Tiệm Quan Tài Trường Sinh

Chương 34: Ngôn Linh (8)

Edit: OnlyU

Phạm Lam trông thấy giữa trán Tạ Miên lóe lên một tia sáng, hắn nhẹ nhàng thở ra thật khẽ: “Cuối cùng tôi đã trả Phật cốt lại cho em.” Hắn cúi xuống, vô cùng quyến luyến đặt xuống trán cậu một nụ hôn.

Mấy vạn năm qua, hắn luôn không phân rõ rốt cuộc giữa hắn và Tạ Miên thì ai ác hơn ai. Tạ Miên muốn Phạm Lam tự tay giết cậu, hiện tại hắn lại để cho cậu tận mắt nhìn thấy cậu đã chết như thế nào.

Phạm Lam thở hổn hển đè xuống phần bụng dưới bên trá, xúc cảm dinh dính trên tay, không cần nhìn cũng biết chính là máu, đau đớn kịch liệt khiến trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn không lau đi mà chỉ hơi cong khóe miệng.

Quả nhiên là cực kỳ tức giận, khi còn chút ý thức cuối cùng, cậu đã cho hắn một dao.

“Bát gia!”

Phạm Lam vừa nghe thấy giọng nói này lập tức khôi phục vẻ mặt như thường, còn đứng thẳng người lên.

Một người đàn ông mặc đồ trắng từ cửa đi đến, một mực cung kính vái chào Phạm Lam một cái, bất ngờ chính là Bạch Thất!

Cùng ngày Bạch Thất mất tích, Phạm Lam và Tạ Miên đã đi vào ký ức của hắn, phát hiện hắn tự trói bản thân thành một cái kén. Vì thế Phạm Lam để Tạ Miên đi ra ngoài tìm Ngôn Linh Điểu, còn hắn thì quay về địa phủ.

Người trong tiệm quan tài và Bạch Thất đều có khế ước, có thể cưỡng ép dùng quỷ lực triệu hồi người trở về, dù bất cứ tình huống nào thì trong cái kén của Bạch Thất chỉ trống không.

Khi đó Phạm Lam vẫn chưa biết Địa Tạng Vương chính là “nội gián” ở địa phủ, cộng thêm lúc đó vừa khéo có thể thực hiện kế hoạch, thế là hắn đơn giản không nói cho người khác biết, lại lo lắng Bạch Thất đi ra ngoài phạm sai lầm nên cứ thế bảo hắn ở lại tâm địa.

“Tiểu Thất.” Phạm Lam ngước mắt nhìn Bạch Thất một cái, thờ ơ hỏi hắn: “Bên phía thiên giới thế nào rồi?”

“Theo tin tức ta có được thì trước khi Tạ Miên tới đây, Minh Thu và Tiếu Sơn ngăn cản cậu ấy đi tìm ngài, bị tấn công và bị thương.” Bạch Thất dừng một chút rồi nói tiếp: “Thiên Đế nghĩ rằng ta đã chết bởi Ngôn Linh. Minh Thu và Tiếu Sơn bị trọng thương, đã bị bọn họ nhốt lại. Mục Yêu tạm thời mất tích, còn Tạ Miên… Bọn họ hẳn sẽ dùng toàn lực tìm kiếm cậu ấy, dù sao đây là lợi thế duy nhất để đối phó với ngài.”

Phạm Lam gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh đặt Tạ Miên lên giường, sau đó hắn đi đến bên cạnh Bạch Thất, đứng khoanh tay phóng tầm mắt nhìn về phía địa phủ xa xôi đen nhánh.

“Đây là cơ hội duy nhất của đối phương, cũng là của chúng ta.” Phạm Lam vươn tay, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt: “Cơ hội của chúng ta không nhiều lắm.”

Bạch Thất cau mày đứng một bên, hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại nghĩ những gì hắn muốn nói thì Bát gia đều đã hiểu trong lòng, dù hắn có nói cũng bằng không, bỗng dưng xé rách vết sẹo thêm một lần mà thôi. Bạch Thất suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu qua, chọn một câu trung hòa hỏi: “Ngài nhét cái gì vào lưng Tạ Miên vậy?”

Phạm Lam ngửa đầu, âm thầm thở dài một hơi, sau đó mới nói tiếp: “Mấy vạn năm trước, khi đó ta chỉ là một “con quỷ” do thiên địa hóa sinh, chỉ biết chém giết. Tạ Miên là do trái tim của Bàn Cổ hấp thụ linh mạch khắp nơi trên trái đất biến thành ma thân Phật cốt. Sau đó vì ta giết chóc quá nhiều, lệ khí trên người ngày càng nặng, Tạ Miên và ta có một giao hẹn. Sau đó vì giao hẹn này, ta tự tay giết hắn.”

Bạch Thất không nhịn được được cau chặt lông mày, Phạm Lam nói câu này nhẹ nhàng bâng quơ như thoáng qua, nhưng dưới sự hờ hững này lại che giấu chấp niệm mấy vạn năm.

Là vì chuyện này nên hắn mới biến thành Phạm Lam “bây giờ” sao?

“Sau đó thì sao?”

Phạm Lam mở to hai mắt, giọng nói trầm đến nỗi gần như không nghe được: “Khi Tạ Miên còn một hơi thở cuối cùng, ta rút sống lấy Phật cốt của hắn.”

Bạch Thất hít một hơi lạnh, rút sống!

“Hẳn là vô cùng đau đớn!” Bạch Thất chỉ tưởng tượng thôi đã thấy nỗi đau này không phải là loại đau đớn mà con người có thể chịu đựng được.

Phạm Lam gật đầu: “Đúng, nhưng người như chúng ta, một khi chết đi sẽ tan thành mây khói, chỉ có rút sống khi hắn còn sống mới bảo vệ được chút hồn phách của hắn, nhưng vẫn không tránh được bị vỡ nát hồn phách, ta tu bổ một thời gian rất lâu mới phong ấn được.”

Bạch Thất siết chặt tay, quay đầu nhìn Tạ Miên đang yên lặng nằm trên giường, nhớ lại lúc vừa quen biết cậu, Tạ Miên nhìn thấy ngoại hình của hắn và Mục Yêu là sợ đến run giọng, sợ quỷ sợ yêu, dường như không hợp với bọn họ. Nhưng dù như thế, từ tận sâu trong xương cốt, cậu lại có một sự kiên cường không thể gọi tên.

“Sau đó ta chia Phật cốt của Tạ Miên ra làm ba đoạn, một đoạn ở chỗ ta, hai đoạn khác đưa đến Lôi Âm Tự ở Tây Thiên và Lăng Tiêu Điện ở thiên giới.”

Hai nơi đó đều là nơi có đại công đức, so với đoạn xương trong tay hắn thì tốt hơn nhiều.

Bạch Thất trầm ngâm một lát, có chút không hiểu: “Tây Thiên trung lập, không dính vào chuyện tam giới chúng ta, nhưng thiên giới đã có tâm làm phản, tại sao còn giao Phật cốt cho họ?”

