Tống Ý Thiên tay cầm đôi đũa bạch ngọc, tuỳ ý lật qua lật lại những miếng thức ăn đang dần nguội ngắt trên bàn điểm tâm. Cũng phải, trong tâm không tịnh sao có thể thoải mái ăn ngon. Nàng khẽ buông đũa xuống, đưa mắt nhìn phía cửa noãn các, không kìm được thở dài một hơi. Linh Lung thấy vậy cũng không tiện nói gì, chỉ lẳng lặng cùng nàng chờ đợi.
Quá thời gian một chung trà, tấm màn trúc ngoài cửa được vén lên, Tiểu Liên Tử sắc mặt khó coi đưa một cung nữ nhỏ tuổi bước vào, theo sau là Tâm Liên với một bao vải cầm trên tay. Ánh nắng mặt trời tuy còn sớm nhưng đã phần nào gay gắt, khiến trong lòng Tống Ý Thiên mệt mỏi không thôi. Tiểu cung nữ tới trước mặt nàng, không cần phải nhắc nhở đã lập tức quỳ xuống, run rẩy thưa: "Tội tỳ diện kiến tiểu chủ"
Tống Ý Thiên không đành lòng nhìn nàng ta quỳ mọp dưới nền đất, hướng mắt về phía Tiểu Liên Tử và Tâm Liên nhàn nhạt nói: "Xác định là nàng sao?". Tiểu Liên Tử thận trọng gật đầu: "Hồi tiểu chủ, đúng như tiểu chủ căn dặn, nô tài đã lục soát toàn bộ chỗ ở của các cung nhân, tìm thấy y phục của nàng ta chính là có dấu vết đó. Hơn nữa trong phòng nàng lại có cả một khối ngọc phỉ thuý quý giá, có lẽ không sai đâu".
Tâm Liên liếc tiểu cung nữ đang run rẩy dưới sàn, lạnh giọng lên tiếng: "Chính là nàng ta khi đó tới thượng lâm uyển hái cẩm tú cầu, trên y phục vẫn còn dính loại đất sét Lương Việt đó, lại bị đầy gai hoa bám vào. Y phục của cung nữ tam phẩm như nàng ta chỉ có hai bộ, chuyện mới xảy ra từ hai ngày trước nên chưa kịp đem tới khố phòng đi giặt, mới để lại dấu vết như vậy. Còn nữa, khối phỉ thuý kia tuy không lớn nhưng chất ngọc lại vô cùng trong, một tiện tỳ sao lại có thứ đồ quý giá đến vậy chứ? Ngọc Xuyến, ngươi còn dám không nhận tội sao!" Tâm Liên khịt mũi thảy cả bao đồ trong tay xuống dưới trước mặt Ngọc Xuyến, va cả vào đầu nàng khiến chiếc bao tung ra, để lộ một bộ y phục cung nữ đã lấm lem đất bụi cùng một miếng ngọc bội trong xanh như nước hồ mùa thu. Ngọc Hương không nói gì, cũng không biện hộ, chỉ khóc nấc lên, dập đầu binh binh xuống mặt đất.
Tống Ý Thiên vội phất tay, lập tức Tiểu Liên Tử liền kéo nàng ta đứng dậy. Ngọc Xuyến ngước ánh mắt sợ hãi ngập nước lên nhìn nàng, hai hàng lệ nóng đổ dài xuống khiến khuôn mặt nàng ta đỏ bừng, càng khiến cho người ta có thêm ấn tượng về nét thanh tú, trong trẻo hồn nhiên.
Ngọc Xuyến, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu nữ mới mười bốn mười lăm tuổi.
Nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng Tống Ý Thiên chỉ có thể thở dài: "Xuyến Nhi, là ngươi thật sao?". Ngọc Xuyến cụp mi mắt, cắn chặt vành môi nức nở: "Là nô tỳ... Là nô tỳ đã mang hoa cẩm tú cầu từ thượng lâm uyển về giấu ở phiến đá đó, là nô tỳ đã bán đứng tiểu chủ. Nô tỳ sai rồi, tội đáng chết, thỉnh tiểu chủ tuỳ cơ xử trí! Được hầu hạ tiểu chủ là phúc của nô tỳ, nô tỳ nguyện chết để đền tội với tiểu chủ, với Khâm Nhân cung". Tâm Liên không giữ được bình tĩnh, lập tức tiến tới trước mặt Ngọc Xuyến lớn tiếng quát: "Ngươi còn dám nói có phúc được hầu hạ tiểu chủ sao? Tiểu chủ đối với ngươi không bạc, cớ sao tiện tỳ nhà ngươi lại có thể đang tâm hãm hại, đẩy tiểu chủ vào đường chết như thế chứ. Hôm nay ta quyết không tha cho ngươi!" Cánh tay của Tâm Liên vụt lên thật mạnh, chỉ tích tắc nữa sẽ giáng một cái tát thô bạo lên gương mặt của Ngọc Xuyến đang tái xanh vì hoảng loạn.
