- Này Thanh Thanh, ta có vài việc định hỏi ngươi, ngươi phải thực tình trả lời ta nhé?
- Người cứ việc nói.
- Ngươi bảo rằng ngươi đã theo chủ nhân ngươi từ nhỏ đến lớn, thế thì ngươi có biết y là ai chăng?
Thanh Thanh khẽ lắc đầu nói :
- Thiếp chẳng biết y là ai hết!
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Ví dụ rằng tên họ y là gì hoặc là danh hiệu ở chốn võ lâm được xưng hô như thế nào?
Thanh Thanh vẫn lắc đầu nói :
- Ta không biết, vì từ nhỏ tới lớn ta chỉ biết gọi y bằng một tiếng chủ nhân mà thôi.
Vương Hoa khẽ lắc đầu, hỏi tiếp :
- Thôi được, ta hỏi ngươi một điều nữa, ngươi có biết kỳ bán nữ nô vừa rồi, chủ nhân ngươi đã bán ra mấy nữ nô?
Thanh Thanh trả lời ngay :
- Hai người.
- Có phải trong đó có một người tên là Tiểu Yến chăng?
- Đúng thế, quả thật có một người tên là Tiểu Yến như thế!
- Thế ngươi có biết tung tích Tiểu Yến hiện giờ ở đâu chăng?
- Chủ nhân thiếp đã bán y cho người ta rồi, làm sao biết được tung tích của y ở đâu chứ?
- Thôi được, thế thì ngươi có biết người nào đã mua được Tiểu Yến chăng?
- Thế là thiếp không rõ điều này rồi.
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Có thật không?
Thanh Thanh nói :
- Thiếp chẳng nói dối chàng làm chi.
Vương Hoa suy nghĩ giây lát lại hỏi tiếp :
- Ta hỏi ngươi một điều này nữa...
- Công tử cứ nói.
- Nghe nói kỳ bán nữ nô lần trước, chủ nhân ngươi giao dịch bằng vàng bạc có phải vậy chăng?
Thanh Thanh khẽ gật đầu nói :
- Vâng, công tử nói chẳng sau chút nào hết.
Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên nói :
- Thế tại sao kỳ bán nữ nô lần này, chủ nhân ngươi lại yêu cầu toàn những kỳ dược, dị thảo như thế mà không lấy vàng bạc như lần trước? Ngươi có biết tại sao không?
Thanh Thanh lại lắc đầu nói :
- Chúng tiểu nữ là thân phận tỳ nữ hạ nhân, làm sao biết được ý của chủ nhân?
Vương Hoa thấy không tìm hiểu được gì từ nữ nô Thanh Thanh này hết, bất giác lấy làm buồn bã hết sức.
Trời bắt đầu sụp tối, Thanh Thanh vội thắp sáng ngọn đèn dầu lên, sẵn có nhà bếp và thức ăn, chỉ trong giây lát, Thanh Thanh đã nấu xong một mâm thức ăn, dọn lên phòng trên. Hai người lẳng lặng dùng bữa.
Tối đến, hai người đã nằm chúng một giường. Họ đã tận hưởng một đêm khoái lạc như cá gặp nước.
Sáng hôm sau, khi Vương Hoa tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh chẳng thấy Thanh Thanh đâu hết. Hắn giật mình ngồi bật dậy, chạy xung quanh nhà tìm kiếm không thấy một bóng người cỏn con nào hết. Hắn giận run, biết mình đã bị Thanh Thanh đánh lừa, y đã bỏ trốn đi mất.
Vương Hoa nghiến răng kêu ken két nói :
- Nữ Nô Phiến Tử, ta ắt phải tìm cho ra ngươi mới thôi.
Thình lình...
Hắn trông thấy có một lá thư trên kỷ trà ở khách sảnh, hắn bất giác giật bắn người lên, lập tức bước tới bóc lá thư ra xem.
Trên bìa thư có viết vài chữ :
“Thư gửi Vương Hoa, Thanh Thanh bút”.
Hắn xé bì thư, chỉ thấy trong thư viết :
“Vương Hoa, Lúc người đọc lá thư thì ta đã bỏ đi rồi!