Phạm Lam nghe vậy cười một tiếng: “Việc này phải cám ơn đồ đệ tốt của ta.”

Bạch Thất không hiểu rõ cau chặt lông mày, Thời Tuyết Chiết? Y thì có thể làm chuyện tốt gì?!

Phạm Lam nói tiếp: “Thời Tuyết Chiết lợi dụng Thanh Mặc tác quái, Thiên Đế lại muốn lợi dụng y khiến địa phủ rung chuyển, vì thế cho y mượn Phật cốt để trấn áp yêu lực và quỷ lực.”

Bạch Thất chợt hiểu ra, Phật cốt ở điện Công Đức, chuyện này tương đương với việc dâng hai tay lên cho Phạm Lam. Hai người Thiên Đế và Thời Tuyết Chiết trăm phương nhìn kế gài bẫy Phạm Lam, thật ra chỉ là đang trợ công?

“Đây coi như là ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo… Vậy Tạ Miên…” Bạch Thất muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn ông chủ đang nhắm mắt ngủ an ổn. Hắn không thể không hoài nghi Phạm Lam cũng tính kế luôn cả Tạ Miên.

“Tạ Miên luôn nghĩ ta là người tốt, thế nên ta cố ý dẫn hắn đi đến Sơn Giang, nói cho hắn biết ta không phải là người tốt, thậm chí để hắn thấy dáng vẻ ta hấp thu quỷ lực của điện Công Đức. Sau đó Thời Tuyết Chiết cho Tạ Miên một khối Tam Sinh Thạch nho nhỏ, ý đồ cho hắn biết thân thế, sau đó hận ta. Kết quả ngược lại giúp ta một chuyện.”

Phạm Lam cũng quay đầu nhìn Tạ Miên một cái, ánh mắt vốn lạnh băng dường như lập tức dịu dàng đi không ít: “Năm đó ta sáng lập địa phủ, lại làm địa phủ rối loạn nát bét, Tạ Miên đi theo ta luôn phải nhọc lòng. Hiện tại, rốt cuộc ta có thể cho hắn một thế giới thanh bình rồi.”

Trái tim Bạch Thất không khỏi hoảng hốt, nhưng dù sao hắn vẫn là Thất gia chững chạc nội tâm, không phải Mục Yêu dễ xúc động, hắn thấp giọng, hết sức cẩn thận hỏi: “Ngài tính…”

Phạm Lam quay đầu nhìn lại: “Tiểu Thất, ta luôn nói, ngươi là người thích hợp nhất nối nghiệp ta.”

Bạch Thất lắc đầu: “Không…”

Phạm Lam cười khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn gương mặt Tạ Miên, nếu ánh mắt có thể biến thành thực thể thì hắn đã hôn cậu cả ngàn vạn lần rồi.

“Sau khi ta chết, cần các ngươi chăm sóc hắn.” Giọng nói của Phạm Lam rất khẽ, rồi lại vô cùng mềm mại ấm áp khiến người ta nghe không sót chữ nào. “Lão già lộng quyền ở địa phủ chắc chắn không chịu phục, tính tình Tạ Miên lại mềm mỏng ôn hòa, nếu không có ai ép hắn đến ranh giới cuối cùng thì hắn sẽ không mạnh mẽ đứng lên.”

Bạch Thất hoảng hốt nghe Phạm Lam dặn dò mà giống như di ngôn, hắn siết chặt nắm tay, không kiềm được nữa mà chửi ầm lên: “Người của ngươi thì tự ngươi chăm sóc, dựa vào cái gì ta phải giúp chăm sóc vợ của ngươi? Nếu sau này có người thích Tạ Miên, con mẹ nó, có phải ta phải giúp ngươi giám định người ta?”

Phạm Lam còn thật sự suy nghĩ việc này rồi cười nói: “Đương nhiên cần phải giám định, không đẹp như ta là không được.” Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Người tốt hơn ta là được rồi, chỉ cần đối xử tốt với hắn hơn ta là được.”

Bạch Thất không nhịn được nữa: “Thối lắm.”

Phạm Lam tốt tính cười cười: “Dù có thối hay không thì cũng đến lúc rồi.” Hắn còn chưa dứt lời đã lảo đảo, cả người loạng choạng suýt nữa ngã xuống.

Bạch Thất hoảng sợ, nhanh chóng đỡ lấy hắn: “Ngươi bị sao, sao vậy?”

Mí mắt Phạm Lam run rẩy, hơi cử động ngón tay, hắn chống cánh tay muốn đứng thẳng người nhưng lại nặng nề ngã xuống, thái dương nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy xuống thành dòng.

“Vừa rồi lúc nhét Phật cốt vào người Tạ Miên, ta mượn nụ hôn kia rót chút quỷ lực vào người hắn, nếu không thì cơ thể đó sẽ chịu không nổi, kết quả không chú ý bị hắn đâm một dao.” Phạm Lam khàn khàn cười nói, môi run run hai cái, sau đó lắc đầu nói tiếp: “Không có gì đáng ngại.”

Bạch Thất không thèm để ý đến tôn ti nữa, giơ tay vén áo ngoài của Phạm Lam lên, giao lĩnh bên trong đã bị thấm ướt hơn phân nữa, nhuộm màu đỏ tươi dính dính.

Vô Tự Quỷ Thư hóa thành lưỡi dao, cắm thẳng vào bụng trái của Phạm Lam, máu tươi vẫn không cầm được đang chảy ra, Bạch Thất nhìn mà tê cả da đầu.

Tạ Miên hiểu rất rõ, dao của phàm trần không thể khiến người địa phủ bị thương, cậu bèn dứt khoát dùng Vô Tự Quỷ Thư!

Bạch Thất giơ tay đè lên cổ tay Phạm Lam, vừa chạm vào liền hiểu ra, cái gì mà chút quỷ lực chứ, rõ ràng là cho hơn phân nửa!

“Chậc, Bát gia mà cũng bị thương sao?” Không biết Tạ Miên đã tỉnh lại từ lúc nào, cậu cười lạnh một tiếng bước xuống giường, ném áo bào đang đáp trên người xuống đất như vứt rác rồi không chút lưu tình đạp lên.

Tạ Miên như vậy trông cực kỳ xa lạ, so với Tạ Miên ngày thường cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cậu từ trên cao nhìn xuống, từ nét mặt đến ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết thật dày, đông lạnh người ta đến run rẩy.

Bạch Thất cau mày, nếu không phải sợ làm hỏng kế hoạch, hắn thật sự muốn lắc Tạ Miên cho tỉnh, nói cho cậu biết Phạm Lam không phải là người như cậu nghĩ, Phạm Lam làm tất cả những việc này chỉ vì cậu!

