Vương Hoa buột miệng kêu lên hoảng hốt, đầu óc choáng váng, thụt lùi ra sau ba bước liền, kinh hãi hỏi :
- Mẫu thân tỷ tỷ tên là Tiểu Yến?
- Đúng thế, tại sao ngươi lại giật mình như thế?
Làm sao bảo Vương Hoa chẳng giật mình ư? Mẫu thân của U Linh Nữ tên là Tiểu Yến mà Chương Thiếu Đường đã nói rằng một nửa hung thủ đã giết chết phụ thân hắn cũng có tên là Tiểu Yến!
Nữ nô mà phụ thân hắn đã mua lại cũng có tên là Tiểu Yến.
Cuối cùng sự việc đã có chút manh mối rồi.
Sự việc diễn biến có thể như thế này rồi. Sau khi phụ thân hắn lấy được thuốc và đã gặp Tiểu Yến, nên người chẳng thiết tất cả, đã đình trệ hai ngày để quyết mua chuộc cho bằng được Tiểu Yến!
Và có thể Tiểu Yến vì hận phụ thân hắn đã sanh lòng hại y.
Bây giờ Vương Hoa đã hiểu tại sao phụ thân hắn đã mua một Nữ nô như thế. Tại vì Nữ nô này chính là người tình đầu tiên của người.
U Linh Nữ trông thấy Vương Hoa ngơ ngẩn như người mất hồn, bất giác lên tiếng hỏi :
- Đệ... làm sao thế?
- Tỷ tỷ... mẫu thân ngươi vẫn còn sống...
- Ta đã biết người vẫn còn sống!
- Y chính là hung thủ đã giết chết phụ thân...
- Đệ... nói sao?
U Linh Nữ giật mình kinh hãi kêu “ạ” một tiếng.
Vương Hoa nói :
- Phân nửa hung thủ đã giết chết phụ thân chính là mẫu thân tỷ tỷ!
- Tại sao thế?
Thế rồi Vương Hoa mang tất cả mọi sự việc phụ mẫu hắn bị hãm hại thuật lại một cách tỉ mỉ cho U Linh Nữ nghe. Sau đó nói tiếp :
- Nếu như mẫu thân tỷ tỷ không tráo thang thuốc ấy thì phụ thân cũng không đến nỗi chết...
- Người đã tráo thang thuốc ấy?
- Đúng thế, chính người đã tráo thang thuốc ấy!
- Tại sao thế?
- Người hận phụ thân đệ!
- Tại sao phải hận người chứ?
Phải, tại sao Tiểu Yến phải hận phụ thân hắn?
Đương nhiên không thể có chuyện như thế được. Mặc dù Tiểu Yến nhảy sông tự tử, nhưng lúc đó Vương Phong cũng theo sau nhảy xuống cầu Uyên Ương quyên sinh vì y mà.
Nếu quả thật Tiểu Yến hận Vương Phong và đã mưu hại y, thế thì không ai hiue được uẩn khúc bên trong ra sao rồi?
Vương Hoa nói :
- Bên trong ắt phải có nguyên do gì không sai rồi!
- Đúng thế, bên trong ắt phải có nguyên do, ngoại trừ tìm ra mẫu thân ta mới giải đáp được.
- Phải, chúng ta quyết tìm ra người mới xong!
- Biết đi đâu mà tìm đây?
Quả thật đây là một vấn đề nan giải nhất, vì Tiểu Yến đã mất tích ngay lúc ấy luôn.
Muốn tìm kiếm y chẳng phải việc đơn giản.
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, muốn tìm kiếm y quả là một việc hết sức khó khăn. Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta cũng phải quyết tìm y cho ra mới thôi. Có lẽ bên trong ắt có nguyên nhân gì chẳng đơn giản đâu.
