*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yến …Kỳ thực trừ ở bên cạnh ngươi, không có một nơi nào là ta muốn đi. Nhưng ngươi hy vọng ta đi ra ngoài. Hảo … ta đi
———–
” Tiểu Tuyết ~~~”
“……….” lại là tên kia, thật sự lợi hại! Mình rời đi lâu như vậy, cứ tưởng hắn có thể có chút thay đổi, ai biết, đã không trưởng thành, vẫn cứ ngây thơ như vậy.
” Như thế nào, có nhớ ta không a? ” Ngô Nguyên mặc kệ sắc mặt không mấy tốt của Bạch Vân Tuyết, chủ động tiến lại gần y ” Ta thì nhớ ngươi muốn chết ”. Có người kéo kéo tay áo của hắn, ” A, đúng rồi, người này là Lý Tuyền, là đồng học của ta, cũng là ‘ ngựa tre ‘ ( trúc mã) , tóm lại là một người bạn rất thân thiết ” Hắn kéo Lý Tuyền lại trước mặt của Bạch Vân Tuyết.
Mắt nhìn cái tên so với mình cao hơn một chút, tướng mạo suất khí, tràn đầy sức sống, nhưng có chút ngượng ngùng không hòa hợp. Bạch Vân Tuyết không chút khách khí mở miệng: ” Đâu liên quan gì tới ta? ” ngay cả ngươi ta cũng không quen thuộc a. Y nhìn Ngô Nguyên mắt nói như vậy.
” Ai nha! Tuyền! Ngươi không cần phải khổ sở, y chính là một nguời như vậy! Đừng để ý a. Hơn nữa, ngươi thích y ngoan độc không phải sao? ”
” Ai nói? ” Hắn say mê là sự si tình của ‘ nàng ‘. Thanh âm Lý Tuyền mang theo sắc thái nguy hiểm, nhưng Ngô Nguyên căn bản không cảm nhận được sự nguy hiểm đó, tiếp tục nói.
” Tiểu Tuyết a, ta nói cho ngươi biết, người này ngay lúc đầu nói là chán ghét ngươi, nói cái gì mà một người nam nhân lại ….. ”
” Vậy không cần phải nói đi? ” Lý Tuyền cũng bị tiểu tử này làm cho tức chết rồi. Uổng công mình từ nhỏ một mực che chở cho tên kia, đối với hắn tốt như vậy, cái tên tiểu tử thối này!
” A….. sau đó thì.. hắn xem ngươi diễn vai Kiều hậu, liền mê ngươi a, ngươi biết không? Một kiện tướng thể thao cao hơn 185cm, đội trưởng đội bóng, nam nhi nhiệt huyết.. ” Ngô Nguyên nghỉ lấy hơi, nhiều từ hình dung như vậy, chắc đủ rồi a?. ” …lại xem cảnh A Kiều phát điên rơi lệ, rốt cuộc khóc theo, chỉ còn thiếu đem cả phòng khóc theo …… ” kỳ thực, là bị kích động của Lý Tuyền làm cho hoảng —- lúc hắn thấy bộ dạng kia của Lý Tuyền thì bị dọa sợ! Từ khi biết hắn chưa bao giờ Ngô Nguyên thấy tiểu tử này khóc. Thế mà lại vì bộ phim truyền hình mà khóc.
Mắt nhìn nam hài đang không biết làm sao, Bạch Vân Tuyết phản ứng: ” Bộ phim này không phải là chưa được trình chiếu ra sao? ”
” hắc hắc ~~~~~ Ngô Nguyên ta là ai cơ chứ? Muốn xem bộ phim của Tiểu Tuyết yêu quý của lòng ta còn phải chờ đài truyền hình chiếu sao? Đương nhiên là trực tiếp hướng tên Dương Ỷ kia đòi a! ” Ngô Nguyên cười đến đắc ý.
Ân, nhìn bộ dạng ngu ngốc của người này, y thiếu chút nữa đã quên mất: cái tên này chính là ” đại sư ” nổi danh. Bạch Vân Tuyết đột nhiên cảm thấy có chút lạnh. Thật là một cảm giác quái dị a……..Bị người này bám, tâm trạng lo lắng mấy ngày nay dường như tốt lên một ít. Quả nhiên, người đang khổ tâm tốt nhất là nên kịp thời dời đi sự chú ý. Aizz……cho nên trước lời mời của Ngô Nguyên mặt dày mày dạn, sau n lần cự tuyệt, y đã đáp ứng lời mời ‘ buổi tối cùng nhau ăn cơm ‘ của hắn.
” Tiểu Tuyết, buổi tối muốn ăn cái gì? ” Bạch Yến cười hỏi. Tiểu Tuyết mấy ngày nay không biết vì điều gì tâm tình không được tốt … sau khi đóng vai A Kiều xong, về nhà thì bắt đầu có điểm quái. Quả nhiên …… hay là bị nội dung bộ phim ảnh hưởng na? Từ nay về sau ít nhận những vai điên cuồng như vậy là tốt nhất. Có thể cho Tiểu Tuyết nhận những vai hoạt bát, tươi sáng như ánh mặt trời a. Tưởng tượng bộ dạng Tiểu Tuyết sôi nổi, đầu Bạch Yến liền nổi hắc tuyến. Đứa nhỏ này, rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, như thế nào lại hợp với âm trầm u ám, mà lại không hòa hợp với ánh mặt trời? Kỳ quái …..