“Hắn hận ta, vừa khéo mượn cơ hội này để hắn được thiên giới tín nhiệm, cũng lập uy với địa phủ.” Phạm Lam siết chặt cổ tay Bạch Thất, khẽ lắc đầu một cái, dường như hơi suy yếu nhưng nói chuyện vô cùng rõ ràng: “Đừng nói cho Tạ Miên biết.”

Bạch Thất cắn răng, nhưng dù không muốn đến cỡ nào đi nữa thì hắn vẫn phải gật đầu.

Tạ Miên cười lạnh đứng trước mặt Phạm Lam, hung hăng bóp hàm dưới của hắn, ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn thẳng vào mắt hắn, gần như nói từng chữ một: “Nếu có thể, tôi hận không thể lấy máu anh nhuộm toàn bộ Vô Tự Quỷ Thư.”

Bạch Thất vừa động lập tức bị Phạm Lam nắm chặt tay, hắn cười cười nghênh đón: “Ồ, Tiểu Diêm Vương của tôi nay đã có bản lĩnh lớn như vậy rồi.”

Tạ Miên hất mạnh hàm hắn, khiến cả người Phạm Lam ngã vào cánh tay Bạch Thất, cậu không quay đầu mà nói: “Anh rất tự tin.”

Bước đi của cậu hơi vội vàng, lại không để người khác thấy cậu đang bối rối, có lẽ hồn phách và xương cốt thật sự đều đã trở về, Tạ Miên không còn là sinh viên đại học phàm trần thuần túy nữa.

Hiện tại cậu là đại thần thượng cổ đủ để sánh vai với Bát gia.

Phạm Lam lẳng lặng cong khóe miệng, hắn không nói gì thêm mà bảo Bạch Thất dìu hắn ra khỏi địa tâm.

Bạch Thất lo lắng nói: “Tình huống bây giờ của ngươi, chúng ta đi ra ngoài chẳng phải là…”

“Đây là cơ hội tốt nhất.”



Lúc Tạ Miên bước ra từ quỷ môn, bên ngoài đã có thiên binh thiên tướng mũ giáp sáng choang đứng ngay ngắn hai bên, thấy cậu đi ra lập tức cung kính hành lễ nhưng chỉ cho có lệ: “Tạ tiên sinh, Thiên Đế cho mời.”

Trong lòng Tạ Miên hiểu rõ, lúc cậu tới đây đã “vô ý” liên kết Vô Tự Quỷ Thư với thiên giới, cho đối phuong thấy được ảo giác bên trong. Dù có trăm chỗ sơ hở nhưng đối phương vẫn tin, có lẽ là e ngại Phạm Lam, dù khả năng nhỏ đến cỡ nào cũng không muốn buông tha.

Vừa đáng thương vừa đáng buồn.

Tạ Miên không phản kháng, cũng không có vẻ luống cuống mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi. Nhưng phải gặp ở tiệm quan tài.”

Thiên binh không hiểu: “Tại sao?”

Đương nhiên Tạ Miên đã có một cái cớ: “Ta sợ độ cao.”

Thiên binh tựa hồ giật giật mi mắt, nhưng không có không vui mà chỉ chắp tay nói: “Thuộc hạ về bẩm báo với Thiên Đế.”

Tạ Miên đáp: “Vậy các ngươi về bẩm báo đi, ta trở về tiệm quan tài xem hai bệnh nhân có đói chết không. Nếu cảm thấy được thì trực tiếp đến gặp ta, nếu không được thì coi như hợp tác không thành.”

Thiên binh: “…”

Tạ Miên nói xong lập tức đi thẳng về phía trước, cũng không chào bọn họ. Dù sao những người này sẽ đi theo cậu, không ngoài dự đoán thì Minh Thu và Tiếu Sơn chắc chắn đang bị nhốt.

Hiện giờ bọn họ đang lật tung trời đất tìm kiếm Mục Yêu và cậu, phỏng chừng không ngờ là Bạch Thất đang ở địa tâm. Lúc cậu tỉnh lại, nghe thấy giọng nói của Bạch Thất cũng kinh ngạc không thôi.

Cậu cẩn thận nhớ lại, nếu chuyện này nằm trong kế hoạch của Phạm Lam và cậu thì dễ hiểu hơn nhiều.

Ngay từ đầu khi cậu vừa khôi phục một chút ký ức đã bị Phạm Lam làm trật đường ray, chờ cậu tỉnh hồn mới phát hiện không đúng.

Rõ ràng Vô Tự Quỷ Thư của cậu đã bị Ngôn Linh Điểu mang đi, cuối cùng sao lại nằm trong tay Phạm Lam, còn để lại một đoạn ký ức ngắn giống thật mà lại là giả.

Thời Tuyết Chiết dùng Tam Sinh Thạch khôi phục ký ức của Tạ Miên, phá hủy địa phủ nho nhỏ, e là đều nằm trong kế hoạch của Phạm Lam.

Rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao nhiều năm như vậy mà Phạm Lam không giết Thời Tuyết Chiết, căn bản là đang lợi dụng y, Thời Tuyết Chiết đáng thương còn cho rằng bản thân đã gây ra nhiều khó khăn phiền toái cho Phạm Lam. Thật ra y đang giúp Phạm Lam sửa cầu xây đường.

*Con hoẵng ngốc.

*Một câu mắng người.



Quỷ môn cách tiệm quan tài rất xa, thiên binh nhìn Tạ Miên nhàn nhã thong dong đi về, bình thản đến nỗi họ tê cả da đầu, không kiềm chế được mà hỏi: “Ngài đây là… đang tản bộ sao?”

Tạ Miên im lặng một lúc, đột nhiên ngừng lại nhìn ra sau lưng, hơn mười thiên binh mũ giáp chỉnh tề leng keng leng keng cũng đồng loạt dừng lại, cậu ồ một tiếng: “Các ngươi mệt sao?”

Thiên binh lắc đầu một cái, mệt thì không mệt nhưng đi kiểu này thì năm nào mới đến nơi?

Không phải Tạ Miên đang đùa giỡn người khác đó chứ?

Với công phu này, Thiên Đế hẳn đã đến và đang chờ ở tiệm quan tài rồi. Dựa theo tiến độ này của Tạ Miên, chẳng phải Thiên Đế phải chờ trong tiệm quan tài đến hơn mười ngày hay sao?

Tạ Miên chẳng kiêng dè gì nhìn đối phương mà thừa nhận: “Không mệt thì chúng ta đi tiếp chứ? Đoạn đường này có phong cảnh rất đẹp, nếu các ngươi không muốn cùng ngắm cảnh thì có thể đến đó trước.” Cậu suy nghĩ một chút rồi lấy một vật trong túi ra đưa cho đối phương: “Ngươi cầm cái này, nói với Minh Thu rằng ta bảo các ngươi tới, miễn phí thức ăn và chỗ ở trong vòng ba ngày.”

Thiên binh: “…” Nhất định phải không biết xấu hổ như vậy sao?

