Thủy Tinh Đăng Chi Kim Tuế Đông Phong Vãn

Quyển 1 - Chương 7: Tình sinh ý động

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn cười âm hiểm, Tiểu Xuân cười quyến rũ; hắn cười gian, Tiểu Xuân giả cười; hai người đối mặt cùng cười.

Khi chỉ còn cách nhau một trượng, nụ cười đeo trên mặt liền tan biến, hai người rốt cuộc cũng đồng loạt tung chiêu.

Đàn Huyền Vọng giơ tay lên, bắn ra mười ba vệt hàn tinh. Ngưu mao tế châm bung ra, bay như mưa đầy trời.

Tiểu Xuân nhanh trí nhảy lùi lại phía sau một chút, song chưởng nội lực thâm hậu như bài sơn đảo hải đánh lại, mặt đất xung quanh đều bị cuốn lên thành một tầng bụi dày. Bất luận là thứ ám khí gì đều bị chưởng phong cuốn bay!

Đàn Huyền Vọng cười đắc ý, nghĩ thầm ta sớm đoán được đồ yêu nghiệt như ngươi lòng mang ý đồ xấu xa. Cước bộ trở nên linh hoạt, tránh được bàn tay đánh thẳng vào trước mặt, lại vung tay tung ra một đám Bạch My châm! Tính toán cực kì chuẩn xác, hắn muốn tránh cũng không thể tránh!

– Chỉ tiếc, vận rủi vẫn không buông tha cho hắn…

Đúng lúc Đàn Huyền Vọng lướt tới, ngọn quyên đăng bị ném xuống đất khi nãy bị chưởng phong của Tiểu Xuân thổi qua, “vù” một cái cháy bùng lên, vừa hay được kình phong cuốn lên, lao thẳng vào vạt áo của Đàn Huyền Vọng. Vạt áo màu xanh nhạt tức khắc phát hỏa, lửa cháy hừng hực. Thấy quần áo mình bốc cháy, Đàn Huyền Vọng không tự điều khiển được bản thân, tay run lên một cái, ám khí đã sai một li đi cả ngàn dặm. Tiểu Xuân bước chậm lại một chút, phản thủ đánh ra một chưởng, vừa vặn đem ám khí hắn bắn ra vèo một cái toàn bộ đánh bật trở lại!

– Trên cánh tay phải vừa mới bớt sưng, lại cắm chi chít Bạch My châm.

Đàn Huyền Vọng nhìn tay phải của mình, không nói nên lời, trên trán nổi đầy gân xanh.

Chết tiệt! Vì sao a a a a a......

Còn chưa kịp kêu lên một tiếng, cơ thể vừa trúng Bạch My châm cực độc, kết hợp với mấy loại độc tố sẵn có luân phiên phát tác, độc tính càng thêm mãnh liệt. Hắn tứ chi vô lực, ngã nhào xuống đất. Toàn thân chỉ còn đôi tròng mắt là có thể chuyển động.

Tiểu Xuân vỗ tay cười nói: “Ha ha, Huyền Vọng ca ca, ám khí của ngươi tư vị cũng không tồi, phải không?” Lững thững tiến đến, cúi người ngắm nghía hắn một hồi lâu, đột nhiên đưa tay kéo vạt áo của hắn xuống.

Đàn Huyền Vọng kinh hãi: “Ngươi muốn làm cái gì?” Tiểu tử này đúng là có cái loại sở thích chết tiệt ấy!

Tiểu Xuân thản nhiên cười, nói:”Ngươi nói xem?” Không chút khách khí thò tay vào trong ngực hắn, sờ soạng từ trên xuống dưới một hồi lâu. Thấy hoàn toàn không có gì, nghĩ một chút, lại đem đai lưng của hắn tháo xuống.

“A, phải rồi.....” Hắn phát hiện ra nhuyễn kiếm Đàn Huyền Vọng giấu trong đai lưng, “Bảo kiếm chém sắt như chém bùn này, không bằng đoạt lấy cho Thanh ca dùng.”

Đàn Huyền Vọng tức giận đến nỗi toàn thân không ngừng run rẩy. Đồ yêu nghiệt chỉ giỏi thừa nước đục thả câu!

“Thì ra là ở đây.” Tiểu Xuân tiếp tục kiểm tra, thấy đai lưng đặc chế chia thành từng ô từng ô, bên trong chứa rất nhiều thuốc bột thuốc viên, trên mặt nở nụ cười ngang ngược, “Trong số này nhất định có giải dược của Bạch My châm đúng không?”

Đàn Huyền Vọng hoảng hốt, trợn trừng hai mắt.

Tiểu Xuân ôn nhu vuốt ve hai má hắn, trêu đùa: “Huyền Vọng ca ca, “ân tình” của ngươi với ta và Thanh ca, Tiểu Xuân không biết lấy gì để báo đáp, đành phải đem mấy thứ này cầm tạm làm kỷ niệm. Ngươi nhất định sẽ không để bụng, phải không?”

– Làm sao mà không để bụng cho được! Thân vốn trúng nhiều loại kịch độc, giờ lại thêm Bạch My châm của chính mình, không có giải dược chỉ sợ ta không chống đỡ nổi qua ba khắc! Làm cho ta chết vì ám khí của chính mình...... Nhãi con ngoan độc!

