Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 9: Quán bar Thâm Uyên

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một người trẻ tuổi bị nện một đấm từ đằng sau đè ngã trên quầy bar, từ góc độ này nhìn qua, Jamie cho rằng thanh niên kia là nam nhân đẹp trai nhất từ trước đến nay cậu từng thấy, đôi mắt màu hoa xạ cúc lam, mái tóc nâu nhạt gần giống như màu bạc bị người túm trong tay, xúc cảm kia nhất định rất tuyệt, Jamie khi đó nghĩ vậy, nam nhân trong quán bar bị quấy rối là chuyện bình thường, hắn có thể lông tóc vô thương ra khỏi đây mới là chuyện lạ.

Quán bar này giống như tên của nó, quả thật là một cái vực sâu không đáy.

_____

Lúc Allen bước vào quán bar này mọi con mắt đều đổ dồn lên người hắn.

Hắn cho rằng bản thân có thể dung nhập mọi hoàn cảnh, nhưng đây là lần đầu bị nhiều người như vậy chòng chọc dán mắt vào mình.

Với hắn mà nói, bởi vì yêu cầu công việc khiến hắn thay đổi vai diễn dễ như trở bàn tay, do vậy hoàn cảnh không thể trở thành chướng ngại với hắn, để hoàn thành công việc, hắn thường xuyên làm việc ở những nơi khác nhau, từ sàn nhà cửa hàng tiện lợi đến văn phòng trong công ty lớn, tay chân trong khu đèn đỏ hay người thu tiền trong sòng bài, khiến kinh nghiệm hắn càng phong phú hơn nữa không có gì là không biết.

Đúng rồi, hắn còn sắm vai nam kỹ một lần.

Vừa nghĩ đến chuyện đó hắn liền cảm thấy rất khoái trá, bởi vì trước nay chưa từng thể nghiệm qua, hắn đang cố gắng làm việc đồng thời hưởng thụ mỗi một quá trình kỳ diệu công việc mang lại.

Trên thế giới này có rất nhiều kẻ thích sưu tầm, mà Allen Scott sưu tầm chính là kinh nghiệm, điều này rõ ràng mang lại lợi ích không nhỏ cho hắn.

Tình hình trong quán bar Thâm Uyên rất đặc biệt, vì hắn chỉ có một mình, cho nên thu hút không ít ánh nhìn.

Tại một nơi tụ tập phần lớn những người tương đối thân quen nhau, bỗng nhiên xuất hiện gương mắt mới lạ thường nhận lấy ánh mắt chăm chú của mọi người. Đặc biệt trong một quán bar đồng tính, bản thân Allen cũng rất cuốn hút hơn nữa chỉ có một mình.

Hắn quan sát xung quanh, bộ dạng không quen thuộc nơi này, vì vậy thoáng cái đã có rất nhiều người “nhiệt tình” lại gần bắt chuyện, trong đó còn có một gã trên hai cánh tay đều xăm hình rắn ý đồ thò tay vào trong áo T-shirt sờ mó thắt lưng kia.

Allen chộp tay gã nói: “Anh muốn làm gì?”

“Anh nghĩ em hẳn biết anh đang làm gì chứ.”

“Đúng vậy, tôi biết.”

Allen mỉm cười nói: “Anh đang quấy rối tình dục tôi.”

Gã đàn ông kia nhất thời ngạc nhiên sau đó ha ha cười lớn: “Thú vị lắm, quấy rối tình dục, quả là từ hay, em có thể cho anh biết viết như thế nào không?”

Mọi người xung quanh cũng cười theo, nhưng Allen không quan tâm, hắn nắm tay gã con ngươi màu lam nhìn thẳng vào mắt gã. Hắn nói: “Tôi rất sẵn lòng góp chút sức cho một kẻ dâm loạn lại mù chữ.”

Allen cầm bút trên quầy bar viết dòng chữ “sexual harassment” lên khăn giấy màu trắng, sau đó giơ chiếc khăn giấy này trước mặt gã đàn ông kia nói: “Có cần tôi dạy anh làm thế nào để viết chữ ‘dâm loạn’ không?”

Gã kia giật phăng khăn giấy vò thành cục ném qua một bên, lớn tiếng mắng một câu: “FUCK!”