Tạ Miên mỉm cười, là muốn các ngươi phải xấu hổ như vậy đó, ai bảo Thiên Đế các ngươi không biết xấu hổ trước.

Hiện tại Phạm Lam không làm được gì, có Bạch Thất ở bên cạnh hắn thì cậu cũng yên tâm. Dù cậu không xử lý được Thiên Đế thì cùng lắm là chết thôi.

Làm hết sức có thể, gió đông có thổi  hay không cũng không thể thổi đến phạm vi cậu khống chế, cứ mặc cho số phận đi.



Mặc dù dự tính như vậy nhưng cũng không thể thật sự đi tản bộ đến cả tháng trời, Tạ Miên tính tính thời gian gần đến liền trực tiếp truyền tống về tiệm quan tài.

Thiên binh đuổi theo sát phía sau.

Cửa tiệm quan tài vẫn giống như ngày thường, yên tĩnh đến nỗi không có cả tiếng côn trùng kêu. Tạ Miên đẩy cửa ra, Minh Thu và Tiếu Sơn đang đứng sau quầy.

Trước quầy có một cái ghế dựa rất to, một người kim quang lóa mắt như ánh mặt trời đang ngồi ở đó, như hận không thể chọc mù mắt người nào muốn nhìn.

Một người đàn ông còn trẻ đang ngồi trên ghế, ngoại hình không thể dùng từ “xinh đẹp” để hình dung, nếu bắt buộc phải chọn từ ngữ để miêu tả người này, Tạ Miên suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra mấy chữ “trung thực” để hình dung.

Người này không đẹp khiến người ta nhìn không chớp mắt như Phạm Lam, cũng không điềm đạm nho nhã như Bạch Thất hay vừa nhìn là thấy âm u hung ác, không phải người tốt lành gì như Thời Tuyết Chiết.

Thoạt nhìn người này rất chất phác thật thà khiến người ta không có ý kiến gì.

Ở một góc kia của tiệm quan tài có bày không ít quan tài đen tuyền, cạnh tường có người giấy đủ loại cao thấp mập ốm, đứng hoặc ngồi gì đều có cả, nhe răng trợn mắt trông rất khó coi.

Người giấy đầy màu sắc lung la lung lay trong gió, phối hợp với những người “hình thái khác nhau” trong phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút thương cảm.

Tạ Miên híp mắt nhìn Thiên Đế một cái, sau đó liên tục cảm thán mấy tiếng đầy ngạc nhiên: “Ngài là Thiên Đế đúng không, ta chỉ là người phàm, đi từ quỷ môn về đây mất không ít thời gian, thật ngại quá đi.”

Thiên Đế hừ lạnh một tiếng, mới vừa mở miệng nói một chữ “Bản…” thì đã bị Tạ Miên cắt ngang, cậu quay đầu nhìn Minh Thu, vừa đi về phía quầy vừa hỏi: “Đã tìm được Mục Yêu chưa?”

Minh Thu nhìn thấy người đã làm hắn bị thương thì rất tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Ngài làm chúng tôi bị thương, hiện tại thuộc hạ không có bản lĩnh đi tìm Mục Yêu.”

Tạ Miên lập tức lạnh mặt quát: “Minh Thu!”

Minh Thu quay mặt đi, không hề che giấu phẫn nộ, còn châm chọc khiêu khích nói: “Từ khi Mục Yêu được ngài “bảo vệ”, bị bắt ở địa phủ nhỏ kia liền mất liên lạc, Vô Tự Quỷ Thư cũng không chút phản ứng, hơn phân nửa là giống Thất gia tan thành mây khói. Ngài còn muốn hỏi gì nữa không?”

Tiếu Sơn ở bên cạnh rũ mắt không nói lời nào, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy vì khóc. Tạ Miên vỗ vỗ đầu cậu bé, có chút đau lòng.

Đây là tiểu thiên sứ duy nhất không biết chuyện gì đang xảy ra trong tiệm quan tài, cậu bé thật sự đau lòng, nước mắt cũng là thật.

Tạ Miên cầm áo phủ thêm, hơi xấu hổ cười cười với Thiên Đế rồi nói: “Mấy người trong tiệm quan tài đều không biết lớn nhỏ, không được dạy bảo tốt nên không biết chút phép tắc gì, cũng không biết châm trà cho ngài nữa.”

Thiên Đế nhìn tiệm quan tài loạn một nùi, không có Phạm Lam, ngay cả cách tiếp khách mà Tạ Miên cũng không biết, y ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không cần khách sáo, ta không uống.”

Cậu ồ một tiếng, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng trầm thấp hoàn toàn khác với vừa rồi: “Nói đi, mục đích ngài đến đây hôm nay.”

Thiên Đế híp mắt, nhìn “đại thần năm xưa” vẫn ung dung sau quầy, ngày nay mang thân xác phàm tục, dù được Phạm Lam mạnh mẽ rót linh lực nhưng thoạt nhìn vẫn là một khúc củi mục được đốt cháy giai đoạn.

“Hôm nay bản quân tới đây là muốn nói với ngươi chuyện của Phạm Lam.”

Tạ Miên cười lạnh trong lòng, năm đó Phạm Lam đưa y lên làm Thiên Đế, dù thế nào cũng có chút tình thầy trò với y, y xứng gọi tên Phạm Lam sao?

Từ sau khi biết rõ nội tình, Tạ Miên có cảm giác trong tim cậu có thứ gì đó muốn hóa thành một thanh đao chém tới những người này. Từ trước đến giờ cậu luôn được xem là tốt tính, rất ít khi xảy ra xung đột với người khác, càng không có xúc động muốn hủy thiên diệt địa thế này.

Nhưng chút lý trí còn sót lại nói cho cậu biết không được làm vậy, Phạm Lam phí hết tâm tư bày ra thế cục này, không thể hủy trong tay cậu, vì thế cậu chống tay lên quầy cười lạnh: “Ngài và ta thảo luận chuyện của Phạm Lam, chuyện của hắn đến phiên ta bàn luận sao?”

“Đương nhiên là được, địa phủ truyền đến tin tức, hiện tại Phạm Lam bị thương nặng gần chết, bị nhốt trong Tam Sinh Thạch, nhớ lại tình cảnh năm đó hắn giết ngài hết lần này đến lần khác.” Thiên Đế bỗng nở nụ cười, trên gương mặt cực kỳ bình thường kia xuất hiện nụ cười âm u lạnh lẽo mà ngay cả Thời Tuyết Chiết cũng không làm được.

“Đại nhân, ngài có hứng thú nhìn xem không?”

Minh Thu ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn Tạ Miên. Mấy ngày trước hắn vừa biết được Phạm Lam chính là Bát gia, lúc ấy hắn vô cùng chấn động. Hiện tại Tạ Miên là… đại nhân gì nữa đây?

