Vương Hoa lập tức ngồi xuống, Võ Lâm Hoàng Đế vội vận công vào song chưởng sờ mó kinh mạch toàn thân của Vương Hoa một lúc, thần tình lão trầm trọng và nghiêm túc khôn lường.
Giây lát sau lão khẽ thở dài một tiếng.
Vương Hoa rùng mình lạnh toát mồ hôi nói :
- Gia gia, cháu...
- Thủ pháp điểm huyệt của đối phương cực kỳ đặc biệt, đến gia gia cũng bất lực luôn.
Thình lình...
Ngô Tinh cất tiếng nói :
- Có lẽ mẹ ta cứu chữa được.
Võ Lâm Hoàng Đế giật mình xoay người sang, thấy Ngô Tinh thoăn thoắt bước tới.
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên nói :
- Cô nương là...
Vương Hoa nói :
- Gia gia, đây là Ngô cô nương, lúc nãy nếu chẳng nhờ y xuất hiện cứu cháu, có lẽ bây giờ cháu đã chết từ lâu rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ cười nói :
- Lão phu xin chào Ngô cô nương, ngươi nói mẫu thân ngươi có thể cứu được Vương Hoa ư?
- Đúng thế.
- Xin hỏi lệnh đường là ai?
- Điều này... không thể phụng cáo.
Hình như Ngô Tinh có ẩn tình khó nói, nên y đã không không thể cho họ biết mẫu thân y là ai.
Võ Lâm Hoàng Đế hỏi :
- Tại sao thế?
- Vì mẫu thân ta căn dặn như thế.
- Lệnh đường có thể cứu Vương Hoa sao?
- Theo sự suy đoán của ta thì có thể như thế, vò võ công mẹ ta rất cao siêu.
Hình như Võ Lâm Hoàng Đế không mấy tin điều này. Ở chốn võ lâm này, võ công của lão từng được xem là đệ nhất, lão không thể nào nghĩ ra ai đã có khả năng cứu Vương Hoa được...
Ngô Tinh nói :
- Nếu mẫu thân ta đồng ý cứu trị hắn, ta nghĩ người thừa khả năng cứu Vương thiếu hiệp.
Võ Lâm Hoàng Đế thoáng ngạc nhiên nói :
- Tại sao ngươi nói nếu mẫu thân ngươi đồng ý cứu trị ư?
Ngô Tinh nói :
- Tại vì mẫu thân ta không gặp người lạ mặt.
- Không gặp người lạ mặt ư?
- Đúng thế, mẹ ta có một quá khứ rất đau thương... thôi ta không nói những việc này nữa, bây giờ ta hỏi các ngươi có bằng lòng đi theo ta chăng?
Vương Hoa đưa mắt nhìn Võ Lâm Hoàng Đế không nói gì hết.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thế cũng được, như vậy làm gì cũng còn hy vọng trị khỏi thương thế của ngươi.
- Gia gia, theo cháu thì không cần thiết nữa, vì gia gia đã không cứu chữa được...
- Vương Hoa, không thể lập luận như thế được. Phải biết làm người không nên tự phụ quá sức. Ngươi biết câu “nhân thượng hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” chứ?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Thế cũng được, như vậy vẫn còn một chút hy vọng.
- Thế thì ngươi đi theo y đi.
- Còn gia gia thì sao?
- Ta ư? Việc ta cần làm còn nhiều lắm, nhưng ngươi chớ quan tâm làm gì. Ta ắt hiểu ta nên làm những việc như thế nào rồi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Gia gia, mọi việc cũng tại cháu thiếu cảnh giác.
- Làm sao trách được? Thôi, ngươi hãy đi đi. Muôn một trị không khỏi thì ngươi cứ về nơi Quỷ Diện Tiên Ông nha.
- Vâng, cháu xin nhớ điều này.
- Thôi đi ngay đi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nghĩ thầm, trong tình hình này phải đi một chuyến xem sao.
Huống chi có người biết trị thương thế này vẫn còn một chút hy vọng vậy.
Hắn đưa mắt nhìn Ngô Tinh, nói :
- Ngô cô nương, thế thì tại hạ xin cảm ơn trước. Chúng ta đi ngay bây giờ chứ?