Đàn Huyền Vọng trong lòng căm giận, ra sức nguyền rủa.

Tiểu Xuân bỗng nhiên nở nụ cười, tựa như đoán biết được tâm tư hắn: “Huyền Vọng ca ca, ngươi trách ta ngoan độc, sao lại không nhớ – Kì tỷ bị ngươi hại chết, Cầm tỷ trúng độc châm của ngươi thiếu chút nữa mất mạng, Họa ca cũng trọng thương chưa lành? Huống chi, Thanh ca là đường huynh ruột thịt của ngươi, đã năm lần bảy lượt tha mạng cho ngươi. Trên Kì Tú phong, ngươi lại bức bách hắn đem sinh mệnh đánh cuộc vào một trận chiến, cuối cùng rơi xuống vực sâu! So về ngoan độc, Tiểu Xuân sao bằng được một phần vạn của ngươi?”

Phi phi phi, kẻ hạ nhân như ngươi làm sao có thể đánh đồng với ta! Về phần đường huynh Tuyết Y hầu, hừ, ta chỉ hận không thể tự tay giết hắn!

...... Chỉ vì hắn thiên phú dị bẩm, hắn xuất chúng hơn người, từ nhỏ đến lớn, mọi cố gắng của ta đều bị coi khinh, vĩnh viễn sống trong bóng tối, phía sau vầng hào quang của hắn......

– Ta không cam tâm đến thế nào, có ai hiểu được!?

Đàn Huyền Vọng ánh mắt tràn đầy oán độc.

Tiểu Xuân ngắm nghía hắn một hồi, thở dài lắc đầu: “Ai, xem ra Huyền Vọng ca ca không coi lời nói của Tiểu Xuân vào đâu nha.” Bàn tay thuận theo hai gò má ôn nhuận như ngọc của hắn chầm chậm trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở yết hầu.

Đáy mắt Tiểu Xuân bỗng lóe lên một tia hàn quang băng lãnh.

“Loại người chỉ nhớ rõ lỗi lầm của người khác, lại vĩnh viễn không biết nhìn lại bản thân như ngươi...... Có lẽ, Tiểu Xuân tốt hơn hết là nên giết ngươi ngay lập tức, miễn cho đêm dài lắm mộng, lưu họa nhân gian!”

Bàn tay đặt nơi yết hầu xiết mạnh, Đàn Huyền Vọng lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, vết thương cũ nơi yết hầu lại đau đến tê tâm liệt phế, cảnh vật trước mắt dần dần biến thành một màu đen. Hắn dùng hết khí lực còn sót lại, mắt trợn trừng trừng nhìn thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần đang cúi người ngắm nghía mình kia, rốt cuộc cũng hiểu được –

Hắn thật sự muốn...... giết mình!

Đúng lúc ấy, đằng xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm rõ ràng lọt tai, chính là công phu thiên lí truyền âm: “Tiểu Xuân, ngươi ở đâu?” Thanh âm bay qua vài dặm, vẫn ngưng tụ rõ ràng, không hề tản mác theo gió chút nào, công lực của người này hiển nhiên đã đăng phong tạo cực, đúng là thiên kiêu bối tử Tuyết Y hầu!

Đàn Huyền Vọng chợt cảm thấy bàn tay đang xiết chặt yết hầu mình lập tức nới lỏng.

“...... Thôi, ngươi là đường đệ của hắn, nếu giết ngươi thật, Thanh ca lại không vừa lòng......” Tiểu Xuân lẩm nhẩm trong miệng, cuối cùng thu tay lại.

Truyền âm từ đằng xa vọng về: “Tiểu Xuân, diện cổ thang (1) với bánh trôi ngươi thích ăn ta đều mua về rồi đây! Ngươi lại chạy đi đâu rồi?”

Tiểu Xuân trên mặt hé ra nụ cười ngọt ngào, bộ dạng đơn thuần ngây thơ, so với dáng vẻ âm ngoan lúc trước, cách nhau một trời một vực. Trở mặt cực nhanh khiến người ta không kịp chớp mắt.

“Thanh ca, ngươi chờ một chút, Tiểu Xuân sẽ tới ngay!”

Hắn vừa đáp lại tiếng gọi kia, vừa không chút khách khí vơ vét sạch sẽ đống giải dược vừa đoạt được trên người Đàn Huyền Vọng, chỉ để lại nhuyễn kiếm. Cuối cùng mới cười nói: “Huyền Vọng ca ca, Tiểu Xuân không giết ngươi, nhuyễn kiếm cũng để cho ngươi. Tiểu Xuân thực không thích cho Thanh ca dùng đồ của ngươi!”

Dừng chân tiếp lời:”Có điều “vật kỷ niệm” thì không thể không lấy a, có đúng không?”