Allen mỉm cười xoay người nói: “Rất tốt, xem chừng đó là từ đơn duy nhất anh có thể viết được.”

Đưa tờ tiền giấy cho bartender nói: “Vodka và Rum, thêm nhiều đá.”

“Người mới?” Bartender nhìn hắn: “Anh vừa tới đã gây rắc rối, không ổn chút nào, tên kia —— “

Bartender dùng mắt chỉ chỉ gã đàn ông vừa bỏ đi kia: “Bill Martin là một gã khó chơi.”

“Gã có đi học không?”

“Ai biết.”

“Nhưng tôi khẳng định gã chưa học luật.”

Bartender đẩy ly Vodka Lime thêm đá đến trước mặt hắn, sau đó hỏi: “Anh từng học luật?”

“Đương nhiên, không ai hiểu luật pháp hơn tôi.”

“Anh là luật sư?”

“Không phải?”

“Vậy là thẩm phán? Bồi thẩm viên? Cảnh sát?”

Allen mỉm cười: “Tôi đoán anh trước kia là vệ sĩ cộng hòa, bọn họ chính là bức cung tù binh như vậy.”

Hắn đột nhiên thấp giọng nói: “Anh biết chuyện của anh em Robin không?”

“Anh em sinh đôi kia?”

“Nghe nói bọn họ trộm tiền của lão già Howard rồi bỏ chạy, bây giờ mafia toàn thành phố đều đang truy lùng hai người bọn họ.”

“Anh nghe chuyện này ở đâu?”

“Khắp nơi.”

Bartender ngẩng đầu nhìn Allen, vừa lau cốc vừa đong đưa tầm mắt mình: “Nghe này, tôi không quan tâm anh là ai, cũng không quan tâm anh muốn đến chỗ tôi nghe ngóng tin tức gì, bây giờ tốt nhất lập tức rời khỏi đây, bằng không anh sẽ gặp phiền phức đấy.”

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi, anh chẳng lẽ không trò chuyện với khách sao?”

“Phiền phức của anh không phải đến từ tôi, mà là người sau lưng anh.”

Allen vừa quay đầu, chỉ thấy một đám người đứng sau lưng hắn, sau ót lập tức trúng một cú. Hắn gục xuống bàn quầy bar, những người bắt hắn ngăn cản tầm mắt của mọi người, trong quán bar rất ồn áo, cho nên ít ai chú ý tới.

Gã ban nãy có ý đồ quấy rối hắn dùng tay ấn đầu Allen, hung hăng nói vào tai hắn: “Bây giờ để ta dạy ngươi thế nào gọi là quấy rối tình dục.”

Gã luồn tay vào trong đũng quần Allen dụng lực vuốt ve phân thân hắn, Allen khó chịu giãy dụa, nhưng bên cạnh còn những tên khác giúp gã đè hắn xuống. Bill hăng say chà xát phân thân hắn, đằng sau có người nói: “Chỗ này không được, Bill, nhiều người quá, nếu mày muốn đùa, chúng ta mang hắn đến nơi khác.”

“Câm miệng, tao biết nên làm gì, không cần mày dạy, mang hắn ra xe.”

Ước chừng có hơn hai tên nữa đi cùng gã, Bill là một đại ca.

Bọn chúng từ hai bên xốc Allen dậy, trong đó có tên dùng dao dí vào lưng hắn rời khỏi quầy bar, Bill Martin đe dọa bartender: “Cấm báo cảnh sát, cũng đừng nhiều chuyện, trừ phi ngươi không muốn làm ở đây nữa.”

Không ai quan tâm một người bị một đám đàn ông nhìn qua có vẻ hung hăng dẫn đi, trong quán bar sẽ luôn xảy ra vài chuyện bạo lực, người nhìn thấy chỉ cảm thấy Allen sẽ có một buổi tối xúi quẩy, thế nhưng trong mắt người khác, đây nhưng là chuyện vô cùng quan trọng.

Jamie Gene uống rượu một mình trong Thâm Uyên, hình tượng của cậu thay đổi rất thành công, gần như không ai nhận ra cậu chính là tay ghita Hippi mặt đầy râu kia, người muốn chơi với cậu cũng rất nhiều, nhưng trong đây không có gã đàn ông có hình xăm đó.

Jamie bắt buộc bản thân phải ghi nhớ tử trạng của Terry, cho đến khi tìm được hung thủ.

