Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 17: Ly hợp vô thường

Bánh xe lăn qua mấy hòn sỏi lớn nhỏ trên con đường trải đá, lộc cộc lộc cộc đánh vang.

Đôi bờ Thái Hồ, xưa nay là vùng đất trù phú của Giang Nam. Tô Châu nằm một bên bờ Thái Hồ, đương thời xưng là Bình Giang phủ, từng gặp kiếp sup sụp hủy thành khi quân Kim Nam hạ. Đã qua hai mươi năm, sức sống vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Nhưng dọc đường đi tới, chỉ thấy ruộng nương ngang dọc, sông xanh núi thắm, đã là hình ảnh tươi đẹp phồn thịnh. Nước róc rách chảy bên dưới các đoạn cầu trang trí, tường vôi ngói biếc, càng tô thêm hơi thở vùng sông nước tinh xảo lung linh.

Bất quá, khi vào thành, người qua đường liền trở nên đông đúc. Văn nhân mặc khách ngắm cảnh tham quan tất nhiên không ít, cả giang hồ hào khách bội đao đái kiếm cũng xuất hiện khắp nơi, ma kiên sát chủng (vai cọ vai gót chân cạ gót chân, ý nói rất đông, náo nhiệt), lũ lượt như nước chảy. Thoáng liếc mắt lại thấy mã xa vào thành, đám người một trận xôn xao.

“Lại có gia đình đến tham quan?”

“Lạ mặt, xem ra là lần đầu tiên tới?”

“Ta nghe trong xe có người ho khan, là bệnh nhân đi?”

“Tùy tâm sở dục, bất tử bất cứu. Hắc hắc, không cần phải nói, lại là tìm dược sư tiền bối…”

Giữa sóng người huyên náo xôn xao, mã xa chậm chạp tiến về phía trước, không khác nào chiếc xe kéo bằng bò già. Thanh niên đánh xe tai nghe tám hướng, thu tất cả lời xì xầm xung quanh vào tai một cách rõ ràng rành mạch. Không muốn chuyện bé xé ra to chuốc thêm phiền toái, hắn nhấc tay, kéo vành nón rộng trên đầu xuống thấp hơn một chút, che đi quá nửa khuôn mặt.

Thanh niên này chính là Tiếu Dương.

Từ cô đảo trên biển trở về Lâm An, rồi chọn đường đi Bình Giang, bấm tay nhẩm tính phỏng chừng mấy tháng mà thôi, hắn lại có cảm giác như cách một đời người.

Ký ức về đêm mưa ấy, hắn thà tự mình quên đi tất cả.

Đông Hải mênh mông xanh biếc, trời sao xán lạn vô biên. Hắn cùng Thiếu Hoài bàn bạc phân công hành sự, thậm chí chưa kịp hảo hảo chào nhau. Vậy mà, khi hắn phấn khởi đoàn tụ cùng huynh đệ kim lan, rồi giương buồm trở lại…  

Bể dâu biến dịch, tựa như một truyền thuyết vừa mới bắt đầu đã vội vàng kết thúc.

Biển cả sóng ngầm cuồn cuộn, mưa tầm tã trút xuống, sớm đã nuốt chửng mọi dấu vết từ lâu. Chỉ còn lại Triệu Uyển ngây dại vô tri, bất lực khóc nức nở trên cô thuyền chòng chành trong mưa gió.

Thiếu Hoài đã đi đâu? Hắn… gặp phải Gia Luật Phong sao? Hay địch nhân khác của Hợp Hoan đảo?

Hết thảy vẫn là câu đố.

Phải, hắn thà xem như đó là câu đố… mặc cho các huynh đệ kết nghĩa đều phán đoán Thiếu Hoài lành ít dữ nhiều.

Để làm sáng tỏ sự việc đêm đó, chỉ có thể lấy được chân tướng từ miệng Triệu Uyển, người chứng kiến duy nhất.

Nhưng Triệu Uyển trí lực như hài đồng năm tuổi, đêm đó còn chịu kinh hãi cực độ, nói lộn xộn không rõ bất cứ nguyên nhân diễn biến nào. Tiền Giang tứ thiếu bọn hắn treo rất nhiều giải thưởng ở Lâm An phủ, mời vô số danh y, cả ngự y trong cung đều từng đến khám chữa, vẫn không trị hết chứng thất hồn của nàng. Cách duy nhất hiện tại, hắn chỉ còn trông cậy vào giang hồ đệ nhất thần y – bất tử bất cứu Tà dược sư.

Tà dược sư và sư phụ Thánh cư sĩ của hắn cùng xưng Thế ngoại ngũ tuyệt, lại là hảo hữu chi giao tâm đầu ý hợp, dựa vào phân nhân tình này vốn dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng trong danh hiệu của vị thần y vốn có một chữ “Tà”, tính khí cũng không phải cổ quái thông thường. Cái giá của thế ngoại cao nhân được nâng lên đỉnh điểm, tám chữ chân ngôn “Tùy tâm sở dục, bất tử bất cứu”, Thiên Vương lão tử có tới cũng không thay đổi được. Thánh cư sĩ lực bất tòng tâm, đành để đồ nhi tự mình đến thử vận khí.

