên cạnh?
Kỳ thật lúc trước cũng chỉ biết chuyên ngành mà Chu Thần học đúng là hắn đang cần, hắn cũng biết y đối với học tập thật sự nghiêm túc, hơn nữa năng lực cũng không kém, công ty mới khởi nghiệp không thể mời nổi cao nhân, nhưng bồi dưỡng một nhân tài lại thật ra dư dả.
Về phần cái gì an phận hay không an phận, hắn cho tới bây giờ vẫn không nghĩ Chu Thần đối với hắn có uy hiếp gì, nhiều nhất là chính bản thân mình có chút chán ghét y mà thôi.
Bất quá trôi qua nhiều năm như vậy, bao nhiêu công lao gây dựng sự nghiệp đều có phần của y, sao một chút tâm tư chán ghét nhỏ nhặt có thể so sánh được, hơn nữa y cứ vậy một mực đi theo mình, chẳng phải rất có lời hay sao.
Biểu tình trên khuôn mặt Sở Thiên Dịch không thay đổi nhiều, nhưng tâm tư lại chuyển biến liên tục. Chỉ nhìn hắn thôi cũng đã mệt mỏi… Mà thôi.
Chu Thần lịch sự kéo ghế cho cô gái ngồi xuống, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Chưa nói được mấy câu, cô gái đã biểu lộ hài lòng với sự chu đáo và ôn nhu của Chu Thần, đồng ý gặp mặt lần sau.
Chu Thần ngớ người, đó chỉ là thói quen của y, vô luận là đối với ai y đều đối xử như vậy… Nhưng sao y có thể mở miệng.
Cô gái còn kể về những đối tượng xem mắt của mình hồi trước.
Chu Thần nghe thấy hai chữ ‘ẻo lả’ thì mím môi cười, hỏi: “Vậy em có thấy anh ẻo lả không?”
Đối phương giống như nghe được một câu nói đùa hay, khóe miệng cong lên, hiện ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má.
Chu Thần cũng cười theo, mắt liếc ra ngoài cửa sổ.
Cũng chỉ có gã Sở Thiên Dịch không biết tốt xấu kia mới có thể nói y ẻo lả… Cũng chỉ có lời nói của người kia, mới thật sự làm y lưu tâm.
Y nhìn lúm đồng tiền trên má của cô gái, nghĩ đến nam hài trong lòng Sở Thiên Dịch cười rộ lên cũng giống như thế này, liền lắc đầu. Đã yêu thích rồi, thì dù người nọ cười rộ lên giống hệt nữ nhân cũng không thấy ẻo lả, nếu đã không thích, cho dù phơi nắng đến đen thui cũng sẽ chỉ nhận được ánh mắt chán ghét ấy.
Hiện tại y đã không còn ở cái tuổi kia, công việc bàn giấy vốn không có mấy thời gian ra ngoài, làn da đã sớm trắng bệch.
Trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Thần bỗng thấy vài người đang hướng gian nhà hàng bên này đi tới. Thật bực mình, y rõ ràng nhớ kỹ bữa tiệc tối nay tổ chức ở nhà hàng Triều Hải, vòng vo thế nào lại đến đúng chỗ y đi xem mắt như vậy.
Nếu như bị người quen nhận ra, chắc chắn y sẽ bị kéo đi uống rượu, chỗ y đang ngồi lại thật sự không kín đáo cho lắm, thật là nhức đầu.
Quả nhiên nhóm người sau khi theo nhân viên phục vụ vào trong, có người ngay lập tức nhận ra y.
Sở lão bản nhà y hiển nhiên không thể không nhìn ra, thậm chí còn có thời gian nghía qua cô gái đang ngồi ngay ngắn đối diện y, bên mép khó có được nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Hắn lớn mật lôi y đi uống rượu, nói rằng việc trò chuyện với nữ nhân phải để lên trên giường mới là thích hợp nhất.