Chớ mắng chửi ta và cũng đứng oán hận ta làm gì. Có lẽ ngươi đã trông thấy đây là một âm mưu. Ta chưa phải là vợ ngươi hoặc là tình phụ của ngươi gì hết.
Ta không phủ nhận ta đã lường gạt ngươi, quả thật chúng ta đã gặp nhau một lần tại Thông Thiên quan ngoại, lúc đó ngươi đã nhận lầm ta là Linh Linh gì đó. Tại sao ta phải lường gạt ngươi? Ta không thể nào nói có tình hình bên trong được, đồng thời cũng không cho phép ta được nói ra!
Phải, Vương Hoa, ngươi đã bị lừa gạt, nhưng không phải chủ ý của ta, một ngày nào đó ngươi ắt phải am hiểu mọi việc.
Thế nhưng có một điều không thể phủ nhận được, ta vốn là một cô gái hiền lành và trong trắng. Ta đã giao cho ngươi trinh tiết của ta, là thứ quý báu nhất của cả một đời người con gái. Điểm này ngươi không phủ nhận chứ?
Tuy ngươi đưa ra một giá rất cao, thế nhưng ta đã trả lại cho ngươi một giá cũng chẳng kém. Bất kể người vui lòng hay không, cuối cùng lúc ta bỏ đi, ta đã làm được một cái gì đủ để an ủi lương tâm ta.
Thôi từ giã nha! Một lần nữa ta vẫn nói ta yêu ngươi, mong rằng chúng ta hoài niệm lâu dài, chớ oán hận ta, chỉ cầu mong hãy thương nhớ tưởng niệm ta...
Ta luôn chúc ngươi bình an.
Thanh Thanh lưu bút”.
Vương Hoa xem xong lá thư, lẳng lặng ngẩn người tại chỗ luôn.
Thanh Thanh đã đi mất, nhưng trong lá thư này y đã nói một cách thật thà, Vương Hoa đã trả một giá rất cao, nhưng Thanh Thanh cũng đã trả lại một giá rất đắc. Quả thật đối với một người con gái, đó là một giá trị vô cùng trân quý.
Làm thế nào Vương Hoa lại trách cứ y được chứ?
Vả lại hắn đã xác nhận được một việc, Thanh Thanh hôm trước chính là Thanh Thanh hôm nay. Tại sao y lại sẵn sàng mang thân thể ra buôn bán và hy sinh như thế chứ?
Đương nhiên bên trong phải có bí ẩn gì rất quan trọng chứ không sai rồi.
Vương Hoa cảm khái thở dài một tiếng.
Sau giây phút buồn bã, hắn cảm thấy hình như đã đánh mất một cái gì khó diễn tả vô cùng. Phải, cái mà hắn đã đánh mất không phải là tài vật mà là cơ hội. Cơ hội thám thính Thủy Tinh Cầu cũng theo đó mà mất luôn.
Hắn cảm thấy buồn phiền hết sức. Bỗng nhiên hắn lại sực nghĩ :
- “Có lẽ Nữ Nô Phiến Tử chưa đi đâu hết, sao mình chẳng đến tìm y ngay?”
Hắn xông ra cửa cái, chạy về hướng U Lan cốc.
Vương Hoa chạy được khoảng vài dặm đường, thình lình...
Một bóng người bỗng hiện tới trước mặt Vương Hoa thần tốc vô cùng.
Vương Hoa giật mình, bất giác dừng bước ngay lập tức, phóng mắt nhìn tới trước, chỉ thấy người vừa xuất hiện là một thư sinh mặc áo trắng.
Sắc mặt thư sinh áo trắng biểu lộ một nụ cười lạnh lùng, hỏi :
- Xin lỗi các hạ có phải là Vương Hoa chăng?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Đúng thế!
- Xin hỏi tại sao các hạ lại có mặt ở đây?
Vương Hoa cười lạnh lùng, nói :
- Thế xin hỏi tôn giá là ai?
Thư sinh áo trắng mỉm cười nói :
- Có nghe nói Bạch Y Ma Hiệp bao giờ chăng?
- Chưa từng nghe...
- Phải, trước đây ở chốn giang hồ này không có Bạch Y Ma Hiệp, nhưng từ rày về sau sẽ có nhân vật này...
- Hừ, tôn giá có chi chỉ giáo chăng?
