Kiếm quang vừa lóe, bóng người trước mắt Đàn Huyền Vọng đã vụt biến mất. Tạ Khiếu Phong thân pháp nhanh như quỷ mị, nháy mắt đã thoái lui về phía cuối hang động, vừa hay tránh được một kiếm khí thế ào ào kia.
Đàn Huyền Vọng thất kinh, hừ lạnh một tiếng, trường kiếm vung lên, theo sát như bóng với hình.
Tạ Khiếu Phong nhắm mắt thở dài, không né không tránh, tay trái xuất thủ, bắt lấy mũi kiếm nhanh như chớp đâm vào chính diện. Đây là nhuyễn kiếm chém sắt như chém bùn, dẫu hắn có nội lực thâm hậu, đầu ngón tay cũng tức khắc da tróc thịt bong, máu tươi đỏ thẫm chảy ròng ròng theo đầu mũi kiếm sáng như tuyết, tí tách rơi xuống đất.
Gần như cùng lúc, do hắn ngưng khí một thời gian dài, nội lực tích tụ đến cực hạn, độc châm cắm trên đầu vai vèo vèo bay ra, Bạch My châm cuối cùng cũng bị bức ra khỏi cơ thể!
Đàn Huyền Vọng cả kinh, không ngờ người này có thể làm được như thế, đành cắn răng rút kiếm. Lại càng không lường được, thanh nhuyễn kiếm tựa như dính chặt vào tay Tạ Khiếu Phong, đột nhiên sinh ra một luồng đại lực hùng hậu miên man không dứt lôi cuốn khiến cho mũi kiếm không thể thu hồi. Hiển nhiên, Tạ Khiếu Phong sau khi được Hoàn Nhan Chỉ truyền công lực, nội lực lại một lần nữa vượt trội hơn hắn rất xa!
Đàn Huyền Vọng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn cố liều mạng dùng lực thu hồi mũi kiếm. Đúng lúc đang vận hết khí lực toàn thân, bỗng nhiên Tạ Khiếu Phong buông tay, một chưởng ẩn chứa chân khí hùng hậu đánh vào khoảng không, thân thể theo đà lùi lại phía sau mấy bước, thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Tạ Khiếu Phong thấy hắn mặt mũi bầm tím, bộ dáng vụng về nhếch nhác, rốt cục nhịn không nổi mà cười ra tiếng. Ai, quen biết nhị đệ lâu như vậy, tuy nhiều lúc phải bấm bụng nén cười, cũng không dám cười ra mặt. Hôm nay cuối cùng cũng được thỏa nguyện!
Đàn Huyền Vọng tức sùi bọt mép, không thèm nghĩ ngợi liền bổ nhào về phía trước, kiếm khí cuồn cuộn nổi lên như bão táp, ác liệt vô cùng.
Tạ Khiếu Phong thấy hắn khí thế hung mãnh, không dám coi thường, hữu chưởng vẽ nên một cung tròn, lấy nhu khắc cương, tính dùng chưởng lực tiếp lấy kiếm chiêu sắc bén vô song kia.
Tiếng xé gió chói tai phá không truyền tới, Đàn Huyền Vọng nén giận xuất thủ, thanh kiếm uốn lượn như rồng bay, thực sự đã đem sở học một đời của hắn dồn vào một chiêu kiếm này, tiếng vang như sấm, cương khí ào ào. Cho dù có là đường huynh Tuyết Y hầu thì lúc này cũng không dám tay không tấc sắt tiếp một chiêu đánh vào chính diện của hắn!
–Thế nhưng......
Hắn ngàn vạn lần không nên khoác ngoại sam của Tạ Khiếu Phong mà động tay động chân với người ta…
Vóc người Tạ Khiếu Phong cao lớn cường tráng hơn hắn, hơn nữa còn mặc loại trường sam chuyên dùng cho lễ bái tế Hàn thực, khoác lên người Đàn Huyền Vọng lại thừa ra một đoạn. Kết quả, sau khi Đàn Huyền Vọng vung kiếm xông lên lần nữa......
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vạn phần gấp gáp này.....
Đàn Huyền Vọng lỡ chân dẫm lên vạt áo, mà đôi tất trắng hắn đeo trên chân vốn dính rêu xanh lại ngấm nước, trơn như bôi mỡ......
“Oạch” một tiếng –
Tạ Khiếu Phong đang thủ thế, thấy Đàn thế tử ngã dập mặt, nghẹn họng trân trối nằm úp sấp dưới chân mình, sau đầu đầm đìa mồ hôi lạnh.
“...... Tạ Khiếu Phong, Tạ Khiếu Phong......”
Thật lâu sau, Đàn Huyền Vọng lẩy bẩy chống tay ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt bầm tím chầm chậm chảy xuống hai hàng máu mũi, nước mắt rưng rưng, run rẩy đưa tay chỉ về phía hắn: “...... A a a a a! Ta hận ngươi chết đi được!” Nói hết câu, đầu cũng ngoẹo sang một bên, ngất xỉu.
“...... Ngô đồng thụ, tam canh vũ, bất đạo li tình chính khổ. Nhất diệp diệp, nhất thanh thanh, không giai tích đáo minh......”
