Mộc Tử Dịch không phải là người có tính tình tốt, đối phương muốn tìm chết cậu cũng không có lí do đi cản không phải sai? Dù sao cậu đã cảnh cáo đối phương rồi, cho dù trong mấy người đó fans nam của cậu, cậu cũng đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Chỉ cần bọn họ không chạy lên tầng trên, chỉ độc ma quỷ tầng dưới không làm gì được bọn họ. hoặc đổi cách nói khác, là không làm gì được lá bùa của Mộc Tử Dịch. Cậu nghĩ, sau khi thấy được quỷ thật, mấy người đó sẽ chọn bỏ đi thôi nhỉ.
Không muốn quan tâm mấy người đó, Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh đi thẳng một đường đến tầng thượng nơi có oán khí dày đặc nhất. Cả một đường này của bọn họ, quỷ không tính là nhiều. Trong đó tầng một không quá một con, tầng hai ba con, đều không tạo thành nguy hiểm, lại còn e ngại ít quỷ lực Cố Cảnh cố ý thả ra, không dám đi đến. Nhưng càng lên cao, ma quỷ lại càng nhiều, cũng ngày càng lợi hại.
Trong một phòng nào đó ở tầng ba, Cố Cảnh cảm nhận được có sự tồn tại của mùi chết chóc, với lại cũng thấy vết máu ở tầng ba. Nhưng hai người lại không nhìn thấy xác chết, cũng không thấy mấy con ma mới mà Mạc Tiểu Thành đã nói.
Hai người chỉ có thể suy đoán, là có người hoặc quỷ đưa bọn họ lên tầng thương, nơi có oán khí dày đặc nhất. Càng có khả năng, người đứng sau ấy lúc này cũng ở đó.
Nghĩ đến điểm này, hai người đều tăng tốc, nhanh chân đi lên phía trên.
Nhưng mà, càng đi lên trên thì ma quỷ gặp được càng không sợ chết, cũng khá lợi hại. Còn có mấy con quỷ nỗ lực giở trò quỷ đả tường (*) mê hoặc bọn họ, chỉ là đều bị Cố Cảnh trực tiếp phá đi.
(*) Quỷ đả tường là hiện tượng làm cho bạn mất đi phương hướng, không tìm được đường ra.
Dựa vào Cố Cảnh, cả đường Mộc Tử Dịch không động tay động chân, cả hành trình đều được nắm tay thuận lợi đi đến tầng sáu.
Ma quỷ ở tầng này cũng không ít, trên cơ bản lại không có lí trí. Bọn chúng vừa nhìn thấy người sống, thì đều nhào lên trước, không khác gì chó săn bị đói phát điên.
Quỷ không đầu bị chặt đầu thời xưa, ma thắt cổ thè lưỡi dài ngoằng, ma con nít khóc nỉ non không ngừng, quỷ chết bất đắc kì tử tứ chi vặn vẹo bò dưới đất…
Nhìn những con quỷ chết không giống nhau này, cả quần áo cũng khác nhau, Mộc Tử Dịch nghẹn nửa ngày, mới nói ra một câu: “Đệt! bên dưới tòa nhà này trước đây chắc không phải là bãi tha ma đâu nhỉ?”
“Bãi tha ma với chỗ này cũng có chút gần nhau, bây giờ chỗ đó đã thành mảnh đất hoang rồi. Nhưng ma quỷ ở đây, sợ là trong chỗ này có không ít là từ chỗ đó bị dẫn dụ sang đây.” – Cố Cảnh nói xong, theo bản năng túm lấy con quỷ đuối nước cứ xông vào Mộc Tử Dịch, trên tay bốc lên một đám sương đen. Từ vị trí con quỷ đuối nước đó tiếp xúc với anh, bắt đầu từ từ hóa thành tro bụi, không đến một chốc đã kêu lên thảm thiết rồi triệt để biến mất.
Mộc Tử Dịch nhìn động tác lưu loát ấy của anh, chỉ cảm thấy sôi trào nhiệt huyết, hận bản thân mình cũng không thể đứng đằng trước xông pha chiến đấu. Nhưng mà Cố Cảnh luôn bảo vệ cậu chặt chẽ phía sau. Ý đã quyết, lúc không cần thiết thì không để cậu ra tay.