Nheo mắt, cười tươi như hoa: “– Không bằng mượn tạm gói thuốc này. Hẳn là Huyền Vọng ca ca sẽ không keo kiệt phải không? Có thể sống sót hay không, còn phải xem vận khí của ngươi thế nào. Ai, Tiểu Xuân thật sự là người tốt, nhân từ nương tay cho ngươi, làm sao có thể nghĩ ra biện pháp hay như thế chứ? Huyền Vọng ca ca ngươi nói xem có đúng không?” Nở một nụ cười giảo hoạt, lập tức triển khai khinh công vội vàng lướt đi, chỉ để lại Đàn Huyền Vọng trơ trọi một mình nằm trong con hẻm nhỏ âm u hẻo lánh, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

– Vận khí......

Nói về vận khí gần đây của ta, tựa hồ là đen đủi đến không thể đen đủi hơn a. Chẳng lẽ có suy thần (thần xui xẻo, cứ hiểu thế đi) bám vào người hay sao?

Đàn Huyền Vọng thở dài, cảm thấy miệng vết thương nơi yết hầu hình như lại nứt ra nữa rồi, các loại độc tố trên thân thế chỉ sợ đã xâm nhập tạng phủ, khí lực từ từ tản mác, cảnh vật trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Hắn cố gắng đảo tròng mắt, nhìn đến cái mặt nạ thần Chung Quỳ rơi xuống bên người cách đó không xa, đó là vật hắn và thổ bao tử cùng nhau mua, đột nhiên nghĩ: lúc này đây, người duy nhất có thể cứu ta...... Rốt cuộc ở đâu?

– Phi phi phi, nếu ta chết, ngươi cùng nha đầu Tiểu Vân chết tiệt kia cũng không được sống yên ổn! Các ngươi không phải đã phát độc thệ “Chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm” sao? Hai ngươi cũng phải bồi táng cùng ta!

Đúng vào lúc cơn mê man chạy khắp toàn thân đã lan tới từng đầu ngón tay, Đàn Huyền Vọng chợt nghe được cách đó không xa vang lên một đạo thiên lý truyền âm: “Nhị đệ! Nhị đệ ngươi ở đâu?”

Lòng hắn nhất thời nhẹ nhõm, biết không phải lo đến tính mạng, cuối cùng ngất đi.

Vết bầm trên tay lại vỡ ra, máu nhỏ tí tách, theo lòng bàn tay rơi xuống mặt đất. Những bông tuyết trắng tinh vừa đậu xuống bỗng thấm đẫm thành một mảng đỏ tươi.

Thiếu niên Đàn Huyền Vọng bất chấp lòng bàn tay đau nhức, vẫn ra sức nắm chặt chuôi kiếm vung lên liên hồi. Chỉ thấy kiếm chiêu của hắn vững vàng, tiến thoái đều có quy củ, đã rất có phong thái.

“A, chiêu này nên thu lại linh hoạt hơn một chút, bộ pháp cũng phải nhanh hơn.” Hắn vừa luyện tập vừa lẩm nhẩm trong miệng, thần tình nghiêm túc.

Đó là tảng sáng ngày mười lăm tháng giêng, tiết Thượng nguyên, năm hắn vừa tròn mười bốn tuổi. Mới trải qua một trận tuyết lớn, không khí buổi sớm trở nên mát mẻ trong lành. Hắn chỉ mặc một tầng áo mỏng mà mồ hôi đầm đìa.

Một thế hệ thân vương thế tử, con em quý tộc tuổi sàn sàn nhau có đến hơn mười người, đều bái làm môn hạ của vị thống lĩnh Ngự lâm quân trong cung, luyện tập võ nghệ. Ngoài ra còn có Đàn Hạo Thanh mang danh xưng thiên kiêu bối tử, là đường huynh của hắn, do có thiên tư trác tuyệt mà nhất chi độc tú (một cành chỉ nở một hoa, ý nói vô cùng xuất chúng), tiến độ học võ vượt qua những đứa trẻ đồng trang lứa rất xa.

Phụ thân của Đàn Huyền Vọng là Đàn Thế Bân, thống lĩnh Ngự lâm quân, chính là người phụ trách truyền thụ võ công cho bọn họ, tính tình nghiêm khắc, không nói cười tuỳ tiện, khi đốc thúc bọn họ luyện võ thì đối xử với ai cũng như nhau, rất được đệ tử tôn kính.

Là thứ xuất tử (con vợ lẽ) của Đàn Thế Bân, Đàn Huyền Vọng vẫn luôn hy vọng mình có thể vượt qua đường huynh, cùng chiếm được sự chú ý của phụ thân. Mẹ ruột của hắn họ Hà, năm đó bất quá chỉ là nha đầu của Vương phi chính thống Phi Yến quận chúa. Đàn Thế Bân sủng hạnh nàng chẳng qua là chán vợ thì đi đổi gió. Sau khi Hoàn Nhan Chỉ trốn đi, nàng mới nhờ quý tử mà được nạp làm tiểu thiếp. Nhưng cũng vì mẹ ruột xuất thân thấp kém, tước vị bối tử tập phong của Đàn gia cũng bị đường huynh Đàn Hạo Thanh ở chi trưởng kế thừa.

