*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ như vậy, Bạch Vân Tuyết dùng tốc độ ánh sáng chinh phục một đám người lớn, lý trí, yêu mến cùng hâm mộ
————
-“Oa! thật đáng yêu ~~~”
-“Đúng vậy, cô bé kia thực xinh đẹp “
-“lại tàn khốc…”
-“Rất dũng cảm!”
-“Nàng vì bảo vệ baba mình nên mới thế!”
-“ Ta cảm thấy chỉ cần được nàng yêu, nhất định sẽ rất hạnh phúc! bởi nàng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tình cảm ấy”
-“Đúng vậy, đúng vậy! không một chút cố kỵ, một lòng thủ hộ thứ của mình “
-“Ôi! cái ánh mắt kia~~ thật là mê người … có muốn cũng không học được”
-“Trời sinh, đó là thiên chất trời sinh”
-“Nhưng mà diễn viên hình như là nam a!”
-“ Nam??? “
-“Không thể nào? đẹp như vậy mà…?”
-“Tiểu hài tử kia sao? hình dạng đó sau này lớn lên …”
-“Oa ~~~~”
Chỉ còn lại tiếng thét lên. Tô Thanh Nhi, à không, Bạch Vân Tuyết cứ thế xuất hiện trong giấc mơ của các thiếu nữ, hoả tốc gặp may. Các nàng sùng bái Tô Thanh Nhi dũng cảm, hâm mộ tình yêu của nàng, cũng hâm mộ mỹ mạo của y, đặc biệt là ánh mắt – lãnh khốc kiên quyết, mị hoặc nhân sinh.
-“Tiểu hài tử kia rất mỹ lệ!”
-“Nhưng là nam “
-“Chính là hắn rất đẹp!”
-“Như thế … “
-“Ngươi nói xem, tuổi hắn còn nhỏ mà đã kiên cường quyết liệt như vậy … thật sự làm cho người lớn chúng ta có chút xấu hổ a”
-“Cũng là vì hắn còn nhỏ mới dám làm những sự tình kia. Sau khi lớn lên, thành thục, cố kỵ nhiều thứ khó mà có thể như vậy”
-“… có đôi khi ‘lý trí’ thật không biết tốt hay xấu”
-“ Duy nhất dám khẳng định là khi còn sống mà yêu thì sẽ không ly khai “
-“Cho nên thực hâm mộ hắn có thể tuỳ tâm sở dục ( muốn làm gì thì làm) mặc dù có đôi khi hơi ‘ điên cuồng’ ”.
-“Đúng vậy”
Cứ như vậy, Bạch Vân Tuyết dùng tốc độ ánh sáng chinh phục một đám người lớn, lý trí, yêu mến cùng hâm mộ
-“Ngươi nói nàng yêu phụ thân của mình sao?”
-“Đương nhiên là yêu a”
-“Không phải … ý ta nói là tình yêu nam nữ a”
-“Nói như vậy không phải là loạn luân sao?”
-“không có khả năng! trong phim không có thể hiện tư tưởng này, ngươi xem phụ thân nàng không suất. Vả lại ánh mắt Tô Thanh Nhi nhìn phụ thân nàng không có ái ý a”
-“Chính là về sau trong mắt Tô Thanh Nhi chỉ có chân thuần khoái hoạt. Cuối cùng bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Tô Thanh Nhi nhìn phụ thân nàng bằng ánh mắt kiên định, thề muốn bảo vệ ‘Phụ thân cũng có thể là ‘ Người thân duy nhất’. Nếu như phim biểu lộ chút ‘mập mờ’ hẳn sẽ có nhiều suy đoán thú vị a…”
-“Điều này cưng đúng, vậy bộ phim này muốn nói lên cái gì?”
-“Đại khái là nhắc nhở chúng ta bảo trì một tâm thuần tuý dũng cảm … Ai biết được”
-“Ai biết được…” Thực sự không ai biết … mà cũng không ai nói nhiều … không còn gì để nói, các nhà phê bình điện ảnh cũng như vậy … khiến cho mị lực của Bạch Vân Tuyết đi sâu vào lòng người.
-“Tiểu Tuyết thật sự là số đỏ nghen … thật là … “ So với ta tưởng tượng còn khoa trương hơn.