Nhưng dù sao Cố Cảnh còn khoác lớp da người sống, thực lực không thể nào phát huy được 100%. Cộng thêm Mộc Tử Dịch cũng không phải có thể đàng hoàng trốn phía sau anh, đi qua đi lại thì tay đang nắm lấy nhau của hai người liền buông ra rồi.
Một chưởng làm cho con quỷ không đầu đang lao đến tan xác, Cố Cảnh còn không quên nhắc nhở Mộc Tử Dịch: “Cơ thể của em còn chưa khỏi hẳn, đừng phí nhiều sức, lấy bùa đánh từ xa!”
Cây roi được biến ra trong tay Mộc Tử Dịch trong nháy mắt biến mất không dấu vết, lấy ra bùa tự mình vẽ chắn ở trước người, thỉnh thoảng dùng để chắn một ít công kích.
Chỉ là, dù sao cũng mới chỉ học mấy ngày, chưa thuần thục việc khống chế lá bùa. Sau mấy lần không kiên nhẫn nữa, trực tiếp biến ra cây đao, hùng hổ bổ vào con quỷ đang xông đến.
Cố Cảnh thấy cậu gần như là đổi thành cách đánh nhục ông, không vui mím chặt môi. Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm đám ma quỷ, bỗng nhiên anh quay người làm một kết giới vây lấy Mộc Tử Dịch, thấp giọng lên tiếng: “Đừng nhúc nhích, đợi tôi.”
Trong nháy mắt Mộc Tử Dịch yên lặng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía anh đầy sự lo lắng. Trước đó cậu nghe Dương Thành nhắc đến, lớp da người sống mà địa phủ tạo ra có cùng cảm nhận với hồn thể, nhưng chính vì bắt chước thân xác người sống quá giống, cho nên ở trong lớp da người sống không có cách nào dùng được quỷ lực vượt quá sức chịu đựng của con người. Nếu như cưỡng ép dùng quá, sẽ làm hỏng thể xác. Nghiêm trọng hơn nữa, hồn thể cũng có khả năng bị tổn thương.
Thật ra không nói Cố Cảnh, linh lực bên trong cơ thể Mộc Tử Dịch cũng không quá mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ không cần mượn vật dẫn mà có thể trực tiếp ngưng tụ ra vũ khí. Nhưng rốt cuộc vẫn bị giới hạn do thể xác, không cách nào phát huy cho tốt. Nếu giống như lần trước cưỡng ép sử dụng, vậy sẽ hao tổn mạng sống, cơ thể bị thương không nói, tình huống nghiêm trọng hơn còn có thể làm giảm tuổi thọ, thậm chí là tổn thương đến linh hồn.
Cho dù trong lòng cậu lo lắng như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, không làm vướng thêm.
Sắp xếp cho Mộc Tử Dịch cẩn thận, đột nhiên quanh thân Cố Cảnh tràn ra sương đen do quỷ lực hóa thành, cũng rất nhanh thành một vòng tròn, tán ra bốn phía. Chỉ trong giấy lát, chỉ cần quỷ chớm dính vào sương đen, gương mặt nháo nhác lộ ra đau khổ. Có con không kìm được kêu thảm thiết, có con dùng tay chân bám vào đất bò đi, hòng thoát khỏi quỷ lực hóa thành thực thể đó. Nhưng mà, có điều đều không công hết.
Không tốn quá nhiều thời gian, mấy chục con quỷ chỉ còn sót lại bốn, năm con. Số còn lại, toàn bộ đều ngã xuống đất giãy dụa đau đớn, không còn khả năng tấn công. Mà mấy con quỷ chưa từ từ bỏ ý định, lại nhân cơ hội chạy lên trên tầng.
Cố Cảnh không đuổi theo bọn chúng, trước tiên anh rút hết kết giới, sau đó kéo theo Mộc Tử Dịch tiếp tục đi lên tầng.