Tiếu Dương không còn cách nào khác, biết Tà dược sư sắp dừng chân tại Thái Hồ biệt quán ở Bình Giang thành, buộc phải mang Triệu Uyển đến cửa cầu y. Hai người ngày đêm vội vã chạy tới Bình Giang, dọc đường đi ăn gió nằm sương, hắn vẫn ổn, song Triệu Uyển đã nhiễm phong hàn nhẹ.

Bấy giờ sắc trời không còn sớm, hắn thấy ven đường có một nhà treo biển ‘Bình An khách sạn’, trông  cũng rộng rãi sáng sủa, nghĩ thầm không bằng tìm nơi nghỉ trọ rồi hãy tính, cất giọng hỏi: “Có phòng hảo hạng hay không?”

Tiểu nhị chạy ra cửa chợt ngẩn người, cười giả lả: “Xin lỗi khách quan, phòng hảo hạng đã đầy khách.”

“Nhĩ phòng?” (Phòng nhỏ ở hai bên phòng chính. “Nhĩ” chính là lỗ tai.)

“Không có.”

“Sương phòng đơn?” (Phòng bên chái nhà)

“Cũng không có.”

Hắn cau mày. Một khách điếm to như vậy, khách phòng xem ra không ít, thế nào lại xúi quẩy như vậy?

Tỉ mỉ đánh giá, e rằng có can hệ với việc Tà dược sư ghé thăm biệt quán Thái Hồ. Rất nhiều người giang hồ chính vì tìm hắn cầu y, mới ồ ạt đổ về thành.

Xem ra —

Bình Giang thành, vẫn là một thành thị người đông khó sống.

“Khách quan ngài xem, giường ghép vẫn còn vị trí, chẳng hay ngài…”

“Không cần!”

Tiếu Dương vung roi ngựa, quay đầu rời đi. Hắn một đại nam nhân, xuất môn ra ngoài thế nào cũng được, lại không có gì trở ngại, nhưng trong mã xa còn có Triệu Uyển! Bất luận mất trí nhớ hay không mất trí nhớ, nàng vẫn là một đại cô nương vân anh vị giá (1) (lớn tuổi chưa chồng), sao có thể ngủ giường ghép cho được.

May mắn đi chưa đến nửa dặm đường, lại thấy một Long Môn khách sạn.

“Còn phòng tốt không?”

Nữ chưởng quỹ cũng không ngẩng đầu lên: “Không có.”

“Nhĩ phòng?”

“Cũng không có.”

“Sương phòng đơn?”

“Ô, khách quan, ngài khỏi phải hỏi nữa. Trong điếm đã đầy khách từ lâu rồi, cả giường ghép đều nhét chật ních, nửa cái giường cũng chừa không ra! Chẳng riêng gì quán của ta, các khách sạn trong thành cũng tương tự. Muốn có phòng hảo hạng? Nằm mơ còn nhanh hơn!”

Tiếu Dương ngước mặt nhìn sắc trời, không thể không thỏa hiệp, suy nghĩ chốc lát bỏ xuống một đĩnh bạc lớn: “Chưởng quỹ, có thể thỉnh ngươi dọn khỏi phòng của mình được không?”

Nữ chưởng quỹ rốt cuộc ngẩng đầu, bình tĩnh quan sát hắn một lát, thản nhiên cười: “Năm mươi lượng bạc, thật sự là không ít nha!”

“Thế thì phiền ngươi đem gian phòng thu thập một chút, dọn hết ra ngoài đi.” Tuy có phần hoài nghi bản thân tài đại khí thô ỷ thế hiếp người, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.

“Đáng tiếc, gian phòng của lão nương đã sớm nhường cho người khác. Vị khách quan kia trả đủ hai trăm lượng, hừm!” Hừ lạnh khinh thường, tuyên bố năm mươi lượng của hắn căn bản không đáng để mắt.

“……” Thất bại!

Tiếu Dương cau mày, thần sắc phức tạp.

Bình Giang thành, cũng là một thành thị… rất thực dụng nha.

“Cháo quế hoa khoai lang, cháo quế hoa khoai lang vừa thơm vừa ngọt đây!”

Tiếng rao hàng trên đường theo gió truyền đến. Nguyên lai là người bán rong phố chợ, đang rao bán cháo đường của hắn khắp nơi. Hắn ôm một cái nồi đồng lớn từ đối diện đi tới, suýt chút nữa đâm sầm vào người Tiếu Dương.

May thay Tiếu Dương là người luyện võ thân pháp linh hoạt, nhẹ nhàng khéo léo đỡ cả người lẫn nồi xoay qua: “Tiểu huynh đệ, đi đường cẩn thận một chút.”

“Đa tạ đại gia.” Người bán rong ngơ ngác ngẩng đầu, miệng đột nhiên mở lớn.

“… Ách, nón của ngài rơi.” Sau một lúc, hắn hảo tâm nhắc nhở.

Khom lưng nhặt nón lên, Tiếu Dương đơn giản gật đầu với hắn, tỏ ý cảm ơn, xoay người định ly khai.

Nữ chưởng quỹ thờ ơ liếc nhìn, ngay khi thấy rõ tướng mạo của hắn, trong nháy mắt nhãn châu bất động.

Ánh chiều tà chiếu bên sườn mặt Tiếu Dương.