” A, buổi tối cùng Ngô Nguyên dùng bữa, không quay về ăn. ”
” Ngô Nguyên? ” đứa bé kia rất hợp với so sánh ‘ánh mặt trời ‘……Chờ một chút ” Các người khi nào thì ……… ”
” Buổi sáng đụng phải hắn, bị hắn cuốn lấy không nhả, nên đáp ứng. ”
“………” không chỉ có như thế đi? Trước kia Tiểu Tuyết gặp phải người đáng ghét cách mấy cũng sẽ không bị thuyết phục — hắn thường vì định lực không bị ngoại giới ảnh hưởng cuả y mà bội phục không thôi, mà Ngô Nguyên rất ư là hoạt bát, dai dẳng, thế nhưng trình độ quấn không thể so sánh với những người kia được. Ngô Nguyên hiểu được chừng mực, cũng hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, tuyệt đối không phải là cái dạng ‘ ngu ngốc ‘ biểu hiện ra bên ngoài. ( thật không a? Khó tin). ” Như vậy cũng tốt, ta đã sớm cảm thấy Tiểu Tuyết nên sớm kết giao một vài bằng hữu cùng tuổi. Bằng không, cả ngày nếu không đóng phim thì cũng buồn bực trong nhà, cuộc sống như vậy rất nhàm chán a. ”
” thật không? ” sắc mặt BạchVân Tuyết đột nhiên lại tối đi vài phần, ” Rất nhàm chán sao? ”, y chưa bao giờ thấy vậy, bởi vì có Yến làm bạn……. Cho dù muốn y vĩnh viễn không bước ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà cũng được. Chỉ là…. Yến hiển nhiên không nghĩ như vậy a.
” Ân, ngươi không cảm thấy vậy sao? ” thật không có một điểm cảm xúc nào giống thanh thiếu niên mười bảy tuổi a ….. Tiểu Tuyết …..
” Ân, …. đúng vậy, nếu đã như vậy ta đi tìm bọn người Ngô Nguyên.” Bạch Vân Tuyết cười thật rạng rỡ, xoay người rời đi.Yến …Kỳ thực trừ ở bên cạnh ngươi, không có một nơi nào là ta muốn đi. Nhưng ngươi hy vọng ta đi ra ngoài. Hảo … ta đi.
” ….. ” Tiểu Tuyết vừa rồi cũng cười quá mức rạng rỡ đi? Cảm giác có điểm không đúng nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc mình đã xem nhẹ điều gì? Bỏ sót cái gì? Nhưng mà vô luận nghĩ như thế nào, càng nghĩ càng đau đầu, đều nghĩ không ra! Aizzz….
” Yến ~~~” giọng nữ nhân cố kéo dài ra làm cho Bạch Yến nhịn không được hơi xem thường. Lại nữa rồi! Xoay người, vẫn là tiếu dung ôn hòa.
” Liên a, chuyện gì? ”
” Yến … việc kia, ngươi thật sự không quan tâm sao? ” vẫn khuôn mặt nữ nhân quen thuộc chỉ khác là bây giờ nàng trang điểm đậm, ăn mặc bạo lộ, khiến người phiền chán. Mà Ngô Nguyên.. không cách nào làm người chán ghét được …. bọn họ …. aizzz … suy nghĩ của Bạch Yến lại bay đi …
” Yến, ngươi lại nữa rồi ” Vương Liên bất mãn giậm chân, trước kia sẽ không như vậy, bây giờ thường hay thất thần không biết là đang nghĩ gì ” Ngươi thay đổi nhiều lắm.”
” Ngươi cũng vậy ”, Bạch Yến cuối cùng cũng định thần lại. Đóa hoa sen này là do hắn tìm ra. Khi đó nàng là một mỹ nhân ‘ trong bùn mà không nhuộm màu bùn ‘, ánh mắt thanh thuần, khí chất thanh tịnh, xinh đẹp tự nhiên. Cho nên trong số những người hắn tìm ra khi ấy, nàng vừa ra mắt đã nổi tiếng cực nhanh. Chỉ là …… giới giải trí thật ra là một chảo nhuộm lớn. Một nữ hài như vậy bây giờ biến thành một người bất ly đồ trang điểm, nụ cười xinh đẹp giả tạo. Cẩn thận ngẫm lại, trong những người hắn tìm ra chỉ có duy nhất mình Tiểu Tuyết là chưa từng thay đổi, chưa bao giờ chịu ảnh hưởng từ ngoại giới, y vẫn luôn là y. Vậy nên chỉ có y là càng hấp dẫn người khác, càng ngày càng nổi tiếng mà không khiến người ta ghét — Tại cái thế giới mà người người đều bị lạc mất chính mình, mọi người thật sự rất cần một người chân thật như vậy, thuần túy như vậy, cho bọn họ niềm hy vọng, an ủi bọn họ rằng: Trong giới giải trí, không phải cái gì cũng là giả dối, trong đây, người, không phải cứ đánh mất chính mình mới có thể sinh tồn. Cho nên, nói mọi người ủng hộ Bạch Vân Tuyết không bằng nói bọn họ ủng hộ chính mình — một chính mình chân thật, một chính mình có mộng tưởng, một chính mình đơn thần mà liều lĩnh. Nói là bảo vệ y, không bằng nói là bảo vệ mộng của chính bọn họ ….