- Đúng thế, ta dẫn ngươi đi cho nhanh.
Ngô Tinh dứt lời, giơ tay xách bổng Vương Hoa lên kẹp dưới nách, phi thân chạy như gió.
Thân pháp nhanh nhẹn của y làm cho Võ Lâm Hoàng Đế đứng ở bên cạnh phải giật bắn người lên. Quả thật thân pháp của y thần tốc kinh người hết sức.
Ngô Tinh khẽ nhún mình một cái đã lướt xa vài trượng. Kế đó y tung người lên xuống vài lần thì mất mạng luôn.
Ngô Tinh dẫn Vương Hoa đi độ vài ngày thì vào tới một vùng núi, đến phía trước một cái hồ nước thật lớn.
Ngô Tinh nhẹ nhàng đặt Vương Hoa xuống đất.
Vương Hoa hỏi :
- Ngô cô nương, đến nơi rồi chăng?
- Phải, đi đến nơi rồi.
Vương Hoa lấy làm cảm kích Ngô Tinh đã dẫn hắn đi đường mấy ngày hôm nay, hắn xúc động nói :
- Ngô cô nương, Vương Hoa này thọ sự chiếu cố của ngươi mấy ngày nay, món ân tình này suốt đời Vương Hoa chẳng sao quên được.
- Chớ bận tâm làm gì những việc như thế?
- Mẫu thân cô nương ở tận đâu?
- Ở giữa hồ kìa.
- À! Giữa hồ ư?
- Đúng thế.
Vương Hoa nhìn theo hướng Ngô Tinh đã nói, quả thật hắn đã trông thấy xa xa, giữa hồ có một tòa lầu cao.
Vương Hoa hỏi :
- Chính tòa lầu ấy ư?
- Phải.
- Đi bằng cách nào ra đó?
- Ngươi hãy theo ta.
Ngô Tinh lập tức dẫn Vương Hoa đi dọc theo bờ hồ.
Vương Hoa đưa mắt chăm chăm nhìn Ngô Tinh, trong lòng có một cảm nghĩ buồn bã khó tả vô cùng.
Cô Ngô Tinh có dung mạo tuyệt đại này đã tận tình chăm sóc hắn vài ngày nay, nếu nói rằng hoàn toàn không có chút cảm tình trong vài ngày đã qua thì không một ai có thể tin được hết.
Nhưng thứ cảm tình này là thứ tình cảm chân thành khá quý.
Bấy giờ, bỗng nhiên Ngô Tinh cất tiếng hỏi :
- Vương thiếu hiệp, ta có thể thỉnh giáo ngươi một việc chăng?
- Việc gì thế? Có gì đâu mà chẳng được?
Ngô Tinh nói :
- Ngươi có bạn gái rồi chăng?
- Bạn gái ư?
Ngô Tinh gật đầu nhè nhẹ một cái.
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Ngươi hỏi điều này để làm gì thế?
- Ta cần biết mà.
Vương Hoa gật đầu nói :
- Có!
Hình như y thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó nói :
- Mấy người?
- Hai người.
- Không ngờ ngươi đã có hai người bạn gái rồi!
Giọng nói y có vẻ u oán, buồn bã. Vương Hoa cười nhạt nói :
- Tại sao ngươi lại hỏi vấn đề này chứ?
Ngô Tinh u oán thở dài một tiếng, không nói gì hết.
Hình như Vương Hoa đã ý thức được tại sao Ngô Tinh đã hỏi như thế.
Bấy giờ họ đã đến gần một chiếc cầu hơi cong cong, ăn thông vào tận tòa nhà đã kiến trúc trên mặt nước.
Họ bước lên cầu đi thẳng vào tòa lầu ấy.
Vương Hoa đảo mắt quan sát, thấy tòa lầu này kiến trúc trên một bãi đá phẳng trên mặt hồ, từ nơi xa xa nhìn tới, hình như tòa lầu được dựng trên hồ nước đây.
Hai người đi vào trong lầu, Vương Hoa đưa mắt quan sát xung quanh, thấy đây là một sảnh đường.
Sự bố trí trong sảnh đường này rất là hoa lệ, các thứ gia cụ có đầy đủ, chẳng thiếu món nào hết. Vương Hoa bất giác khen rằng :
- Ngôi nhà xinh đẹp thật.