"Dừng tay!" Tống Ý Thiên lạnh lùng gằn giọng, khiến không gian nhất thời dường như đông cứng. Nàng trước nay luôn điềm nhiên nhã nhặn, đối xử hiền hoà, chưa từng nổi nóng với hạ nhân. Giờ đây thấy nàng thật sự tức giận, tất cả đám người trong Tuý Liên đường đều đồng loạt quỳ xuống thưa: "Xin tiểu chủ bớt giận".
Tống Ý Thiên hít một hơi lạnh rồi mở miệng: "Tâm Liên, ngươi quá lỗ mãng rồi". Ngọc Xuyến quỳ ở dưới ngước nhìn lên, lắc đầu nói: "Tâm Liên tỷ đánh nô tỳ là đúng lắm. Nô tỳ tội đáng muôn chết, xin tiểu chủ tuỳ cơ xử trí". Tống Ý Thiên trầm mặc giây lát, rồi nhìn thẳng vào đáy mắt tiểu cung nữ nhỏ bé quỳ dưới chân: "Đề Khắc Trường Như và Nghi Cầm uy hiếp ngươi như thế nào?" Ngọc Xuyến chần chừ một lát rồi đáp: "Nô tỳ... Nô tỳ không bị..."
"Ngọc Xuyến, ngươi có tin ta không?"
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng, một tia sáng loé lên trong mắt Ngọc Xuyến. Nàng ta chậm rãi đứng lên, lại quỳ xuống dập đầu hành đại lễ, rốt cuộc nói: "Hồi tiểu chủ, nô tỳ vốn có một ca ca tên Cần Hối, chính là thái giám đã làm chứng chống lại tiểu chủ ngày hôm qua ở Thanh Vân điện. Trước đây huynh ấy làm việc ở Nhã Nhạc hiên của Mộ thường tại, sau lại được thuyên chuyển tới Vi Đàn cung của Nghi tần và Đề Khắc quý nhân. Vốn nô tỳ cũng không cho là có gì quan trọng thì đột nhiên ba ngày trước, ca ca nô tỳ nói cần gặp nô tỳ, rốt cuộc dẫn tới gặp Đề Khắc quý nhân. Nô tỳ biết huynh ấy làm theo lệnh của Đề Khắc quý nhân bỏ cẩm tú cầu vào thuốc hạ độc Mộ thường tại, bây giờ hoàng thượng tiến hành lục soát, nếu không có một tấm bia đỡ thì chắc chắn sẽ bị tra ra..." Tiểu Liên Tử bên cạnh không kìm được lạnh lùng: "Vậy nên ngươi bèn nghe theo hai kẻ đó, lấy tiểu chủ ngươi ra làm bia đỡ ư?". Ngọc Xuyến đỏ bừng mặt, dập đầu sát xuống chân nàng, giọng nói tuy sợ hãi nhưng xen lẫn cả sự kiên định bên trong: "Đề Khắc quý nhân nói nếu bị phát hiện, không chỉ huynh muội nô tỳ bị xử tử mà cả nhà nô tỳ cũng bị tru di, lại đưa cho nô tỳ một khối ngọc phỉ thuý, hứa việc xong xuôi sẽ sắp xếp cho chúng nô tỳ rời cung về quê lập nghiệp. Bởi thế nô tỳ đã bán đứng tiểu chủ, tiếp tay cho Đề Khắc quý nhân và ca ca. Nô tỳ không còn lời gì để biện bạch, tội trạng rõ ràng, xin tiểu chủ định tội"
Tống Ý Thiên cụp mi mắt, không nói một lời đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ Ngọc Xuyến. Nàng cười nhạt, nhìn tiểu cung nữ đang ngạc nhiên tới độ hoá đá trước mặt: "Được rồi. Ngươi là kẻ có tội, tất sẽ phải công tâm mà giao cho hoàng thượng xử trí, ngươi cũng sẽ là nhân chứng làm rõ việc này. Nhưng có một số việc cần ngươi phối hợp cùng ta" "Nô tỳ giờ có làm trâu làm ngựa của tiểu chủ cũng không trả hết tội lỗi với chủ nhân!"