” Haha … ” Vương Liên xấu hổ cười cười, kỳ thực đối với bản thân, nàng biết mình đã thay đổi. Nhưng toàn bộ quá trình đều tự nhiên mà tới, bất tri bất giác, cho nên nàng cũng không biết mình thay đổi từ bao giờ, tại sao lại thay đổi, thay đổi như thế nào. Rốt cuộc đành phải tiến theo … không cách nào quay trở về được nữa. Nhưng duy chỉ có một thứ nàng không thay đổi, đó chính là nhiệt huyết yêu nghề — đã đánh mất chính mình thì không thể cũng đánh mất đi sự nghiệp mà mình khổ tâm, đánh đổi mới có, bằng không cái gì nàng cũng không có, như thế thì rất đáng buồn na? Cho nên dù biết rõ con người trước mặt này đã thất vọng về mình, nàng vẫn mong hắn có thể trợ giúp cho nàng, và cũng chỉ có hắn mới có thể giúp được nàng mà thôi, ” Yến, ngươi từ nay về sau chỉ làm người đại diện cho Bạch Vân Tuyết thôi sao? Cái này là nhân tài không được trọng dụng đi? Với năng lực của ngươi, rõ ràng có thể mang nhiều người nha ”
” không biết.. ít nhất gần đây không muốn mang theo người khác.” Không biết vì cái gì có được Tiểu Tuyết hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn. Trước kia, lại rất thích cái cảm giác đào bới ra được một người mới — chính mình tìm ra một ngôi sao sáng, đó là chuyện hưng phấn biết bao a, nhất là dưới sự dẫn dắt của hắn, ngôi sao ấy đã sáng lại càng sáng hơn … Đó từng là hứng thú của hắn, đối với hắn mà nói những minh tinh kia chỉ là những ngôi sao do hắn đào ra mà thôi … là một tác phẩm của hắn chứ không phải một người thường — đáng kiêu ngạo cỡ nào, đáng hứng phấn cỡ nào chứ? Tất cả mọi người đều có tác phẩm nào đó, mà tác phẩm của hắn lại xinh đẹp như vậy! Chính là … hắn cảm thấy mình sẽ không bao giờ tìm ra một người nào đẹp hơn sáng hơn Tiểu Tuyết, cho nên dần dần không còn cái hứng thú kia nữa. Hắn chỉ thầm muốn làm cho Tiểu Tuyết ngày càng tỏa sáng hơn, mặc dù hiện tại y đã rất nổi tiếng, nhưng hắn biết, hắn vẫn chưa khai quật hết toàn bộ tài năng của y. Cứ như vậy, tất cả suy nghĩ của hắn đều bị y túm lấy, trừ y ra, hắn ai cũng không để vào mắt. ” Có thể đã già rồi a, không còn hứng thú đào móc tân binh.”
” ….. Ngươi mới hai mươi bảy.. Ngay cả ba mươi còn chưa tới … ” nói cứ như bảy tám chín chục tuổi vậy.
” Nhưng cũng đã mười năm! ” đúng vậy thời gian trôi qua rất nhanh, lúc bắt đầu chỉ là một tên vô danh, bây giờ đây đã là người đại diện cấp cao, rõ ràng … Đã mười năm! Nói như vậy hắn đã nhận thức y được ba năm. Mà hắn lại không có cảm giác gì, cứ như chỉ mới nhận thức ngày hôm qua …
” Được rồi, người đã không có ý mang người mới, vậy như ta đây, không cần tốn tinh lực tài bồi, thế nào? ” dù sao nàng cũng đã có danh tiếng, ” Cho dù như vậy ngươi cũng không nguyện ý cân nhắc sao? ” đều nói qua nhiều lần, hắn vẫn không gật đầu, tức chết a … Người đại diện hiện tại thật sự không thể so với Yến. Nói thật, lúc hắn nói thay người cho nàng, nàng không có cảm giác gì, nhưng thay đổi vì lần vẫn không hài lòng, rốt cuộc phát hiện, Bạch Yến là tốt nhất, không ai có thể so với hắn. Vô luận là can thiệp, tiếp xúc với người khác, giúp đỡ sự nghiệp của mình, hay là chiếu cố cuọc sống riêng, hắn đều là giỏi nhất.
” Liên.. không phải là ta không muốn …mà là …” Nụ cười của Bạch Yến khiến người khác không thể cự tuyệt, mà khuôn mặt u sầu của hắn cũng không thể làm người khác cự tuyệt a.. Cho nên, Vương Liên đầu hàng không muốn làm khó hắn. Bởi vì cho tới bây giờ, nàng phát hiện ra rằng: Hắn, là đặc biệt, vô luận là trong sự nghiệp hay ở trong lòng của nàng.
” Hảo, ta không miễn cưỡng ngươi. Nhưng mà chúng ta vẫn là bằng hữu a? Cho dù không là người đại diện, chúng ta vẫn có thể liên lạc chứ? ” biểu tình của Vương Liên thập phần chân thành, bởi vì lòng nàng, đích thực nghĩ như vậy, ” Cho nên dù ngươi đã cự tuyệt làm người đại diện cho ta, có thể nào mời ta bữa cơm coi như bù đắp tâm hồn bị tổn thương của ta hay không? ”
” Ân, không thành vấn đề! ” dù sao hôm nay Tiểu Tuyết cũng không về nhà ăn cơm, một mình dùng bữa thì hơi chán. Hơn nữa cho dù trước đây bị nàng bám lấy có điểm phiền, nhưng vẫn không ghét nàng được, dù gì bọn họ cũng từng là bằng hữu thân thiết. Ăn bữa cơm, hẳn không sao.
