Vương Hoa biết rằng lại có một tuồng hát hay sẽ diễn ra nữa.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Hỏi ta điều gì thế?
- Ngươi muốn giao Cửu Độc Thần Quân cho Vương Hoa sao?
- Đúng thế.
- Tại sao vậy?
Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói :
- Bạch Bách Hợp, ngươi muốn làm loạn ư?
- Chủ nhân, ngươi có biết quan hệ giữa ta và Cửu Độc Thần Quân là thế nào chăng?
Kim Cúc phu nhân ngạc nhiên nói :
- Ngươi nói gì thế?
- Ta hỏi ngươi có biết quan hệ giữa ta và Cửu Độc Thần Quân như thế nào chăng?
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :
- Ngươi hãy nói xem.
- Hai ta là đôi bạn luyến ái từ thuở còn niên thiếu.
- Nói sao?
- Thế nào? Ngươi bất ngờ ư? Về sau bọn này lại phân tán mất, mãi cho đến bảy ngày trước đây, hai chúng ta lại gặp mặt với nhau. Ta vẫn biết y là một con người rất hư, nhưng dù sao y đã làm rất nhiều việc cho ngươi, chủ nhân có thể đối xử với y như thế chăng?
Kim Cúc phu nhân ngẩn người tại chỗ luôn.
Vì Bạch Bách Hợp và Diễm Mai Côi, một người là tỳ nữ và người kia là thân tín của y. Nói cho ngay hai nữ nhân này đến là người thân cận nhất của y, thế mà y không biết sự kiện này chút nào hết, làm sao chẳng bảo y lấy làm ngạc nhiên ư?
Kim Cúc phu nhân ngẩn người giây lát, sau đó nói :
- Ngươi muốn sao bây giờ?
Bạch Bách Hợp nói :
- Thưa chủ nhân, ta không phải là một nữ nhân đàng hoàng, đương nhiên ta cũng chẳng thua gì ngươi. Ta từng đùa giỡn biết bao nhiêu nam nhân, cũng chẳng khác gì y như Cửu Độc Thần Quân đùa giỡn nữ nhân vậy. Ngươi đã mê hoặc y, ngoại trừ ngươi bảo y làm những việc hiếp dâm giết người, ngoài ra y còn phục vụ tình yêu cho ngươi nữa, ngươi không nên xử tệ như thế với y chứ?
- Thế thì ta phải cư xử với y như thế nào đây?
- Ngươi có thể giết y, nhưng không được mượn tay người khác giết y như thế...
- Ngươi dám xen vào việc làm của ta sao?
Bạch Bách Hợp nói :
- Bất luận ta có phải là người nữ nhân bất hảo chẳng và Cửu Độc Thần Quân có phải là một hung đồ giết người không chớp mắt hay không, nhưng chúng ta vẫn còn một mối tình yêu bất hoại duy nhất của hai ta, và cũng như ngươi với Vương Phong vậy.
- Ý của ngươi là...
- Ý của ta muốn ngươi buông tha y.
- Không thể được.
Bạch Bách Hợp mặt mày biến sắc nói :
- Có thật ngươi đã nhẫn tâm làm như vậy sao?
- Đúng thế.
- Thế thì ngươi cũng giết cả ta đi.
- Giết ngươi ư? Tại sao ta phải giết ngươi chứ?
- Bằng không ta không thể nào để ngươi giao y cho người ta được.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói :
- Ngươi dám ư?
- Có gì đâu mà không dám?
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :
- Ta đánh giá lầm ngươi rồi.
Bạch Bách Hợp từng bước một tiến đến...
Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói :
- Bạch Bách Hợp, ta ra lệnh cho ngươi hãy lui khỏi đây ngay.
- Không.
Bấy giờ bỗng nhiên mỹ phụ áo gấm Diễm Mai Côi bước ra chặn lối đi của Bạch Bách Hợp lại, cười lạnh lùng nói :
- Này Bạch muội muội, biết điều thì ngươi hãy lui khỏi đây.
Bạch Bách Hợp gầm lên nói :
- Ngươi dám làm gì ta nào?
Chỉ cần phu nhân ra lệnh thì ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi đây ngay.
Diễm Mai Côi nói như thế nhằm chắc ở Kim Cúc phu nhân, bảo y ra lệnh cho Diễm Mai Côi hạ thủ, làm gì mà Bạch Bách Hợp chẳng hiểu hàm ý của y muốn nói gì ư?
Bạch Bách Hợp cười lạnh lùng nói :
- Ngươi chưa đủ bản lãnh làm như thế được đâu.
Diễm Mai Côi đưa mắt nhìn Kim Cúc phu nhân, chờ đợi mệnh lệnh của y.