(Cây ngô đồng, canh ba mưa rơi, nào hay khổ vì ly biệt.
Chiếc lá rụng, tiếng mưa êm, bên thềm vắng đến bình minh)
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn mơ hồ nghe thấy có người đang ngâm bài “Canh lậu tử” (đồng hồ nước) của Ôn Đình Quân, phiền muộn mà thê lương, điểm xuyết giữa tiếng mưa rơi rả rích.
Thanh minh thời tiết vũ phân phân. Ngoài kia trời đang mưa sao?
(Thanh minh thời tiết vũ phân phân nghĩa là tiết Thanh minh mưa rơi lất phất. Đây là câu đầu trong bài Thanh Minh của Đỗ Mục)
Giữa tiếng mưa rơi có nhịp điệu tựa như một nhạc khúc, Đàn Huyền Vọng ngủ thật sự không yên ổn. Cả gương mặt vừa đỏ vừa sưng phù, loài ong quái dị kia có nọc độc, cảm giác tê ngứa tại nơi bị chích không giảm chút nào, đau đớn lại càng ngày càng kịch liệt. Dù vậy, hắn đã mệt mỏi rã rời lại thêm trúng độc nên không biết từ khi nào đã lạc vào trong mộng.
Trong mộng, hắn vẫn đang ở Lâm An. Trên đầu là vầng trăng sáng tỏ, quanh người hoa đăng rực rỡ, đúng là đêm thượng nguyên đăng hội ngày mười bảy tháng giêng. Hắn phe phẩy chiết phiến, cười thoải mái lại giảo hoạt. Tạ Khiếu Phong vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau, nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cảnh tượng xung quanh chợt biến đổi, hắn thấy mình đang ở trong con hẻm nhỏ vắng vẻ, nhất thời sơ xuất (*), bị tiểu bạch si Tiểu Xuân giả ngu (**) lừa vào bẫy, bị một mớ Bạch My châm cắm vào cánh tay trái, một mình lẻ loi nằm trên mặt đất chờ chết.
(*) Nguyên văn: đại ý thất Kinh Châu, một câu thành ngữ lấy tích Quan Vũ chủ quan khinh địch bị Ngô úp sọt mất mảnh Kinh Châu. Nghĩa là: vì sơ xuất nhỏ mà làm hỏng đại sự
(**) Nguyên văn: phẫn trư cật lão hổ. Lấy ý từ “phẫn trư cật hổ” một trong 36 mưu kế của Tôn Tử, có nghĩa là giả làm lợn để ăn thịt hổ, hay giả ngu để thịt thằng khôn đó
Khi ấy cảm giác tuyệt vọng, oán độc, không cam lòng...... Đủ loại cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn như triều dâng tràn qua nội tâm. Kẻ nào chưa từng trải qua cảnh hấp hối, tuyệt không thể tưởng tượng được nó thê lương và thống khổ đến thế nào.
Đàn Huyền Vọng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, biết rõ mình đang mơ, lại không có cách nào từ trong mộng tỉnh lại.
Tiếp đó, hắn đã ở trong khách điếm. Tạ Khiếu Phong nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, động tác tuy ôn nhu, nhưng hắn lại biết rất rõ mình sắp sửa phải đối mặt với chuyện gì.
“Không cần! Cút ngay cho ta! Ta thà chết còn hơn!” Trong mộng hắn dùng hết sức lực gào thét đến khản giọng, nước mắt cũng bất tri bất giác chảy xuống.
Rõ ràng hắn là hạng người để đạt mục đích không từ thủ đoạn, rõ ràng để vượt qua đường huynh hắn có thể bất chấp tất cả. Vì một ngày có thể ngẩng cao đầu, bễ nghễ ngắm nhìn thiên hạ, bất luận là thanh danh, vinh nhục, thể diện hay lương tâm, hắn đều có thể vứt bỏ! Thế nhưng, vì lẽ gì –
Trong mộng hắn lại chỉ biết khóc lóc hệt như một đứa trẻ?
Nhưng tiếng nức nở của hắn không truyền đến tai Tạ Khiếu Phong. Hắn bước lại gần, cúi thấp người, “soạt” một tiếng xé rách y sam của hắn......
Đàn Huyền Vọng đột nhiên từ trong ác mộng thoát ra, hoảng hốt vô định, mở miệng thở dốc. Hắn vẫn đang ngủ trong hang động, mà gương mặt quen thuộc dí sát sạt trước mắt kia, lại chính là thổ bao tử Tạ Khiếu Phong!
“Ngươi tỉnh rồi?”
“Ai?” Có lẽ là vì cảnh trong mơ và hiện thực trong nháy mắt hòa vào làm một, Đàn Huyền Vọng có chút hoang mang, hai mắt mông lung nhìn hắn, nhất thời thậm chí không biết đâu là mơ đâu là thực.
Chợt hắn nhận ra khoảng cách của hai người quá gần, trên người cũng có cảm giác lạnh lẽo, liền cúi đầu nhìn xuống, mặt đen lại–
Ngoại sam cùng với quần dài trên người đều bị cởi xuống, chẳng trách......
“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Vừa nghĩ trong lòng người này coi mình là gì, Đàn Huyền Vọng bất giác nổi lên cảm giác căng thẳng.