” Tiểu Tuyết ~~~, khó mà có dịp ngươi đến nhà ta, như thế nào một nụ cười cũng không có a? Như vậy rất không lễ phép đối với các trưởng bối.” Ngô Nguyên đứng trên bậc thang vỗ vỗ vai Bạch Vân Tuyết, ra dáng một ca ca tốt, ” Trước khi tiến vào cửa chính, tốt xấu thì người cũng nên cười một chút đi.”
” Đừng như vậy.” Y thực sự sợ tên này, có điểm hối hận nhất thời xúc động đáp ứng hắn. Tâm tình không tốt cũng không nên tra tấn bản thân a. Aizz.. nhìn cánh tay bị nắm lấy, Bạch Vân Tuyết chỉ cảm thấy bất đắc dĩ — vì cái gì người này được một tấc lại tiến một thước a?!
” Ngươi cười một cái ta sẽ buông ngươi ra! ” nực cười, đừng nhìn hắn như vậy, dầu gì hắn cũng là nhất gia chi chủ. Gia tộc của bọn họ lấy ‘năng lực’ mà phân lớn nhỏ, mà cái tên tiểu tử cà lất cà phơ là hắn hết lần này lần khác được đánh giá là có ‘năng lực ‘ mạnh nhất nhà, cho nên cha mẹ bọn họ đều xếp sau hắn. Lão nhân nghiêm túc kia cũng phải cung kính đối với hắn, có thể hiểu bọn họ trong nội tâm có bao nhiêu ‘ oán hận ‘ quy củ tổ tông a? Azz … đây là quy tắc từ xa lắc xa lơ, hắn cũng đâu muốn a ….vì cái gì mẹ thường tìm cơ hội ‘ cười nhạo ‘ hắn, ‘khi dễ ‘ hắn …. Vừa vặn, cái tên Bạch Vân Tuyết này đang nắm giữ trái tim của những người trong nhà, cho nên chỉ cần thu phục được y, nhất định ‘uy nghiêm’ của hắn sẽ cao lên không ít … hắc hắc… Đây cũng là nguyên nhân hắn sống chết quấn lấy Bạch Vân Tuyết. Nếu là người khác đại gia ta đã sớm không thèm để ý.
” Nguyên …. ngươi đừng như vậy.” Trước mặt thần tượng của mình, Lý Tuyền thực sự không muốn nhận cái tên mặt dày mày dạn này là bạn cùng nhau lớn lên với mình. Nhưng mà hắn phải ra tay a, bằng không vai mảnh khảnh của Tiểu Tuyết sẽ bị sụp mất.
” Tuyền.. ngươi cũng thay lòng đổi dạ quá nhanh đi? Là ai trước đây thề son sắt nói y rất đáng ghét, không đáng iu bằng nửa phần của ta? Hiện tại tốt lắm, một bộ phim mà khiến ngươi khẩn trương, không phải chỉ là phim ảnh thôi sao? ….” Ngô Nguyên tuôn một tràng, khóe mắt tuôn lệ với tốc độ vô địch, làm choBạch VânTuyết, một diễn viên chuyên nghiệp, cũng phải bội phục. Kỳ thực, bộ phim kia, không phải là diễn mà là chân thật tâm của y. Còn cái gọi là diễn … là đây a. Chỉ là, tiểu tử Lý Tuyền này tựa hộ không nhìn ra a.
” Nguyên, không phải thế! ngươi đừng khóc …..” Lý Tuyền có chút luống cuống tay chân, ” Đây là khách nhân, là đại minh tinh, chịu đến nhà chúng ta đã là tốt rồi, sao có thể yêu cầu này nọ.”
” Y là minh tinh, minh tinh còn phải nịnh nọt ta a ”
” Có thể y không phải loại minh tinh đó.”
“…” cũng đúng, lúc trước miễn phí cho y cái danh tự, y còn không thèm.
” Uy….” đã đói bụng, hai người nháo đủ rồi a? Rốt cuộc ai mới là tên ngốc a? Lúc đầu tưởng Ngô Nguyên, hiện tại xem ra, Lý Tuyền mới thực ngốc. Trình độ này mà cũng bị lừa … Hay là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường? ( chính xác)
” Ân? ” không xong, mải lo hống ( dỗ dành) Nguyên, quên mất thần tượng.
” Chúng ta vào thôi.” Bạch Vân Tuyết cong khóe môi giương lên đường cong điên đảo chúng sinh — tốt xấu gì y cũng là diễn viên chuyên nghiệp, không so đo với loại ngốc này.
” Hảo.” Mặt Lý Tuyền lập tức đỏ lên. Thật sự quá đẹp! Tiểu Tuyết …Nổi giận đẹp, khóc càng đẹp, cười rộ lên thì đã đẹp lại càng thêm đẹp ….. Thật sự là hết thuốc chữa, nhưthế nào lại có thể hoàn mĩ mọi góc độ như vậy? Kỳ quái … chính mình như thế nào lúc trước lại ghét y? Hay là căn bản bởi vì Nguyên thích y nên mình mới chán ghét y? Thẳng đến khi mình cũng không ngăn được mị lực của y mà yêu mến y? Bởi vì Nguyên? …..Lý Tuyền suy nghĩ hai mắt như nổi lửa mà nhìn Ngô Nguyên.