Chu Thần không có biện pháp, ai bảo y đụng phải mấy tên nhà giàu mới nổi này, cứ như bọn du côn nhất định không bỏ lỡ cơ hội tìm người chuốc rượu, chẳng thể làm gì khác hơn là đứng dậy, áy náy quay đầu xin lỗi cô gái, đáp ứng lần sau sẽ đền bù, dù kỳ thật y không có ý định gặp mặt đối tượng xem mắt nào lần thứ hai. Lần này cũng chỉ là do mẹ y bắt ép mà thôi.
Trước đây Chu Thần uống rượu, cũng chỉ khi cần mới uống.
Ngày hôm nay y đột nhiên trong lòng phiền muộn, mấy tên lưu manh này chỉ biết nốc rượu, tốt, lão tử uống chết các ngươi!
Cho những người này say khướt một phen, về sau bọn họ cũng không dám tùy tiện đọ tửu lượng với y nữa.
Uống đến vài vòng, người trên bàn không còn ai, chỉ có lão bản Sở Thiên Dịch của y vẫn yên ổn ngồi đó, vỗ vỗ tay khen: “Thật sự nhìn không ra, mỗi lần nâng cốc cậu đều như vậy, mấy năm nay rèn luyện cũng không tồi.”
Chu Thần nhíu mày, tim đập bình bịch, uống rượu nóng hết cả người, không được… Muốn nôn. Y bám lấy góc áo Sở Thiên Dịch rồi gập người xuống, nôn lên giày đối phương.
Thật cmn hả giận…
Lúc này đến phiên Sở Thiên Dịch nhíu mày, tuy rằng uế vật không lan vào trong giày của hắn, nhưng cũng dính lên ống quần không ít; huống hồ đôi giày da sáng loáng cứ thế bị hủy trong tay Chu Thần, tâm tình chợt hỏng bét.
Hắn nhấc cổ áo Chu Thần lên, vốn định chất vấn đối phương, thế nhưng lại nhìn thấy đôi mắt trong trẻo thường ngày kia bỗng nhiên bịt kín một tầng hơi nước, khuôn mặt tái nhợt lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, ánh mắt có chút tan rã, điển hình cho việc uống quá nhiều.
Sở Thiên Dịch day day thái dương. Chu Thần cũng chầm chậm có chút ý thức mơ hồ, chỉ biết dính sát vào trên người Sở Thiên Dịch để khỏi bị ngã, đầu cũng rúc lại gần.
Chu Thần rất ít khi uống say, lại càng không bao giờ say rượu trước mặt Sở Thiên Dịch. Thường ngày uống rượu đều suy nghĩ trước sau, hôm nay rốt cuộc quá trớn, thật sự uống quá nhiều rồi…
Sở Thiên Dịch nhìn con ma men Chu Thần tức giận đến xì khói, không thể mang y về nhà mình a, nơi đó còn có một con mèo xù lông, nhưng hắn cũng không biết nhà Chu Thần ở đâu, nghĩ đem y vào khách sạn, nhưng đem người quẳng vào chỗ kia, hắn cũng không biết chính mình có thể sống đến ngày mai không.
Hổn hển lấy điện thoại di động ra gọi cho Khương Phàm, thông báo vị trí của mình, bên kia nói có thể chỉ đường cho hắn đến nhà Chu Thần.
Sở Thiên Dịch đem Chu Thần nhét vào trong xe, sau đó theo hướng dẫn của Khương Phàm lái xe đi.
“Sở Thiên Dịch… Thiên Dịch… Dịch…”
“Cậu đang luyện làm tiếng vang hả?” Sở Thiên Dịch đem mái tóc hỗn loạn của Chu Thần đang dựa sát vào đẩy ra xa một chút, chuyên tâm lái xe.
“Anh, vì sao lại thích tiểu quỷ kia…” Y lầm bầm có chút không rõ, nhưng cũng đủ để đối phương nghe thấy. Chu Thần ợ ra một hơi đầy mùi rượu, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi chờ hắn trả lời.
Sở Thiên Dịch không để ý đến y.