Tạ Khiếu Phong yên lặng nhìn hắn hồi lâu, mới thành thật trả lời: “Giúp ngươi thay y phục.”
Đàn Huyền Vọng nghe vậy, cẩn thận quan sát thì thấy quả nhiên người này trong tay cầm ngoại sam trung y giáp khố khô ráo, mà y sam ướt đẫm của hắn lại đặt một bên trên mặt đất.
“......” Hai bên đối diện, trừng mắt nhìn nhau. Cuối cùng Đàn Huyền Vọng hừ một tiếng, quay đầu đi.
Tạ Khiếu Phong nói: “Ngươi đã tỉnh thì tự mình thay đi.” Đoạn ném y phục qua cho hắn.
Đàn Huyền Vọng trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nảy ra một kế, nói: “Ngươi quay qua chỗ khác đi.”
Tạ Khiếu Phong quả nhiên không nghi ngờ gì, y lời mà xoay người.
Đàn Huyền Vọng lập tức xuất thủ điểm vào đại huyệt ở giữa vai hắn. Hừ, xem ra dù có bị lừa bao nhiêu lần thì ngươi vẫn dễ mắc mưu như cũ!
Bàn tay mới đưa ra một nửa, chợt cánh tay tê rần, trong phủ tạng tựa như có vài sợi mỏng mảnh lạnh buốt từ Thủ thái âm phế kinh chạy dọc sườn trong cánh tay, Thủ thiếu âm tâm kinh phía dưới cùng với Thủ thái dương tiểu tràng kinh trên sườn ngoài cánh tay một mạch khuếch tán ra ngoài, đau đớn nhức nhối lan khắp toàn thân. Hắn nhịn không nổi rên rỉ một tiếng: “Độc......” Không sai, là nọc ong phát tác! Hắn đau đến mức mồ hôi đổ đầy đầu, cơ hồ ngất đi, ngón tay đang giơ ra định điểm huyệt cũng chỉ có thể vô lực buông xuống.
(Thủ thiếu âm tâm kinh với Thủ thái dương tiểu tràng kinh đại loại là 2 trong số 12 kinh mạch)
Tạ Khiếu Phong vội vàng quay đầu lại, vừa hay chứng kiến ý đồ làm loạn của hắn, khóe miệng run rẩy không ngớt. Phải chăng nên nói nhị đệ của hắn tính tình quá mức “tốt đẹp”? Quả nhiên là cái nết đến chết không đổi a......
Không nói hai lời, lập tức điểm huyệt hắn, đầu tiên giúp hắn mặc giáp khố. Tiếp đó, trước đôi con ngươi trợn tròn của Đàn Huyền Vọng, kì cạch kéo ra một sợi xích sắt, khóa chặt mắt cá chân hắn lại.
Tạ Khiếu Phong cúi đầu thay hắn mặc ngoại sam, giả câm giả điếc.
Đàn Huyền Vọng thấy sợi xích sắt thô to như cánh tay người, trán nổi gân xanh. Đừng nói hắn đang trúng độc thụ thương, cho dù hoàn toàn khỏe mạnh cũng tuyệt đối không thoát ra nổi. Chỉ là –
“Trong sơn động này sao lại có xích sắt trói chân?” Đã thế đầu xích bên kia cư nhiên còn khảm vào thạch bích phía góc động!
Đàn Huyền Vọng miệng đắng ngắt: nếu thổ bao tử thật sự trở mặt, đừng nói đem ta giao cho những người trong sơn trại, chỉ cần hắn không thèm báo cho ai, âm thầm khóa ta trong cái sơn động đến chim cũng không thèm ị này, thì cũng đủ ăn cháo.
– Chẳng lẽ vì ta hết lần này tới lần khác dùng mưu tính kế, cuối cùng cũng khiến hắn nổi giận? Hơn nữa, ta sớm nên biết trong lòng hắn coi ta là gì...... Giờ đến cả xích sắt cũng lôi ra xài, lẽ nào...... Hắn muốn khóa ta trong hang động tối tăm không ánh mặt trời này rồi muốn làm gì thì làm?
Chết tiệt, biết làm sao bây giờ!
Tạ Khiếu Phong thấy khuôn mặt sưng phù hoàn toàn biến đổi của hắn vậy mà cũng có lúc xanh lúc trắng, biến hóa vô thường, không khỏi lắc đầu thở dài. Thật không biết hắn nghĩ đi đằng nào nữa......
Hắn thở dài, chỉnh lại vạt áo cho Đàn Huyền Vọng: “...... Nhị đệ, ta không thể thả ngươi ra ngoài phá đám võ lâm đại hội, đành phải ủy khuất ngươi ở trong này vài hôm. Đợi qua khoảng thời gian này ta tự khắc để ngươi đi. Thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe, ngươi không chịu nghe ta khuyên bảo, kết cục chỉ có thể ngày càng lún sâu vào bùn lầy, tự mình chuốc lấy khổ cực. Vậy nên...... Cho dù ngươi không niệm tình kết nghĩa, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi càng đi lại càng sai đường......”
Dứt lời, hắn trầm mặc hồi lâu, rồi không kiềm chế nổi mà đưa tay xoa lên khuôn mặt sưng đỏ của Đàn Huyền Vọng.