” Như vậy mới đúng ~~ thiệt là ~~ tranh thủ thời gian vào thôi.” Ngô Nguyên đem chìa khóa cắm vào ổ khóa mở cửa. Ha ha~~ Bạch VânTuyết nổi tiếng lãnh đạm vì ta nở nụ cười. Mẹ nhất định sẽ rất yêu ta – bởi vì ta mời thần tượng của nàng đến, thần tượng của nàng vì ta mà cười sáng lạn như thế ~~ ít nhất sẽ có một tháng an lành a~~ nữ ma đầu kia a, ” Mẹ, ta đã về.”
” Ai nha, Tiểu Nguyên đã về rồi ~~ ” nữ ma đầu xuất hiện, cười tươi, cười đến đáng yêu hơn thiên sứ, cười đến thẹn thùng hơn thiếu nữ, ” Còn có Tiểu Tuyết ~~ thật là ngươi ……Tôn gia, lão công ~~ mau lại đây ~~ ”
” Mọi người hảo.” Bạch VânTuyết trên mặt vẫn treo tiếu dung như cũ, ” Quấy rầy.”
” Khách khí khách khí, ngươi tới đã là vinh hạnh cho nhà ta! ” Ngô ba ba lao từ trên lầu xuống trước tiên, ” Trước uống tách trà, hay là … ”
” Ăn cơm ” Bạch VânTuyết trực tiếp cắt đứt lời Ngô ba ba ” Ta đói bụng.”
” …” thần tượng bất quá cũng chỉ là người thường, còn là người không có lễ phép a. Nhưng mà …
” Thật đáng yêu ~~ woa woa ~~ ” Ngô mụ mụ ý đồ kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Vân Tuyết qua, mụ mụ ta yêu mến loại mỹ nhân thẳng thắn đáng yêu như thế này, không giống những người khác, bên ngoài giả vờ đáng yêu, kỳ thực bên trong tâm hồn nát bét!
” … ” Ta mớilà con ngươi a! Trước mặt thần tượng cũng không buông tha ta sao? Buồn bực …. Ngô Nguyên trừng nàng, lại bị Ngô ba ba vỗ vai một vái: ” Tiểu Nguyên ~~ nàng là mụ mụ ngươi! ”
” Ta là thượng cấp của nàng.” Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.
” …. ” đứa con bất hiếu! Trên thế giới này sao lại có loại con đáng sợ đến vậy? Sinh ra là một cái ma quỷ, ba tuổi thành ‘thượng cấp’ của cha mẹ ……Mặt mũi a…. aizz…. ” Ân, mời ngồi.”
Bạch Vân Tuyết đưa mắt nhìn Lý Tuyền như muốn hỏi — ‘Vì cái gì cái nhà này có chút kỳ quái? ‘
Lý Tuyền thì nhún nhún vai — ‘Rất dài dòng, sau này sẽ nói cho ngươi biết.’, Lý Tuyền dùng khẩu hình nói với Bạch Vân Tuyết,cái người đang bị kẹp giữa ba người, chỉ có thể quay đầu mê mang nhìn mình. Thực sự rất …đáng yêu a. Nguyên lai cứ nghĩ rằng là một người lãnh đạm thâm tình, hóa ra vẫn là một hài tử,vậy nên, biểu tình ‘mê mang’ này rất hợp với y, rất tuyệt ~~
Thật sâu trong lòng Bạch Vân Tuyết có loại cảm giác vô lực — mình hình như đã bước chân vào hang cọp. Nhìn biểu tình của đám người bọn họ …..Cho nên mới nói, già trẻ lớn bé ăn sạch cũng không phải chuyện gì tốt lành!!
” Tiểu Tuyết a, kể cho chúng ta nghe vài chuyện lý thú lúc đóng phim đi.”muốn biết thêm nhiều hơn về thần tượng.
” Yến nói, ăn cơm thì không nên nói chuyện, bằng không sẽ bị sặc.” Bạch Vân Tuyết ngừng đũa, rất lễ phép đáp, sau đó tiếp tục ăn — Ngô mụ mụ tay nghề không tồi, có thể so với Yến.
” Thật không? ” Ngô Nguyên hoài nghi.
“Ân.” Mới là lạ, bọn họ bình thường đều là vừa ăn vừa trò chuyện, nhưng y không muốn nói chuyện bây giờ nên đành phải nói vậy. May mắn tay nghề Ngô mụ mụ rất khá, chuyến đi này không tệ. Quả nhiên, ngẫu nhiên ‘xúc động’ cũng không sai a.
” Ân, đúng là bé ngoan. Người lớn dạy như thế nào thì làm như thế đó, không giống những người khác …..” Ngô mụ mụ nhịn không được nghĩ về con mình — đấu võ mồm với Tiểu Nguyên là sướng nhất, con mình sinh có khác, hợp với mình nhất! Ha ha…tuy nhiên, có khi nó lại làm nàng tức chết.
” Không có biện pháp, người lớn dạy bậy bạ,nghe theo chỉ tổ làm hại mình,cho nên bên người thiếu người lớn cơ trí, ta đành phải tự mình cố gắng! Ngươi nói có phải không a? Tuyền? ” nữ ma đầu, ta mang thần tượng của nàng đến mà còn như vậy,ta tuyệt không nhu nhược.