- Ngươi từng đến U Lan cốc chăng?
- Đúng thế!
- Đồng thời ngươi đã mua được một nữ nô?
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, nói :
- Ta không tiện trả lời điều này.
- Tại sao thế?
- Tại sao ta phải phụng cáo cho ngươi biết?
Đối phương cười lạnh lùng nói :
- Thật ra ngươi không nói ta cũng đã rõ rồi. Kỳ tụ hội nữ nô lần này, nghe nói rằng một người đã mua được ba nữ nô cùng một lúc. Tất cả mọi người đều ra khỏi cốc, duy chỉ còn các hạ...
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Hình như các hạ rất quan tâm đến tại hạ thì phải.
- Đúng thế, vả lại trong số ba nữ nô ngươi chỉ dẫn một người đi mà thôi. Xin hỏi nữ nô này là ai?
Vương Hoa biến sắc nói :
- Tại hạ có cần thiết nói với các hạ chăng?
- Đương nhiên là cần thiết rồi!
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Ta không nói thì sao?
- Nếu ta buộc ngươi nói thì thế nào?
- Thế thì ngươi phải xuất thủ thử một phen xem sao?
Bạch Y Ma Hiệp cười lạnh lùng nói :
- Thế thì tốt lắm.
Y vừa nói vừa cất bước từ từ tiến sang hướng Vương Hoa.
Vương Hoa đã biết chắc Bạch Y Ma Hiệp này ắt là đồng bọn với người áo trắng đã bị Bạch Phát Tẩu dụ ra khỏi Hoa Nữ Trướng hôm qua.
Nhưng đối phương thuộc môn phái nào chứ?
Vương Hoa không thể suy đoán được, nhưng có một điều không còn nghi ngờ nữa là chính đối phương đã theo dõi mình đến đây.
Bạch Y Ma Hiệp lạnh lùng nói :
- Bằng hữu, ta hỏi ngươi lần nữa, vị nữ nô đó đi đâu rồi?
- Việc này chẳng liên quan gì đến các hạ cả!
- Ngươi muốn chết ư?
Bạch Y Ma Hiệp gầm hét một tiếng, bóng trắng thấp thoáng như điện xẹt, nhảy vọt vào người Vương Hoa nhanh như cắt.
Vương Hoa thoáng giật mình một cái, hắn chẳng dám khinh địch chút nào hết, đã vung chưởng dùng toàn lực đánh ra một chiêu ngay.
Trong lúc Vương Hoa xuất thủ công ra một chiêu thì Bạch Y Ma Hiệp đã đánh ra chưởng thứ hai mãnh liệt kinh người vô cùng.
Y tấn công một chiêu hết sức thần tốc, làm cho Vương Hoa phải thụt lùi ra sau năm, sáu bước liền, sau đó hắn gầm hét một tiếng dữ dội, nhanh như cắt đánh ra chiêu thứ nhất là song chưởng vô địch luôn.
Đối phương xuất thủ tấn công một chiêu cay độc vô cùng, hình như cố tình muốn giết Vương Hoa cho bằng được.
Bấy giờ Vương Hoa cũng đã liều mạng xuất thủ luôn, nhờ hắn đánh ra chiêu song cũng vô địch mới cứu vãn được tình thế nguy cấp.
Vừa thoáng ổn định tình thế, hắn lập tức xuất thủ công ra chưởng thứ hai liền.
Vương Hoa quyết làm sáng tỏ thân phận người này mới được. sự xuất hiện của y đột ngột hết sức, rất có thể y là đồng bọn của Vương Bán Tiên chứ không sai.
Chỉ trong giây lát, hai bên đã đấu với nhau năm, sáu hiệp.
Thình lình...
Ngay lúc hai người đang đấu với nhau cực kỳ khốc liệt, một bóng đen đã hiện tới, nhảy vọt vào hướng Bạch Y Ma Hiệp nhanh như điện xẹt. Thân pháp người này thần tốc không thể tả.
Bạch Y Ma Hiệp không ngờ đã xảy ra sự kiến này.
Kêu “hự” một tiếng, thân người của Bạch Y Ma Hiệp đã té văng ta ngoài luôn.