Kim Cúc phu nhân khẽ gật đầu hét :
- Thôi được, Diễm Mai Côi, ngươi hãy mời Bạch Bách Hợp ra ngoài cho ta.
Diễm Mai Côi nói với Bạch Bách Hợp :
- Bạch muội muội, ngươi đã nghe thấy phu nhân ra lệnh rồi chứ?
Bạch Bách Hợp lạnh lùng nói :
- Ta đã nghe thấy thì sao?
- Có thật ngươi muốn ta mời ngươi sao?
- Đúng thế.
Diễm Mai Côi cười lạnh lùng nói :
- Khá lắm, này Bạch muội muội, chính ngươi bảo ta làm như thế nha.
Diễm Mai Côi dứt lời, y từ từ giơ cao bàn tay phải lên, chuẩn bị xuất thủ.
Tức thì hiện trường lại tràn đầy những sát khí kinh người lần nữa.
Vương Hoa vẫn lẳng lặng đứng ở một bên xem họ quyết đấu thắng bại ra sao.
Diễm Mai Côi lạnh lùng nói :
- Này Bạch muội muội, ta cảnh cáo ngươi một lần nữa.
Bạch Bách Hợp cười lạnh lùng nói :
- Chớ có nói một lần làm gì, cho dù ngươi nói mười lần, trăm ngần...
- Thế thì ngươi chớ trách ta nữa nha.
Diễm Mai Côi nói xong, tấn công ra một chưởng nhanh như cắt.
Mặc dù Diễm Mai Côi và Bạch Bách Hợp cùng là môn hạ của Kim Cúc phu nhân nhưng thân phận của hai người lại khác hẳn. Một người là tỳ nữ, còn một người được cư xử như là thân tín tỷ muội, cho nên phải nói là thân phận của Bạch Bách Hợp thấp hơn Diễm Mai Côi nhiều.
Đương nhiên võ công của Diễm Mai Côi phải cao hơn Bạch Bách Hợp rồi.
Diễm Mai Côi xuất thủ công ra một chưởng mãnh liệt vô cùng, nhưng bấy giờ Bạch Bách Hợp cũng đã có ý định liều mạng, nên trong lúc Diễm Mai Côi thoạt vừa xuất thủ thì y cũng phóng ra một chưởng luôn.
Hai bóng người thấp thoáng một cái, thì Bạch Bách Hợp đã bị đẩy lùi ra sau ngay.
Thân hình Bạch Bách Hợp thoạt vừa lui ra sau thì Diễm Mai Côi tiếp tục lao tới, đồng thời tấn công ra hai chưởng liền.
Hai chưởng này mạnh như sóng gió ba đào và thần tốc kinh người. Bạch Bách Hợp đã bị đẩy lui ra sau thêm mười bước liền.
Ngay lúc ấy...
Trong lúc Diễm Mai Côi tấn công thần tốc như thế, Bạch Bách Hợp đã hét to một tiếng, lại nhân thế lùi lao tới phản kích hai chưởng luôn.
Quả thật bấy giờ Bạch Bách Hợp đã phát điên liên.
Hình như chính Diễm Mai Côi cũng không ngờ Bạch Bách Hợp đã liều mạng phản công ra hai chưởng như thế, y đã bất giác giật mình kinh hãi, đồng thời bị đẩy lùi ra sau hai bước luôn.
Bạch Bách Hợp thừa thế xông lên, lại tiếp tục liều mạng phóng ra hai chưởng nữa.
Quã thật Bạch Bách Hợp đã đánh liều mạng rồi, trong nhất thời Diễm Mai Côi cũng không làm gì được Bạch Bách Hợp hết.
Vương Hoa đưa mắt nhìn Kim Cúc phu nhân, thấy trên sắc mặt y chẳng có biểu hiện gì hết.
Ngay lúc ấy...
Cửu Độc Thần Quân nằm trên mặt đất đang từ từ bò dậy...
Bỗng một tiếng hét lạnh lùng vang lên :
- Nằm xuống nào!
Đùng một tiếng.
Kế đó kêu hự một tiếng, thân người của Bạch Bách Hợp đã té văng ra ngoài cửa luôn.
Diễm Mai Côi lướt người tới chụp lấy thân người Bạch Bách Hợp lại, thân pháp của y thần tốc kinh người hết sức.
Vương Hoa cả kinh thất sắc ngay.
Ngay lúc ấy...
Diễm Mai Côi xách bổng Bạch Bách Hợp nói :
- Thưa chủ nhân, giết phứt y chăng?
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Được, giết phứt cho rồi!
Diễm Mai Côi cười lạnh lùng, giơ cao tay phải bổ vào đầu của Bạch Bách Hợp ngay.
Bỗng nhiên Vương Hoa gầm lên một tiếng nói :
- Hãy dừng tay lại!