Mộc Tử Dịch vừa đi không quên quan tâm anh: “Dùng chiêu lớn gì hả, sẽ làm tổn thương đến cơ thể đó! Bây giờ anh thấy như thế nào? Mặt cũng trắng hết rồi, hay là tháo lớp da xuống đi?”
Cố Cảnh lắc đầu, không ngừng bước thấp giọng nói: “Tháo xuống sẽ rước đến phiền phức.”
Phiền phức? Mày Mộc Tử Dịch hơi nhíu lại, chưa từng nghe qua quỷ tháo ra lớp vỏ da người sẽ rước đến phiền phức gì. Chẳng lẽ là sợ dẫn cảnh sát đến, khiến cảnh sát hiểu nhầm tưởng là người chết rồi?
Sau đó hai người không ai nói chuyện, chuyên tâm đi lên trên.
Tòa nhà này đã được nhiều năm rồi, vì lí do thời đại, số tầng không có nhiều. Trên tầng sáu còn có tầng bảy, nhưng tầng bảy lại không có gì cả. Phía trên tầng bảy, là sân thượng. Nhưng cửa sân thượng lại bị khóa lại, không lên được.
Mộc Tử Dịch đang chuẩn bị chém ổ khóa, lại nghe thấy Cố Cảnh thấp giọng nói: “Bọn chúng đang làm trận pháp cúng tế, một lúc nữa em cẩn thận, nếu như tình huống có gì không ổn, trực tiếp chạy đi.”
“Anh thì sao?” – Vẻ mặt Mộc Tử Dịch nghiêm túc, nghe ý của Cố Cảnh, bên ngoài sân thượng nhất định có thứ rất phiền phức ở đó. Cậu chạy rồi, Cố Cảnh phải làm sao? Không phải cậu nghi ngờ khả năng của Cố Cảnh, chỉ là vừa nãy người này cũng nói rồi, anh không thể tùy tiện tháo lớp da người xuống.
Trong lúc nói chuyện, cái khóa đã hóa thành tro bụi trong tay anh. Cửa sắt, cũng theo đó mà mở ra.
Bên ngoài cửa, chỉ thấy nằm dưới đất sân thượng có bảy cái xác, cái chết đều là bị cắt cổ một phát chết toi. Bảy cái xác này nam có nữ có, theo hình thái của nhóm sao Bắc Đẩu (*) mà xếp. Bốn phía còn dùng máu tươi vẽ một trận pháp, xung quanh trận pháp lại toàn là quỷ. Mấy con quỷ đó, đủ kiểu chết khác nhau. Nhưng có một điểm giống nhau, là tất cả bọn chúng đều không có ý thức, rõ ràng là đã bị khống chế rồi.
(*) Nhóm sao Bắc Đẩu còn hay tên tiếng Trung Quốc đầy đủ Bắc Đẩu thất tinh là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc.
Mộc Tử Dịch nhớ Mạc Tiểu Thành nói tất cả bọn họ sáu người đều bị giết ở đây, nhưng chỗ này lại có bảy cái xác, có lẽ có một cái xác khác là được mang đến đây.
Cậu tìm thấy Mạc Tiểu Thành trong bảy cái xác, cùng với cô gái mặc đồ đôi giày đôi với Mạc Tiểu Thành. Nhưng đáng tiếc, bên trong xác chết không có linh hồn. Mà quỷ vây xung quanh trận pháp quá nhiều, nhất thời Mộc Tử Dịch không có cách nào phân biệt được bạn gái Mạc Tử Thành có ở trong đó hay không.
Cách trận pháp không xa, đặt cái bàn thờ, hai dáng người khoác áo đen đứng trước bàn thờ, nhìn không rõ hình dạng. Còn có bốn con quỷ đứng bên cạnh hai người đó, nhìn là biết ác quỷ có cấp bậc không thấp.
Nhìn thấy Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh đi đến, một trong hai người cười nhạt: “Đến cũng nhanh đấy.”
Giọng nói này, có hơi quen tai. Mộc Tử Dịch nghĩ một lúc, nói: “Ông là tên tà thuật sĩ mơ ước cơ thể của tôi!”