Minh Thu khó khăn vận dụng đầu óc như bị rỉ sét, hắn vốn biết Tạ Miên có tính toán trong lòng, nhưng hắn vô cùng tín nhiệm cậu, cộng thêm tình huống gấp gáp nên chưa kịp hỏi cậu có kế hoạch gì, bây giờ xem ra, sự tình có chút… nghiêm trọng phải không?

Thiên Đế đích thân đến tiệm quan tài, đợi ở đây chừng ba ngày mà không hề mất kiên nhẫn.

Tuy quyền lợi đều nằm trong tay địa phủ nhưng tiệm quan tài chỉ tính là thuộc hạ của Bát gia, một nhánh nhỏ của địa phủ mà thôi, so với thiên giới thì chỉ là hạt cát nhỏ bé.

Phạm Lam trở về địa phủ, lại bị nhốt trong Tam Sinh Thạch, nhớ lại hồi ức đau đớn hết lần này đến lần khác, mà Thiên Đế tìm đến Tạ Miên để thương lượng nên xử lý Phạm Lam thế nào?

Tạ Miên có thể quyết định sinh tử của Bát gia?

Lại nói, Phạm Lam rõ ràng là người của địa phủ, dù phải quyết định sống chết của hắn thì bao giờ đến lượt Thiên Đế đến thọc một gậy, y trắng trợn đến tiệm quan tài như vậy là đã dự định xé rách mặt với địa phủ?

Tạ Miên mỉm cười, nếu hiện tại thiên giới đã không biết xấu hổ như vậy thì cậu cũng không cần khách sáo với đối phương.

Lúc này Vô Tự Quỷ Thư bỗng nhảy hai cái, Mục Lâm gửi tin đến, Tạ Miên cảm thấy đã đến lúc rồi, ba ngày đủ để Phạm Lam bố trí xong xuôi, vì thế cậu ngẩng đầu cười nói: “Nhìn chứ, sao lại không nhìn xem sao, không chỉ muốn xem mà còn phải tự tay giết chết hắn.”

Thiên Đế đứng dậy nhìn về phía “người phàm” này, thoạt nhìn Tạ Miên không phải loại nhiếp nhân tâm phách giống Phạm Lam, khiến người ta không lý do liền sợ hãi áp bách, ngược lại là loại yếu đuối không đáng tin cậy. Y cũng không để trong lòng cười một tiếng: “Đi thôi.”

*摄人心魄 nhiếp nhân tâm phách: Hình dung người/ vật có lực hấp dẫn rất mạnh hoặc đẹp đến nỗi mình như bị hút hồn, quên mất bản thân.

Tạ Miên vừa đi hai bước bỗng ngừng lại: “Ta không quá yên tâm về hai nhân viên ở nhà này, muốn dẫn họ cùng đi theo, ngài không có ý kiến gì chứ?”

Thiên Đế quay đầu lại nhìn Minh Thu mặt mày xanh xao và Tiếu Sơn khóc đến sưng mắt, không suy nghĩ nhiều đáp: “Tùy ngươi.”

Tạ Miên và Thiên Đế đi phía trước, hai người nói gì đó Minh Thu không nghe được, hắn vỗ vỗ đầu Tiếu Sơn, lần đầu tiên dịu giọng hỏi: “Có sợ không?”

Tiếu Sơn hít hít mũi, nắm chặt ngón tay hắn mà dối lòng trả lời: “Không sợ.”

Minh Thu “ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm, chỉ nắm tay cậu bé yên lặng đi theo sau lưng Phạm Lam, nghe tiếng thiên binh đi sau lưng họ mà không biết đang nghĩ cái gì.



Trước quỷ môn.

Mặc dù là Thiên Đế nhưng cũng không thể đi thẳng vào địa phủ, phải theo trình tự đi vào từ quỷ môn, nhưng lần này đi vào lại xảy ra bất ngờ ngoài ý muốn.

Thiên Đế sốt ruột, Tạ Miên vừa mở quỷ môn là y nóng lòng muốn đi vào, kết quả đụng đầu vào một vật cứng, phát ra tiếng chuông coong coong bén nhọn.

Tạ Miên ở phía sau đỡ y.

“Không sao chứ?”

Thiên Đế hơi mất mặt, lạnh mặt đứng thẳng người nói: “Không có việc gì.”

Cậu thu tay, tốt tính “ừm” một tiếng rồi quay đầu liếc nhìn Minh Thu một cái, nắm tay để sau lưng đi đến gần đối phương, hắn bình tĩnh nhận lấy rồi giấu trong tay áo.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước. Khi đến Tiểu Vong Xuyên, đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết từng trận, Tiểu Vong Xuyên nổi lên từng cơn sóng lớn, thậm chí ở giữa còn có lốc xoáy.

Tạ Miên trông thấy ở chính giữa, dưới dòng nước sông đen nhánh có vô số ác quỷ hư thối mục rữa ở các mức độ khác nhau, có tên chỉ còn là bộ xương trắng hếu.

Cột đá bốn phía bắt đầu chấn động kịch liệt, những hòn đá màu đen giống thạch nhũ phía trên ầm ầm rơi xuống sông, bọt nước văng lên tung tóe.

Bọt nước này văng trúng lên người vài thiên binh, lập tức chúng bị bỏng hét ầm lập, nháy mắt hóa thành một làn khói trắng chỉ còn lại bộ áo giáp trống không.

Thiên Đế cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sông Nhược Thủy!”

*Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép: Phía bắc núi Côn Lôn có con sông, kỳ lực bất năng thắng giới, tên cổ là Nhược Thủy. Sau đó thường chỉ về những con sông đáng sợ, rộng lớn mênh mông, sóng nước cuồn cuộn.

Minh Thu cũng bị biến cố bất ngờ này làm ngạc nhiên, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra đã bị câu nói của Thiên Đế  làm hết hồn, hắn quay đầu nhìn Tạ Miên, đoán ra tại sao sông Nhược Thủy lại ở chỗ này.

Hắn ném Vô Tự Quỷ Thư xuống sông, hóa thành một vật giống như bè trúc rồi nhảy lên đầu tiên.

Đi qua Tiểu Vong Xuyên, thẳng đến trước Thập Điện, nhưng toàn bộ địa phủ yên tĩnh như một tòa thành trống, ngay cả người kêu to “không thành kế” cũng không có, phán quan và quỷ sai đã chạy đi hết không còn một ai.

Hơn một nửa Thập Điện Diêm Vương đang canh giữ bên cạnh Tam Sinh Thạch, tốn hết tâm tư muốn thả Phạm Lam đang bị tra tấn hành hạ ra ngoài.

Không phải họ có lòng tốt gì, chỉ là địa phủ lộng quyền, họ không muốn mất đi quyền lợi khống chế tam giới này, tốt nhất là trong trận chiến này, Phạm Lam và thiên giới đều lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt). Khi đó Thập Điện sẽ phân chia quyền lợi, không còn phải nhìn sắc mặt Bát gia mà làm việc nữa.