Đứng trước Diễm Linh điện, từ xa đã nghe văng vẳng tiếng cười nói đầy vui vẻ, Tống Ý Thiên trong tâm thầm bình ổn lại, nhanh chóng cùng Linh Lung đi theo Trình Thọ bước đi. Đoán trước được Đề Khắc Trường Như đã ở bên trong, lại không thể ngờ sẽ được bắt gặp một màn tình chàng ý thiếp đầy ý vị. Chỉ nghe loáng thoáng giọng nam tử trầm trầm tuy có chút uể oải lạnh lùng nhưng đầy sủng nịnh: "Uyên ương hồ điệp mật hương này Tây Vực năm nay tiến cống có hai bình, một bình chỗ Lệ phi đã thỉnh ý xin, còn một bình này cho nàng dùng có vẻ cũng rất hợp". Đề Khắc Trường Như đang ngồi trọn trong lòng Hứa Dĩ Phàm bên án thư, vành môi đỏ thắm khi nhìn thấy nàng liền vẽ ra một nụ cười đầy thích thú lại có phần mỉa mai, càng rúc vào sâu hơn trong lồng ngực rộng lớn của nam nhân phía sau.
Hứa Dĩ Phàm vốn đang thờ ơ tựa vào vai Đề Khắc Trường Như mà viết gì đó, thấy nàng tới bèn nhàn nhã nhấc mắt lên nói: "Đến rồi sao? Ta cùng Trường Như đợi nàng, đã vẽ được một bức phác hoạ dựa theo Thu phổ dung tân đồ (*) không tệ rồi đấy"
(*): Một bức hoạ nổi danh của Thôi Bạch.
Tống Ý Thiên không nóng không lạnh, chỉ chậm rãi hành lễ: "Thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc. Thứ cho thần thiếp tới trễ, có một số chuyện quan trọng cần sắp xếp, đã phải để hoàng thượng và Đề Khắc quý nhân chờ lâu rồi". Hứa Dĩ Phàm chỉ gật đầu một cái, lười nhác mở miệng: "Miễn lễ. Cũng không ảnh hưởng gì" lại quay qua Đề Khắc Trường Như bên cạnh "Nàng thử viết lời tựa xem sao". Thấy vậy, nàng ta sắc mặt có chút biến đổi, nhưng cũng rất nhanh liền lấy ống tay áo che đi khoé miệng đang cười e lệ, nhỏ giọng nũng nịu: "Hoàng thượng vốn biết thần thiếp không giỏi thi thư, trước nay cũng không hề luyện chữ, lại muốn thần thiếp làm mấy việc thế này, chẳng khác nào không biết tự lượng sức mình a. Thứ cho Trường Như có tội, thần thiếp không viết được đâu"
Theo lẽ thường, hoàng đế đã có lời, thần nhất định phải tuân theo, vốn Đề Khắc Trường Như từ chối có thể bị trừng phạt là lẽ đương nhiên. Nhưng Hứa Dĩ Phàm không giận, chỉ mỉm cười, tay cầm lấy bút lông đưa cho Đề Khắc Trường Như, cũng tiện ghé sát nàng ta mà nghiêng đầu, bạc môi khẽ chạm vào gò má phấn hồng trắng muốt kia mà thầm thì: "Tranh chúng ta cùng vẽ, nàng tất phải viết tựa thôi. Nếu không, ta đọc cho nàng viết". Đề Khắc Trường Như thẹn thùng cúi mặt, cuối cùng mới cầm lấy cây bút lông cáo khẽ đáp: "Xem ra thần thiếp không trốn được rồi"
"Huống phục cao phong vãn/ Sơn sơn hoàng diệp phi"
Tranh phác thu cảnh, thơ tả sơn thu
Tống Ý Thiên nhìn Đề Khắc Trường Như vui vẻ múa cây bút trên trang giấy, gò má ửng hồng tô đậm nét thanh tân, thỉnh thoảng lại đưa mắt ý tình đao dạt về phía vị đế vương bên cạnh. Lòng đột nhiên trùng xuống, nàng lẳng lặng nhìn xuống vân vê gấu tay áo viền chỉ bạc mà thơ thẩn.