- Đẹp ư?
- Đúng thế!
- Chẳng đẹp chút nào hết. Ngươi vào trong sẽ hay.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, hỏi :
- Mẫu thân ngươi ở tại nơi đây phải không?
- Không!
- Ủa, chẳng phải mẫu thân ngươi ở đây sao?
- Không, tại đây không có người nào ở hết, thỉnh thoảng ta đến đây quét dọn mà thôi.
Vương Hoa ngẩn người lần nữa.
Một hồi thật lâu, hắn mới hỏi :
- Thế thì các ngươi ở đâu vậy?
- Hãy đi theo ta.
Thế rồi Ngô Tinh dẫn Vương Hoa đi về hướng hậu thất, đến hậu đường Ngô Tinh di động một bức họa cổ treo trên tường, tức thời hiện ra một cánh cửa.
Vương Hoa trông thấy thế lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Ngô Tinh nhìn hắn mỉm cười nói :
- Mời vào.
- Đi vào đấy ư?
- Đúng thế.
- Vào đây thì thông đến đâu?
- Đến chỗ chúng ta ở.
Vương Hoa khẽ gật đầu bước vào đường bí mật đi theo Ngô Tinh luôn, vừa bước vào trong thì hắn thấy đây là một cầu thang đá ăn thông xuống dưới.
Bên dưới thang đá không tối om chút nào, từ cách một trượng trên vách đá đều có gắn một hạt dạ minh châu. Hình như Vương Hoa không ngờ dưới lòng đất của tòa lầu này lại có một công trình kiến trúc như thế.
Vương Hoa hỏi :
- Xin hỏi Ngô cô nương...
- Có việc gì chứ?
- Nơi đây ngoại trừ ngươi và mẫu thân ngươi, ngoài ra còn ai ở đây nữa không?
- Không còn ai hết.
- Chỉ có mỗi hai mẹ con cô nương mà thôi ư?
- Đúng thế.
- Tại sao các người lại ở đây như thế?
- Chẳng lẽ sống ở đây không được sao?
- Được, được chứ.
Vương Hoa xuống tận phía dưới thang đá, đi thêm độ khoảng ba trượng thì tới một thông đạo khác.
Vương Hoa hỏi :
- Đến nơi chưa?
- Đến rồi. Ngươi hãy theo ta vào đây.
Ngô Tinh đi vào thông đạo. Vương Hoa đi theo sau lưng y, đi vào thông đạo độ khoảng hai trượng thì đến một cái cổng lớn.
Cột cổng này đã làm bằng thủy tinh, lấp lánh phát ra ánh sáng, khí thế hùng vĩ hết sức. Vương Hoa ngước đầu nhìn lên trên, bất giác buột miệng kêu lên một tiếng :
- A!
Vương Hoa đã giật mình thụt lùi ra sau ba, bốn bước liền.
Ngô Tinh hoảng hốt xoay người ra sau hỏi :
- Ngươi bị thế nào vậy?
Cặp mắt Vương Hoa tròn xoe, chăm chăm nhìn vào tấm bảng lớn treo ngang trên cổng.
Trên tấm biển treo ngang ấy, người ta dùng hạt châu Thủy Tinh Cầu vào ba chữ :
“Thủy Tinh lầu”
Quả thật ba chữ Thủy Tinh lầu đã làm cho Vương Hoa thất thanh kêu lên hớt hãi.
Chẳng lẽ Thủy Tinh lầu này chính là chỗ ở của Thủy Tinh mỹ nhân ư?
Ngô Tinh trông thấy thần tình kinh hãi của Vương Hoa, lấy làm ngạc nhiên hết sức, hỏi :
- Ngươi bị sao thế?
Một hồi thật lâu, Vương Hoa vẫn không nói nên lời nào hết.
Ngô Tinh nói :
- Rốt cuộc ngươi bị thế nào vậy?
- Đây... là Thủy Tinh lầu ư?
- Có gì lạ ư?
Vương Hoa xúc động mãnh liệt, nói :
- Ngươi...
- Ta thế nào?
- Có phải mẫu thân ngươi là Thủy Tinh mỹ nhân chăng?