Người người đều có tính toán, đều muốn làm sẻ vàng bắt ve. Chỉ có Phạm Lam là tự biến bản thân thành ve.

Tạ Miên chợt nhớ lại, lần đầu tiên khi cậu gặp Phạm Lam, hắn cúi người, mặt mày ôn hòa đầy ý cười hỏi cậu: “Ôi chao, em đang bắt ve sao?”

Tên khốn nạn này!



Bước chân của mọi người rất nhanh, hơn nữa Thiên Đế đang sốt suột, đối với y mà nói, vì người kia là Phạm Lam nên dù chỉ có thêm một giây thôi cũng là chuyện xấu. Y đã bố trí nhiều năm như vậy chỉ để chờ giờ phút này, chỉ chờ cơ hội lúc này.

Địa Tạng Vương nhập ma, Thời Tuyết Chiết làm phản, địa phủ rối loạn, Phạm Lam bị thương và Tạ Miên khôi phục ký ức, thiên thời địa lợi đều có đủ cả rồi.

Lần này Phạm Lam chết chắc rồi!

Lúc đến Tam Sinh Thạch, trái tim Tạ Miên như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp chặt, mặc dù biết trước tình huống sẽ như vậy nhưng cậu vẫn đau đến nỗi gần như đứng không vững.

Minh Thu bình tĩnh đỡ cậu một chút. Tạ Miên dời tầm mắt, kiềm nén đau đớn trong lòng, hận không thể ném Thiên Đế ở sau lưng xuống sông Vong Xuyên.

Phạm Lam bị nhốt trong Tam Sinh Thạch, cực kỳ giống Bạch Thất bị nhốt trong cái kén kia, cả gương mặt tái nhợt không một chút máu, mái tóc xõa tung phía sau. Tam Sinh Thạch bay lơ lửng giữa không trung, còn dưới đất lại là một vũng máu to.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Đế lập tức kích động như có tên được đề bảng vàng, trúng một giải thưởng lớn đồng thời cưới được tiên nữ kế bên.

“Tạ Miên, đi, giải phong ấn cho ta.” Thiên Đế không thèm che giấu nữa mà cười như điên, y chỉ vào Tạ Miên ra lệnh cho cậu đi qua giải phóng ấn trên Tam Sinh Thạch.

Mặc dù Phạm Lam bị nhốt bên trong nhưng hiện tại ngoại trừ phải chịu đau đớn thì không ai có thể chạm vào hắn.

“Sau khi giải phong ấn thì sao? Ngươi muốn đích thân ra tay giết hắn sao?”

Thiên Đế không kiêng dè cười lớn, hai mắt lớn chừng hạt đậu gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Lam trong Tam Sinh Thạch, hận không thể dùng ánh mắt mà lột da rút gân hắn: “Đương nhiên, đã nhiều năm như vậy, thiên đình muốn đề bạt ai đều phải nhìn sắc mặt địa phủ, Thiên Đế là ta đây còn không bằng một quỷ sai! Ta đã chịu đủ rồi, hôm nay rốt cuộc có thể giết chết hắn!”

Y cười lạnh vươn tay ra, hướng Tam Sinh Thạch hung hăng nghiến răng nói: “Giết hắn, ta đã muốn giết hắn từ lâu, gần như từng giây từng phút ta đều muốn nghiền xương cốt hắn thành tro, xé nát thân xác máu thịt của hắn cho ngàn vạn ác quỷ ăn tươi. Chỉ tiếc…”

Trên cầu Nại Hà rối loạn ngổn ngang, Tạ Miên đạp lên thi thể đi qua, lạnh lùng liếc nhìn vài Diêm Vương cao cao tại thượng và quỷ sai, sau đó cậu cắm Vô Tự Quỷ Thư lên Tam Sinh Thạch, thế nhưng không có chút phản ứng.

“Xảy ra chuyện gì?” Thiên Đế cả kinh, giơ tay muốn chạm vào Tam Sinh Thạch nhưng bị Tạ Miên hất ra, cậu lên tiếng: “Làm cái gì vậy, chạm vào làm hỏng rồi ngươi có chịu trách nhiệm không?”

Cậu vừa nói vừa quay đầu nhìn thoáng Minh Thu và Tiếu Sơn, nói ngắn gọn: “Đông tây nam bắc, bốn phương có bốn hòn đá nhỏ, dựa theo chiều kim đồng hồ chia ra dịch chuyển ba lần.”

Còn thiếu một người, Tạ Miên nhìn về phía bóng tối mà nói: “Mục Lâm, đi ra giúp một tay đi.”

Mục Lâm cười cười bước ra khỏi bóng tối: “Này không phải là đang làm khó ta sao? Ta còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nếu ta dịch sai thì ngài đừng để ý nha, nhưng nhớ gả Mục Yêu cho ta đó.”

Thiên Đế cả kinh: “Mục Lâm, ngươi!”

Mục Lâm vẫn bình tĩnh nói: “Ồ, Thiên Đế cũng ở đây à, thật trùng hợp.”

“Đừng làm rộn!” Nét mặt Tạ Miên trầm xuống, sau đó bắt đầu đếm 1, 2, 3 để mọi người đồng thời dịch hòn đá, kết quả ngay thời khắc cuối cùng, Thời Tuyết Chiết đột nhiên vọt tới.

Một nhũ băng mang theo khí lạnh hướng về phía mặt Tạ Miên, Mục Lâm giật mình hoảng sợ: “Ôi chao, may mà không phải mình.”

Tạ Miên không để ý đến vết thương trên mặt, dường như không hề có cảm giác mà nói: “Tiếp tục đi, tuyệt đối không được buông tay!”

Thời Tuyết Chiết che miệng khẽ ho một tiếng, thế nhưng không có động tác gì tiếp theo mà cứ vậy lẳng lặng đứng bên cạnh Thiên Đế, không biết đang nghĩ cái gì.

Dịch xong tảng đá cuối cùng, Tam Sinh Thạch to lớn vang lên một tiếng rồi vỡ nát, Phạm Lam từ trên không rơi xuống. Tạ Miên đứng cách hắn xa nhất, đã vậy Thời Tuyết Chiết bỗng xông vào tấn công cậu lần nữa khiến cậu không kịp đỡ lấy Phạm Lam.

Mục Lâm đang định trốn đi, ngay sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tạ Miên: “Mục Lâm, nếu người làm Phạm Lam ngã xuống thì đời này đừng hòng cưới được Mục Yêu!”

Mục Lâm run run, theo bản năng đón lấy Phạm Lam, thầm nghĩ ông chủ nhỏ này trước đây yếu ớt hiền lành, sao bây giờ lại hung dữ như vậy?!

Thời Tuyết Chiết đánh một nhũ băng tới, Tạ Miên lách người né tránh, sau đó đứng trên một tảng đá nhô ra nói: “Nhìn sau lưng ngươi kìa!”

