- Hai ngươi cũng lạ lùng thật, cái gì mà không thể đoạt tình yêu của người và ta không xứng đáng nữa, nhiều chuyện thật, muốn yêu thì cứ việc yêu, còn lo ngại gì nữa?
Vương Hoa cười nhạt không nói gì hết.
Võ Lâm Hoàng Đế cười nói :
- Thanh Thanh cô nương, ngươi không được làm khổ cháu ngoan ta nha!
Thanh Thanh thở dài một tiếng, bước tới trước mặt Võ Lâm Hoàng Đế, cúi người hành lễ nói :
- Thanh Thanh khấu kiến lão tiền bối.
- Nói sao, ngươi gọi ta là lão tiền bối ư? Thanh Thanh cô nương, cháu ngoan của ta đã gọi tổ phụ của ngươi bằng tiếng gia gia, ngươi là cháu dâu của ta, chẳng lẽ không thể gọi ta được một tiếng gia gia ư?
- E rằng Thanh Thanh chẳng có duyên...
- À! Cái gì mà phước với duyên? Thế nào, cháu ngoan của ông không xứng đáng với ngươi ư?
- Phải nói rằng Thanh Thanh không xứng đáng thì đúng hơn!
- Không được, chớ nói xứng đáng hay không xứng đáng làm gì nữa. Nói cho ngươi biết, ngươi là cháu dâu của ta, cháu ta yêu ngươi, nếu ngươi không yêu hắn thì...
- Cháu yêu hắn.
- Được, thế thì hãy gọi ta một tiếng gia gia nào?
- Gia gia!
Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói :
- Ta nghe ngươi gọi ta được một tiếng gia gia, bỗng nhiên ta cảm thấy ta như trẻ được mười tuổi. Khá lắm, Thanh Thanh, nếu cháu ta có điều gì xử tệ với ngươi, ngươi hãy nói cho ta biết, ta sẽ đánh đòn hắn...
- Gia gia, Thanh Thanh.
- Thôi được rồi, chúng ta còn nhiều vấn đề cần thương lượng nữa.
Dứt lời, Quỷ Diện Tiên Ông dẫn Võ Lâm Hoàng Đế đi vào cửa đá mà Thanh Thanh vừa bước ra lúc nãy.
Vương Hoa nói với Thanh Thanh :
- Thanh Thanh, chúng ta cũng vào trong.
Thanh Thanh khẽ gật đầu một cái, theo sau Vương Hoa bước vào bên trong. Vương Hoa cất tiếng hỏi :
- Thanh Thanh, ta muốn hỏi ngươi một điều...
- Điều gì thế?
- Lúc ở U Lan Cốc ngươi đã dị dung phải không?
Thanh Thanh khẽ gật đầu một cái.
Vương Hoa lại hỏi tiếp :
- Còn hai cô nương ấy là ai thế?
- Họ là cháu nuôi của gia gia ta. Gia gia đã nuôi họ từ bé.
- Tại sao họ và ngươi đều bằng lòng bán thân như thế?
- Vì mẹ ta!
- Vì mẹ ngươi ư?
Vương Hoa thoáng nghĩ tới người vợ của Chương Vĩnh Kỳ mà Võ Lâm Hoàng Đế đã nói. Thế thì mẫu thân của Thanh Thanh chính là vợ của Chương Vĩnh Kỳ chứ không sai chút nào rồi.
Vương Hoa nghĩ tới đây lại hỏi tiếp :
- Mẫu thân ngươi bị thế nào vậy?
- Ngươi vào trong sẽ biết ngay.
Bây giờ họ đã bước vào trong một căn phòng ngủ, chỉ thấy một phu nhân mặt mày xanh xao đang nằm trên một chiếc giường.
Phụ nhân này chẳng khác nào như một con người chết, nằm trên giường chẳng động đậy gì hết.
Phíc trước giường bệnh nhân có một thiếu nữ đứng hầu ở đó. Người này không ai xa lạ chính là cô nương tên là Lan Lan vậy. Lúc Lan Lan trông thấy Vương Hoa bước vào, y bất giác ngẩn người ra ở đấy.
Vương Hoa không để ý thần tình Lan Lan chút nào hết, hắn quay sang hướng Võ Lâm Hoàng Đế hỏi :
- Gia gia, y là vợ của Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Đúng thế.
- Y...
Vương Hoa muốn hỏi điều gì, nhưng tức thời chẳng biết hỏi gì trước đây. Hắn chỉ ngớ ngẩn đưa mắt nhìn bệnh nhân mà thôi.
Võ Lâm Hoàng Đế quay sang hướng Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Y mắc chứng bệnh gì thế?
Quỷ Diện Tiên Ông thở dài nói :
- Chẳng giấu diếm tiền bối làm gì. Y không mắc bệnh gì hết!
- Không phải bệnh ư?
- Không...
- Thế thì...
- Y bị giết!
- A!
Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa thất thanh kêu lên hớt hải.
Quỷ Diện Tiên Ông bi ai thở dài, nói :
- Phải, y đã bị Chương Vĩnh Kỳ giết.
Vương Hoa nói giọng hoảng hốt :
- Ông nói rằng... Chương Vĩnh Kỳ giết y ư?