- Phải, nhưng mà cái chết của phụ thân, ngoại trừ mẫu thân tỷ tỷ ra, rõ ràng phải còn nguyên nhân gì khác nữa. Có lẽ chính phụ thân biết được điều gì bí mật nên bọn Huyết Thần giáo đã giết chết người cho bằng được.
Vương Hoa nói :
- Ngoại trừ Huyết Thần giáo ra, chẳng phải đệ đã nói vị gia gia đệ còn nói rằng, còn một hung thủ thật sự nữa và cũng là người đã đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ!
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
- Chẳng lẽ người đó chính là Điền sư gia chăng?
- Theo gia gia, đệ phải phán đoán, có lẽ là như thế!
U Linh Nữ nói :
- Thế thì đệ trở về đi. Nếu có manh mối gì chúng ta hãy liên lạc lại. Đệ đệ, mong đệ phải bảo trọng lấy mình!
- Đa tạ tỷ tỷ giáo huấn!
- À! Tỷ tỷ ắt phải giúp đệ điều tra rõ vụ án này rồi!
- Đa tạ tỷ tỷ!
- Thôi đệ hãy đi đi.
Cuối cùng Vương Hoa đã buồn bã lẳng lặng từ giã người tỷ tỷ này.
Hắn cảm khái thở dài, dù sao hắn vẫn còn một người tỷ tỷ trong bốn bể mênh mông này.
Về tới Hội Anh khách sạn thì trời vừa sáng.
Ngày hôm sau cũng chẳng thấy hình bóng lão nhân lùn thấp ấy.
Hắn đã ngồi chờ thật lâu trong tửu lầu, nhưng vẫn không thấy vị gia gia lùn thấp ấy đâu hết. Vương Hoa thoạt suy nghĩ, chẳng lẽ lão tởm đời đã tẩu thoát mất rồi ư?
Trong tửu lầu, người ta càng lúc càng vào đông.
Vài ngày gần đây, có biết bao nhiêu người ghé ngang thành Bửu Khánh, và cũng có biết bao nhiêu người đã lưu lại Bửu Khánh. Dĩ nhiên số người này có liên hệ đến sự xuất hiện của Nữ Nô Phiến Tử rồi.
Chẳng qua số người này chỉ muốn được diện kiến dung mạo số nữ nô ấy mà thôi.
Thình lình...
Vương Hoa đang nâng ly hớp rượu, một bóng người lẳng lặng không gây ra một tiếng động gì hết, đã xuất hiện ngồi trên chiếc ghế trước bàn của Vương Hoa.
Vương Hoa giật bắn người lên.
Khẽ ngước đầu lên nhìn, suýt nữa hắn đã thất thanh kêu lên kinh ngạc. Người ngồi trước mặt hắn chính là Tiếu Tiếu thư sinh mà hắn đã gặp vài lần trước đây.
Tiếu Tiếu thư sinh xuất hiện bất thình lình như thế quả thật khiến Vương Hoa giật mình chẳng kém.
Tiếu Tiếu thư sinh mỉm cười nói :
- Thế nào? Ngươi lại kinh ngạc lần nữa chăng?
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, thưa tiền bối. Vãn bối đã biết ngươi là ai rồi, vãn bối đang muốn tìm kiếm tiền bối đây.
Tiếu Tiếu thư sinh ngạc nhiên nói :
- Ngươi đã biết ta là ai sao?
- Đúng thế, tiền bối là Tiếu Tiếu thư sinh và cũng là bằng hữu thân thiết của phụ thân vãn bối.
Tiếu Tiếu thư sinh mỉm cười nói :
- Đúng thế, ta chính là Tiếu Tiếu thư sinh...
- Tại sao tiền bối chẳng cho vãn bối biết sớm hơn một chút chứ?
- Sớm muộn gì ngươi cũng biết thôi. Chẳng phải ta đã từng nói với ngươi rằng lần gặp mặt thứ ba này sẽ nói cho ngươi biết ư? Bây giờ ngươi đã biết ta là ai rồi thì ta cũng không cần thiết nói nữa.