Thời Tuyết Chiết không tin, trái lại còn bày sắc mặt khó coi ném tới vô số nhũ băng, tất cả đều nhằm vào vị trí quan trọng trên người cậu, khi y từng bước ép sát thì Phạm Lam chậm rãi mở mắt ra.

Phạm Lam đang cầm Vô Tự Quỷ Thư của Tạ Miên, nó đã thấm ướt máu của hắn, mà Thiên Đế đang tấn công về phía Phạm Lam, chiêu nào cũng cực kỳ độc ác làm Mục Lâm đỡ lấy Phạm Lam tránh né vô cùng gian nan.

Tạ Miên không ngờ Thiên Đế lại có nhiều oán khí như vậy, cậu nhíu mày nói: “Nếu người đã hận Phạm Lam như vậy thì tại sao lại tranh vị trí Thiên Đế, bắt nạt Thời Tuyết Chiết?”

Ánh mắt Thời Tuyết Chiết tối sầm, gắt gao trừng mắt nhìn Tạ Miên,  không nói tiếng nào mà tiếp tục ném nhũ băng qua, lần này trực tiếp đánh nát tảng đá dưới chân cậu, đá vụn ào ào rơi xuống.

Thiên Đế nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Tại sao ta lại không tranh giành chứ, ta làm Thiên Đế là có thể danh chính ngôn thuận đoạt quyền, chân chính đứng đầu tam giới!”

“Thiên Đế, nhìn xem sao lưng ngươi là ai kìa? Lần này là thật đó.” Có kinh nghiệm vừa rồi, Thiên Đế căn bản không tin câu nói dối này, y cười lạnh một tiếng, nhưng ngay giây tiếp theo, phía sau có một luồng quỷ lực không biết từ đâu đánh mạnh y ra ngoài.

Vô Tự Quỷ Thư trong lòng bàn tay Phạm Lam nháy mắt hóa thành một lưỡi hái màu đen thật to!

Mà luồng quỷ lực kia giống như một tín hiệu, nện xuống vô số tinh thạch, cầu Nại Hà gãy ngang, chính giữa vô số hoa bỉ ngạn dưới cầu xuất hiện rất đông âm binh, đông nghịt xông tới.

Thiên binh bị đánh ngã xuống cầu, rơi xuống Nhược Thủy chưa kịp kêu rên một tiếng đã tan biến không còn dấu vết.

“Minh Thu, Tiếu Sơn!” Tạ Miên hất Thời Tuyết Chiết ra, nhảy đến trước mặt Thiên Đế, giơ bút phán quan mà Phạm Lam lấy ở đâu đó nhanh chóng vẽ một trận pháp dưới đất.

Vừa nãy Tạ Miên trộm lấy một vật gì đó trên người Thiên Đế rồi lén đưa cho Minh Thu, hiện tại cương thi vương lấy ra ném vào mắt trận, sau đó hắn đi đến đứng ở một vị trí. Tiếu Sơn sửng sốt, theo bản năng nghe theo tiếng hô của Tạ Miên đứng về phía bên phải mắt trận. Hai người Tiếu Sơn và Minh Thu đứng trên hai vị trí.

Lúc này Mục Yêu và Bạch Thất mất tích đã lâu bỗng bước ra, từng người đứng vào một vị trí trong trận pháp. Tạ Miên bước vào giữa mắt trận.

Kim quang lập tức tỏa lên tận trời, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ địa phủ, hào quang rực rỡ tản ra, vây Thiên Đế vào bên trong. Y hoảng sợ, lúc này bỏ chạy đã không còn kịp nữa rồi!

“Thời Tuyết Chiết!” Thiên Đế bị vây công, nóng nảy phát hiện Thời Tuyết Chiết chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn Phạm Lam, ngay cả cử động một cái cũng không, Thiên Đế lập tức nổi giận: “Ngươi dám nuốt lời!”

“Ta có giao hẹn với ngươi lúc nào vậy?” Thời Tuyết Chiết cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Phạm Lam vẫn đang đau đớn, vui sướng trong lòng gần như phá tan cả chân trời.

Thời Tuyết Chiết không ngờ, y tính kế nhiều năm như vậy, thế mà lại thành giúp ích cho Phạm Lam!

Năm đó Phạm Lam vì Tạ Miên mà mài cùn đi sự sắc bén của bản thân, hiện tại lại vì Tạ Miên mà một lần nữa biến bản thân thành một thanh đao. Hắn là Phạm Lam, là cả địa phủ, là người tôn quý nhất tam giới!

Tại sao lại sống vì Tạ Miên?!

Thời Tuyết Chiết nhìn đội quân ô hợp đang chém giết, địa phủ và thiên giới tranh quyền đoạt lợi, thế nhưng trong mắt y chỉ có Phạm Lam và Tạ Miên. Từ trước đến giờ y chưa từng muốn giúp Thiên Đế, y chỉ đơn giản là muốn giết hai người kia mà thôi.

Thời Tuyết Chiết nhắm hai mắt, năm đó y sùng kính hai người như vậy.

Hiện giờ họ không phải là dáng vẻ mà y biết trước kia.

Thời Tuyết Chiết khẽ mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Tiểu…”

Thời Tuyết Chiết bỗng ngẩn ra, y đứng yên tại chỗ, ánh mắt ngơ ngác nhìn Phạm Lam hơi dựa vào vách đá, bỗng nhiên y phản ứng, vừa quay đầu đã bị một luồng kim quang đánh văng ra ngoài. Lần này y trực tiếp đập vào chân cầu cuối cùng còn nguyên vẹn của cầu Nại Hà, khiến toàn bộ cầu Nại Hà ầm ầm sụp xuống, toàn bộ rơi xuống sông Vong Xuyên.

Nhược Thủy lại văng lên người thiên binh và âm binh, từng làn sương mù dày đặc lập tức bốc lên, từ thể xác đến linh hồn đều bị thiêu đốt.

Thời Tuyết Chiết chỉ kịp duỗi tay: “Sư…”

Mục Lâm không những không bớt lo mà còn thêm phiền, hắn vỗ vỗ Phạm Lam vừa tỉnh lại: “Ngươi có khỏe không? Ngươi mau nhìn vợ ta và vợ ngươi kìa, hai người họ không đánh thắng được Thiên Đế.”

Lông mi Phạm Lam khẽ run rẩy, đôi môi tái nhợt giật giật. Mục Lâm cố lắng tai nghe nhưng vẫn nghe không rõ, hắn hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”

Phạm Lam thở dốc nói: “Ngươi tránh ra.”

Mục Lâm ngẩn ra: “Ta tránh ra, một mình ngươi đánh hai người họ? Người đang giỡn đó hả?”

Phạm Lam thở hổn hển, thì thào nói: “Không có gì đáng ngại, ngươi đi giúp họ đi.”