Đàn Huyền Vọng căm giận trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt bị ong chích thành đầu heo không còn lấy một chút phong thái phiên phiên của quý công tử khi xưa. Thế nhưng Tạ Khiếu Phong không hiểu rốt cuộc mình trúng thứ tà gì, lại vẫn mê luyến hắn không thôi, thậm chí còn muốn hôn lên đôi môi đỏ thắm kia......
Chợt thấy một tia cảnh giác cùng với đề phòng lướt qua mắt Đàn Huyền Vọng, hắn than nhẹ một tiếng, vội vàng thu tay. Làm sao có thể quên? Hai người sở dĩ trở mặt, giương đao bạt kiếm, chính là vì đêm đó hắn không kiềm chế được, vượt qua cái ranh giới cấm kỵ kia...... Nếu hắn chỉ chuyên tâm chữa thương, không bị sắc mê hoặc tâm trí, nhị đệ có thể sẽ không tuyệt tình đoạn nghĩa thí huynh sát muội chăng? Có thể sẽ không bước vào con đường tà đạo theo đuổi danh lợi không từ thủ đoạn, càng đi lại càng xa?
– Biết rõ điểm cuối cùng kỳ thật cũng không liên quan trực tiếp tới hành động của mình đêm đó, sâu trong đáy lòng Tạ Khiếu Phong vẫn tận lực muốn tìm lý do bào chữa cho nhị đệ. Dường như chỉ có cách đó mới có thể giữ cho lòng mến mộ âm thầm trái với luân thường của hắn không bị sụp đổ......
Tỉnh lại từ giữa dòng suy tưởng, hắn thấy ánh mắt sáng quắc của Đàn Huyền Vọng nhìn thẳng vào mình, cười khổ một tiếng: “Yên tâm, mấy ngày này ta sẽ đưa cơm cho ngươi. Giờ là tháng ba, người đó hẳn là sẽ không đến sơn động. Đúng rồi, nọc ong ngươi trúng phải cũng không thể để nguyên như vậy được, đợi một chút, ta đi tìm thuốc giải cho ngưoi.” Giải khai huyệt đạo cho hắn, đứng dậy rời đi.
Thấy hắn rời đi, Đàn Huyền Vọng vốn một mực trầm mặc không nói bắt đầu kéo theo xích sắt trên chân đi lại khắp nơi.
Đùa hả! Hắn đến núi Thạch Bình này là để phá đám võ lâm đại hội, mưu đồ đại sự, há có thể ngoan ngoãn bị khóa trong sơn động này ăn rồi lại ngủ chờ chết? Đại trượng phu sinh ra trên đời, nếu không thể oanh oanh liệt liệt làm nên đại nghiệp, thì còn vị gì? Như thổ bao tử trong đầu toàn chứa những lí lẽ ngu xuẩn, nói cái gì mà việc binh đao can qua chỉ gây ra cảnh sinh linh đồ thán, đúng là lòng dạ đàn bà! Hắn tuy là vương phủ thế tử nhưng từ nhỏ đã nếm trải biết bao đắng cay của nhân thế. Nếu cứ phải sống một đời an nhàn hưởng lộc tầm thường, bị người đời coi khinh, hắn thà vận hết năng lực của bản thân mà liều mạng một lần!
– Dẫu không thể lưu danh thiên cổ, cũng phải để lại tiếng xấu muôn đời, có thế mới không uổng công đến thế gian này một chuyến!
Tiếc thay, chiều dài của sợi xích sắt chỉ đủ cho hắn đi từ đầu này tới đầu kia hang động. Đàn Huyền Vọng chán nản vô cùng, nghĩ bụng phương án tự mình thoát vây không mấy khả thi, chỉ còn một cách ra tay với thổ bao tử… Chờ nửa ngày không thấy Tạ Khiếu Phong trở về, buồn chán muốn chết, hắn mất hết kiên nhẫn, đành đi ngắm bức họa bằng than trên vách đá giết thì giờ.
Hừ, nữ nhân xấu xí, tướng mạo đàn ông.
Hắn nhìn bức họa của nữ tử mày rậm mắt to kia, cười nhạt. Bỗng nhiên nhớ tới một câu Tạ Khiếu Phong từng nói lúc trước “Giờ là tháng ba, người kia hẳn là sẽ không đến sơn động”, giật mình tỉnh ngộ. Bức tranh này hiển nhiên không phải do Tạ Khiếu Phong vẽ, vậy phải chăng là của “người kia”? Nhưng, “giờ là tháng ba” những lời này có ý gì? Lẽ nào vị họa sư si tình kia ngay cả vẽ tranh cũng phải xem ngày hay sao?
Ngoài trời quả nhiên đang mưa. Lác đác có hạt mưa rơi xuống theo những khe đá trên đỉnh, khiến cho ánh sáng trong động càng thêm tối tăm ảm đạm, trong không khí tràn ngập mùi ngai ngái của rêu xanh. Hắn nhớ trong mộng mơ hồ nghe thấy tiếng ngâm bài “Canh lậu tử”, tựa hồ có chút đăm chiêu, nhịn không nổi thấp giọng ngâm nga: “Ngô đồng canh kiêm tế vũ, đáo hoàng hôn, điểm điểm tích tích. Giá thứ đệ, chẩm nhất cá sầu tự liễu đắc?”