-“Đại khái là vì nó đánh đúng vào khẩu vị người xem thôi “ Ở thời đại này con người có được rất nhiều thứ và đồng thời cũng mất đi quá nhiều. Cho nên, rất nhiều người quay đầu lại bắt đầu tìm kiếm lối thoát …
Có lẽ không có đáp án, nhưng mọi người có hay không nên buông tha?. Hi vọng thế
-“Chủ yếu bởi vì tiểu Tuyết của chúng ta quá mê người a! Y xinh đẹp như vậy ai có thể kháng cự được mị hoặc của y đây? haha~~~~~” Thật cao hứng, tật hám sắc của Tịch Niệm lại trổi dậy
-“Tịch Niệm, ngươi say, đi, chúng ta về nhà” Dương Ỷ kịp thời ngăn ‘ma trảo’ của Tịch Niệm hướng về Bạch Vân Tuyết –“ Yến, chúng ta về trước ”
-“Ân, mai gặp ở công ty” Bạch Yến tiễn bọn họ tới cửa, khi trở về đã thấy Bạch Vân Tuyết đang thu dọn bát đĩa, thực sự là rất ngoan!!! Dù cho đã có thể gọi là ‘đại minh tinh’, nét mặt và hành vi của y cũng chẳng có gì thay đổi … vẫn là tiểu Tuyết của trước kia, thật tốt.
-“Tiểu Tuyết những thứ này để ta thu dọn, ngươi đi tắm trước rồi nghỉ ngơi đi” Bất tri bất giác mùa hè đã trôi qua, trời bắt đầu chuyển sang thu. Bộ phim Tô Thanh Nhi quy mô không lớn, tốc độ hoàn thành cũng khá nhanh nhưng hắn lại có dự cảm, từ nay về sau tiểu Tuyết sẽ rất bận rộn, rất vất vả … cho nên có thể nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi nhiều …
-“Không được, ngươi hôm nay nấu ăn mời bọn người Dương Ỷ hẳn mệt chết đi? Ta vừa rồi không giúp được gì, giờ thì có thể rồi, ngươi đi tắm rửa, những thứ này để ta”. Bạch Vân Tuyết không nghẩng đầu lên, chăm chú dọn dẹp. Y hy vọng có thể vì cái nhà này làm chút gì đó đỡ cho Bạch Yến ôm đồn tất cả gia vụ. Mặc dù biết đối với Bạch Yến mà nói đó là chuyện bình thường, sớm trở thành thói quen, y cũng muốn như vậy. Từ lúc bắt đầu y đã có ý nghĩ này, y là do Bạch Yến ‘nhặt’ về, nhờ Bạch Yến mới có thể tiếp tục sống. Hiện tại, mặc dù y đã có rất nhiều ‘tài sản’ thuộc về mình, theo lời Bạch Yến nói chính là không nợ hắn thứ gì nhưng y vẫn muốn làm. Y muốn cùng Bạch Yến có một cuộc sống ‘cùng nhau’ sau đó chiếu cố lẫn nhau, như vậy mới có thể bảo trì ‘ngang hàng’. Không biết vì cái gì, rõ ràng gọi là ‘thúc thúc’, đối phương lớn hơn mình những 10 tuổi,là người giám hộ của mình …có lẽ chỉ là y không muốn làm người ‘được bảo vệ’ mà cật lực muốn cùng hắn bình đẳng, nếu có thể bảo hộ Bạch Yến thì càng tốt . Đại khái … đa đa thiểu thiểu đã bị Tô Thanh Nhi ảnh hưởng … cho dù Bạch Yến cùng phụ thân nàng ( chỉ Tô Thanh Nhi) hoàn toàn bất đồng.