Mái tóc đen thật dài được buộc một cách tùy tiện, tán loạn phe phẩy sau lưng. Trên cằm hiện vệt râu nhàn nhạt, thoạt nhìn có vẻ phóng khoáng. Mắt phải đeo một miếng che màu đen. Một vết sẹo vừa sâu vừa nặng từ miếng che mắt lộ ra ngoài, gần vạch đến mũi. Nam nhân này đúng là độc nhãn long.

… Nhưng hắn vẫn là một độc nhãn long dễ nhìn.

Bờ môi tươi đẹp no đủ, khóe miệng khẽ nhếch, không cười vẫn mang theo ba phần xuân ý, trung hòa vết sẹo hàm chứa vị đạo lãnh khốc kia. Lại phối hợp với hàng mi dài rậm, cái mũi cao thẳng, cùng nước da màu mật nhạt khỏe mạnh sáng bóng…

“Ực —” Nàng gắng sức nuốt một ngụm nước bọt.

Há chỉ là dễ nhìn! Nam nhân này căn bản là một lãng tử phong lưu vừa anh tuấn vừa nguy hiểm! Đặc biệt là vết sẹo kia, quả thực là dệt hoa trên gấm, càng khiến mị lực của hắn thêm phần cuồng dã biếng nhác.

“Khách qua, xin dừng bước!” Nàng vội vàng gọi.

“… Thế nào, còn phòng trống sao?” Tiếu Dương sờ sờ cằm, chậm rãi xoay người lại. Ở một cái khách điếm cũng phải hy sinh nam sắc, thật sự là…

“Hậu viện còn có gian phòng chứa củi chưa ai ở, bằng không tiểu phụ thay ngài quét dọn sạch sẽ? Chỗ này năm mươi lượng là đủ rồi!” Tuấn thì tuấn, quán xá đương nhiên vẫn muốn kiếm lời.

“……” Tiếu Dương lập tức đội nói quay đầu bỏ đi. Cường long không áp được địa xà, xem như hắn phục nàng ta rồi!

Thiếu niên bán hàng rong nọ lại đuổi theo: “Đại gia, ngài muốn ở trọ?”

“… Không sai” Hắn dừng bước.

“Vậy ngài đi theo tiểu nhân đi.” Thiếu niên cười hì hì, “Cam đoan gian phòng thượng hạng rộng rãi sáng sủa, còn bao ăn thoải mái, tiểu nhị rất nhiều, cần mẫn nghe lời… Giá cũng tuyệt đối phải chăng, già trẻ như nhau, chỉ cần năm mươi lượng của ngài là đủ!”

“……” Tiếu Dương bán tín bán nghi, nhưng không còn cách nào tốt hơn.

Kết quả là, hắn đánh xe ly khai phố xá sầm uất, theo thiếu niên chỉ đường chạy ra ngoại ô.

Rộng rãi…

Đại điện của ngôi miếu đổ nát ngoài thành, tuyệt đối rộng rãi…

Sáng sủa…

Đại điện lụi bại, trên mái có một lỗ thủng thật to, ban ngày dương quang trực tiếp rọi xuống, tuyệt đối đủ sáng. Còn ban đêm a, giữa sàn miếu trống đốt đống lửa, ngọt lửa phừng phừng cháy dữ dội, hình như cũng không thể bảo là u ám.

Bao ăn đến no…

Khoai lang nướng, khoai lang luộc, khoai lang hầm, khoai lang sợi, khoai lang khô, canh khoai lang, cháo quế hoa khoai lang… đảm bảo ăn chưa tới no đã ăn tới ói.

“……” Tiếu Dương nhìn một vòng từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, rơi vào trầm mặc.

Mọi nơi trong góc phòng, còn có vài đốm sáng lập lòe trong bóng tối, ánh mắt đói khát nhìn hắn chằm chằm, không, phải nói là nhìn bạc trong tay hắn chằm chằm không tha. Chắc hẳn đây chính là bọn tiểu nhị cần mẫn nghe lời trong giới thiệu…

“Đại gia, ngài xem có vừa ý không?” Thiếu niên cười hì hì.

“……” Tiếu Dương triệt để minh bạch —

Bình Giang thành, là một thành thị… dân phong “thuần phác”.

Bôn ba suốt một ngày, hắn cũng lười so đo với mấy tiểu côn đồ phố chợ này. Giơ tay, huơ huơ mấy đĩnh bạc trong tay, hắn trực tiếp phân phó: “Gọi bọn tiểu nhị của ngươi nhặt thêm một ít cành khô rơm củi đến đây, nấu một thùng nước nóng.”

“… Cái này, đại gia, có thể cho bạc trước được không?” Thiếu niên trương bộ mặt nịnh hót.

Tiếu Dương liếc nhìn hắn: “Được!”

Thiếu niên mặt cười hớn hở định sang nhận lấy, hắn lại đột ngột thu tay lại.

“Đại gia ngài…”

Tiếu Dương mỉm cười, bàn tay bỗng nhiên nắm thành quyền. Khi mở ra trở lại, đĩnh bạc đã biến thành miếng bánh bột bắp dẹt dẹt. Thiếu niên trợn tròn mắt, trong góc phòng bốn phía cũng vang lên tiếng hút khí.