” Ân….” mắt nhìn Ngô mụ mụ đang khó chịu, Lý Tuyền cái khó ló cái khôn “kỳ thực, tiểu Tuyết là giỏi nhất, đúng chứ? Y làm cái gì cũng tốt. Nhưng người khác chưa chắc là không tốt, chỉ là y làm tốt nhất thôi, chúng ta không nên tranh với y …”, loạn thất bát tao, mơ hồ tiêu điểm là: Tiểu Tuyết là người thắng. Lý Tuyền trong lòng mặc niệm.
” Đúng vậy ”
” Ân.”
” Tiểu Tuyết là giỏi nhất.”
Đâu liên quan gì tới ta? Bạch VânTuyết nhìn cái đám người không phân biệt được tuổi tác kia, nhìn tiểu tử không tôn ti trật tự, tiếp tục ăn cơm của mình — y không có chính thức trải qua cái gọi là ” sinh hoạt gia đình ”, cho nên ….Chẳng lẽ đây là ‘ sinh hoạt gia đình ‘đang lưu hành hiện nay? Mình và Yến… có phải là quá lỗi thời rồi? Bất quá, ngay cả như vậy y vẫn thích cảm giác ở chung vs Yến nhất,bởi vì thích Yến nhất. Vô luận là hợp thời hay lỗi thời cũng được, y chỉ cần Yến, những thứ khác đều không quan trọng. Chính là …. Yến cũng nghĩ như vậy hay không?
Trên bàn cơm đột nhiên an tĩnh lại. Tất cả mọi người trừng mắt nhìn biểu tình ngẩn người tựa như đi vào cõi mộng đột nhiên xuất hiện của Bạch Vân Tuyết. Đẹp quá a! …..Y đang nghĩ tới điều gì? Di? Tại sao lại đột nhiên thay đổi? Ánh mắt thương tâm quen thuộc này …..Lý Tuyền thiếu chút nữa khóc lên — quả nhiên Tiểu Tuyết ngoài đời không khác biệt gì trong phim ảnh. Từ lúc bắt đầu là Tô Thanh Nhi,gần đây nhất là A Kiều, đều là y ….Ngô Nguyên thì cẩn cẩn dực dực đụng vào tay Bạch Vân Tuyết: ” Tiểu Tuyết, mẹ ta làm thức ăn không thể ăn sao? ”
“Ân? A… không, ăn rất ngon! Thực sự.”
Y không nói dối, cho nên Ngô mụ mụ cười đến đắc ý ” Ha ha, Tiểu Tuyết thích là được.”
Vì vậy, hết thảy đều khôi phục dáng vẻ tươi cười.
” Yến, ta nha, ngày hôm qua nằm mơ, mơ thấy ta chết đi.” Vương Liên cười sáng lạn nhưng trên mặt đã có vệt nước mắt.
” Thật không? ” thay đổi nhiều như vậy nhưng tửu lượng vẫn như cũ, Bạch Yến nhìn người đã muốn say trước mặt, có chút bất đắc dĩ. Sớm biết như vậy vừa rồi sẽ không cho nàng uống rượu.
“Sau đó, trong địa ngục, ta cái gì cũng không có, chỉ còn lại khuôn mặt.”
” a? Thật sự là kỳ quái a.” Cổ vũ, cổ vũ…nhìn bộ dạng yếu ớt của đối phương hắn không nỡ cắt ngang, đành kiên nhẫn ngồi nghe — đối với kháng cự nhiễu lực ngoại giới, hắn thật dfúng là không bằng Tiểu Tuyết.
” sau đó lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nồng đậm phấn son, giống hiện tại vậy. Yến… ngươi nói ta hiện tại đẹp không? ”
” Đẹp … cách trang điểm của ngươi là mốt đang được ưa chuộng.” Chỉ tiếc, dù cho là mốt cũng không sánh bằng khuôn mặt không điểm trang của Tiểu Tuyết. Đẹp, tự nhiên và nhân tạo, thực sự khác xa nhau.
” Thật không? Được ưa chuộng ….Haha… Thị hiếu không ngừng thay đổi và bộ dáng của ta cũng sẽ vậy. Kỳ thực, ngươi còn nhớ rõ khuôn mặt thật nguyên sơ của ta hay không? ” chính mình còn không nhớ rõ nữa là. Đã lâuchưa từng dỡ xuống lớp trang điểm trước mặt người khác, dường như vĩnh viễn đeo mặt nạ xuất người trước mọi người. Thế nên, cuối cùng,chính mình cũng không có dũng khí nhìn diện mạo thật sự của mình.