-“Ân, được rồi “ Tiểu Tuyết tuy còn nhỏ nhưng cũng rất quật cường, chuyện y đã quyết không ai có thể thay đổi haha … cho nên hắn phải ‘ ngoan ngoãn nghe lời’ thôi
Bạch Vân Tuyết trở thành ngôi sao mới của giới nghệ thuật, y chói lọi tựa như thái dương, mặc dù mới 14 tuổi đã có một lượng FANs kha khá. Hơn nữa y cùng những thần tượng khác của Kim Tinh bất đồng. Y mê hoặc tất thảy mọi người, từ già đến bé, cả nam lẫn nữ đủ mọi ngành nghề ( Lãnh: em nó già không bỏ, trẻ nhỏ không tha ấy mà (~-A-)~). Y đột nhiên trở nên bề bộn công việc, trở thành người không ai không biết, không ai không hiểu ‘Ta không thích như vậy’ Y đã định nói với Bạch Yến ‘Ta thích cuộc sống trứơc kia, không ai biết đến, không bị làm phiền’. Nhưng cuối cùng cũng chẳng nói ra … bởi vì y nghĩ rằng … mình trước kia … không có Bạch Yến. Thế nên y sẽ cố gắng yêu mến cuộc sống mới này, trên thực tế, y thấy rất hạnh phúc- y có Bạch Yến …những thứ khác không đáng kể. Dù sao cũng không giống trước đây, lòng không còn phiền muộn…
Chỉ cần mình không để ý thì trở thành nghệ sĩ vô danh hay ngôi sao nổi tiếng đều như nhau. Thế giới của y vẫn như cũ, yên tĩnh tới mức nhàm chán như bây giờ đây, y tham gia một show giải trí náo nhiệt cũng thế …
-“Vân Tuyết, xin hỏi ngươi đối với vai diễn Tô Thanh Nhi có ý kiến gì không?”
-“Không có” vì cái gì mà mọi ngưòi cứ hỏi y về vấn đề này? Phiền chết…Bạch Yến hôm nay lại không ở cạnh mình, chán chết!!!
-“Như vậy Vân Tuyết có thể hát tặng chúng ta một bài được không? Đây là nguyện vọng của chúng ta a” một khán giả đề xuất.
-“Ta sẽ không hát” Thực tế y không nghĩ phải hát ở trong này.
-“Vậy ngươi hãy nói vài lời với các khán giả đi, về thứ gì đó ngươi thích nhất nhé…?” MC nổi tiếng tỉnh táo lúc này tràn trề mồ hôi lạnh – người này tuổi còn nhỏ sao cá tính lại mạnh mẽ quá! Từ khi tham gia show tới bây giờ, không khí đã lãnh đi n lần rồi … không khéo MC kinh nghiệm như ta cũng bị hắn hại chết.
-“Gì đó?” Cũng không có a, y vốn định trả lời như vậy đột nhiên lại nghĩ đến: Người cũng được xem là cái ‘thứ gì đó’ sao? Nếu không phải thì vì cái gì người ta thường mắng chửi nhau “Ngươi không là cái gì cả”? Nhưng lại có chút kỳ quái.
-“Đúng vậy, mọi người đều rất muốn biết nga, Vân Tuyết yêu mến cái gì? thứ mà ngươi muốn nỗ lực bảo vệ a, giống như Tô Thanh Nhi chẳng hạn” MC vội vàng nói một tràng
-“Sẽ không” Câu trả lời của Bạch Vân Tuyết làm MC xém chút nữa ngã sấp xuống mặt sàn.
-“Sẽ không????” Tỉnh táo, tỉnh táo lại … dù sao hắn cũng không cấp cho ta một cái mặt mũi … hắn lúc này không phải rất đáng yêu sao? chân thật, thẳng thắn, mọi người đều sẽ nghĩ như vậy …
-“ Với trình độ của Tô Thanh Nhi không xứng” Trong mắt Bạch Vân Tuyết rốt cuộc cũng có chút thần thái, loại thần thái kiên quyết khẳng định –“ Cho dù phụ thân là si nhân, nghe không hiểu người khác châm chọc, cười nhạo nhưng nếu là ta, ta sẽ không để những người kia có bất cứ cơ hội nào cười nhạo hắn! Ta sẽ khiến bọn chúng hối hận, khiến chúng không bao giờ dám nghĩ tới sẽ làm như vậy nữa” Cho nên y không cho phép ngưòi khác nói xấu Bạch Yến, nếu để y nghe được …. #(-O-)#
-“….” MC không nói được gì nữa. Lần đầu phát hiện, nguyên lai đây là mẫu người mình yêu mến a!!! khó trách mình chưa tìm được tình yêu lý tưởng … thì ra là do người như Bạch Vân Tuyết trên thế giới này rất hiếm, mà chính mình lại yêu mẫu người như vậy ~~~ ( Lãnh: Pó tay tinh thần Fangirl bất bại của caca MC…)
-“Bây giờ chúng là tiến vào phần tiếp theo, TRÒ CHƠI” Trợ lý MC tranh thủ nói – lão đại nhà mình cũng bị mê hoặc ~~~~ Ban đầu còn thề thốt ‘Sẽ không động tâm với một tiểu quỷ” Bây giờ là tiểu quỷ hay vương tử đi???