Vừa nói xong, cậu cảm thấy cái tay của cậu được Cố Cảnh nắm bỗng chặt hơn chút, khiến cậu “Ssh” một tiếng.
Mộc Tử Dịch còn chưa phản ứng lại, đã nghe thấy tên tà thuật sĩ bên kia cười lạnh nói: “Nhóc con nhà họ Mộc, cái lớp da người đó mày vẫn nên tự giữ lại dùng đi!”
Trong lúc nói, tên tà thuật sĩ kéo áo choàng đen trên người mình xuống, lộ ra cơ thể thối rữa thấy được cả xương.
Cuộc chiến lần trước, Mộc Tử Dịch chặt đứt một tay của hắn, đàn em của Cố Cảnh lại chặt đứt một chân của hắn. Nhưng lúc này, cái tay cái chân đó của hắn lại vẫn còn!
Mộc Tử Dịch nhìn cẩn thận, mới nhận ra đó đã không còn là chân tay của con người nữa! Tên tà thuật sĩ này, lại cắn nuốt ma quỷ, dùng năng lượng hóa thành tay chân để dùng. Có điều vì như vậy, cơ thể tên tà thuật sĩ mới có thể thối rữa nhanh như vậy. Không đến thời gian mười mấy ngày, đến cả trên mặt cũng đã thối rữa thấy được xương rồi, thì đừng nhắc đến trên cơ thể.
Mộc Tử Dịch ghét bỏ nhíu mày lại: “Lão già, rốt cuộc ông cũng quyết định vào địa ngục rồi hả? Muốn vào địa ngục, cũng không nhất thiết để nhiều quỷ như vậy để dẫn đường cho ông thế chứ?”
Lão già phát ra một loạt tiếng khó nghe, tiếng cười quỷ dị như ngón tay quệt vào thủy tinh: “Quỷ con… không cần phải thăm dò nữa, ta có thể trực tiếp nói cho cậu, cho dù lúc còn sống hay sau khi chết, ta cũng không vào địa phủ…”
“Nhìn thấy mấy con quỷ kia rồi chứ? Bọn chúng, rất nhanh thôi sẽ bị luyện nhập vào trong thi thể dưới đất. Mà những cỗ thi thể đó, rất nhanh sẽ thành cơ thể của ta… Đổi cách nói khác, sức mạnh của mấy con quỷ đó, cuối cùng đều biến thành của ta hết!”
Cố Cảnh đột nhiên nói: “Đây là ông đang luyện cương thi.”
“Cũng có thể nói như vậy, nhưng tao càng thích các người gọi đó là, người bất tử!” – Lão già cười u ám nói: “Nhóc con, mày cũng coi như là nhân tài, lại có quyền hạn huy động âm binh. Nhưng quyền cũng chỉ đến thế mà thôi! Tao nói cho mày biết, hôm nay trừ khi Diêm Vương đích thân đến, nếu không đừng ai hòng cản được tao!”
“Sao ông biết hắn sẽ không đến.” – Bỗng Mộc Tử Dịch nói.
Lão già cười tà ác: “Mọi người đều biết, Diêm Vương không phải dễ dàng mà hiện thế. Một khi hiện thế, chắc chắn sẽ dẫn đến hiện tượng lạ ở một phương, chúng quỷ hành động khác lạ. Vả lại, cho dù bây giờ hắn có đến, cũng định sẵn là không kịp nữa rồi.”
“Huyền Đạo, ra tay đi.” – Người đứng bên cạnh lão già, cả quá trình chưa từng lộ mặt bỗng lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Đừng để bọn chúng có thời gian liên lạc với địa phủ.”
Mộc Tử Dịch có chút tiếc nuối nói: “Xem ra là bị phát hiện rồi.”
Đối phương đang kéo dài thời gian, Mộc Tử Dịch cũng dưới ám chỉ của Cố Cảnh mà nói chuyện với đối phương, để cho Cố Cảnh có cơ hội liên lạc với địa phủ. Đáng tiếc, bị phát hiện rồi.