Biết rõ tư chất thiên phú của mình kém xa đường huynh, cho nên, hắn tận dụng nhiều thời gian lẫn tinh lực để luyện võ hơn hắn so với các huynh đệ đồng trang lứa, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục (2)

– Chỉ đáng tiếc, luyện nhiều như thế mà tiến bộ rất chậm. Chăm chỉ so với thiên tư, dường như là vô vọng......

Đàn Huyền Vọng vẫn luôn muốn biết, thứ mình còn thiếu...... Rốt cuộc là gì......

– Nỗ lực?

– Luyện tập chăm chỉ?

– Rốt cuộc thiên tài là do nỗ lực của bản thân, hay là vận mệnh tốt lành ông trời đã định trước?

Chỉ mạnh hơn so với người bình thường một chút rõ ràng là chưa đủ. Bởi vì đối thủ của hắn là người kia! Là đường huynh mang danh xưng thiên kiêu bối tử, là thiếu niên kì tài, thiên tư ngút trời, không đem bất cứ kẻ nào để vào trong mắt!

Thời gian hắn hao phí cho việc luyện tập nhiều gấp mười lần, thậm chí là trăm lần so với thế gia đệ tử đồng trang lứa. Trong khi bọn họ vào tuổi này đã bắt đầu hiểu chuyện tầm hoa vấn liễu, chìm trong tửu sắc, Đàn Huyền Vọng lại dành trọn thời gian tiêu phí vào việc luyện kiếm. Hắn tự nhắc nhở bản thân, có lẽ hắn không phải thiên tài, nhưng ít ra tư chất cũng phải vào loại khá, không thể kém hơn người bình thường được. Chỉ cần cố gắng luyện tập thì nhất định sẽ đuổi kịp người kia!...... Bao nhiêu năm qua, từ khi bắt đầu tập võ tới nay, hắn vẫn luôn luôn tin tưởng, luôn luôn cố gắng.....

Rốt cuộc học trọn vẹn bộ Hồi Phong kiếm pháp, hắn bừng bừng phấn chấn mang kiếm đi tìm đường huynh đọ sức.

Dưới ánh mặt trời mùa đông chói chang mà không có lấy một tia ấm áp, thiếu niên quý công tử bạch y khinh cừu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Đi tìm người khác mà so chiêu.” Ngoảnh đầu đi thẳng.

Hắn không phục, rút kiếm xông lên, la lớn: “Xuất kiếm!” Chiêu đầu tiên đã đâm ra một kiếm hắn khổ luyện lâu ngày, tự nhận tinh diệu tuyệt luân, không hề có sơ hở.

Đường huynh lại không thèm rút kiếm, thuận thế phất nhẹ ống tay áo. Một luồng lực đạo sung mãn mạnh mẽ đánh lại, làm mũi kiếm lệch đi, chấn động mạnh đến nỗi khiến cho hổ khẩu hắn vỡ nát, máu tươi bắn tung tóe. Nhuyễn kiếm chém sắt như chém bùn mà hắn phải cầu xin mãi mới được phụ thân đem cho, “choang” một tiếng rời khỏi tay rơi xuống đất......

Ngay cả ống tay áo của đối phương cũng không chạm vào được.

Thiếu niên quý công tử Đàn Hạo Thanh, thiên kiêu bối tử, sau lại được xưng là Tuyết Y hầu, thần tình hờ hững mau chóng rời đi. Ánh sáng kéo dài cái bóng của hắn trên mặt đất phủ đầy tuyết, dài đến vô tận.

Ngơ ngẩn ngắm nhìn bóng dáng đường huynh, thanh quý xuất trần, phiêu dật như tiên. Dường như cả thế gian này chẳng có bất cứ thứ gì khiến hắn phải bận tâm. Thật lâu sau, hắn thu tầm mắt, cúi đầu nhìn lại đôi tay mình.

Cánh tay đầy vết thương, lòng bàn tay bê bết máu, còn có thương tích cũ năm xưa đã kết thành một lớp chai thật dày. Hổ khẩu vỡ nát, da tróc thịt bong.

– Đây là điểm khác biệt giữa thiên tài và phàm nhân sao?

Hắn chán nản quỳ rạp xuống nền tuyết trắng, bất tri bất giác hai hàng thanh lệ đã tuôn rơi trên gò má lạnh như băng.

Hắn coi mình...... Là cái gì chứ......

Từ đầu tới cuối...... Đều không thèm nhìn hắn lấy một cái......

Phải...... Từ đầu tới cuối......

– Từ đó về sau, hắn không còn dùng đến nhuyễn kiếm. Thay vào đó là một cây chiết phiến mạ vàng, trên có vẽ tranh thủy mặc, luôn nửa che nửa đậy, che khuất biểu tình trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý cười, vô tâm vô phế, vân đạm phong thanh. Cười đi, cười đi, cười so với khóc...... Còn dễ chịu hơn nhiều lắm.

Những vết thương lẫn vết chai sần trên tay cũng dần dần phai nhạt, ngón tay trở nên thon dài nhẵn nhụi. Hắn học sử dụng ám khí, Thấu Cốt châm, Bạch My châm, còn có đủ kiểu đủ loại độc. Ám khí tẩm độc, dùng để giết người so với dùng kiếm thuận tiện hơn rất nhiều.