Tiếu Dương quay đầu nhìn thiếu niên: “Ngươi tên gì?”

“… Ta là Tiểu Phi.”

“Tiểu Phi, ta họ Tiếu, ngươi gọi Tiếu nhị ca là được rồi, không cần xưng hô đại gia đại gia.” Tiếu Dương ước chừng trọng lượng của bánh bột bắp bằng bạc, vươn ngón tay bẻ xuống một mẩu, ném vào tay Tiểu Phi, “Giao trước năm lượng làm tiền cọc, phần còn lại sẽ kết toán sau.”

“… Tạ đại gia ban thưởng.” Tiểu Phi định thần, gọi to: “Tiểu đệ tiểu muội, còn không mau ra làm việc! Khách nhân tới cửa kìa!”

Tiếng hô hoán vừa dứt, trong ngôi miếu đổ nát trông như vắng vẻ, phía sau tượng phật, dưới bàn thờ, hai bên lư hương… bọn hài tử xuất hiện từng đứa một.

“Tiếu nhị ca, ta thay ngài nhặt củi đốt.”

“Ta đi xách nước.”

“Ta đây đem bình gốm rửa sạch sẽ, chuẩn bị nấu nước.”

“Tiếu nhị ca, trong xe có bệnh nhân sao? Ta thay hắn lót giường cỏ khô mềm!”

“Ta tới xem bẫy kẹp thú có bắt được thỏ rừng không.”

“Ta…”

Những hài tử này, nam có nữ có tuổi tác không đồng đều, lớn nhất cũng không quá mười tuổi là mấy, tất cả đều một bộ hành khất áo rách quần manh. Thế nhưng đứa nào cũng vui vẻ hoạt bát, chẳng hề thấy vẻ mặt sầu khổ.

“… Tiếu nhị ca, bệnh nhân trong xe là ai?”

Một nam hài chạy đến trước mặt hắn, ngập ngừng một chút lên tiếng hỏi. Tướng mạo hắn kỳ dị, sau khi Tiếu Dương ngoảnh đầu nhìn, không khỏi kinh ngạc. Nước da đen bóng, căn bản không phải Hán nhân, đặc biệt hai bên má mơ hồ nổi lên hoa văn đỏ sậm, không biết là người Ba Tư, nô lệ Côn Luân hay dị tộc hải ngoại khác.

“Trong xe là một cô nương. Ách… các ngươi làm quen một chút đi! Nhớ kỹ nha, không cần xem nàng như tỷ tỷ, nhận là tiểu muội muội được rồi.” Thoáng thấy gương mặt hài tử kia bởi ánh mắt kinh ngạc của mình mà lộ vẻ thụ thương, Tiếu Dương cảm thấy có phần ân hận, nhấc tay xốc màn xe lên.

Khuôn mặt xinh đẹp mông lung vương dấu lệ, Triệu Uyển mờ mịt mở mắt, ngẩn ngơ nhìn bọn họ.

Không ngoài dự liệu, từ nhiều ngày trước nàng cứ khóc rồi ngủ. Sau đêm ấy, tuy vẫn mơ mơ hồ hồ, nàng lại thường vô duyên vô cớ rơi nước mắt. Mấy hôm nay dọc đường nhiễm phong hàn, nàng thân thể không khỏe, càng khóc không ngừng. Tiếu Dương căn bản không dám tưởng tượng, đêm đó đến tột cùng nàng đã thấy cái gì.

Bị lệ sắc của nàng dọa sợ, tất cả hài tử đều ngây dại.

“Tiểu Hắc, còn không mau dìu cô nương xuống xe!” Hơn nửa ngày, Tiểu Phi thúc mạnh vào hắc hài tử đang đờ ra.

Gió lạnh lướt qua, mành trướng cũ nát buông trước hương án nhẹ nhàng bay lên, trong bóng tối còn có một đường nhìn lóe lên, sắc bén lập lòe.

Tiếu Dương bất động thanh sắc nheo mắt lại, hỏi hắc hài tử nọ: “Huynh đệ tỷ muội các ngươi tổng cộng bao nhiêu người?”

“… Mười người.”

Tiếu Dương âm thầm đếm một lượt, tính cả Tiểu Phi cũng chỉ có chín người. Trong lòng nổi lên cảm giác khác thường, quay đầu lại; hắc hài tử kia còn đang chờ mong nhìn hắn.

Hắn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp Thiếu Hoài, tiểu hài tử cũng áo quần lam lũ lạnh run cầm cập. Tâm xúc động, Tiếu Dương ném đĩnh bạc trong tay cho hắn: “Cầm lấy mua bộ y phục dày mà mặc. Sắp vào đông rồi.”

“Tiểu Hắc!” Trong tiếng hô to trung khí mười phần, Tiểu Phi đứng một bên nhìn chằm chằm từ đầu đến giờ lập tức lao ra, phi thân áp hắn ngã nhào xuống đất.

“Bạc không được phép độc chiếm nhá! Giao cho lão đại ta phân phối đi!”

Tiếu Dương mỉm cười xem huynh đệ bọn họ đùa giỡn, cảm giác được ánh mắt kia đang vụng trộm nhìn mình chăm chú. Vẫn luôn chăm chú dõi theo…

Rốt cuộc là ai? Trong lòng hắn nổi lên mấy phần nghi ngờ.