“Mấy người trong cái show này thực kỳ quái” Bạch Vân Tuyết nghĩ thầm, tối nay về thảo luận với Bạch Yến một chút, sau này không tham gia nữa.
-“Ân” Bạch Yến đưa tay đỡ lấy chén cơm, không vội ăn mà chờ Bạch Vân Tuyết – “ Ngươi nguyện ý diễn sao?” Bất tri bất giác, tiểu Tuyết đã 16 tuổi, xuất đạo 2 năm, danh tiếng y ngày càng cao, cho tới bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu xuống dốc. Y càng ngày càng xinh đẹp khiến người khác ngày càng yêu mến khuôn mặt này. Thế nhưng, cũng vì khuôn mặt này, các đạo diễn lớn đều tìm hắn cho vai nữ. Một nam tử lại luôn sắm vai nữ nhân, hơn nữa còn dựa vào điều này mà nổi tiếng …. hắn lo lắng Bạch Vân Tuyết sẽ không thoải mái. Nhất là năm nay y cũng đã 16 tuổi – như mọi người nói thì cũng đã trưởng thành, Y…
-“Không sao cả” diễn cái gì đâu quan trọng, đối với y chẳng có quan hệ. Chỉ cần Bạch Yến tiếp nhận y sẽ diễn. Y không muốn Bạch Yến phiền toái hơn nữa..-“Ta tin tưởng ngươi, Yến, ngươi chọn vai diễn cho ta, luôn thích hợp” Y thường không nghĩ mình sẽ tự tìm kịch bản, cũng không chủ động chọn. Y gần đây đối với chuyện của bản thân không quá hào hứng, chính là, kỳ tích y có thể diễn hoàn hảo những vai mà Bạch Yến nhận. Từ sau sinh nhật 16 của y, y cứ như suy nghĩ mà xưng hô với Bạch Yến. Bạch Yến cũng không phản đối, nhìn bề ngoài họ cũng không hơn kém nhau bao nhiêu! Mà nguyên nhân trọng yếu là y thích xưng hô như vậy, đối với cách gọi ‘thúc thúc’ y thấy không được tự nhiên.
Ngay từ đầu, y cũng không hiểu lắm, về sau, y chậm rãi phát hiện những nhân vật kia đều tương tự y. Thế nên y không phải đang diễn, y chỉ chỉ dùng những loại trang phục bất đồng, dùng những tính danh bất đồng, tái hiện lại cá tính của mình thôi. Nhờ vậy y mới có thể thành công, vai diễn của y mới đả động tâm trí người xem, là thần tượng trong lòng họ. Y không giỏi đóng phim, cũng không dùng toàn tâm sức của mình mà diễn nên cũng không hứng thú tìm kịch bản, không cố gắng diễn thử những vai diễn khác nhau. Đối với y, có thể cùng Bạch Yến sinh hoạt cùng một chỗ, lại không mang phiền phức cho hắn, không trở thành gánh nặng của hắn thậm chí còn có thể hỗ trợ hắn, y cảm thấy rất thoả mãn.
-“Vậy là tốt rồi, hỳ hỳ “ cùng Bạch Vân Tuyết sinh sống hai năm, ban đầu đối y hiếu kỳ thì bây giờ đã có thể lý giải. Y đã nói vậy, hắn có thể an tâm –“Đúng rồi, ta hôm nay gặp một người có nghệ danh ‘Mệnh danh tiên sinh’ hắn nói nếu ngươi có thể đổi tên thành ‘Hồng Anh’ sự nghiệp sau này sẽ càng thuận lợi”
-“Ta không muốn sửa” Y mới không cần cái gì ‘Hồng’, đây là cái tên Yến đặt cho y, cái gì tiên sinh so ra đều kém.