” Nhớ rõ a.” Bạch Yến lại cười ôn nhu, thập phần chân thực — hắn nghĩ tới nàng trước kia, còn có chính hắn, ” ngươi khi đó rất đáng yêu, rất hoạt bát, khuôn mặt tươi cười không chút giả tạo, có thể nhìn ra được nhiệt huyết yêu nghề, sức sống của ngươi. Nhìn tinh thần của ngươi, mọi người như thể được khích lệ.” Hiện tại vẫn lòng yêu nghề nhưng nó đã mang theo toan tính danh lợi. Thế nên đã quên mất mình yêu mến nhất là gì, chỉ nhớ rõ ‘nổi tiếng’ và ‘nổi tiếng’, sau đó không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Trước kia, nàng truy cầu là khoái hoạt, hiện tại, nàng truy cầu chính là thành công. Không thể nói thay đổi này là tốt hay xấu … Nhưng khuôn mặt đẫm lệ khi say của nàng thực sự làm cho người ta có loại cảm giác … vì nàng khổ sở …aizz, phiền chán lúc trước, tựa hồ giảm bớt đi rất nhiều. Nguyên lai tưởng rằng nàng đã đánh mất đi bản thân. Mà hắn lại chán ghét người như vậy, ngu xuẩn, ngoan cố, tuy vậy hắn vẫn cứ yên lặng không can thiệp, hắn cho rằng im lặng là một loại hành động sáng suốt, cứ thế đứng một bên mà quan sát. Mà bây giờ đây, hắn có thể cảm nhận được sâu trong nội tâm nàng có thống khổ, loại khống khổ này khiến hắn động dung, làm hắn đau xót, nội tâm gì thế cũng trở nên nhu hòa hơn.
” Thật ư? Ta từng tốt đẹp như vậy sao? ” nàng cười có chút ngốc ngốc nhưng nụ cười đó xuất phát từ đáy lòng nàng. Nước mắt, như thế nào muốn ngừng cũng không ngừng lại được. Có lẽ sau khi tỉnh lại, sẽ cảm thấy mình rất ngu ngốc, rất yếu ớt, rất vô dụng, sẽ tự mình giễu cợt chính mình, nhưng hiện tại, hãy để nàng khóc cho thỏa a., để cho ưu sầu theo nước mắt chảy đi. Sau khi tỉnh lại, nàng phải kiên cường, vì sinh tồn, nàng đã không còn đường lui nữa rồi … có lẽ vẫn còn, nhưng nàng không đủ dũng khí quay trở lại. Nhưng bây giờ, nàng đang có một cái quyền lợi: nàng có thể trước mặt nam nhân mà nàng tín nhiệm mà biểu hiện tùy hứng của chính mình, yếu ớt của chính mình …..
” Đúng vậy, kỳ thực ngươi hiện tại, cũng rất tốt.” Chính là ngay lúc này khi khóc, bỏ đi lớp mặt nạ, nhòe phấn son, ngược lại lại đẹp hơn vài phần. Đó là bằng chứng cho thấy nàng vẫn chưa đánh mất đi chính mình. Cho nên Bạch Yến chỉ lẳng lặng nhìn, cũng không lau nước mắt cho nàng, cũng không đưa khăn tay, nhìn rất không lịch thiệp, nhưng đó lại là một hành động quan tâm săn sóc — bọn họ đều biết, cơ hội như thế này không nhiều lắm, cho nên, để cho nàng khóc đủ a. Nàng là một nữ nhân dũng cảm lí trí, khi nào nên ngừng sẽ tự nhiên mà ngừng. Cho dù nàng đã ‘say’.
” Yến….” ngươi thật sự là một người tuyệt vời.
Trong mắt nàng có tán thưởng, thậm chí mê luyến, hắn đều thấy được. Nhưng hắn chỉ mỉm cười, cúi đầu xuống, nhìn ly rượu trong tay mình. Thực xin lỗi ….. nhưng mà … ta thực sự không có biện pháp đáp lại ngươi. Hắn hiện tại …. một lòng chỉ có sự nghiệp …….
Sự nghiệp …. Sự nghiệp hiện tại của hắn cũng chỉ là Tiểu Tuyết ….Tiểu Tuyết ….Y và Ngô Nguyên ở chung một chỗ được chứ? Vui vẻ sao? Hiện tại đã về nhà chưa? Về nhà ….. “Vương Liên, không còn sớm nữa, phải về thôi.” Nước mắt đã không còn rơi nữa, vậy được rồi chừ?
“Ân … chỉ là … thật có lỗi.” Vương Liên tiếp nhận khăn tay Bạch Yến đưa qua “Ta hiện tại phỏng chừng không thích hợp để lái xe, cho nên … làm phiền ngươi.”
” Không sao, được thôi.” Bạch Yến đứng dậy định đỡ Vương Liên thì điện thoại vang lên “Thật có lỗi.” Hắn nói với nàng một tiếng, thu tay về – là Tiểu Tuyết, nghe tiếng chuông đã biết. Cho nên mặc kệ Vương Liên đã duỗi tay về phía hắn, hắn vẫn thu tay về nhận điện thoại.
“Yến, ngươi đang ở đâu? ” vừa mới bắt máy, thanh âm của Bạch Vân Tuyết đã truyền tới “Như thế nào vẫn chưa về? ” vốn cứ nghĩ quay về nhà là có thể nhìn thấy Yến, cho nên hơi thất vọng, còn có chút nôn nóng.
” Ta dùng bữa bên ngoài, lập tức sẽ trở về.” Tiểu Tuyết dường như không cao hứng lắm. Ngô Nguyên lại chọc y?
“Dùng bữa? Cùng ai? ” phản xạ có điều kiện, y lập tức truy vấn.
“Vương Liên … ngươi cũng biết.” Trong bộ phim A Kiều, Vương Liên cũng là một nhân vật trong đó, khi đó hắn đã giới thiệu qua.
” A.” Nữ nhân kia không tệ.. Dường như lúc trước Yến nâng lên thành ngôi sao. Gần đây quấn lấy Yến, muốn Yến một lần nữa nâng nàng, “Các ngươi…”
“Không có gì.” Bạch Yến rất nhanh nói ” Ta trước đưa nàng về, rồi sẽ quay về nhà nhanh.”