Lúc này lão già mới hiểu ra, lão là chuẩn thông minh quá bị thông minh hại mà! Ánh mắt lão âm ngoan nhìn hai người họ, tay quỷ chỉ một cái, bốn con lệ quỷ đứng bên cạnh được lão dày công dạy dỗ trong nháy mắt nhào lên phía trước.
Cố Cảnh lại cười nhẹ: “Muộn rồi.” – Nói xong, anh từ từ thu lại bàn tay để ở sau lưng. Bỗng lòng bàn tay hiện ra cây kiếm tản ra khí lạnh âm u, vung về phía một con lệ quỷ đang nhào tới.
Mấy con lệ quỷ này, là bị tên tà thuật sĩ đó tính toán lợi dụng, chết thảm mà còn bị luyện bằng máu của âm nữ, sớm đã mất đi tính người. Quỷ lực đều rất lợi hại, vì trong quá trình hình thành đã từng cắn nuốt những con quỷ xung quanh, hoặc đã từng hại chết người. Vì vậy, quỷ lực của mấy con quỷ rất mạnh mẽ, là tên tà thuật sĩ tốn hết tâm tư chế tạo ra con rối kiêm vũ khí, chỉ biết nghe lệnh cắn nuốt hoặc tàn sát.
Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh đã từng ở trong tiểu khu thành phố C lấy đi mẹ của của Đình Tử, nếu như không được hai người họ ngăn cản, sợ là lúc này cũng đã trở thành một trong những con lệ quỷ này.
Kiếm của Cố Cảnh nhìn không tầm thường, lực sát thương cũng thật sự không tệ. Chỉ là do anh chịu sự hạn chế của lớp vỏ da người quá lớn, mà lệ quỷ đó lại biết né tránh, còn có đồng bọn phối hợp với nhau. Một kiếm của Cố Cảnh chém ra, cũng chỉ là chém đứt một tay của lệ quỷ, khiến cái tay đó tan biến.
Nhưng dù sao lệ quỷ có bốn con, lại không biết đau, không sợ tán hồn, phối hợp ăn ý. Cố Cảnh lại cố chấp phải bảo vệ Mộc Tử Dịch ở sau lưng, nên chỉ có thể một thân một mình đối phó với bốn con lệ quỷ.
Thấy Cố Cảnh trong nhất thời không bị thiệt, Mộc Tử Dịch liền đem sự chú ý lên người lão già và tên mặc áo choàng đen trước bàn thờ. Lại thấy lão già và tên mặc áo choàng đen cùng cầm trong tay lá bùa không biết lai lịch, trong miệng lẩm bẩm.
Chợt trong tay Mộc Tử Dịch hiện ra cây roi, từ bên cạnh quất ra một roi.
Lão già được gọi là Huyền Đạo đại khái cũng không nghĩ đến một mình Cố Cảnh có thể chống chọi với bốn con lệ quỷ kia. Đối mặt với công kích bất ngờ của Mộc Tử Dịch, lão giã theo bản năng cầm lấy một thứ trên bàn để chắn lại roi da.
Lão ta cầm lên, chặn thì chặn được rồi, nhưng không nghĩ đến vì thế mà gây họa – chỉ thấy thứ hắn cầm trong tay, là một người gỗ nhỏ, trên người người gỗ còn dán lá bùa. Chỉ là vào lúc này, lá bùa đó đã hy sinh dưới cây roi da của Mộc Tử Dịch.
Cùng lúc đó, một cái xác trên nền xi măng ở sân thượng bỗng bật lên, mở trừng đôi mắt chỉ có tròng trắng, âm khí quanh thân rất mạnh.
“Đồ ngu!” – Người khoác áo choàng đen tức giận, lấy người gỗ lại, một tay đẩy lão già ra. Hắn để người gỗ về lại chỗ cũ, dán lại một lá bùa mới lên. Nhưng cái xác trên đất ở sân thượng vẫn đứng yên như cũ, không có thêm một hành động nào, nhưng cũng không nằm lại. Cùng lúc đó, quỷ vật tụ tập xung quanh trận pháp nhao nhao dao động, mơ hồ có ý muốn thoát khỏi chỗ đó.