- Đúng thế, Chương Vĩnh Kỳ đã đâm một kiếm vào giữa ngực của y!
- Tại sao thế?
- Chẳng hiểu tại sao hết!
- Rốt cuộc tình hình xảy ra thế nào vậy?
Quỷ Diện Tiên Ông cảm khái thở dài nói :
- “Tình hình đã xảy ra như thế này, cách đây mười tám năm, ta nghe nói con gái ta bị Chương Vĩnh Kỳ giết chết, lúc đó ta cũng chẳng biết vì lý do gì mà Chương Vĩnh Kỳ đã giết y.
Thế rồi ta tìm gặp Chương Vĩnh Kỳ hỏi y tại sao đã giết con gái ta. Y căm phẫn nói: “Y không biết thẹn! Thế nào, ngươi muốn hỏi tội ta ư? Nói cho ngươi biết, con gái ngươi đã làm những việc mất nết nên ta đã phải giết chết y, đồng thời đã chôn cất y rồi, ngươi đến hỏi y đi!”
Đương nhiên ta không biết con gái ta đã làm những việc mất nết rồi, nhưng ta phải làm sáng tỏ sự thể thế nào mới được!
Nhưng Chương Vĩnh Kỳ không chịu nói gì hết, cuối cùng hai bên đã động võ, chẳng may ta bị y đánh bại.
Ta nản lòng tìm đến ngôi mộ chôn cất con gái ta. Ta cũng có tâm trạng như bất cứ người làm cha mẹ nào đã mất con, mong rằng con mình còn sống.
Chẳng biết một sức mạnh linh thiêng nào đã xui khiến ta khai quật ngôi mộ. Quả nhiên người nằm trong quan tài chính là con gái ta. Trước ngực y còn máu me lem luốc.
Sau khi nắp quan được nạy lên, lạ lùng thay, con gái ta đã thoáng lay chuyển thân người một cách thật đau đớn...
A! Con gái ta còn sống!
Ta khẽ gọi y... cho y uống một viên thuốc ngay lập tức. Y khẽ lay đôi mắt, ta hỏi y lý do tại sao đã bị Chương Vĩnh Kỳ giết như thế? Y chỉ khóc lóc... nói rằng: “Con sai rồi!”
Ta đã sợ quýnh lên...”
Võ Lâm Hoàng Đế ngắt lời y, hỏi :
- Sợ quýnh cả lên ư?
- Đúng thế, lúc đó ta sợ quýnh lên, tiền bối có thể tưởng tượng được tâm trạng của vãn bối lúc đó. Sau đó ta vội vàng bồng y lên và lấp ngôi mộ lại y như trước rồi bỏ đi lập tức.
Ta ẵm con gái ta tìm tới một thạch động, nhưng thương thế con gái ta vẫn trầm trọng vô cùng.
Hàng ngày ta dùng nội lực trị thương cho y để tăng thêm nguyên khí, nhưng vẫn không bổ ích gì hết. Ngoại trừ y chỉ biết miễn cưỡng nói được một câu mà thôi, ngoài ra chẳng nói được gì khác hơn...
- Y nói thế nào?
- Y chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Ta cần con gái ta!”.
- Lúc đó y sanh được đứa con gái rồi ư?
- Phải, y sanh được một cặp chị em sanh đôi. Đứa lớn tên là Thanh Thanh, đứa kế yên là Linh Linh...
Vương Hoa buột miệng nói :
- Thế thì quả nhiên Thanh Thanh và Linh Linh trong Thông Thiên quan là chị em sanh đôi thật rồi!
Quỷ Diện Tiên Ông khẽ gật đầu một cái.
Thanh Thanh xúc động khóc thật bi ai, nói :
- Gia gia, thế tại sao trước kia ông đã nói dối cháu rằng mẹ cháu bị thù gia đả thương chứ?
Quỷ Diện Tiên Ông thương tâm nói :
- Gia gia chẳng nhẫn tâm nói sự thật cho cháu biết.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Sau đó thế nào nữa?
Quỷ Diện Tiên Ông ổn định tinh thần lại rồi nói :
- Sau đó ta đã đánh cắp được Thanh Thanh, nhưng thương thế y cũng chẳng khả quan chút nào hết. Ta biết rằng không có kỳ trân dị dược quyết chẳng cứu sống được y.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thế rồi, ngươi đã cải trang thành một người khác... chính là Nữ Nô Phiến Tử bây giờ đây?
- Vâng.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu và quay sang hướng Vương Hoa nói :
- Chẳng phải ngươi có điều muốn hỏi y chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu một cái, bây giờ hắn mới hiểu toàn bộ diễn biến của sự việc, nhưng hắn vẫn chưa hiểu một điều. Đó là tại sao Chương phu nhân đã được chôn dưới đất mà không chết?
Đồng thời Võ Lâm Hoàng Đế cũng chưa đề cập đến tung tích Thủy Tinh Cầu.
Quỷ Diện Tiên Ông hỏi :
- Vương Hoa, ngươi muốn hỏi thăm việc của Tiểu Yến chứ gì?