“Cậu ta… So với khi tôi mười tám tuổi,” y vừa nói khóe mắt vừa tràn đầy lệ quang, từng giọt từng giọt rơi xuống, “Bóng rổ giỏi, học cũng giỏi, quan hệ với người khác cũng tốt, tôi có điểm nào không bằng cậu ta, tại sao anh lại thích cậu ta mà không thích tôi…”
Tay Sở Thiên Dịch đang cầm lái bỗng cứng đờ, nhớ lại Chu Thần khi đó, đích xác ưu tú hơn hẳn Trần Á Huy.
Tại sao thích người kia nhưng không thích người này…
“Ai biết được, chắc là do duyên phận.” Những lời này hắn nói như thì thầm, tay phải hướng ra xoa xoa đầu tóc có chút rối của Chu Thần.
Cánh tay đang vươn ra lại bị người cầm lấy, “Anh kỳ thật chính là thích tôi, thế nhưng anh chưa từng phát hiện, anh trốn tránh tôi chán ghét tôi bởi vì không muốn thừa nhận anh cũng là người như tôi… Nhưng vì cái gì sau đó anh lại thừa nhận…” Chu Thần ôm tay Sở Thiên Dịch khóc òa.
Vì sao lại chấp nhận một người khác, hai người bọn họ bất quá chỉ mới quen nhau mấy tháng, còn y yêu hắn đã hơn chục năm, y tình nguyện để hắn vĩnh viễn không thừa nhận, như vậy y còn có thể lừa dối chính mình, nói với bản thân rằng Sở Thiên Dịch không thích đàn ông, hiện tại cũng không đến nỗi thống khổ như thế này.
Nước mắt nóng ấm rơi trên mu bàn tay Sở Thiên Dịch làm hắn cả kinh, như phải bỏng mà thu tay về.
Không hiểu vì sao hắn lại yên tâm thoải mái cho người này đi theo hắn nhiều năm như vậy, biết rõ tâm ý của đối phương nhưng lại chưa từng để tâm. Chỉ là giờ khắc này hắn đột nhiên có chút áy náy, nhìn Chu Thần òa khóc như đứa nhỏ, trái tim như thắt lại.
“Thực xin lỗi.”
Nghe thấy ba chữ này, Chu Thần khóc càng to, bám lấy cánh tay Sở Thiên Dịch lảm nhảm: “Tại sao lại xin lỗi tôi tại sao lại nói như vậy, anh đâu có lỗi gì với tôi thu lại lời đi thu lại đi…”
Chịu đựng đau nhức trên cánh tay, Sở Thiên Dịch nhìn con đường phía trước thở dài.
Nếu ba chữ này nói ra sớm hơn, có lẽ sẽ không khiến Chu Thần ra nông nỗi này, vào lúc đối phương nói thích hắn…
Hắn tưởng rằng nói ra xong sẽ không cần vì tiếng khóc của Chu Thần mà phiền não, thế nhưng lại phát giác có chút lừa mình dối người.
Thật vất vả mới đến được nhà Chu Thần, Sở Thiên Dịch thở hắt ra, thầm nghĩ một đường này là con đường dài nhất hắn từng đi.
Dìu Chu Thần vào nhà, con ma men đã dừng khóc, chỉ là lệ ngân (=vệt nước mắt) trên mặt vẫn còn rõ ràng, mắt cũng đã sưng đỏ, tựa hồ tất cả những gì chôn dấu dưới đáy lòng thật lâu đều khóc ra hết.
Sở Thiên Dịch hỏi y trong nhà có thuốc giải rượu không, Chu Thần đang muốn nói lại đột nhiên che miệng lại hướng vào phòng lảo đảo chạy đi, sau đó hắn nghe được thanh âm người nôn mửa.
Khi hắn đi tới, mắt Chu Thần không có nửa điểm tiêu cự, hắn nhìn xuống phía dưới liền thấy một đống uế vật, mà Chu Thần cũng đang ngồi một đống bên cạnh, trên người cũng dính không ít.