Mộc Tử Dịch nhìn chăm chú, mới phát hiện thì ra bên bàn không chỉ bày một người gỗ nhỏ, mà còn bảy cái khác. Chỉ riêng việc sắp xếp vị trí, cũng có nhiều ý tứ, tương ứng với bảy cái xác được xếp theo hình nhóm sao Bắc Đẩu trên mặt đất.
Cậu nhếch môi hơi cười một cái, nhìn người gỗ nhỏ mà tên mặc áo choàng đen khẩn trương như vậy, dứt khoát vung roi về hướng đó quất. Mặc dù là không biết có tác dụng gì không, nhưng cậu tin chắc, làm hỏng mấy thứ đó, tình hình chắc chắn sẽ không tệ hơn bây giờ nữa!
Nghĩ đến điểm này, động tác trên tay cậu càng thêm tàn nhẫn vài phần. Mà Cố Cảnh thấy Mộc Tử Dịch ra tay về hướng đó, không khỏi vội vàng thêm mấy phần, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh hơn. Chỉ là, sức mạnh của anh càng dùng nhiều, thì thể xác càng thấy khó chịu.
Người mặc áo choàng đen sợ Mộc Tử Dịch thật sự sẽ phá hủy người gỗ làm hỏng tâm sức của hắn, lòng độc ác trực tiếp đẩy lão già bên cạnh mình ra, còn rất là chính nghĩa hào hùng nói: “Ông tạm chống đỡ trước đã, bản đạo sẽ đẩy nhanh tốc độ, khiến cho ông sớm chút được đổi thành cơ thể bất tử!”
Một câu nói đơn giản, lại khiến lão già đó cam tâm tình nguyện chắn ở phía trước, dùng tay chân gắng gượng chịu mấy roi hung ác của Mộc Tử Dịch, thảm thiết kêu không ngừng cũng không chịu lùi lại.
Sức khỏe của Mộc Tử Dịch không đủ, không đến vài cái đã thở hổn hển. Lão già cũng không tốt hơn bao nhiêu, đang quỳ một chân xuống đất, hít khí lạnh.
Thấy lão già tạm thời không có lực tấn công, Mộc Tử Dịch quay đầu nhìn Cố Cảnh, không nghĩ đến lại thấy trên tay và mặt của anh đã có thêm hai vết thương bị móng tay cào rách.
Mộc Tử Dịch ngay lập tức giận đến thở dốc gào lên với anh: “Anh đang làm gì vậy, cởi lớp da xuống đi đồ ngốc!”
Thấy Cố Cảnh vì lời của cậu mà dừng động tác lại, mắt thấy sẽ bị móng tay dài ngoằng của một con lệ quỷ trong số đó bắt được. Trong nháy mắt, Mộc Tử Dịch dùng hết sức quất roi ra, kéo lấy tay con quỷ đó.
Lúc này lại dẫn lấy sự chú ý của con lệ quỷ, chỉ thấy con lệ quỷ đó ngay lập tức buông tha cho Cố Cảnh, xông đến tấn công Mộc Tử Dịch. Cố Cảnh muốn đuổi theo, lại bị ba con lệ quỷ khác vây lấy.
Mà cùng lúc này, động tác trên tay người mặc áo choàng đen càng nhanh hơn, bỗng rút ra một con dao nhỏ, rạch một vết trên cổ tay mình. Máu tươi vung đầy người mấy người gỗ nhỏ đó, thấm người lá bùa trên người người gỗ.
Máu trên lá bùa ngay lập tức bị người gỗ hút vào, sáu cái xác khác trên mặt đất lúc này cũng nhao nhao đứng dậy. Quỷ vật vây xung quanh trận pháp càng rục rịch muốn hành động, như không muốn chờ đợi xông vào giữa trận pháp.
Lúc này bỗng người mặc áo choàng đen quát lên: “Đi!”
Vừa dứt lời, thì thấy quỷ vật quanh trận pháp dồn dập như điên chạy về phía bảy cái xác, chen lấn cướp đoạt thi thể.