Tiếp cận với những công tử danh gia khác, tầm hoa vấn liễu, ngày ngày vui chơi. Trong thanh lâu hắn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, điều cầm phổ khúc, ngâm thi ẩm tửu, khoái hoạt biết bao. Thông thạo tin tức, quan hệ với các vị vương công quý tộc họ hàng gần và đại thần đương quyền càng thêm mật thiết, hắn học được rất nhiều điều mà trước đây chưa bao giờ biết đến......

Nam nhi sống trên đời, cùng người tranh cao thấp, đâu cứ phải dùng vũ lực! 

Phụ thân luôn xa cách như người dưng, đường huynh xưa nay không thèm liếc hắn một cái, còn có...... mẫu thân lúc nào cũng nhút nhát đến nỗi không dám to tiếng, không ai phát hiện ra hắn đã thay đổi. Nụ cười của hắn càng thêm ôn nhã nhu hòa, hàn quang nơi đáy mắt lại càng ngày càng lãnh liệt.

...... Nhưng cũng chẳng sao. Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn phải cho bọn họ thấy, hắn phải đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chúng sinh. Hắn phải tay cầm quyền bính, hô hoán phong vân; hắn phải tung hoành bốn bể, hiệu lệnh thiên hạ!

– Đến lúc đó, cái người ngạo mạn tự cao, không đem bất cứ kẻ nào để vào trong mắt kia, sẽ không thể không nhìn thẳng vào hắn, phải không?

Tạ Khiếu Phong từ sau khi tách khỏi Đàn Huyền Vọng ở đăng hội, liền theo phương hướng mình thấy khi nãy đi tìm Tiểu Vân. Người đông như biển, tìm mội hồi lâu, huynh muội kết nghĩa rốt cuộc cũng gặp được nhau. Cười cười nói nói đi đến Bình An khách điếm đã hẹn từ trước, lại phát hiện Đàn Huyền Vọng đã mất tăm mất tích. Đợi hồi lâu, chợt nghe thấy Tuyết Y Hầu sử dụng thiên lý truyền âm gọi Tiểu Xuân. Hắn không rõ thân phận của hai người kia, nhưng cũng mô phỏng theo, dùng nội lực phát ra truyền âm gọi Đàn Huyền Vọng.

Thái Thanh chân khí có sẵn trong cơ thể vốn đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh (lửa trong lò chuyển sang màu xanh, ý nói thuần thục), lại mới học thêm Thái Huyền chân khí bổ trợ lẫn nhau, nội lực tăng thêm không ít. Lúc này đây âm truyền qua vài dặm vẫn vô cùng rõ ràng, thế nhưng chờ một hồi lâu vẫn không nghe tiếng đáp lại. Hắn sốt ruột, chỉ sợ Đàn Huyền Vọng xảy ra chuyện gì, lập tức chạy khắp nơi tìm kiếm. Cũng may tìm chưa xa đã thấy con hẻm nhỏ vắng vẻ vừa bị chưởng lực hùng hậu của Tiểu Xuân phá cho tan nát, đất đá sụp đổ, cây cối đổ ngã thành từng mảng lớn. Hắn từ trong đống đổ nát nhanh chóng tìm được Đàn Huyền Vọng đã rơi vào hôn mê.

Lúc này nhiều loại kịch độc đã nhất tề phát tác, Đàn Huyền Vọng mặt đầy hắc khí, trúng độc rất sâu, cơ hồ đã muốn ngưng thở. Tạ Khiếu Phong ôm hắn chạy về khách điếm, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu. Tiểu Vân chạy tới chạy lui chuẩn bị nước ấm khăn mặt, lại cực kì cẩn thận nhổ hết Bạch My châm trên cánh tay phải của Đàn Huyền Vọng. Nhưng kịch độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, cùng với các loại độc khác hòa trộn làm một cùng nhau phát tác, cho dù giang hồ đệ nhất thần y — Bất tử bất cứu Tà dược sư đích thân tìm đến, cũng chưa chắc có thể cứu được mạng hắn!

Tạ Khiếu Phong đặt lòng bàn tay vào hậu tâm hắn, chân khí tựa như nước chảy, cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể. Rốt cuộc nghe thấy Đàn Huyền Vọng đang chìm vào hôn mê bỗng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, lông mi khẽ run, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

“Nhị ca còn sống, hắn chưa tắt thở!” Tiểu Vân la lên.

Tạ Khiếu Phong gật đầu, lòng càng thêm khổ sở. Cúi đầu nhìn lại, khuôn mặt tú dật của Đàn Huyền Vọng giờ đã tràn đầy hắc khí, đôi môi đỏ tươi cũng lộ ra sắc tím bầm. Dưới ánh đèn lay động, hai hàng thanh lệ dưới mí mắt toát ra ánh sáng nhàn nhạt trong suốt, bộ dạng cực kỳ đáng thương.

Tiểu Vân còn trẻ kiến thức nông cạn, nhưng Tạ Khiếu Phong sớm nhìn ra, hiện giờ hắn đã bị kịch độc công tâm, tiếng rên rỉ vừa rồi bất quá chỉ là hồi quang phản chiếu khi mệnh sắp tàn mà thôi.

– Hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn Đàn Huyền Vọng chết đi?

Còn nhớ ngày ấy tình cờ gặp gỡ ven hồ, mưa giăng đầy trời như hoa rụng, quý công tử thanh sam phiêu diêu đứng lẻ loi nơi đầu thuyền. Dưới ánh tà dương đỏ rực, bờ môi hắn ứa máu, trong vẻ anh tuấn nho nhã lại mang thêm vài phần tuyệt sắc khiến người kinh tâm động phách. Trong đêm trăng mờ, ba người bọn họ ở trên con thuyền đẹp như tranh dâng hương kết bái, uống máu ăn thề. Lời thề chỉ mong chết cùng ngày cùng tháng cùng năm còn quanh quẩn bên tai, vậy mà giờ đây mệnh hắn đã nguy trong sớm tối.

Trong lúc kinh hoàng bối rối, từng lời của Hoàn Nhan Chỉ lại dường như vượt qua thời không mà vang vang trong đầu: “Nhất thiết không được cùng nàng viên phòng! Thái Huyền chân khí chính là đạo môn luyện khí thuật, nếu thân thể giao hợp, tất sẽ đem toàn bộ độc tố trên người nàng hút vào người con. Mà công lực Thái Huyền chân khí của con hiện giờ vẫn chưa đủ để chịu đựng toàn bộ độc tố, chắc chắn mang họa vào thân!”

– Nhất thiết không thể......

Như vậy cũng có thể nói — nếu y lời, cùng hắn thân thể giao hợp, vận khởi Thái Huyền chân khí, có thể đem độc tố trên người hắn hấp thu vào cơ thể mình......

Tuy rằng có nhiều loại độc tố đan xen hỗn tạp, độc tính mãnh liệt, nhưng mình đã luyện qua Thái Huyền chân khí cùng Thái Thanh chân khí, nội lực thâm hậu hơn nhị đệ rất nhiều. Cho dù hút độc vào người cũng có thể chậm rãi tiêu trừ, cùng lắm là tổn thất một phần chân lực, bỏ công luyện tập là có thể thu hồi. So với tính mạng của nhị đệ, một ít nội lực có đáng gì đâu.

...... Thế nhưng, nhị đệ cũng không phải “vợ” mình. Hai nam nhân, phải làm sao để...... Thân thể giao hợp?

Tạ Khiếu Phong mặt đỏ lên, trầm ngâm một lát, thấy sắc mặt Đàn Huyền Vọng ngày càng xám xịt như tro, biết rõ nếu không quyết đoán có thể làm lỡ việc. Cắn răng một cái, hắn nói với Tiểu Vân: “Tam muội, ta...... Ta đã nghĩ ra một cách để cứu nhị ca của muội.”

Tiểu Vân vui mừng nói: “Vậy đại ca mau ra tay a! Mau cứu nhị ca đi! Không thể trì hoãn thêm nữa!”

Tạ Khiếu Phong cúi đầu nói: “Ai, ta thay nhị ca muội chữa thương trừ độc, việc này...... Ai, thập phần nguy hiểm, tuyệt không thể để cho người khác quấy rầy...... Muội hãy về phòng nghỉ ngơi, nhớ dặn chủ quán đừng đến làm ồn hai ta.”

Tiểu Vân gật đầu nói: “Đúng thế, vận công quả thực không thể bị quấy rầy. Thế này, muội đi bảo chủ quán canh ngoài cửa cho hai người, nhỡ đâu có người đến còn ngăn lại.”

Tạ Khiếu Phong mặt càng thêm đỏ, nói vòng vo: “Chuyện này...... Kỳ thực khi ta vận công vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không cần có người canh gác đâu. Dù sao tam muội cũng đã quá nửa đêm không ngủ, mau đi nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì ta nhất định sẽ gọi.”

Tiểu Vân nhìn hắn, bán tín bán nghi, cuối cùng cũng chịu thu đồ đạc rời khỏi căn phòng.

Tạ Khiếu Phong đóng kĩ cửa sổ, cài chốt cẩn thận, xoay người bước tới trước giường, thấy Đàn Huyền Vọng đang mê man thì ngẩn người.

Còn nhớ rõ đêm trừ tịch ấy, trong cơn say, hắn mơ một giấc mơ muôn ngàn màu sắc, tình sinh ý động, không thể tự chủ.

Trong hồ nước dưới đáy vực thẳm, hắn lại cầm lòng không đậu, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng manh đỏ tươi ấy, trằn trọc miên man.

Đáy cốc gặp địch nhân, lão thái bà điên Hoàn Nhan Chỉ muốn giết Đàn Huyền Vọng, trong lúc hoang mang mà khẩu bất trạch ngôn (nói không lựa lời). Một câu “hắn là vợ ta”, phải chăng chính là tâm ý thật sự ẩn giấu sâu trong đáy lòng hắn?

Không kịp nghĩ thêm gì nữa, hắn ngồi ở mép giường, ngón tay khẽ run, cởi nút áo Đàn Huyền Vọng.