Nữ nhân này, liệu có biết hai câu đầu bài Tư quy này của Vương Bột sầu thảm thế nào không?
Nhìn Tống Ý Thiên lặng lẽ ngồi một góc trầm tư, Hứa Dĩ Phàm bất giác hơi đẩy Đề Khắc Trường Như trong lòng ra một chút, cất tiếng hỏi: "Phải rồi, Đoản Hoa quý nhân nàng nói có đã tìm thấy một nhân chứng. Thế nào rồi?". Tống Ý Thiên nghe hắn hỏi tới bèn ngước mi lên, nhất thời chạm phải ánh mắt thâm trầm như thấu tường tâm can của hắn đang nhìn nàng, lại có chút luống cuống. Nhanh chóng lấy lại thần sắc, Tống Ý Thiên chậm rãi đứng lên thưa: "Hồi hoàng thượng, thần thiếp cuối cùng cũng tra ra được kẻ nội gián, tiếp tay cho hung thủ, giấu vật chứng định tội giả vào Khâm Nhân cung". Liếc nhìn vẻ mặt Đề Khắc Trường Như dần biến sắc, nàng trong lòng có đôi phần an tâm, thong thả tiếp lời: "Là một tiểu nô tỳ tên Ngọc Xuyến làm việc tại thiện phòng của Tuý Liên đường, Khâm Nhân cung"
Chiếc bút lông cáo cán gỗ trầm chạm khắc tinh xảo trên tay Đề Khắc Trường Như đột nhiên rơi xuống bàn kêu "cạch" một tiếng. Hứa Dĩ Phàm hờ hững liếc nhìn nàng ta, cất giọng đều đều: "Sao vậy? Nàng biết cung nữ đó ư?". Đề Khắc Trường Như vội vàng lắc đầu, nét mặt thoáng chốc lạt lại lộ ra nét cười tươi tắn: "Người trong cung của Đoản Hoa quý nhân, sao thần thiếp có thể biết chứ" lại tựa tiếu phi tiếu đảo qua Tống Ý Thiên một chút, ánh mắt tràn ngập ý khiêu khích: "Nếu giao hảo tốt đến vậy, hẳn thần thiếp sẽ không bị người ta vu khống cho đâu".
Tống Ý Thiên cười lạnh, nhìn Hứa Dĩ Phàm đang ôm ấp mỹ nhân tỏ vẻ sủng nịnh bên trên. Khích bác này cũng là quá rõ rệt rồi, căn bản là nàng ta quá tự tin vào phần thắng lần này. Bất quá, nàng lại không có ý định thua.
Hứa Dĩ Phàm lười nhác cụp mi mắt, phất tay an nhàn nói: "Đoản Hoa phi nàng đã tra được những gì rồi?" "Cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là thần thiếp đã cho lục soát toàn bộ Khâm Nhân cung, thấy trong tư trang của cung nữ đó có điểm khả nghi, bèn đem tới tra hỏi một phen. Nàng ta thừa nhận rằng chính mình đã đem vật chứng giả mạo đó giấu trong ngự cung của thần thiếp, nhưng lại không chịu nói ra kẻ đứng đằng sau. Thiết nghĩ đây là một nhân chứng vô cùng quan trọng, hơn nữa đã là người của thần thiếp, lại chưa chịu nói ra chân tướng, để cho công bằng, Đoản Hoa không dám vượt quyền điều tra thêm. Ngọc Xuyến giờ đang ở chỗ Trình Thọ, vẫn là nên để hoàng thượng và thái hậu đích thân thẩm vấn công khai, có như vậy mới minh bạch làm rõ chân tướng, trả lại công đạo cho Mộ thường tại cũng như thần thiếp và Đề Khắc quý nhân đây".