Người mặc áo choàng đen kéo áo choàng đen trên người xuống, để lộ một đầu tóc bạc, cùng với gương mặt trẻ tuổi. Lúc này trên người mặt nghiêm túc của người đó nhiều thêm một tia điên cuồng, chăm chú nhìn mấy cái xác ấy.
“Nhanh thôi… nhanh thôi!”
Cố Cảnh hất con lệ quỷ đang nhào lên cắn ra, nhìn về phía Mộc Tử Dịch, lại thấy cậu đang kéo lê cơ thể chưa khỏi hẳn khó khăn chiến đấu với con lệ quỷ. Lại nhìn sang bên khác, mấy con quỷ vật đang tranh đoạt xác chết cũng không hề cắn nuốt lẫn nhau.
Anh cắn răng, liếc bầu trời đã tụ mây đen từ lúc nào không hay. Những đám mây không may mắn đó, đã che mất mặt trăng một cách chặt chẽ.
Trong lòng tàn nhẫn, anh giơ tay vỗ vào ngực mình. Sau chốc lát, cơ thể anh ngã xuống đất. Mà tại chỗ ấy, lại có một bóng người đứng ở đó.
Dường như trong giây phút bóng người đó xuất hiện, tất cả quỷ vật như bị ấn nút tạm dừng, bao gồm cả bốn con lệ quỷ của lão già cũng dừng lại hết toàn bộ. Đồng thời, một luồng gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến, mang theo lạnh lẽo âm u, làm cho buối tối mùa hè mà như trời mùa đông tháng chạp.
Ngay sau đó, toàn bộ những con quỷ vật đang tranh nhau xác chết kêu rít, giống như quỷ khóc, âm thanh cực kì khủng bố chói tai.
Chỗ này quỷ gào thét xong, ở xa lại vọng đến một loạt tiếng quỷ gầm rú, giống như quỷ ở phía xa cảm ứng được chỗ này, sinh ra cộng hưởng, vạn quỷ oán khóc.
Chỉ thấy dưới chân bóng người kia dậm nhẹ một cái, quỷ lực như triền sóng, lấy dưới chân làm trung tâm vòng tròn tản ra bốn phía. Không đến một chốc, lũ quỷ như bị ai bóp cổ, rối rít ngậm miệng.
Lúc này Mộc Tử Dịch mới có thể thở phào một cái. Cậu bịt lỗ tai thở hổn hển nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh cơ thể Cố Cảnh ngã xuống đất, một người thân hình như ngọc, quần áo cổ xưa màu đen thêu hoa văn tối đứng đó.
Người đó đưa lưng về phía cậu, dáng người cao lớn, tóc dài đến eo dùng phát quan điêu khắc hình rồng bằng ngọc đen cột lên, chỉ bóng lưng thôi đã thấy cực kì đẹp trai gọn gàng.
Gương mặt vẫn là gương mặt của Cố Cảnh, nhưng lại mơ hồ có chút không giống. Làn da không nhẵn nhụi mềm mại như da người sống, nhưng cũng không đến nỗi quá kém, ngược lại càng thấy man hơn nhiều. Mắt lại càng hẹp dài hơn chút, trong đôi mắt đen âm trầm mang theo ít tia sáng, giống như ánh sao nhỏ mang theo lạnh lẽo.
Gương mặt vẫn góc cạnh gọn gàng như trước, độ cong khóe môi lạnh lùng cứng rắn giống như người này vốn dĩ không biết cười. Phong thái quanh thân hơn người, giống như băng lạnh vạn năm không tan, đứng gần đó có thêm sự xơ xác tiêu điều.
Đó là… Cố Cảnh?
Mộc Tử Dịch nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có chút rụt rè, có chút lạ lẫm. Sau đó lại thấy hơi hưng phấn trong lòng, thêm một ít cảm giác hư ảo.
Cậu âm thầm nghĩ ngợi – Anh chàng đẹp trai lạnh lùng như vậy, thật sự là vợ cậu?!
Anh đẹp trai lạnh lùng như thế, vậy mà lại là vợ nhỏ cậu chinh phục được?!
Hồn thể của vợ cậu sao lại còn đẹp trai hơn cả lớp vỏ da người, lại càng thú vị vậy chứ!