Vương Hoa nói :
- Thưa tiền bối! Vãn bối có rất nhiều việc muốn thỉnh giáo người...
- Ta biết, có phải những việc có liên hệ đến phụ thân ngươi ư?
- Đúng thế!
- Thật ra, ta và phụ thân ngươi tuy là bạn thâm giao nhưng hai ta đã bảy năm trời chẳng gặp mặt rồi. Nếu như ta biết được sự việc của y thì cũng chẳng chờ đợi đến bây giờ mà vẫn chưa nói cho ngươi biết đâu.
- Chẳng lẽ tiền bối chẳng biết chút nào về vụ việc phụ thân vãn bối bị hãm hại ư?
- Đúng thế, ta chẳng biết gì hết!
- Tiền bối từng gặp U Linh Nữ?
- Phải, y chính là tỷ tỷ ngươi.
- Tiền bối có sự việc phụ thân vãn bối từng mua một nữ nô chăng?
- Ta đã nghe lỏm được những việc mà Chương Thiếu Đường đã nói lại cho ngươi nghe, nhưng mãi cho đến bây giờ ta vẫn còn hoài nghi vụ việc này. Nếu quả thật phụ thân ngươi đã mua Tiểu Yến, thế thì tại sao Tiểu Yến lại mưu hại y?
- Phải, quả thật đây là một vụ án thật ly kỳ!
Tiếu Tiếu thư sinh cười nói :
- Sau khi phụ mẫu ngươi bị giết, ta đã đi tứ xứ dò thám nguyên nhân cái chết của y nhưng thủy chung vẫn không có kết quả gì hết, mà ngay sau khi vụ án ấy xảy ra thì Thiết Đao Tiều Chủ cũng thường hay tới lui Trung nguyên luôn.
- Để làm gì thế?
- Có lẽ chính y cũng đang do thám nguyên nhân cái chết của phụ thân ngươi, vì sự việc này đối với y vẫn có một phần trách nhiệm!
Vương Hoa khẽ gật đầu vài cái.
Tiếu Tiếu thư sinh lại nói tiếp :
- Còn một điểm đáng nghĩ khác là quả Thủy Tinh Cầu ấy. Cái chết của phụ thân ngươi không thể nói rằng chẳng can hệ tới quả Thủy Tinh Cầu.
- Vâng, quả thật cái chết của phụ thân vãn bối ắt phải có quan hệ với quả Thủy Tinh Cầu ấy.
- Hình như liên hệ cả Sát Nhân đội và Huyết Thần giáo nữa, có phải vậy chăng?
- Đúng thế.
- Theo ta biết, Chương Vĩnh Kỳ chưa từng bị ai cướp ra khỏi Thông Thiên quan hết, vì đêm đó ta ở quan ngoại, chẳng thấy một người nào ra khỏi quan hết, ngoại trừ một đội viên Sát Nhân đội và ngươi ra khỏi Thông Thiên quan, mà bây giờ hai bên vẫn đang do thám tung tích của Chương Vĩnh Kỳ nên đã chứng thực được Chương Vĩnh Kỳ chưa hề bị ai cướp đi khỏi Thông Thiên quan hết.
Suy đoán của Tiếu Tiếu thư sinh đã trùng hợp với nhận định của lão nhân lùn thấp.
Bây giờ sự việc càng sáng tỏ hơn, Chương Vĩnh Kỳ chưa từng bị ai cướp khỏi Thông Thiên quan hết.
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, gia gia ta cũng nói như thế!
Tiếu Tiếu thư sinh ngạc nhiên nói :
- Gia gia ngươi? Ngươi có một gia gia bao giờ thế?
Vương Hoa khẽ cười, liền mang sự việc liều lạy lão nhân lùn thấp ấy làm gia gia cho Tiếu Tiếu thư sinh nghe một phen, nhưng hắn đã giấu diếm một số việc quan trọng không nói ra.