Bóng đen thấp thoáng một cái đã lướt tới xách bổng thân người của Bạch Y Ma Hiệp lên. Vương Hoa phóng mắt nhìn tới trước, buột miệng kêu lên :
- Tỷ tỷ, chính là ngươi ư!
Người vừa đột ngột xuất hiện này chính là U Linh Nữ.
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Bạch Y Ma Hiệp, ta hỏi ngươi vài việc.
Bạch Y Ma Hiệp căm phẫn đưa mắt nhìn chăm chăm U Linh Nữ không nói gì hết.
U Linh Nữ hét lớn tiếng nói :
- Ngươi thuộc môn phái nào?
- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì?
- Tại sao các hạ đã theo dõi đệ đệ của ta như thế?
- Không tại sao hết!
- Ngươi là môn nhân của ai thế, hãy nói ngay!
- Ta không nói thì sao?
- Thế thì dễ thôi, ta sẽ giết chết ngươi ngay!
- Ngươi là ai?
- Ta chính là U Linh Nữ. Bạch Y Ma Hiệp, ta nói cho ngươi nghe, khi ngươi và một đồng bọn của ngươi đang thương lượng theo dõi đệ đệ ta, ta đã nghe hết rồi. Ngươi thuộc môn phái nào, hãy khai mau?
Bạch Y Ma Hiệp run bắn người lên, không ngờ nữ nhân này lại chính là U Linh Nữ, một nhân vật khủng bố thần bí nhất ở chốn giang hồ này. Y cố trấn tĩnh tinh thần lại, lạnh lùng nói :
- Ta là môn hạ của Võ Lâm giáo!
U Linh Nữ ngạc nhiên lập lại :
- Võ Lâm giáo ư?
- Đúng thế, bản giáo đã lấy tên là Võ Lâm giáo chính vì đại nghiệp thiên hạ võ lâm này nay mai sẽ thuộc về bản giáo.
- Quý Giáo chủ là ai thế?
- Xin lượng thứ tại hạ bất tiện phụng cáo.
- Ngươi đã vâng lệnh quý Giáo chủ theo dõi đệ đệ của ta?
- Đúng thế!
- Tại sao vậy?
- Không tại sao hết!
- Ngươi muốn chết thật sao?
- Cô nương chớ dùng chữ chết để uy hiếp người!
U Linh Nữ cười lạnh lùng một tiếng, bất thình lình hất tay phải điểm tới nhanh như cắt, tức thì Bạch Y Ma Hiệp cất tiếng cười như điên như khùng...
Y điên cuồng cười thật lớn tiếng, toàn thân co rút không dừng. Tiếng cười khủng khiếp đáng sợ khiến Vương Hoa trông thấy cũng bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Đối phương cười đến đỗi nước mắt nhỏ ròng ròng xuống, từ điểm này có thể biết được đối phương đã đau đớn vô cùng.
U Linh Nữ hét lớn tiếng nói :
- Nếu ngươi không nói thì ta để cho ngươi cười tới chết mới thôi.
- Ha ha ha... ta nói... ta nói... ha ha ha...
- Ta tưởng rằng ngươi không nói chứ...
U Linh Nữ chưa nói hết lời, bỗng nhiên Bạch Y Ma Hiệp rú lên một tiếng thảm thiết.
U Linh Nữ mặt chỉ hơi biến sắc khi thấy Bạch Y Ma Hiệp đã bị một loại ám khí gì đó kích vỡ não bộ chết ngay lập tức.
U Linh Nữ mục lộ sát khí, đảo mắt nhìn thoáng một cái, gầm hét nói :
- Ngươi chạy đi đâu cho khỏi?
Y ném xác Bạch Y Ma Hiệp xuống đất kêu bạch một tiếng, lượn mình phóng vào rừng xanh nhanh như điện xẹt ngay.
- Ngươi chạy đâu cho khỏi?
Vương Hoa giật mình ngẩn người tại chỗ.
Thình lình...
Một bóng người nhảy vọt vào người Vương Hoa. Vương Hoa chẳng kịp tránh né gì hết, cả thân người của hắn đã bị đối phương kẹp vào nách luôn.
Vương Hoa thất kinh kêu lên một tiếng.
Người ấy vừa xách Vương Hoa kẹp vào nách lập tức phi thân chạy vào trong núi luôn.