Nước nóng đun sôi, đệm cỏ mềm đã lót xong, rơm củi thu nhặt chất thành một đống cao cao, đốt đến sáng hôm sau cũng còn thừa.

Hơn nữa vận khí tốt, bẫy kẹp thú thiết lập trong bụi cỏ còn bắt được một con thỏ béo.

Tiểu Hắc cầm dao bổ củi trong tay, nhanh nhẹn dứt khoát lột da mổ bụng thỏ, sau khi rửa sạch dùng một cành cây sắc nhọn xuyên qua, gác trên đống lửa nướng chín. Triệu Uyển hai tay nâng má, nhãn châu đảo qua đảo lại không chút che giấu theo sát khuôn mặt hắn, hứng thú dành cho hắn lớn hơn nhiều so với con thỏ tội nghiệp.

Đúng thôi, Tiểu Hắc tướng mạo kỳ lạ, trong mắt Triệu Uyển tâm trí như hài tử, đương nhiên rất thú vị.

“Ngươi làm rất thành thạo nha.” Sợ hắn không thoải mái, Tiếu Dương lên tiếng.

“… Ách, hoàn hảo.” Hắn tỏ vẻ khá cẩn trọng.

Tiểu Phi bên cạnh không chịu đứng ngoài cuộc: “Phải. Kỳ thực tiểu ách ba (câm điếc) nhà ta dùng đao mới gọi là xuất thần nhập hóa…”

Hỏng bét, nói lỡ miệng. Hắn đột nhiên che miệng.

Tiếu Dương dù bận vẫn ung dung quan sát hắn: “Vì sao không nói tiếp?”

Đường nhìn trong bóng tối kia dường như hướng về phía này. Tiếu Dương bất động thanh sắc, trong lòng cấp tốc hồi tưởng một phen, có thể xác định trong số những hài tử đã thấy mặt tựa hồ không có câm điếc.

Vậy thì, tiểu ách ba là ai? Ánh mắt trốn trong âm thầm đó, chính là hắn sao?

Lửa bốc phừng phực, thịt nướng thơm lừng. Khoai lang lùi tro cũng tỏa ra mùi thơm lạ lùng.

Đám hài tử đã sớm đói ngấu, hoan hô một tiếng nhào tới, đứa gặm thịt thỏ, đứa nuốt khoai lang, đứa uống canh thịt, ào ào ngấu nghiến.

Tiếu Dương nhìn bọn hài tử, tựa như lơ đãng nhàn hạ mở lời: “Tiểu Phi, ta thấy tướng mạo bọn họ khác nhau, hẳn không phải là thân đệ muội của ngươi nhỉ?”

“Ưm ừm…” Tiểu Phi ăn say sưa, hàm hồ gật đầu.

“Đều là cô nhi một thôn?”

“Ngô, có một số…”

Nghĩa là, số còn lại không phải sao?

“Thiên nam hải bắc, các ngươi làm thế nào tụ họp một nơi?”

“Thì nhặt được a…”

“… Nga, thế nào?” Tiếu Dương hào hứng.

“Cái này rất đa dạng.” Tiểu Phi gặm thịt thỏ miệng đầy mỡ, “Ven đường, đống rác, hoang vu dã ngoại, còn có, phát hiện trong quan tài ở bãi tha ma nữa! Trong lưới đánh cá kéo lên cũng có! A—”

Hắn trợn tròn mắt, mặt vã mồ hôi: “Tiếu nhị ca, ngươi hỏi những chuyện này làm gì?”

“Không có gì, tán gẫu mà thôi.” Tiếu Dương nhe hàm răng trắng cười với hắn, trong lòng sớm đã khai hoa vui mừng.

Vớt lên từ lưới đánh cá sao?

Thiếu Hoài nhà hắn mất tích trên biển, hiện tại nghe đến loại sự tích ly kỳ nhặt được từ lưới đánh cá, ngàn vạn lần đừng bảo hắn rằng đây chỉ là trùng hợp.

Đều nói người tốt lâm nạn thường gặp may, tự hữu thần phật phù hộ. Thiếu Hoài nhà hắn từ nhỏ chưa từng làm chuyện xấu, cho dù Hải long vương muốn tuyển hắn làm rể, cũng phải xem ông trời có chuẩn hay không. Nhất định Thiếu Hoài đã được cứu!

– Còn rất có khả năng đang ở ngay trong gian miếu đổ này!

Trực giác của Tiếu Dương nói cho bản thân như vậy. Nhưng Thiếu Hoài… vì cớ gì không nhận hắn?

Đưa mắt xung quanh, đám hài tử hoặc ngồi hoặc đứng, có đứa còn ăn, có đứa đã múc nước rửa miệng. Tiểu Hắc cùng Triệu Uyển chơi trò đốt nhánh cây, thấy hắn nhìn đến liền quay đầu dời đi ánh mắt. Đại ca Tiểu Phi của bọn họ, hơn phân nửa thân thể đều chui vào dưới hương án, chẳng biết đang làm cái gì…

Tiếu Dương kích động, đột nhiên đứng dậy.

“… Tiếu nhị ca?”