Thiên Đế bị quấn lấy không thể phân thân bèn chọn đối tượng có vẻ yếu hơn là Mục Yêu mà tấn công liên tiếp. Mục Lâm thấy thế hoảng sợ, không để ý đến Phạm Lam nữa mà dứt khoát vung một mảnh vải màu trắng thật dài, quấn lấy nửa cánh tay Thiên Đế như cái xác ướp.

Hắn cười ha ha nói: “Nương tử không sao chứ?”

Mục Yêu lạnh lùng liếc hắn, roi bạc trên tay lại vung lên, cô ra hiệu cho Tạ Miên đang đứng ngay giữa mắt trận rồi lập tức tấn công về phía Thiên Đế.

Thiên Đế liều mạng tránh thoát, lại phát hiện bản thân bị gài bẫy. Nhưng từ lúc y bước vào tiệm quan tài là đã không còn đường lui nữa rồi, mục đích bại lộ, chắc chắn không thể tiếp tục chung sống hòa bình với địa phủ nữa.

Giờ phút này chỉ có thể liều mạng!

Nhưng trận pháp này quá mạnh mẽ, Tạ Miên cũng không phải là “người phàm” vừa thông thiên khiếu, rõ ràng là quỷ lực của cậu vô cùng lớn, thậm chí còn mạnh hơn Phạm Lam không ít.

Mục Yêu vung roi bạc, nghiến răng nghiến lợi tấn công nhưng Thiên Đế vẫn né tránh được. Lúc thu roi về, cô chưa kịp chuẩn bị bị linh lực xẹt qua, làn da trên cánh tay lập tức bị thương.

Mục Lâm nghiến răng: “Thiên Đế, theo lý thì ta phải kính ngài, nhưng ngài làm như vậy thì sau này sao ta cưới nương tử được?”

Tạ Miên đang lo lắng cho Phạm Lam, bản thân lại không thể phân thân, cậu nghe thế bèn nói: “Nếu ngươi còn không nghiêm túc thì chờ đến khi ngươi chết đi, ta sẽ sắp xếp cho Mục Yêu đi xem mắt.”

Mục Lâm lập tức đáp một tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hoàn toàn không để ý đến tình nghĩa thượng cấp nữa, không hề nể mặt mà tấn công Thiên Đế dồn dập.

Phật cốt trên người Tạ Miên đã thu về đầy đủ, hơn nữa Phạm Lam còn rót quỷ lực vào người cậu, dung hợp rất tốt, thế nên tuy rằng Thiên Đế rất mạnh nhưng muốn khống chế y cũng không phải là vấn đề.

Thiên binh và âm binh đánh nhau loạn xạ, toàn bộ địa phủ giao chiến trong tiếng gào khóc thảm thiết. Phạm Lam giơ lưỡi hái, quét ngang qua không ít âm binh và thiên binh, dễ dàng như bổ dưa mà đi thẳng đến chỗ Địa Tạng Vương.

Hai người là hai sinh mệnh xuất hiện đầu tiên từ khi khai thiên lập địa, một là độ, một là sát. Không ngờ ngàn vạn năm sau lại cầm vũ khí đối mặt nhau.

Phạm Lam không nói gì mà chỉ im lặng né đòn tấn công của Địa Tạng Vương, hắn vẫn chưa đánh trả lại.

Người trước mắt vẫn là dáng vẻ kia, vẻ mặt từ bi mang ý cười nhưng ra tay lại vô cùng tàn nhẫn. Phạm Lam bị chấn động đến nỗi ngón tay run lên, hắn vừa giơ ngang lưỡi hái vừa niệm chú ngữ, mũi chân cách mặt đất ba thước, lòng bàn chân hiện ra ánh sáng của một trận pháp.

Địa Tạng Vương bị vây ở chính giữa, lúc này ông mới biết bản thân đã mắc bẫy!

Ban đầu Phạm Lam lưu tình tránh né nhưng thật ra là để ông tiến vào trung tâm trận pháp, ông lập tức cười lạnh một tiếng: “Thích giết chóc, dù có lòng thương xót nhưng tận trong xương vẫn thích giết chóc.”

Phạm Lam nhướng mày: “Người từ bi, dù có lương thiện nhưng vẫn có ba phần ác ý.”

Địa Tạng Vương đứng giữa mắt trận, linh lực suy yếu không còn gì. Phạm Lam giơ cao lưỡi hái chém tới, ông chưa kịp né tránh thì lồng ngực đã bị chém trúng.

Địa Tạng Vương phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ áo cà sa thuần trắng, hòa lẫn vào máu từ vết thương trên ngực, không phân biệt được nữa.

“Ngươi vốn không bị thương!” Ông lên tiếng.

Khóe miệng Phạm Lam nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Ta có bị thương, sao lại không bị thương được, lúc sắp rời đi, Tiểu Diêm Vương của ta còn thọc ta một dao mà.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Thế nhưng vết thương không nghiêm trọng, cảnh tượng trong Tam Sinh Thạch đều là ảo giác, ngay giây phút tiếng chuông Thu Hồn ở quỷ môn vừa vang lên, tất cả những gì các ngươi nhìn thấy đều là ảo giác.”

“Các ngươi đã có kế hoạch?”

“Cũng không thể nói như vậy, kế hoạch của ta vốn cũng tính luôn Tạ Miên vào, chỉ là ta không ngờ bản thân bị Tạ Miên tính kế lại, ta tương kế tựu kế nắm lấy chuông Thu Hồn, tự nhốt bản thân trong Tam Sinh Thạch.”

Phạm Lam không chút che giấu nhìn sang Tạ Miên, cười cười nói: “Tạ Miên mượn cớ tới địa phủ tìm ta tính sổ, sau đó đâm ta một dao, thật ra là trả lưỡi hái lại cho ta, còn khéo léo dùng cách thức bất ngờ nhắc nhở ta dùng máu nhuộm khắp nơi. May là ta và Tạ Miên ăn ý, nếu không là hỏng bét rồi.”

“Ta hiểu.”

Địa Tạng Vương lẩm bẩm nói, không rõ là ông hiểu cái gì.

Địa Tạng Vương chắp tay hành lễ, mỗi hạt châu ở đầu ngón tay phát ra kim quang, sau lưng cũng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bao quanh cả người ông.

Ông chưa bao giờ muốn đoạt quyền, sinh ra tâm ma cũng bởi vì nhìn thấy ác quỷ trên đời này càng lúc càng nhiều, không độ hết ác ý, do đó kích thích sinh ra tâm ma.

Nhập ma hơn mười ngàn ngày, so với chết còn giày vò đau đớn hơn, rồi lại không nỡ từ bỏ địa phủ. Bây giờ ông nhìn thấy trong lòng Phạm Lam đã có lương thiện, đương nhiên cảm thấy yên tâm rồi.

“Địa ngục không không, thề không thành Phật…” Địa Tạng Vương tự giễu cười cười, hiện tại ông đâu còn xứng với câu Phật ngữ này.

Địa Tạng Vương lập tức nhảy xuống sông Vong Xuyên.