- Vâng.
- Ngươi là con trai của Vương Phong ư?
- Thưa vâng.
- Ngươi có biết quan hệ giữa Tiểu Yến và Vương Phong là thế nào chăng?
- Thưa biết!
- Ngươi muốn hỏi thăm tung tích của Tiểu Yến chứ gì?
- Đúng thế, vì y liên hệ đến cái chết của phụ thân cháu, có phải y đã hãm hại phụ thân cháu không?
- Không phải.
- Không phải ư? Thế thì bây giờ Tiểu Yến ở đâu?
- Chết từ lâu rồi.
- A! Tiểu Yến đã chết rồi?
Vương Hoa giật mình lập lại lần nữa.
Quỷ Diện Tiên Ông buồn bã gật đầu nói :
- Phải, y đã chết rồi.
Vương Hoa hoảng hốt nói :
- Đến bây giờ cháu vẫn chưa hiểu rõ việc này, và cũng không sao do thám được gì hết, chẳng biết...
- Năm năm trước đây ta đã từng bán một số nữ nô. Tiểu Yến là một trong số những nữ nô đó...
- Sao Tiểu Yến lại có trong tay ông như thế?
- Ngươi có nghe câu chuyện trên cầu Uyên Ương chăng?
- Vâng, cháu đã nghe nói rồi.
- “Lúc đó Tiểu Yến được ta cứu vớt, chẳng bao lâu y sanh đẻ một đứa cháu gái và y rất hận Vương Phong.
Tại sao y hận Vương Phong ư? Cho đến sau này khi y biết Vương Phong cũng tự tử theo y, lúc đó y mới nói lại cho ta biết.
Tại vì Vương Phong có lỗi với y, họ đã hẹn hò với nhau để cùng nhau bỏ nhà ra đi, nhưng vì hôm đó mưa to, Vương Phong cho rằng Tiểu Yến ắt không đến nên y cũng chẳng đến dự ước hẹn luôn.
Lúc đó Tiểu Yến đứng đợi trên cầu một hồi thật lâu thì bị người nhà phát giác. Bị bức ép như thế nên y đã nhảy sông tự tử, vì thế y căm hận Vương Phong và cũng căm hận cả con gái y.
Một hôm ta không đề phòng thì y đã mang bé gái ấy trở lại cầu Uyên Ương. Khi ta phát giác và đuổi đến đó thì đã là ngày hôm sau rồi. Ta chẳng tìm thấy bé gái ấy đâu hết, ta tìm cả vài hôm cũng không thấy gì hết, và cả hai xóm Đông và Tây cũng không có một ai nhặt được nữ hài nhi đó luôn. Do đó ta khẳng định rằng đã có người tha phương qua đường đã nhặt nữ hài nhi đó đi rồi.
Về sau y mới nghe Vương Phong cũng nhảy cầu quyên sinh vì y, lúc đó y hối hận khóc lóc vài hôm thật thê thảm. Nếu chẳng nhờ ta khuyên cản mãi thì y cũng đã tự tử từ lâu rồi.
Về sau ta ra ngoài thám thính tung tích con gái y và Vương Phong cho y.
Cách đây mười năm trước ta nghe được tin Vương Phong chưa chết và nói lại cho y nghe. Y vui mừng khôn tả, về sau y lại biết Vương Phong đã có vợ khác nên một lần nữa, y lại khóc lóc thật thương tâm trong một khoảng thời gian nữa.
Cuối cùng y đã quyết định không tìm gặp Vương Phong nữa”.
Vương Hoa hỏi :
- Tại sao thế?
- Tại vì y không muốn đến phá hoại hạnh phúc êm đẹp của gia đình Vương Phong.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
- Chỉ dựa vào điều này thì Tiểu Yến không có lý do nào để hãm hại Vương Phong hết.
Quỷ Diện Tiên Ông cũng gật đầu nói :
- Ta dám bảo chứng rằng y không hề hãm hại Vương Phong.
Vương Hoa lại hỏi tiếp :
- Về sau thế nào nữa?
- “Nhân sinh quan của y được thay đổi lần lần, y sống thật lương thiện. Năm năm trước đây y đã tự nguyện vì con gái ta mà bán thân, dnnh y cũng giống trường hợp của Thanh Thanh thôi, trả giá xong sẽ quay trở về.
Trùng hợp thay, hôm tụ hội bán nữ nô, Vương Phong đã tham dự.
Giá trị của Vương Phong đưa ra là một lá Linh Chi Diệp. Mặc dù Linh Chi Diệp chẳng có giá trị bằng Thiên Niên Hà thủ ô và Linh chi thảo, nhưng nói cũng thuộc hạng tiên phẩm trị thương rồi.
Đương nhiên vị tình Tiểu Yến y mới trả giá thật đắc này... thế rồi Tiểu Yến dẫn y đến ngôi nhà mà các ngươi đã từng ở đó.
Ta tin chắc rằng họ nói chuyện với nhau rất hòa hợp... nhưng trải qua ba ngày liền không thấy Tiểu Yến trở về, ta bèn phái người đi thám thính thì thấy Tiểu Yến đã bỏ xác nằm trên giường...”