Tiếu Phi vừa âm thầm đưa thức ăn vào bên dưới hương án, vừa quay đầu, trông thấy Tiếu Dương vô thanh vô tức bất chợt xuất hiện sau lưng mình, nhất thời bị dọa giật nẩy.

Tiếu Dương không chú ý đến hắn, từ trên cao chăm chú nhìn hương án hỏng, nhìn không dời mắt.

“Tiếu, Tiếu nhị ca? Không không, Tiếu nhị gia?” Tiểu Phi xuất một đầu mồ hôi lạnh.

“Ra đi!” Chẳng hay đã quan sát bao lâu, cuối cùng Tiếu Dương lên tiếng.

Dưới hương án vẫn lặng im không động tĩnh.

Bốn phía rơi vào yên ắng dài dằng dặc, Tiếu Dương rất kiên nhẫn chờ đợi.

Bất chấp Thiếu Hoài có biến thành câm điếc hay không, cho dù mất hết võ công diện mục hoàn toàn thay đổi, hai người cũng phải đối mặt, hảo hảo nói chuyện.

Tự ti mặc cảm, ẩn nấp không gặp thì giải quyết được gì?

“Rốt cuộc ngươi muốn tự đi ra, hay muốn nhị ca nhà ngươi túm ngươi ra?” Hắn trầm giọng nói, nhưng trong mắt hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt.

Thiếu Hoài dở chính là ở điểm này, thiếu quyết đoán hay trốn tránh. Đều bị hắn phát hiện rồi còn trốn cái gì nữa?

“Tiếu nhị gia ngài xem, huynh đệ này của ta không thích ngặp người…” Tiểu Phi cuối cùng cũng không tình không nguyện thừa nhận dưới hương án có người.

Tiểu Hắc cũng bỏ lại Triệu Uyển chạy đến: “Nhị ca, ngươi nhận sai người rồi. Hắn…”

“Vậy sao? Thế thì đi ra cho ta nhìn một cái!” Tiếu Dương ngắt lời hắn.

Dù bắt đầu tính từ ngày Thiếu Hoài mất tích, bọn nhỏ nhận thức nhau cũng không bao lâu đi? Mấy nghĩa huynh đệ đều tranh nhau che giấu cho hắn…

Nhân duyên của Thiếu Hoài quả thật không tệ a.

Bên dưới hương án vẫn một mảnh trầm mặc, thật lâu sau, truyền đến tiếng sột soạt nho nhỏ của y phục ma sát.

Tiếu Dương nhướn mày, trên mặt hiện lên thần sắc đắc ý.

Đã nói thôi?

Sửu tức phụ cũng phải gặp cha mẹ chồng, có gì đáng trốn tránh đâu?

Một cánh tay vươn ra khỏi hương án, chậm chạp vén mành trướng cũ nát lên.

Tiếu Dương chăm chú nhìn cái tay kia, ánh mắt đột nhiên đông lại.

Đó là một cánh tay phải.

Khô gầy yếu ớt, bàn tay phải chỉ có bốn ngón tay!

Người học võ đều biết, nếu không có ngón cái, đao kiếm đều cầm bất ổn, dù võ nghệ tốt đến mấy cũng như phế bỏ phân nửa. Mà trên bàn tay phải kia, ngón bị thiếu chính là ngón cái!

Tiếu Dương vừa kinh ngạc vừa đau lòng.

Đây là… nguyên nhân Thiếu Hoài không chịu nhận hắn sao?

“Tiếu nhị gia, nghĩa đệ này của ta tính tình cộc cằn, thường khiến khách nhân tức giận… Ngài có nhất thiết phải buộc hắn đi ra không?” Tiểu Phi còn đang dùng tình đả động.

“Ai làm tay hắn thương tổn như vậy?” Tiếu Dương trầm giọng cất tiếng.

“Tiếu nhị gia ngài…” Cảm thấy không khí bất thường, trong lòng Tiểu Phi có phần sợ hãi.

Tiếp theo, hành động của Tiếu Dương càng khiến hắn muốn lọt con ngươi ra ngoài!

“Nói! Ai làm tay hắn thương tổn như vậy?”

Tiếu Dương nhanh như chớp vươn tay, nắm lấy bàn tay kia, cấp thiết truy vấn. Lời vừa xuất khẩu, dường như ý thức được động tác của mình quá thô lỗ, sợ làm đau đối phương, hắn nhấc tay vuốt ve mu bàn tay gầy gò một lần lại một lần, rồi dùng lòng bàn tay ấm áp bao bọc nó, yêu thương dạt dào.

Hắn vẫn chưa nhận ra, khi Thiếu Hoài thụ thương như thế, hắn đau lòng biết nhường nào…

Tiểu Phi nhìn động tác của hắn, ngực tê tê, da gà nổi khắp người, đấu tranh nửa buổi mới dè dặt mở miệng: “Nghĩa đệ của ta, là nam nhân…”

Ô, có tính là hắn dẫn lang nhập thất hay không?

Chẳng qua muốn kiếm chút tiền mà thôi, có tất yếu phải kinh thế hãi tục như vậy không?

Tên gia khỏa thích đoạn tụ đang dán mắt vào nghĩa đệ của mình, nên làm thế nào mới đúng?

“Nhị ca, ngươi…” Tiểu Hắc cũng đến bên cạnh can ngăn.