Chậm rãi nhấp một ngụm trà sen, Hứa Dĩ Phàm khoé môi cong lên một nụ cười mê hoặc chúng nhân: "Làm tốt lắm. Trình Thọ". Cánh cửa Diễm Linh điện nhẹ nhàng mở ra, đại thái giám Trình Thọ cung kính bước vào nhẹ giọng: "Hoàng thượng có gì phân phó ạ?" Hứa Dĩ Phàm đôi tay mơ hồ quấn lấy những lọn tóc Đề Khắc Trường Như mà đùa nghịch, để lộ ra nét cười như có như không: "Tạm thời cứ nhốt tiện tỳ đó vào thận hình ty, chờ sáng mai triệu tới Thanh Vân điện". Trình Thọ suy nghĩ một lát rồi khom mình thưa: "Hồi hoàng thượng, trong thành gần đây có chút bất ổn, hoàng thượng đã ra lệnh ấn định số lượng cấm vệ quân điều đi canh gác toàn bộ cổng thành và cửa các chính cung. Chỉ e ngay lập tức khó có thể sắp xếp được người qua thận hình ty".
Hứa Dĩ Phàm tuỳ ý ngả người dựa vào long sàng, mất kiên nhẫn mà lạnh nhạt: "Có kẻ nào cả gan đụng vào người ta cần chứ. Cứ điều nhiều nhiều một chút mấy tên thái giám qua đó là được. Được rồi, các ngươi lui xuống cả đi"
Nghe ra hắn đã có chút mệt nhọc muốn yên tĩnh, Tống Ý Thiên cùng Đề Khắc Trường Như cũng nhanh chóng hành lễ cáo lui, theo Trình Thọ ra ngoài. Không muốn phải đối phó đấu khẩu với nàng ta, Tống Ý Thiên nhanh chóng theo Cận Tịch bước lên ghế đỡ hồi cung.
Thấy đoàn người Tống Ý Thiên đã đi xa, từ sau gốc cây dương liễu, Nghi Cầm dựa vào người cung nữ, chậm rãi bước ra. Thấy vậy, Đề Khắc Trường Như vội vàng tiến tới, kéo nàng ta lại nhỏ giọng nói: "Về cung rồi hẵng nói"
Về tới Vi Đàn cung, Nghi Cầm lập tức sai người đóng cửa từ chối tiếp khách, cùng Đề Khắc Trường Như khẩn trương vào nội điện. Vừa bước vào, Đề khắc Trường Như đã nặng nhọc thả mình xuống sạp quý phi, đưa tay với lấy chung trà thị nữ dâng lên uống một hơi dài không kiêng nể. Nghi Cầm từ từ ngồi xuống đối diện nàng ta, trầm giọng hỏi: "Hôm nay muội tới Diễm Linh điện thế nào?"
Đặt mạnh ly trà sứ Vạn Xuân quý giá xuống bàn, Đề Khắc Trường Như khó chịu lên tiếng: "Còn thế nào nữa? Tống thị đó đã tra ra ả nô tỳ Ngọc Xuyến rồi. Đúng là tiện nhân ngu xuẩn, không biết đã để lại sơ hở gì mà để bị lôi ra. Cũng còn may ả ta vẫn nhớ tới tên ca ca Cần Hối đó, chưa để lộ là chúng ta sai khiến. Trà gì mà nguội ngắt!Phân Ly ngươi có phải không coi ta ra gì không, tại sao ngay đến tiện tỳ nhà ngươi cũng dám bất kính với ta như vậy chứ. Vả miệng năm cái cho ta". Vốn đang bực bội, nàng ta vừa mắng vừa gạt ly trà xuống đổ cả vào người cung nữ tên Phân Ly kia, lại dùng chân đá vào người nàng một cái. Dư Ý hầu cận bên Nghi Cầm nhanh chóng kéo nàng ta ra, giương tay vả vào má Phân Ly hành lệnh. Tiểu nô tỳ kia ấm ức cụp mắt, luôn miệng tạ lỗi.