“Ân….gặp lại sau.”
” Lát nữa gặp.” Bạch Yến cúp điện thoại.
“Bạch Vân Tuyết? ” nàng say chứ không ngốc.
“Ân, đến, ta đỡ ngươi dậy.”
“Cảm ơn.” Vương Liên khoát khoát tay, tự mình chống bàn đứng lên, ” nhưng ta có thể tự mình đứng dậy”.
Có lẽ Bạch Yến chính mình không phát giác, nhưng nữ nhân trời sinh mẫn cảm, huống chi, đối phương lại là người mình thích. Hắn nha — vừa rồi ngữ khí nói chuyện, cứ như lão bà đang ra ngoài vụng trộm bị phát hiện vậy, bối rối — có lẽ không khoa trương như vậy, nhưng cũng không sai biệt lắm. Hai ba câu thôi mà đã liên tục ‘ không có gì ‘, ‘ lập tức quay về ‘ ……, đáng ghét, tại sao mình lại không say chứ.?
“Được rồi, ngươi cẩn thận một chút.” Bạch Yến ở phía trước dẫn đường.
” Ân ” Vương Liên nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên muốn trêu đùa một chút, nàng đã từng là một hài tử nghịch ngợm. Hiện taị đã tùy hứng, vậy thì tùy hứng đến cùng đi. Người nam nhân này…….thật sự rất tốt, thật sự là không muốn buông tay. Nhu hòa, mưu trí, nhìn như không có gì thực chất rất quật cường, cũng là người khó dao động. Nhìn như không có lập trường, kỳ thực trong lòng hắn rất rõ ràng tinh tường. Nhìn như không thấy được nhưng lại là một người đơn giản, dễ nắm bắt tâm người khác. Nhìn thoáng bình thường kỳ thực tài hoa hơn người …. Hắn rõ ràng cường đại, lại khiêm tốn, đem chính mình che giấu vô cùng tốt. Có được hắn chính là có được một người bầu bạn không cần lo bị người đoạt mất ….Có điểm hâm mộ hài tử gọi là Bạch Vân Tuyết kia. Thế nhưng chỉ có hài tử như vậy mới có thể nắm bắt lấy một người nhìn như cái gì cũng không mà thực ra luôn thủ hộ thế giới tâm kinh của mình như Yến. Chỉ có y mới có thể ….. cho nên, nàng chỉ có thể buông tay mà thôi. Bởi vì nàng ngay cả bản thân còn không thể tự chiếu cố, làm sao có thể chiếu cố một người như vậy.
Chính là… có chút không cam tâm a… cho nên trước khi thật lòng chúc phúc hắn, cho phép nàng quay trở laị làm một hài tử ích kỷ tùy hứng một lần a. Vương Liên nghĩ vậy, chân lảo đảo “a” nàng kinh hô một tiếng.
” Vương Liên ” Bạch Yến kịp thời trỏ tay, muốn đỡ nàng, nhưng nàng vì quán tính, đứng không vững té nhào vào lòng ngực của hắn.
“Yến” Vương Liên tựa đầu lên hõm vai hắn ” Ta thấy chóng mặt. Thực xin lỗi, không được rồi, đỡ ta một hồi a? ”
“Ân ” thiệt là, không biết uống thì đừng uống, đã uống thì đừng cậy mạnh, còn ngoan cố muốn tự mình đi.
“Yến…” tay Vương Liên nắm chặt cổ áo Bạch Yến, len lén cởi một nút áo sơmi của hắn.
” ân? ” Bạch Yến chuyên tâm đi đường ….
” Ngươi thật sự rất tốt.” Móng tay nhẹ nhàng ấn vài dấu. Ân.. có lẽ người kia sẽ phát hiện, cũng có thể là không. Mà Yến thì không phát hiện. Aizz… Yến trong nhiều phương diện thì rất khôn khéo, lại có phương diện cũng rất trì độn. Hay là hắn cố ý? Nàng từng gặp qua nhiều người như vậy, cố ý như thế khiến nhiều người yêu thích hắn hơn? Hoặc là hắn không có bất luận ý tứ gì, nên đành giả vờ không biết, dần dà lại thực sự không biết? Aizz… đáng thương cho nàng a. Đáng thương cho Bạch Vân Tuyết …. y là một người mẫn cảm, trong tình cảm đơn thuần mà mãnh liệt.. Y, nhất định phát hiện ra tình cảm của mình — trên thực tế chỉ cần có người thoáng chỉ điểm, nói cho y biết ‘đó là yêu’, y sẽ phát hiện ra. Như vậy còn Yến? Hắn khi nào sẽ phát hiện? Nữ nhân đối với mấy chuyện bát quái thì rất yêu thích. Nghĩ đến người khác, nghĩ đến người khác buồn bực, nàng nhịn không được cười khẽ một tiếng, ân, nàng sống khá giả hơn nhiều. ( Mỗ Viêm: Ân.. nữ nhân quả nhiên đều rất đáng sợ nha /// . Mẫn Nhi: * liếc* Bà không phải nữ nhân sao? )
” Cảm ơn.” Kỳ quái, sao nàng lại cười quái dị như vậy? Mắt phải Bạch Yến nhảy dựng mấy cái. Có điềm xấu a…..