Phòng trung thuật còn có tên là Huyền Tố (3) chi đạo. “Bão Phác tử”(4) viết: “Hoặc dĩ bổ cứu tổn thương, hoặc dĩ công trì trọng bệnh, hoặc dĩ thái âm ích dương, hoặc dĩ tăng niên duyên thọ.”

(Hoặc chữa lành tổn thương, hoặc lấy khí công để trị bệnh nặng, hoặc lấy âm bổ dương, hoặc kéo dài tuổi thọ)

Thái Huyền chân khí chính là môn nội công của đạo gia tiên thiên, vận chuyển Thái Huyền chân khí là nhạc khí dẫn giao trong khi thân thể giao hợp, bồi bổ nguyên khí, kéo dài tuổi thọ, đau nhức tiêu tan, khai thông tắc trở, được xưng tụng là “Nhạc khí trì bệnh” (chữa bệnh bằng cách nhẹ nhàng vui vẻ)

Tạ Khiếu Phong tim đập như nổi trống, trong lòng âm thầm ôn lại những kinh văn mình từng đọc qua khi còn học võ, nhưng sau khi cởi bỏ y phục của Đàn Huyền Vọng bỗng ngẩn người, tay chân cứng đờ lại.

Cần cổ ưu nhã thon dài, hầu kết hơi hơi nổi lên, xương quai xanh hình dạng ưu mỹ lại tràn đầy sức mạnh, khuôn ngực trơn nhẵn xương thịt đầy đặn......

Một khối thân thể phi thường hoàn mỹ, nhưng cũng là — thân thể nam nhân, không hơn không kém, không thể nhận sai.

...... Hắn thật sự, có thể làm chuyện này với nhị đệ cùng là nam giới như mình hay sao?

Cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt tú dật của Đàn Huyền Vọng, tâm tư Tạ Khiếu Phong thiên hồi bách chuyển (xoay mòng mòng)

Đột nhiên, đôi mắt nhắm nghiền của hắn lại chậm rãi nhỏ lệ. Dung nhan tiều tụy còn mang theo nét ngây thơ của hài tử, giọt nước mắt lạnh như băng chầm chậm lăn trên gương mặt. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, giống như đứa trẻ ương bướng đang giận dỗi.

Ngọn nến bên giường tỏa ra ánh lửa lờ mờ dịu nhẹ, Tạ Khiếu Phong lẳng lặng ngắm nhìn hắn, trong lòng rung động, nhịn không được đưa tay lau đi, đầu ngón tay quyến luyến chạm vào bờ môi, ngón tay thấm đẫm nước mắt.

...... Đừng khóc. Xin đừng khóc nữa.

Tạ Khiếu Phong cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt hắn.

Đây là một nụ hôn lạnh lẽo mà mặn chát. Nước mắt hắn, thanh lãnh như băng tuyết, mằn mặn như nước biển. Cũng như nỗi tương tư, một khi đã vướng vào thì không thể níu kéo, cũng chẳng thể quay đầu.

– Ta nhất định sẽ cứu ngươi.

Cho nên, xin ngươi ngàn vạn lần đừng khóc nữa......

Thoáng thấy lệ quang lấp lánh nơi khóe mắt hắn, Tạ Khiếu Phong đã quên đi tất cả cố kỵ và do dự, trong lồng ngực chỉ còn chất chứa đau đớn tiếc nuối hòa lẫn với yêu thương.

Run rẩy vươn tay, theo hai gò má trơn nhẵn chậm rãi vuốt xuống, vuốt qua cần cổ thon dài, dừng lại trên hầu kết. Hôn lên dáng vóc tiều tụy kia, đầu lưỡi đảo quanh miệng vết thương vừa khép lại không lâu. Nghe được tiếng rên rỉ khàn khàn vỡ vụn hắn phát ra trong miệng, đồi đồng tử của Tạ Khiếu Phong càng đen sẫm lại. Theo hầu kết tinh tế một mạch hôn xuống, một bàn tay lướt qua bờ ngực trắng mịn trơn nhẵn, đặt vào hạ phúc. Tay kia lại theo đường cong ưu mỹ trên thắt lưng trượt xuống phía dưới, đặt vào nơi sâu kín kia.

Sở hữu bát ích, hựu hữu thất tổn. Khứ thất tổn dĩ chấn kì bệnh, dụng thủ bát dĩ nhị kì khí.(5)

(Tất cả có tám điều lợi, lại có bảy điều hại. Loại trừ bảy điều hại để ngừa bệnh tật, dùng tám điều lợi để điều hòa khí)

Hiện giờ bọn họ dù không chữa bệnh, cũng vì trừ độc, đại đồng tiểu dị. Ngón tay Tạ Khiếu Phong nhẹ nhàng tham nhập vào nơi tối tăm chặt chẽ kia, mặc niệm tâm quyết, luồng chân khí dày đặc theo đầu ngón tay tuôn ra, nhè nhẹ từng đợt, theo kỳ kinh bát mạch khuếch tán khắp toàn thân Đàn Huyền Vọng; tay kia lại chạm vào dục vọng do chân khí kích động mà hơi hơi dựng lên của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Quả nhiên, tiền hậu giao kích, hắn dồn hết sức lực đem chân khí của mình truyền vào, Đàn Huyền Vọng đang rơi vào hôn mê trên mặt hắc khí tan đi đôi chút, cuối cùng cũng chầm chậm mở hai mắt.