Nghi Cầm thấy vậy không khỏi chau mày, gương mặt luôn luôn ôn hoà rạng rỡ nay lộ rõ vẻ thâm trầm đầy tâm cơ. Nàng cất tiếng lạnh lùng: "Ta biết muội khẩn trương, nhưng cứ nóng giận như thế đâu giải quyết được gì. Chỉ sợ hôm nay trước mặt hoàng thượng muội cũng mất bình tĩnh như thế, lỡ để lộ ra điều gì thì khó mà lấp liếm nổi đâu". Nói đến đây, Đề Khắc Trường Như lập tức thở ra một hơi vui vẻ, tuy vẫn hậm hực nhưng khoé môi không giấu nổi nụ cười tự đắc: "Chuyện đó tỷ cứ yên tâm. Hôm nay muội cùng hoàng thượng trong thư phòng ngồi vẽ tranh, viết đề tựa lại trò chuyện vui vẻ, tuyệt không có sơ hở nào. Thái độ hoàng thượng cũng như thường lệ, thậm chí còn vui đùa với muội nhiều hơn trước, còn đối người bên Tuý Liên đường kia thì lạnh nhạt vô vi. Nhìn thấy nàng ta thân là công chúa một nước lại phải ngồi dưới nhìn muội và hoàng thượng thân mật, thật là sảng khoái vô cùng".
Trái với nữ tử đang hả hê cười ngọt ngào đối diện kia, Nghi Cầm sắc mặt đại biến, đập bàn nghiêm giọng: "Viết đề tựa? Là muội viết hay hoàng thượng viết?" Ánh mắt sắc bén của nàng ta khiến Đề Khắc Trường Như cũng phải thu lại vẻ ung dung, do dự đáp: "Là muội cùng hoàng thượng vẽ tranh, sau đó người đọc thơ cho muội đề vào đó". Đỡ lấy ly trà Dư Ý dâng đến, Nghi Cầm cũng không còn tâm trạng thưởng thức nữa, chỉ nặng nề cất giọng: "Trường Như, muội quả là quá hồ đồ. Vật chứng định tội của muội chính là bức thư chưa kịp gửi cho cung nữ Ngọc Xuyến đó, nhưng cũng may là muội thi thư không thạo lại không ưa, trước đây chưa từng lưu lại bản luyện chữ nào nên chúng ta mới có thể đổi trắng thay đen nói thư đó là giả mạo. Vậy mà bây giờ muội không chỉ viết chữ, lại còn là viết ngay trước mặt hoàng thượng, thử hỏi xem Lệ phi nương nương mà biết thì sẽ như thế nào? Còn may là như muội nói, nếu hoàng thượng chỉ là nhất thời hứng lên đọc cho muội viết, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì sai sót".
Đề Khắc Trường Như khẽ gật đầu tiếp lời: "Chuyện khiến muội bất an nhất vẫn là cung tỳ Ngọc Xuyến kia. Mặc dù trong tay chúng ta có ca ca nàng ta, nhưng trước đây ả đã từng trù trừ do dự, chỉ e ngày mai trước long nhan sẽ hoảng sợ mà làm hỏng việc lớn" "Phải, đó cũng là chuyện cần bận tâm nhất lúc này. Nếu có thể doạ cho nàng ta sợ vào giờ phút quyết định này thì thật quá tốt. Tiếc là Tống Ý Thiên bản lĩnh không nhỏ, đã bắt nàng ta lại giao cho hoàng thượng rồi" Đề Khắc Trường Như xoắn xoắn chiếc khăn tay lộ vẻ bất an: "Hơn một tháng vừa rồi trong kinh có nhiều biến động, cấm vệ bị huy động đi nhiều nên hôm nay Ngọc Xuyến đó ở thận hình ty lại là do mấy tên thái giám bên Chấp vụ phủ của Diễm Linh điện trông coi. Muốn vào đó tối nay nghe có vẻ đơn giản hơn, chỉ tiếc đám thái giám kia đều là người của hoàng thượng, cũng không dễ gì mua chuộc được". Nghe thế, Phân Ly vốn vẫn đang đứng hầu cạnh Đề Khắc Trường Như đột nhiên ngẩng đầu lên định nói gì đó, sau cùng lại thôi.
Vẫn là Nghi Cầm tinh nhanh nhất, nhanh chóng hướng nàng ta hỏi: "Ngươi có chuyện muốn nói sao?". Phân Ly ngập ngừng giây lát rồi mới nhún người cung kính: "Bẩm hai vị tiểu chủ, chẳng là nô tỳ vốn có quen biết họ hàng với một phó chương ở Chấp vụ phủ, không biết có thể nào phân ưu cho tiểu chủ không ạ". Hai nữ nhân đều im lặng một hồi lâu, cuối cùng Đề Khắc Trường Như mới gật đầu cao giọng: "Được, vậy Phân Ly ngươi tới gặp kẻ đó, truyền đạt lại ý của ta"