-“Ta cũng nghĩ vậy” Hắn nhiều năm làm người đại diện như vậy, thực sự chưa từng thấy qua ngôi sao nào như tiểu Tuyết, không để ý tới ‘vận khí’ của bản thân. Thực sự y quá mức cuồng vọng? hay là không thèm để ý? Dựa vào tính cách của y, đáp án chắc chắn là cái thứ 2.
-“Hồng Anh. Hồng Anh … Hồng Anh!” thanh âm ngày càng gần, hơn nữa cái tên này hình như y đã nghe qua, Bạch Vân Tuyết theo bản năng quay đầu lại –“Ngươi gọi ta?”
-“Ân” Nam tử trẻ tuổi thở hồng hộc –“Vì cái gì kêu cả nửa ngày mà ngươi không để ý tới? cũng không chờ ta, hại ta chạy cả buổi!”.
-“Bởi ta không gọi Hồng Anh, ta gọi Bạch Vân Tuyết”
-“Di? Ngươi không đổi nghệ danh sao?” Nam tử có điểm kinh ngạc
-“Tại sao ta phải đổi?”
-“Ta cùng Bạch Yến đã nói qua, ngươi đổi tên sẽ càng ‘đỏ’. Ta đã thay ngươi tính, tên có thể tạo nên thành công – một mỹ nhân diễm lệ lại lạnh như băng. Rõ ràng là nam mà sao lại đẹp như vậy~~~”
-“….” nghĩ nghĩ – “ Ngươi chính là ông thầy tướng số gọi là ‘ tiên sinh’ gì đó?” Còn trẻ như vậy?
-“Oa, ánh mắt ấy là có ý gì? Rất không lễ phép a. Ta rất nổi danh trong nghề a!” Nếu không phải bị người thiếu niên này mê hoặc đã không miễn phí chọn nghệ danh cho y, đã vậy còn không cảm kích, buồn bực!
-“Ánh mắt nào?”
-“…..” Là thiệt hay giả? Rõ ràng như vậy mà còn hỏi ta –“Tóm lại ta là Ngô Nguyên, 17 tuổi, đang học tại cao trung XX, năm 2”
-“Cùng ta có quan hệ?” Bạch Vân Tuyết không kiên nhẫn cắt ngang phần tự bạch hào hứng bừng bừng của tên kia. Hắn thật có biệt danh ‘Mệnh danh tiên sinh’ sao? Tại sao lại có cái tên như vậy? –“ Ta phải vào công ty”
-“Uy ngươi thực sự không lễ phép chút nào! thiệt thòi cho ta một mực theo ngươi” Ngô Nguyên cũng vào theo- hôm nay hắn có hẹn đặt tên cho người mới –“Bất qúa! Ta chính là thích nhất điểm đó của nguơi!”.
-“…” người này … thực sự rất …. Nét mặt của y không đủ lãnh sao? Còn chính là thích điểm ấy? Hắn cuồng tự khổ a? thiệt là… Có phải người có chút sở trường đặc biệt tính tình điều quái gở như thế? Bạch Vân Tuyết bắt đầu theo thói quen ‘vơ đũa cả nắm’.
-“Aiz… Ngươi không thay đổi coi như xong. Dù sao tên của ngươi hiện tại cũng không phải hỏng bét, ít nhất cũng sẽ không ngăn cản con đường tài vận của ngươi”
Nói nhảm! Dựa vào thực lực không tốt sao? cùng danh tự có quan hệ gì? Bạch Vân Tuyết trong lòng hừ lạnh.
-“Ngươi nha, có khuôn mặt là đủ rồi … thật là trời sinh…”
-“Yến” Bạch Vân Tuyết mở miệng, giọng nói trở nên nhu hoà nhưng lại gọi người khác không phải Ngô Nguyên.
-“Tiểu Tuyết sao ngươi lại tới sớm vậy? ngày hôm qua không phải đã làm việc tới khuya sao? Hôm nay có thể ngủ muộn một chút mà “ Đứa trẻ này, nói chuyên nghiệp mà cũng không thấy có tích cực với công việc tý nào, thậm chí cũng không cười với ai khác. Nói không chuyên nghiệp thì cũng không đúng , luôn tỉ mỉ, chi tiết, chưa bao giờ xảy ra sơ sót khiến cho mọi người cùng y làm việc trong thời gian qua thập phần yêu mến
-“Không phải…”
-“Bạch Yến!” Ngô Nguyên cắt đứt lời nói của Bạch Vân Tuyết làm y nhịn không được liếc sang trừng Ngô Nguyên một cái – Dám đánh đoạn y cùng Bạch Yến nói chuyện sao?