Ngay khi cậu cảm thấy hôm nay không thể gặp được thêm người nào, đang chuẩn bị bỏ đi, gần quầy bar dấy lên chút rối loạn nhỏ.

Một người trẻ tuổi bị nện một đấm từ đằng sau đè ngã trên quầy bar, từ góc độ này nhìn qua, Jamie cho rằng thanh niên kia là nam nhân đẹp trai nhất từ trước đến nay cậu từng thấy, đôi mắt màu hoa xạ cúc lam (*), mái tóc nâu nhạt gần giống như màu bạc bị người túm trong tay, xúc cảm kia nhất định rất tuyệt, Jamie khi đó nghĩ vậy, nam nhân trong quán bar bị quấy rối là chuyện bình thường, hắn có thể lông tóc vô thương ra khỏi đây mới là chuyện lạ.

Quán bar này giống như tên của nó, quả thật là một cái vực sâu không đáy.

Đám người kia rõ ràng không phải đang làm chuyện tốt lành gì, sau khi bọn chúng mang thanh niên kia đi, lúc Bill uy hiếp bartender Jamie lần đầu nhìn rõ người này, tuy rằng cậu thường xuyên làm ở Thâm Uyên, nhưng không quan tâm mấy người đến quán bar rốt cuộc là loại người gì.

Từ sau khi Terry gặp chuyện không may, Jamie bắt đầu cẩn thận quan sát quán bar này, ánh sáng Thâm Uyên tuy mờ ảo, nhưng Jamie trong nháy mắt nhìn thấy hình xăm trên cánh tay Bill.

Dù không thể khẳng định có phải cùng một người khi trước đã thấy không, nhưng Bill có hình xăm, hơn nữa gã còn mang một thanh niên đi. Hai điểm này kết hợp với nhau cũng đủ để Jamie cảm thấy khả nghi, cậu lập tức đi theo.

Ngay lúc cậu đứng dậy, một nam nhân khác cũng từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, đi theo sau lưng Jamie không để cậu phát hiện, nối gót rời khỏi quán bar.

Đám thủ hạ của Bill thô bạo nhét Allen vào trong xe, bọn chúng tẩn mấy đấm vào bụng Allen khiến hắn không thể cựa quậy, tiếp đó rất dễ dàng đẩy hắn vào dãy ghế sau.

“Được rồi.” Bill vuốt mái tóc bởi vì khẩn trương mà có phần tán loạn một chút nhìn Allen qua kính chiếu hậu: “Bây giờ phải đàng hoàng dạy dỗ anh bạn mới của chúng ta lễ nghi cư xử nơi công cộng.”

“Ngươi rõ ràng không có giấy phép giảng dạy, hơn nữa về mặt này biểu hiện còn không bằng người vô văn hóa…”

Allen còn chưa nói xong, đồng bọn của Bill đè ngã hắn xuống dưới ghế, một tên kéo cao hai tay hắn giẫm dưới chân, rất mau lẹ dùng dao đè lên cổ họng khiến hắn không cách nào vùng vẫy.

Một tên khác ra tay vén cao áo T-shirt của hắn đến nách, tay bắt đầu sờ loạn từ ngực đến thắt lưng, tiếp đó cởi quần Allen.

Nương theo tiếng động cơ, hai gã đàn ông trên ghế sau phát ra tiếng the thé giống như sắp bắt đầu một trận cuồng hoan. Bill nổ máy, gã rất thích thú thông qua hành động của đồng bọn suy đoán phản ứng của Allen.

Ghế sau rung động rất dữ dội, đồng bọn của Bill sợ xe xốc nảy bất cẩn làm bị thương Allen, cho nên đổi dao dùng tay bóp cổ hắn, bọn chúng chỉ muốn tìm chút vui vẻ hơn nữa tiện thể giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày này một chút, chứ không muốn giết người.

Allen dùng chân đá một gã đang cởi quần hắn, vị trí ghế sau không rộng, tên đáng thương kia rất may mắn bị hắn đá trúng hạ thân. (may mắn đến muốn khóc luôn =))))))

“Á!” Gã phát ra tiếng kêu quái đản, cuộn cong cả người miệng phun ra câu chửi bậy: “Bitch!!”