Hừm, ai bảo nam nhân chỉ thích cô nương chứ? Ánh mắt dị dạng của người khác, Tiếu Dương chưa bao giờ để trong lòng.

“Thiếu Hoài, ra đi!” Hắn nắm chặt cánh tay kia, dùng sức kéo.

… A!

Thời gian khi ấy đọng lại, thế giới khi ấy lặng im.

Tiếu Dương toàn thân cứng đờ, ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắc y thiếu niên bị bản thân lôi khỏi hương án.

“Ngươi là ai?” Sắc mặt hắn bắt đầu chuyển xanh.

Hắc y thiếu niên nâng đôi đồng tử đen láy dị thường trong sáng, không cam yếu thế hung hăng trừng lại hắn, vừa liều mạng tránh về phía sau. Tiếu Dương ngây ngẩn một lát bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng buông tay hắn ra như dính bỏng.

Không phải chứ? Hắn… nhận sai người?!

Nhất thời không tiếp thu nổi sai sót lớn như vậy, nhãn thần Tiếu Dương dại ra.

Tiểu Phi hoàn toàn không hiểu (*), đành cười trước làm lành: “Tiếu nhị gia, hắn là thất đệ của ta Tiểu Ách Ba. Hắn có một kẻ thù rất lợi hại… A, ta không có hoài nghi ngài là kẻ thù tới truy sát hắn nga, thật sự chưa từng hoài nghi… Ha ha, đúng, có hoài nghi một chút… Hiểu lầm, tất cả mọi người đều hiểu lầm thôi. Tiếu nhị gia không phải ngài cũng nhận sai người sao? Cô nương tên Thiếu Hoài đó, chúng ta chưa từng gặp qua đâu!”

((*): Nguyên văn “Trượng nhị Kim Cương mạc bất trứ đẩu não”. Người xưa thường chỉ cao đến tám xích, nếu giơ tay lên nhiều lắm đến một trượng. Kim Cương là tên một hòa thượng, cao đến một trượng hai, không ai sờ được tới đầu ông ta.)

… Quả thật, nhận sai người!

Trong nháy mắt, cả người Tiếu Dương như trúng sét đánh, ấn đường phát đen, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này, Triệu Uyển nhẹ nhàng nói: “Tiểu ca ca, ngươi làm gì vậy?”

Hắn theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy hắc y thiếu niên nọ sau khi giãy khỏi hắn, một bước vọt tới cạnh thùng nước, cố sức lau mu bàn tay, chà đến đỏ cả da.

Phải a! Hắn… sờ tay hài tử này!

Tiếu Dương thật chậm thật chậm cúi đầu, nhìn về phía tay của chính mình, mặt như tro nguội.

… Thối rụng!

Tay hắn muốn thối rụng rồi!

Hắn vừa vuốt ve, không phải tay của Thiếu Hoài, mà là hài tử này!

Còn sờ hết lần này đến lần khác!

Ngũ lôi đánh xuống cũng không đủ để hình dung sự xấu hổ và khó chịu trong lòng hắn.

Tiếu Dương triệt để hóa đá.

Từ đỉnh đầu tới ngón chân, mỗi phân mỗi thốn, tất cả đều cứng đến không thể cứng hơn nữa, rắn đến không thể rắn hơn nữa, chỉ cần một hơi gió nhẹ thổi qua, hắn sẽ phong hóa nứt vỡ, tro bay khói diệt.

Ngay khi nỗi chán ghét bản thân dâng lên đỉnh điểm trong đáy lòng hắn, đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang dội —

“Bủm!”

“……” Khóe mắt co giật, Tiếu Dương không biết chính mình có nên vui mừng hay không.

Vì chí ít đó không phải là tiếng cười nhạo hắn.

Tại khoảnh khắc người người cực kỳ xấu hổ, cả thở mạnh cũng không dám thở nửa hơi này…

Có người đánh rắm.

Lại còn là cái rắm phi thường vang dội.

Bấy giờ đã vào đêm, bốn phía thập phần an tĩnh. Toàn bộ người trong ngôi miếu đổ nát đều nghe thấy rõ ràng.

… Nghẹt thở!

Giữa yên ắng quỷ quyệt, mùi thơm của khoai lang nướng vùi trong đống tro củi vẫn từng đợt từng đợt lan tỏa.

Khoai lang, tục xưng dưa đất, lót lòng chống đói hương vị hảo, là một loại lương thực được người gặp cảnh khốn cùng rất hoan nghênh.

Chỉ bất quá, nếu ăn nhiều, dễ…

Trướng bụng đánh rắm.

“… Xin lỗi” Chẳng hay đã qua bao lâu, hắc hài tử thành thật kia lí nhí lí nhí nói.

“Ha ha ha!”

Triệu Uyển mở đầu bật cười: “Tiểu Hắc ca ca, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!”

Bị nàng ảnh hưởng, mọi người trong ngôi miếu tồi tàn rốt cuộc tranh nhau cười rộ lên: “Ha ha ha ha ha…” Nước mắt cuồng tuôn, ôm bụng cười đến co quắp.

… Một cái, ách, nhạc đệm kịp thời biết mấy a!