Tiếu Tiếu thư sinh nói :
- Danh hiệu lão là gì?
- Chẳng biết, nhưng lão đã khoa mồm thổi phồng gớm!
- Khoa mồm thổi phồng ư?
- Vâng, lão nói rằng nếu có ai hỏi gia gia ngươi là ai thì ngươi cứ nói gia gia ngươi là Võ Lâm Hoàng Đế là được rồi!
- Nói sao?
Tiếu Tiếu thư sinh thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Vương Hoa nghe y thất thanh kêu lên như thế, bất giác lấy làm ngạc nhiên nói :
- Thế nào?
- Lão nói lão là Võ Lâm Hoàng Đế thật sao?
- Lão chỉ khoa mồm nói láo thôi.
- Không, có lẽ chính lão rồi.
- Nói sao?
Lần này đến phiên Vương Hoa thất thanh kêu lên kinh hãi. Hắn nói tiếp :
- Chẳng lẽ trong võ lâm này lại có một Võ Lâm Hoàng Đế thật sao?
- Đúng thế, có một nhân vật như thế!
Vương Hoa nghe nói thế, tức thời ngẩn người tại chỗ luôn.
Hắn cứ cho rằng lão nhân lùn thấp ấy chỉ thổi phồng nói láo thôi, ai ngờ quả nhiên trong võ lâm này lại có một Võ Lâm Hoàng Đế thật!
Vương Hoa kinh hãi, bất giác lại hỏi tiếp :
- Có phải trong chốn giang hồ này cũng có một nhân vật tên là Võ Lâm Tiểu Tốt chăng?
- Phải, có một nhân vật như thế!
- A!
Vương Hoa lại thất thanh kêu lên lần nữa. Không ngờ trong chốn giang hồ này cũng có cả một nhân vật Võ Lâm Tiểu Tốt như thế!
Thế thì vị gia gia ấy chẳng phải nói đùa rồi, người cũng có thật mà sự việc cũng có thật luôn. Lão gia gia của hắn chẳng phải đơn giản đâu.
Vương Hoa ngẩn người tại chỗ luôn.
Tiếu Tiếu thư sinh nói :
- Lão có nói sự việc Võ Lâm Hoàng Đế và Võ Lâm Tiểu Tốt cho ngươi nghe chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Không có, ta cứ tưởng lão khoa mồm nói láo mà thôi!
- Không phải nói láo đâu, vả lại đây là một sự kiện thật kỳ diệu. Vài chục năm trước đây trên chốn giang hồ này có một Vô Địch bảo. Bảo chủ tự xưng là Võ Lâm Hoàng Đế. Trên thực tế, võ công của y đã vô địch thiên hạ, đồng thời võ lâm đã công nhận võ công của y là đệ nhất. Vương Bán Tiên được lừng danh cũng nhờ từ nơi y luôn.
- Nhờ y mà Vương Bán Tiên danh lừng thiên hạ ư?
- Phải!
- Tại sao thế?
- Hầu như không bất cứ một ai không biết đến Vô Địch bảo hết. Một hôm Vương Bán Tiên đến Vô Địch bảo và đã nói với Võ Lâm Hoàng Đế rằng, Vô Địch bảo sẽ không còn tồn tại quá ba ngày ở trên chốn giang hồ này nữa!
Đương nhiên Võ Lâm Hoàng Đế không tin rồi, nhưng Vương Bán Tiên nói với y rằng trong vòng ba này ắt phải có người đến tìm y. Võ Lâm Hoàng Đế lấy làm ngạc nhiên hết sức hỏi :
- Người này là ai?
Vương Bán Tiên bảo rằng bây giờ chưa thể bói ra được, và nói rằng có lẽ là một Võ Lâm Tiểu Tốt.
Trong đêm tối thứ ba, quả nhiên có người bịt mặt đến viếng Vô Địch bảo, và người bịt mặt đó đã tự xưng là Võ Lâm Tiểu Tốt...