“Ha ha ha!” Bill đang điều khiển xe tuôn tràng cười lớn: “Xem ra mày không chế ngự được con sư tử con của chúng ta rồi.”

Chế giễu không hề kiêng nể rõ ràng khiến gã kia thẹn quá hóa giận, vươn tay tát Allen một bạt tai, gần như dồn trọng lực toàn thân dùng dầu gối đè lên chân hắn, hai tay túm quần jean Allen kéo mạnh xuống, chỗ khóa kéo phát ra âm thanh kéo hư, gã kia ngay cả quần lót của hắn cũng kéo xuống.

“Cảnh tượng bên dưới thế nào?”

Bill vừa lái xe vừa quan tâm tình hình phía sau, không nghe thấy Allen giống như kêu gào thảm thiết khiến hắn có chút không tận hứng.

“Rất tuyệt vời, tao nóng lòng muốn xem quang cảnh phía sau của hắn.”

“Ồ không, James, mày phải để dành cho tao một chút đất hoang chứ.”

Ba gã đồng thời phát ra tiếng cười tục tĩu, gã tên gọi James trêu đùa phân thân mềm rũ của Allen, cúi đầu dùng lưỡi liếm, muốn xem thử thế này Allen còn có thể giả bộ thanh cao không rên một tiếng nữa không, nhưng ngay lúc ánh mắt hắn rơi trên bắp đùi Allen, chợt hoàn toàn sửng sốt.

“… Hắc Bill, tao nghĩ chúng ta không thể đụng vào hắn.”

“Tại sao? Trên người hắn có thuốc nổ?”

“Mày nhìn trên đùi hắn đi.”

“Mẹ nó, mày không thấy tao đang lái xe sao? Có gì ở đó.”

“Một hình xăm… một con rắn hai đầu…”

“Kétt ——” một tiếng, Bill đạp thắng xe.

Phút chốc trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Lặp lại, James, trên đùi hắn có gì?”

“Một con rắn hai đầu, Bill, hắn là người của ngài Howard, chúng ta không thể đụng vào hắn, trừ phi mày chán sống.”

Im lặng một hồi, Bill Martin ra sức đập mạnh vào vô lăng: “Chết tiệt, sao mày không nói sớm?”

“Mày đang trách tao?” James lớn tiếng quát: “Là mày nhìn trúng hắn, chúng ta làm gì bây giờ?”

Gã đang bóp cổ Allen cũng bắt đầu hoảng sợ, buông tay đợi chủ ý của Bill.

“Bây giờ để hắn mặc lại quần áo, tao phải đưa hắn trở về.” Bill gào to nói: “Đừng đè lên người hắn nữa đồ đầu heo, nếu hắn bị chút thương tích thì mày phải lột xuống một lớp da đấy.”

Hai gã ngồi ghế sau giống như bị lửa dí tới mông, đầu James còn đụng vào đỉnh xe.

“Thử nghe ý kiến của ta thế nào?”

Allen kéo áo T-shirt xuống cũng kéo quần lên, nhưng khóa kéo đã bị hư, nơi đó rộng mở để lộ rãnh bụng, tay trái gác lên sau lưng ghế.

“Các ngươi đưa ta tới chỗ Robert và Reuben.”

“Anh em Robin?” Bill giật mình hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Có thể đừng hỏi nhiều vậy không?”

Allen mỉm cười cười, hắn nói: “Ngươi chỉ cần đưa ta tới, sau đó nói cho lão đại mới của bọn chúng, nói các ngươi mang sủng vật của Howard tới, sau đó —— các ngươi có thể tiếp tục đi tìm niềm vui, sẽ không còn phiền phức gì nữa, ta đảm bảo.”

______

(*) Hoa xạ cúc lam thuộc họ Cúc, có tên khoa học là Centaurea cyanus, ngoài tên cornflower, nó còn được gọi là Bachelors button, Bluebottle, Boutonniere flower, Hurtsickle, Cyani flower. Loài hoa này hay mọc hoang dại trong các ruộng ngô, lúa,… có lẽ vì thế trong tiếng Anh, nó được gọi bằng cái tên dân dã là cornflower.

Xạ cúc lam là loài hoa rất được JFK (John F Kennedy yêu thích), là quốc hoa của Estonia từ năm 1968, và là biểu tượng của nhiều đảng phái, tổ chức chính trị khác.