“......” Phải mất một hồi lâu hắn mới phát hiện mình đang ở trong tình trạng nào, trên mặt nhất thời không còn chút huyết sắc, “Ngươi, ngươi đang làm cái gì!”

Muốn dùng sức giãy dụa, lại phát hiện tại nơi thân thể hai người tiếp xúc, có một luồng chân khí nhu hòa dày đặc xoay tròn cuồn cuộn truyền vào, chảy dọc kỳ kinh bát mạch, gột rửa toàn thân đến từng lỗ chân lông nhỏ nhất. Chân khí của chính hắn cũng bị nó dẫn dắt, dần dần kết hợp làm một thể, xoay vòng vòng trong cơ thể. Độc tố rải rác khắp tứ chi bách hài từng chút một được tập hợp lại, dường như bị bao bọc giữa luồng chân khí ấm áp, không thể khuếch tán ra bốn phía, dần dần ngưng tụ thành một khối.

Đàn Huyền Vọng trong lòng nhất thời sáng tỏ: hắn đang giúp mình trừ độc! Chỉ là tình cảnh trước mắt vô cùng xấu hổ, hắn vừa uất ức lại vừa vui mừng, đầu óc rối tung như tơ vò.

Tạ Khiếu Phong thấy hắn tỉnh lại, trong lòng vui mừng, ghé sát vào tai hắn khẽ khàng nói: “Ta đem khẩu quyết của Thái huyền chân khí đọc cho ngươi, ngươi hãy cố mà ghi nhớ, chiếu theo phương pháp vận khí của nó mà vận hành chân khí, cùng ta phối hợp.” Hiện giờ tình huống cấp bách, hắn không muốn giải thích, cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải, đành tìm cách né tránh.

Đàn Huyền Vọng trong lòng nhất thời nổi lên kinh đào hãi lãng.

– Thái huyền chân khí, đạo môn tiên thiên Trần Đoàn lão tổ truyền xuống, môn cái thế võ công trong Thủy tinh đăng tàn bản. Đó là thứ hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm phải đạt được!

...... Cũng nhờ sai lầm ngẫu nhiên này, hắn cuối cùng cũng chạm tay vào nó!

—————

(1) Diện cổ thang: đại loại nó là một món canh chua có thịt, bên mình không có món nào như thế mà tra baike cũng không ra định nghĩa luôn, nên mình đưa hình ảnh suông vậy:)



(2) Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Một câu ngạn ngữ chỉ việc luyện tập chăm chỉ của tiền nhân. Tam cửu và tam phục là thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong một năm.

Tam cửu tức là chín ngày từ ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau đông chí (22/12)

Tam phục bao gồm sơ phục, trung phục, mạt phục. Sơ phục là 10 ngày tính từ ngày thứ 21 (tức là vào ngày canh thứ 3) sau Hạ chí (22/6), tức là từ 13/7 đến 22/7. Trung phục tiếp nối sơ phục, là 10 ngày tính từ ngày thứ 31 sau Hạ chí, tức là từ 23/7 đên 2/8. Mạt phục là 10 ngày kể từ lập thu (tầm 6/8), tức là 6/8 đến 16/8

Do năm âm lịch có tháng nhuận, nên tùy năm mà tiết Trung phục có 10 hay 20 ngày. Nếu có tháng nhuận rơi vào khoảng này thì Trung phục sẽ có 20 ngày

(3) Huyền Tố (668-752) tự Đạo Thanh, tương truyền họ Mã, thường gọi Mã Tổ hoặc Mã Tố, người Duyên Lăng, Nhuận Châu (nay là Đan Dương, Giang Tô). Xuất gia chùa Trường Thọ ở Giang Ninh, cuối đời sống ở chùa U Tê, Nhuận Châu, ngày thường tu thân hà khắc, không vui cũng không buồn giận, trong mắt người đương thời là đứa trẻ mang hình dạng Bồ tát. Được cả giới đạo lẫn giới tục vùng Dương Châu và Kinh Khẩu kính trọng. Là ông tổ văn học, sau khi chết được suy tôn là Đại Luật thiền sư.

(4) “Bão phác tử” tên hiệu đồng thời là tên sách của Cát Hồng, tổng kết lý luận về thần tiên từ thời Chiến quốc tới thời điểm đó, từ đó về sau xác lập hệ thống lý luận của đạo giáo thần tiên; lại kế thừa lý luận luyện đan của Ngụy Bá Dương, tập hợp những thành tựu lớn về luyện đan thuật thời Ngụy Tấn; nó cũng là tài liệu quý giá để nghiên cứu lịch sử đạo giáo lẫn lịch sử tư tưởng trước thời Tấn.

 Link wiki Việt

(5) Thất tổn bát ích: Tám điều lợi và bảy điều hại khi xxx, được ghi thành lý luận trong sách vở hẳn hoi. Đồng chí nào có nhu cầu thì tự tìm hiểu, ta không đủ máu để dịch cái đống chú giải ấy