(Ngô đồng đứng dưới mưa phùn, mưa rơi rả rích đến hoàng hôn. Thêm một lần, chữ sầu kia ghê gớm lắm thay)
Bài từ này chính là “Thanh thanh mạn” của Lý Thanh Chiếu, nữ tác gia chuyên viết từ thời Nam Tống, ý tứ của hai câu này hiển nhiên lấy từ bài “Canh lậu tử” của Ôn Đình Quân, tâm tình miên man trằn trọc thâu đêm không sai biệt chút nào. Giờ đã là đêm Hàn thực cuối xuân, nhưng cảnh mưa phùn lạnh lẽo thê lương cũng miễn cưỡng có thể coi là thích hợp.
Đàn Huyền Vọng ngâm xong, lại nhìn chằm chằm vào bức họa vẽ bằng than trên vách đá hồi lâu, chợt nhận ra càng nhìn lại càng thấy quen mắt –
Nữ tử này mày rậm mắt to, trong vẻ anh khí lại mang theo nét duyên lạ lùng, dù không tính là tuyệt sắc nhưng kỳ thật cũng không đến nỗi khó coi. Nhưng hàng mi kia, đôi mắt kia, nếu xem xét kĩ lưỡng sẽ nhận ra có vài phần giống Tạ Khiếu Phong, có điều diện mạo Tạ Khiếu Phong lại càng thêm thô kệch, hoàn toàn là vẻ cương ngạnh của nam nhi......
Di? Đàn Huyền Vọng kinh hãi tột độ. Ẩn náu trong Thạch Bình trại đã lâu, hắn đương nhiên đã sớm gặp qua nữ trại chủ Liễu Phương, một mình chủ trì đại cục thay cho trượng phu bế quan, nhi tử đóng cửa hối lỗi. Vị nữ anh hào này nắm hết quyền hành, mưu kế đa đoan, bản thân lại là một nữ tử Giang Nam mềm mại xinh xắn, so với Tạ Khiếu Phong một chút cũng không giống.
– Nói như vậy, Tạ Khiếu Phong lẽ nào là đứa con riêng do tiền lục lâm minh chủ đi ăn vụng bên ngoài lén sinh ra? Nữ tử trên vách đá này mới chính là mẹ ruột của hắn?
Hắn chợt nhớ lại lời của Hoàn Nhan Chỉ trong sơn cốc dưới chân Kì Tú phong “Con à, miếng ngọc bội con mang trên ngực có khắc xuân thủy đồ án hải đông thanh do chính tay xảo tượng Khâu Nạp Ngôn chế tác, là cậu con ban tặng vào lễ trảo chu. Con thiên chân vạn xác là hài nhi của ta!”
Khi đó hắn và Tạ Khiếu Phong thấy Hoàn Nhan Chỉ điên điên khùng khùng nên một mực không tin. Hắn xúi bẩy Tạ Khiếu Phong nhận mẹ chỉ vì muốn học lén Thái Huyền chân khí. Thế nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại, xem ra......
Ngược dòng hồi tưởng, hắn chợt nhớ lại lúc sắp xuất cung cùng với đường huynh, đã được hoàng thượng Hoàn Nhan Lượng bí mật triệu kiến, ban hạ mật chỉ. Chính thất phu nhân của phụ thân Đàn Thế Bân, Phi Yến quận chúa Hoàn Nhan Chỉ, thân là ngự muội, năm đó bí mật trốn đi, lưu lạc trong dân gian Nam Tống. Hoàng Thượng thương nhớ thân muội, phái hắn cùng với đường huynh nhất thiết phải đem cho được Phi Yến quận chúa trở về.
Quận chúa cao quý được cả hoàng thất sủng ái, thiên chi kiều nữ, muốn gì được nấy...... Phi Yến quận chúa Hoàn Nhan Chỉ, nàng rốt cuộc vì lí do gì mà trốn đi?
– Có thể khiến cho một nữ nhân như thế phản bội quốc gia, quên đi thân tình, coi khinh vinh hoa phú quý...... chỉ có thể là một mối tình kinh tâm động phách!
Hoàn Nhan Chỉ, Phi Yến quận chúa của Đại Kim, một đời võ học kỳ tài, vậy mà sau khi thành thân lại yêu một người Tống là Bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ, đại hiệp Tạ Tấn. Nàng không ngại phản bội lại quốc gia mà trốn đi, cuối cùng lạc vào u sơn hoang cốc sống một mình, kết cục biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, may mắn gặp được con ruột thì con không chịu nhận, có thể nói là hồng nhan bạc mệnh…
...... Nói như vậy, Tạ Khiếu Phong thực sự là con trai của Hoàn Nhan Chỉ?
Thế nhưng –
Cẩn thận ngắm bức họa bằng trên vách đá hồi lâu, Đàn Huyền Vọng mặt mày sa sầm: Đại Kim đệ nhất mỹ nữ ngày trước lẽ nào lớn lên lại hành bộ dáng này? Thực sự là...... Đây rốt cuộc là tin truyền miệng, nghe nhầm đồn bậy vớ vẩn, hay lại nói nàng ta bề ngoài thô ráp bề trong tinh tế, vẻ đẹp nằm ở tâm hồn? Ai bầu chọn ra danh hiệu ấy thực quá mức bất công!