Diễm Mai Côi nghe tiếng hét bất giác dừng tay lại, lạnh lùng nói :
- Làm gì thế?
- Chớ giết y.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Tại sao vậy?
- Ta cần y.
- Nói sao? Ngươi cần y ư?
- Đúng thế, ngươi có bằng lòng chăng?
- Không bằng lòng thì sao?
Vương Hoa nói giọng lạnh như tiền :
- Ta mong rằng nhưng bằng lòng điều kiện này, chúng ta hà tất làm mất hòa khí chứ?
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Ngươi cần y để làm gì thế?
- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì! Thế nào, ngươi có bằng lòng giao y cho ta chăng?
- Được, ta bằng lòng với ngươi, vì ta không muốn làm mất hòa khí hai bên. Này Diễm Mai Côi, ngươi cứ việc giao Bạch Bách Hợp cho hắn.
Diễm Mai Côi thoáng ngạc nhiên giây lát.
Hiển nhiên sự quyết định của Kim Cúc phu nhân đã ra ngoài sức tưởng tượng của y.
Một hồi thật lâu y mới giao Bạch Bách Hợp cho Vương Hoa.
Sau khi Vương Hoa nhận Bạch Bách Hợp xong, hắn cười nhạt và giơ tay vỗ vào vài đại huyệt của y, chỉ trong giây lát, Bạch Bách Hợp đã dần dần tỉnh lại.
Cửu Độc Thần Quân ngồi bật dậy, lạnh lùng nói :
- Người nào đã đánh thương y như thế.
Diễm Mai Côi lạnh lùng trả lời ngay :
- Chính ta...
- Tại sao thế?
- Tại vì ngươi!
Cửu Độc Thần Quân thoáng ngạc nhiên giây lát.
Bấy giờ Bạch Bách Hợp đã từ từ tỉnh lại, y liếc mắt nhìn Vương Hoa, ngạc nhiên nói :
- Việc gì đã xảy ra thế?
Kim Cúc phu nhân nói :
- Nếu như chẳng phải Vương Hoa xin ngươi thì ta đã giết chết ngươi rồi.
Vương Hoa nói :
- Ngươi hãy rời khỏi đây được rồi.
Bạch Bách Hợp lắc đầu nói :
- Ta không đi đâu hết.
- Ngươi không rời khỏi đây sao? Muốn chết à?
Bạch Bách Hợp cười lạnh lùng nói :
- Phải, ta muốn chết, có sao chăng?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Ta lo cho ngươi mà thôi.
- Lo cho ta ư? Ngoại trừ ngươi buông tha Cửu Độc Thần Quân ra.
Vương Hoa nói :
- Thế thì không thể được, y đã giết chết song thân ta, đồng thời lại gian dâm sư phụ ta. Thù này Vương Hoa quyết trả cho bằng được.
Cửu Độc Thần Quân đau lòng thở dài một tiếng nói :
- À! Bạch Bách Hợp, ta xin lỗi ngươi, ngươi hãy đi đi...
Bất kể Cửu Độc Thần Quân có phải là một kẻ đại gian ác hay chăng, nhưng đối với tình yêu thì y vẫn hiền lành hết sức.
Bạch Bách Hợp nói :
- Không, ta không đi đâu hết.
- Hãy đi đi, cả đời ta đã tạo tội lội nhiều rồi, có hối hận cũng đã muộn màng. Chớ hoài niệm ta làm gì nữa, ngươi còn những tương lai khả quý, chớ vì ta mà làm hỏng hết.
Bạch Bách Hợp uất nghẹn nói :
- Không... ta phải ở lại với ngươi.
Bạch Bách Hợp đã thương tâm nhỏ xuống hai giọt nước mắt.
Cửu Độc Thần Quân hét lớn tiếng nói :
- Ngươi hà tất phải quan tâm đến ta...
- Làm sao ta chẳng quan tâm ngươi chứ?
Cửu Độc Thần Quân gầm lên nói :
- Ta không cần sự quan tâm của ngươi, ngươi hãy cút khỏi đây cho ta ngay.
Tiếng gầm hét dữ dằn này làm cho Bạch Bách Hợp đã giật mình thụt lùi ra sau một bước. Y đã kinh hãi đưa mắt ngắm nhìn Cửu Độc Thần Quân.
Cửu Độc Thần Quân nói :
- Sau này khi nào ngươi có bản lãnh thì ngươi mới lo cho ta. Bây giờ ngươi hãy đi đường của ngươi đi.
Bạch Bách Hợp ngây người ra tại chỗ luôn.
Cửu Độc Thần Quân gầm lên nói :
- Đi đi, ngươi còn đứng ngẩn người ở đó làm gì nữa.