Phân tán tiêu điểm, chuyển dời đường nhìn, cứu vớt hình tượng không còn lại bao nhiêu của hắn! Để da mặt dày hơn người thường của hắn không bị thủng tại trận.

Nhìn hài tử nọ bị tiếng cười làm lúng túng đến hắc bì ửng hồng, Tiếu Dương lão lệ ngang dọc, thầm cảm kích lão Thiên phù hộ.

Ai, loại chuyện nhận sai người như thế này… rất phổ biến. Còn nhận sai tình nhân, có phần hiếm thấy. Phát sinh trên người được xưng “Thần nhãn” Tiếu nhị gia hắn, càng khó bề tưởng tượng.

Quá lo lắng tất sẽ loạn. Vì hết sức lo nghĩ đến tung tích an nguy của Thiếu Hoài, hắn quả nhiên mất đi chừng mực a…

Thế nhưng, trực giác của hắn rõ ràng nói cho bản thân, Thiếu Hoài đang ở nơi này a.

“Nhị ca, ngươi nhận sai người…”

“Xin lỗi…”

Lạc trong suy tư, hai câu nói nghe như vu vơ bất chợt chảy qua tai. Thanh âm đó, thanh âm đó…

Tiếu Dương cả kinh không nhỏ, đột nhiên ngoảnh đầu.

Trong ánh lửa nhảy nhót, hắc hài tử tên gọi “Tiểu Hắc” bị mọi người cười đủ, ngồi trở lại bên đống lửa kiên nhẫn dỗ Triệu Uyển vào giấc ngủ.

Nước da đen đến sáng bóng, hoa văn đỏ sậm nổi lên trên gò má, còn có…

Cái đầu nhỏ gầy, ngũ quan vẫn mang nét trẻ con…

Trước hết niên kỷ này đã không đúng rồi… Chờ một chút!

Lồng ngực Tiếu Dương bỗng dưng phát nhiệt.

… Trừ bỏ màu da và hoa văn cổ quái ra, Thiếu Hoài mười lăm, mười sáu tuổi, chính là dáng vẻ này đi?

Đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, Thiếu Hoài mới có thể biến trở về dáng dấp khi thiếu niên?

Nếu không phải trực giác nhận định theo ấn tượng ban đầu, hắn sẽ không tin loại chuyện siêu việt lạ thường này, tất nhiên cũng không có khả năng nhận ra…

Nguyên lai, đây là nguyên nhân Thiếu Hoài không chủ động biểu lộ thân phận với hắn sao?

Sợ hắn không tin, sợ thấy được thần sắc dị dạng trong mắt hắn, do đó, thà lựa chọn đứng một bên yên lặng chờ đợi, đợi hắn tự mình nhận ra…

Thiếu Hoài a, ngươi thật sự là…

Trong sát na tiếng thở dài xuất khẩu, Tiếu Dương bỗng dừng lại. Rất nhiều hồi ức chưa từng lưu ý qua, trong khoảnh khắc cuộn trào trong óc, tựa như được thể hồ gội rửa (*), hắn đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện…

((*): nguyên văn thành ngữ “Thể hồ quán đỉnh”. Thể hồ là chất tinh túy trong sữa cô đặc, – trong Phật giáo ý chỉ khai thông trí tuệ, khiến con người hoàn toàn giác ngộ)

Bắt dầu từ thật lâu thật lâu trước đây, Thiếu Hoài cũng lặng lẽ nhìn hắn như thế đi?

Tình ý không dám biểu lộ, cẩn thận cất giấu trong đáy lòng, chỉ có thể im lặng chờ đợi phía sau hắn.

Chờ đến khoảnh khắc hắn xoay người phát hiện.

Kinh ngạc nhìn hài tử nọ, đáy lòng Tiếu Dương dâng lên từng đợt lại từng đợt tình tố ấm áp mà chua xót.

Hóa ra, gặp lại nhau, không nhất định sẽ là tay trong tay hai mắt đẫm lệ cảm động lòng người.

Trong tiếng cười, vẫn có thể thấy nhau.

Chú Thích:

(1) Vân anh vị giá: Xuất phát từ bài thơ “Trào Chung Lăng kỹ Vân Anh” của nhà thơ La Ẩn cuối đời Đường.

Chung Lăng túy biệt thập dư xuân, trọng kiến Vân Anh chưởng thượng thân.

Ngã vị thành danh quân vị giá, khả năng câu thị bất như nhân.

Chung Lăng rượu biệt cũng mười năm, gặp lại Vân Anh vẻ yêu kiều

Ta chửa thành danh quân chưa gả, cớ sao chờ chẳng được như người.

Vân Anh trong thơ chính là một kỹ nữ. Ngày xưa tú tài La Ẩn gặp kỹ nữa Vân Anh. Mười hai năm sau gặp lại, nhà thơ vẫn lận đận quan lộ. Vân Anh đùa La Ẩn vẫn “bạch thân”.

La Ẩn là nhà thơ phóng khoáng, nhưng không nguyện bị kỹ nữ đùa giỡ, liền làm bài thơ đề “Tặng kỹ Vân Anh” đáp lễ, trào phúng Vân Anh tuổi đã lớn vẫn chưa chồng. Bài thơ nói người mà như nhà thơ đang nói về chính mình.