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng động cực nhỏ, nhẹ đến mức gần như vô thanh vô tức, tựa như tiếng bước chân, lại mơ hồ xen lẫn tiếng tay áo lướt gió. Hắn còn tưởng là Tạ Khiếu Phong đã trở lại, không thèm để ý tới.
Đột nhiên, một thanh âm nam tử trầm thấp nho nhã vang lên sau lưng: “Nhất thanh thanh, nhất canh canh. Song ngoại ba tiêu song lí đăng, thử thì vô hạn tình. Mộng nan thành, hận nan bình. Bất đạo sầu nhân bất hỉ thính, không giai tích đáo minh.”
(Tiếng mưa rơi, suốt canh thâu. Ngoài kia cây chuối đứng, trong đây ngọn đèn mờ, tình ý miên man. Mộng khó thành, hận khó tan. Nào hay người buồn chẳng muốn nghe, cứ rơi rả rích bên thềm vắng cho đến bình minh)
Nỗi thống khổ thê lương, buồn thương vô hạn, tất cả đều thể hiện trong bài từ “Trường tương tư” của Mặc Kỳ không sót ý nào. Trong đó dạ vũ ba tiêu (mưa đêm rơi trên lá chuối) hiển nhiên cũng thoát thai từ bài gốc của Ôn Đình Quân.
Đàn Huyền Vọng cảm thấy thú vị, biết người này không có ác ý, có lẽ đã từng nghe qua tiếng ngâm của hắn lúc trước, giờ muốn khảo cứu thêm, liền vui vẻ tiếp lời: “Tầm hảo mộng, mộng nan thành, hữu thùy tri ngã thử thì tình? Chẩm tiền lệ cộng giai tiền vũ, cách cá song nhân tích đáo minh”
(Tìm mộng đẹp, mộng khó thành, nào ai hiểu được tâm tình của ta? Lệ rơi bên gối, mưa đổ trước thềm, rả rích ngoài hiên đến bình minh)
Bài từ hắn vừa đọc chính là “Giá cô thiên” do danh kỹ Nhiếp Thắng Quỳnh viết cho Lý Chi Vấn, cũng được biến tấu từ bài gốc của họ Ôn.
(Có thể tham khảo một review về bài từ này ở đây)
Ngâm dứt một câu, hắn từ từ xoay người lại, nhìn thấy một người.
Trước khám thờ bằng đá, một nam tử cao gầy đang chắp tay sau lưng, ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn tượng phật. Hắn mặc nho phục cẩm bào, thân hình cao lớn, hai bờ tóc mai đen sẫm điểm xuyết vài sợi hoa râm, phong thái vẫn vô cùng tiêu sái. Đàn Huyền Vọng chưa thấy mặt hắn, chỉ cảm thấy quanh thân hắn tản mác ra khí thế thâm trầm lại vững vàng (*) bễ nghễ thiên hạ, nhịn không nổi trong lòng âm thầm phỏng đoán thân phận của hắn.
(*) Nguyên văn: Uyên đình nhạc trì, chỉ phẩm đức thâm trầm như vực sâu, vững vàng như núi cao)
– Phong phạm tôn sư, khí độ nho giả nhường ấy, ngoại trừ Bắc ngũ tỉnh tiền nhiệm minh chủ, đại hiệp Tạ Tấn, còn có thể là ai?
“Đã lâu rồi không có ai cùng ta liên từ.” Tạ Tấn nhanh như gió xoay người đối diện với hắn, khẩu khí nhu hòa, tựa hồ đang đắm chìm trong những hồi ức đẹp đẽ.
(liên từ: mình thật sự không rõ nghĩa từ này, cũng không tra được ở đâu. Nhưng theo nội dung truyện là đoán thì đây là một kiểu chơi từ, luật chơi chắc là đọc các bài từ cùng chủ đề, cũng như chơi thơ chơi chữ chơi câu đối đó…)
Đàn Huyền Vọng chợt cảm thấy trước mắt bừng sáng lên.
Đó là một gương mặt anh tuấn đến không chút tỳ vết, mày kiếm mắt hổ, không giận tự uy. Hai bờ tóc mai điểm sương đã hiển lộ dáng vẻ già nua, chỉ có đôi mắt sâu hút là ẩn chứa bi thương vô hạn.
...... Thổ bao tử Tạ Khiếu Phong lớn lên nếu có nửa phần giống cha hắn...... Ai, ngay cả dung mạo cũng không biết chọn điểm tốt mà kế thừa, thực sự là......
Tạ Tấn chầm chậm đi tới, hòa nhã cười: “Tiểu huynh đệ, ngươi với ta có thể nói là nhất kiến như cố. Không biết ngươi là môn hạ của vị hiệp sĩ nào? Sao trước kia ta lại chưa từng gặp qua.”