-“Làm sao vậy? Ngô Nguyên?” Tên tiểu tử này tính khí táo bạo nhưng cũng rất đáng yêu, đồng thời cũng không thể đắc tội – không có biện pháp, Ngô Nguyên nổi danh trong cái ‘ phương diện’ kia cho nên Bạch Yến thà rằng tin Ngô Nguyên còn hơn. Tiếu dung trên mặt Bạch Yến cũng dần thêm ôn nhu
-“Bạch Vân Tuyết vừa nãy không để ý tới ta!”
-“Không có biện pháp! tính tình tiểu Tuyết là như vậy, hơn nữa y còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng so đo “ Bạch Yến trong lòng cười thầm, kỳ thật người này so với tiểu Tuyết còn ngây thơ hơn nhiều. Bất quá không thể nói tiểu Tuyết ‘thành thục’ như vậy khiến hắn vô cùng cao hứng.
-“Được rồi!” Cuối cùng cũng tìm được chút ít mặt mũi, Ngô Nguyên tranh thủ thời gian – không còn cách nào khác, hắn không khống chế được lòng mình, bị Bạch Vân Tuyết mê hoặc ~~~~ không muốn làm quá mức, phải giữ gìn ‘thanh danh’ –“Ta đi tìm Dương Ỷ”. Tuy tuổi không lớn nhưng địa vị của Ngô Nguyên trong công ty không nhỏ. Cho nên dù đối phương lớn tuổi hơn mình, đều là trưởng bối, Ngô Nguyên vẫn đều kêu thẳng tên.
-“Cuối cùng cũng đi” Bạch Vân Tuýêt nhìn theo bóng lưng hắn, nhẹ nhàng thở ra.
-“Tiểu Tuyết sợ hắn?”
-“Sợ còn chưa nói, chính là thấy hắn rất phiền. Tốt nhất là đi đi “ Hết lần này đến lần khác, mặt mũi cũng không xuất sắc gì lại cứ tỏ ra thân thiết, cũng không khiến ngươi ta chán ghét. Không chán ghét nhưng cũng không muốn cùng hắn tiếp xúc nhiều, chỉ hy vọng Ngô Nguyên tránh xa y ra một chút, càng xa càng tốt.
-“A, là vậy sao?” Ngô Nguyên, tên kia lợi hại, khiến tiểu Tuyết bận tâm ….
Lần đầu tiên Bạch Yến cảm giác nội tâm mình có điểm buồn bực, rồi lại không rõ nguyên nhân, đành bỏ qua! –“ Ngươi thấy kịch bản thế nào?”
-“Không sai biệt lắm” Bạch Vân Tuyết xoay đầu nhìn Bạch Yến – “ Yến, ngươi không thoải mái?” mới vừa rồi còn tốt lắm mà, như thế nào bây giờ cũng không cừơi? Theo trí nhớ của y, chưa từng thấy qua hắn không tươi cười, chỉ có một vài lần thân thể hắn không thoải mái hoặc công tác không thuận lợi thì hắn mới như thế. Nhưng hôm nay thần sắc Bạch Yến bình thường, sao lại như vậy?… Y không rõ lắm, cảm xúc là lạ …
-“Không có gì, ta rất khoẻ” Kỳ quái –“làm sao vậy?” Bạch Yến không chú ý tới biến hoá của mình nhưng để chứng tỏ mình không có việc gì, theo bản năng lại trình ra một cái tiếu dung. Với hắn mà nói, luôn cười chính là bản năng có cười hay không cũng như nhau. Đối với nụ cười biến hoá trên mặt cũng không mẫn cảm lắm.
-“Thật không? vậy là tốt rồi” Yến đã nói không sao thì y cũng không dây dưa – y tin tưởng Yến sẽ không lừa gạt y. Hắn nói không có việc gì là không có việc gì.