Đàn Huyền Vọng đôi con ngươi đảo vòng vòng, cúi đầu nói: “Tạ đại hiệp, ta chỉ là một đệ tử mạt lưu của Hồng Diệp sơn trang, không đáng nhắc tới. Lúc ban ngày sau khi uống rượu chẳng hiểu sao tự nhiên mất đi ý thức, tỉnh lại đã thấy mình bị khóa trong sơn động này, cũng không rõ là người nào làm. Thỉnh Tạ đại hiệp mở xiềng xích thả ta ra ngoài, được không?”
Tạ Tấn lẳng lặng ngắm nhìn sợi xích sắt trên cổ chân hắn, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ hoang mang: “Sợi xích này......” Ngữ khí ngày càng trầm thấp, có vài từ không thể nghe rõ.
Đàn Huyền Vọng thấy hắn thần tình ôn nhu, hòa nhã dễ gần, đáy mắt lại chất chứa sầu não vô hạn. Khỏi nói cũng biết, bức họa bằng than trên vách tường nhất định là do hắn vẽ nên. Trong đêm trăng đẹp, lặng yên nghe tiếng mưa rơi, bẻ kiếm làm bút, trên vách đá nhất bút nhất họa khắc lên gương mặt quen thuộc kia, nhớ lại ái nhân giờ này không biết đang ở phương trời nào, tình cảnh ấy thê lương biết bao. Lúc trước trong mộng hắn mơ hồ nghe thấy bài “Canh lậu tử”, thì ra là do người này ngâm nga trong lúc tưởng nhớ lại chuyện cũ, chẳng trách lại chủ động tới gặp hắn. Hắn nhất thời hứng khởi, ngâm bài “Thanh thanh mạn”, tuy không hợp cảnh, nhưng dùng câu chữ tương tự, lại thêm tình cảnh bi thương, cũng khiến người ta nảy sinh lòng đồng cảm.
Ai nói hắn luôn bị vận rủi đeo bám chứ? Chỉ cần một ít thi từ thuận miệng đọc ra cũng có thể dẫn dụ một cao nhân ẩn thế, còn nói cùng mình “nhất kiến như cố”...... Hắc hắc, xem ra chuyện khai khóa đào tẩu toàn bộ trông cậy vào người này! Thổ bao tử, ngươi chờ xem, Đàn Huyền Vọng ta không cần ngươi lên mặt làm người tốt!
Thấy Tạ Tấn thần trí vẫn còn hoảng hốt, Đàn Huyền Vọng mất hết kiên nhẫn, mở miệng thúc giục: “Tạ đại hiệp, ngươi có chìa để mở xiềng xích không?” Chậc chậc, tình cảm thật sự là một thứ kỳ lạ. Tạ Tấn một đời oai hùng, Hoàn Nhan Chỉ thiên chi kiều nữ đều vì nó mà điên đảo thác loạn, trọn đời uất ức. Thật ngu xuẩn! Hắn chỉ mong mình cho đến cuối đời cũng không phải dính dáng đến nó.
“...... Ta không có chìa, chẳng qua, mở khóa cũng không nhất thiết phải dùng chìa......” Tạ Tấn ngừng lại hồi lâu, chậm rãi nói.
Đàn Huyền Vọng mừng rỡ nói: “Tạ đại hiệp, vậy phiền ngài thay ta mở khóa được không?”
Chưa nói dứt lời đã thấy Tạ Tấn mỉm cười, bước tới trước mặt hắn, cầm lấy đoạn cuối sợi xích nối liền với vách đá. Trong ánh mắt kinh hãi của Đàn Huyền Vọng, hắn trầm giọng hô: “Một! Hai! Ba! Mở!” Một tay đặt lên vách đá, một tay nắm lấy xích sắt, vận hết chân lực nội gia, dứt khoát đem đầu cọc nối với xích sắt từ trong vách đá kéo ra, nhất thời mảnh vỡ rụng ào ào, đá vụn bay tứ tung trên mặt đất!
Đàn Huyền Vọng ngây ra như phỗng, đôi con ngươi thiếu chút nữa lọt ra khỏi hốc mắt.
Này, người này là quái vật hay sao? So với thực lực khủng khiếp của hắn, võ lâm đại hội hừng hực khí thế đang tiến hành trên núi kia quả thực chỉ đáng đem ra làm trò cười. Khó trách mặc dù đã thoái ẩn nhưng khắp bắc ngũ tỉnh này mỗi khi nhắc tới danh hào của hắn vẫn không ai dám khinh thường. Ngay cả thổ bao tử Tạ Khiếu Phong chỉ biết võ công, không hiểu nhân tình cũng có thể dựa vào tiếng tăm của hắn, tuổi còn trẻ đã thay hắn ngồi vào cái ghế Bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ.
Có điều, Tạ Tấn đang lúc tráng niên, công lực đăng phong tạo cực. Xem tướng mạo phong phạm của hắn, cũng không phải loại người không màng danh lợi như thổ bao tử, hà tất phải bỏ lại cái ghế minh chủ mà thoái ẩn? Xưa nay có biết bao nhiêu kiêu hùng bá chủ trải qua cảnh uyên ương chia lìa, hồng nhan đoạn tình, nhỏ lệ thương tiếc một hồi rồi cũng nguôi ngoai, đâu nhất thiết phải thi nhau đi thoái ẩn giang hồ chứ?
Hắn còn đang ngẩn người, chợt nghe “xoảng” một tiếng, Tạ Tấn ném xích sắt đi, quay đầu về phía hắn nói: “Tiểu huynh đệ, xích sắt này được đúc từ bách luyện tinh thiết (sắt xịn luyện qua trăm lần) Ta nhiều nhất chỉ có thể làm được đến thế, ngươi hãy mang theo sợi xích này đi tìm thợ rèn nấu chảy ra mới có thể thoát khỏi nó.” Lại cười đến vô cùng hòa nhã.
Đàn Huyền Vọng bị thần lực kinh người của hắn dọa chết khiếp, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa sau lưng. Một lúc lâu sau mới cười gượng hai tiếng: “Làm phiền Tạ đại hiệp!”
Tạ Tấn vẫn ôn nhu nói: “Tiểu huynh đệ, hiện giờ trong giang hồ thực hiếm có nhân tài văn võ song toàn như ngươi. Ta thực sự yêu mến ngươi. Nếu rảnh rỗi, sau khi võ lâm đại hội lần này kết thúc, ngươi ở lại sơn trại với ta vài ngày được không? Ngươi cùng ta liên từ đối thi, ta cũng có thể chỉ điểm một chút công phu cho ngươi.”
Đàn Huyền Vọng toàn thân run rẩy kịch liệt: chuyện này… thực sự hấp dẫn đến mức làm người ta động tâm a! Nếu được vị cao thủ quái vật này chỉ điểm, tin chắc công phu của mình nhất định có thể tiến bộ thần tốc. Có điều..... Thân phận của mình......
Thấy hắn do dự, Tạ Tấn cũng không thúc giục hắn, một mạch bước đến phía trước vách đá, ung dung ngắm những nét bút than ngoằn ngoèo trên đá. Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi vươn ngón tay, theo nét bút trên bức họa bằng than, nhất bút nhất họa âu yếm vẽ lại gương mặt nữ tử, thần tình ảm đạm.
Đàn Huyền Vọng âm thầm tính toán: Tạ Tấn tuy võ công cao cường, nhưng sau nhiều ngày vật vã vì tình đã biến thành bộ dáng vô hại như thế, xem ra rất dễ lừa gạt...... Chỉ cần nghĩ ra cách nào đó khiến cho thổ bao tử không vạch trần thân phận của mình, đi theo Tạ Tấn học võ chính là chuyện tốt đẹp cầu còn không được......
Bỗng nhiên, Tạ Tấn ngừng bút, lắng tai nghe trong giây lát, quay đầu mỉm cười với hắn: “Hôm nay là ngày gì?”
Đàn Huyền Vọng ngây ngẩn: “Hôm nay là Hàn thực, a, đã qua giờ Tý, vậy xem như trước Thanh minh một ngày đi.”
“Hàn thực? Thanh minh?” Tạ Tấn thì thào lặp lại, tựa hồ đang lẩm nhẩm một mình, “Hàn thực năm nào?”
Đàn Huyền Vọng nói: “Năm Chính Long thứ ba...... A, không, là năm Thiệu Hưng thứ hai mươi tám.” Thiếu chút nữa đã lỡ miệng thừa nhận mình là người Kim.
(Chính Long là niên hiệu của Hoàn Nhan Lượng từ năm 1156 đến 1161. Thiệu Hưng là niên hiệu của Tống Cao Tông Triệu Cấu từ năm 1131 đến 1162. Chính Long thứ ba, Thiệu Hưng thứ hai mươi tám tức năm 1158)
Cũng may Tạ Tấn tựa hồ không phát hiện ra, ánh mắt rơi vào mê loạn, lại nói: “Năm Thiệu Hưng thứ hai mươi tám a......”
Đột nhiên Tạ Khiếu Phong nhanh như chớp nhảy vào trong động, vừa thấy hai người bọn họ thì kinh hãi tột độ, vô thức kêu lên: “Cha! Sao cha lại chạy đến đây?”
Tạ Tấn đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt hoang mang thấp thoáng nét cuồng loạn: “Cha...... Ngươi gọi ai là cha? Ngươi là ai?”
Đàn Huyền Vọng giật mình, thân thể khẽ run, chợt cảm thấy có điều gì không ổn, da gà nổi toàn thân, vội vàng kéo theo xích sắt định chuồn vào một góc. Thế nhưng xiềng xích trên chân hắn còn chưa được tháo ra, đi lại có phần bất tiện, xích sắt kéo qua mặt đất phát ra những tiếng loảng xoảng trong hang động yên tĩnh, nghe cực kì chói tai.
Đúng lúc hắn bắt đầu thấy hoa mắt, Tạ Tấn đã nhanh như chớp đứng dậy, đưa đôi mắt lạnh lùng quét qua khắp nơi, ánh mắt dường như đã biến thành con người khác, lãnh khốc quyết tuyệt, tựa như băng tuyết. Sát ý mạnh mẽ dâng trào, từng tầng từng tầng ngùn ngụt bốc lên khiến cho không khí xung quanh cũng đột nhiên biến đổi. Toàn thân hắn đã hoàn toàn mất đi thứ khí chất hòa ái dễ gần, ôn văn nho nhã ban đầu, biến thành một loại bá khí điên cuồng nóng nảy, cuồng ngạo bễ nghễ, không ai sánh bằng!