- Lão nói Chương Vĩnh Kỳ vẫn còn trong Thông Thiên quan?
- Đương nhiên!
- Căn cứ thế nào mà lão nói như vậy?
- Rất là giản dị thôi, trên từ môn nhân Thông Thiên quan cho đến người ngoài, chẳng bất cứ một ai trông thấy Thông Thiên quan chủ bị cướp đi đâu hết?
- Chỉ căn cứ một điểm này ư?
- Đương nhiên còn nữa, ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem, người có hứng thú muốn được Chương Vĩnh Kỳ chỉ có ngươi, Huyết Thần giáo và Sát Nhân đội. Nhưng cả ba phe người của các ngươi không một ai đánh cướp y hết...
- Ý lão muốn nói người đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ chính là người trong Thông Thiên quan ư?
- Đúng thế!
- Ai vậy?
- Đúng lý ra ngươi phải suy đoán được là ai chứ?
Vương Hoa giật mình kinh hãi, buột miệng nói :
- Chẳng lẽ chính là Điền sư gia ư?
- Đương nhiên cũng có thể là y?
Vương Hoa dừng bước lại, ngẩn người tại chỗ luôn.
Quả thật sự việc có thể như thế rồi, tuy Thông Thiên quan chủ bị đánh cướp, nhưng chưa bị cướp ra khỏi Thông Thiên quan.
Nhân vật giang hồ đang tìm kiếm y, nhưng chẳng có một ai trông thấy hình bóng Thông Thiên Thần Quân đâu hết. Dĩ nhiên rất có thể y vẫn còn nằm trong Thông Thiên quan rồi.
Nhưng người đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ lại là Điền sư gia được sao?
Suy luận từ bất cứ một khía cạnh nào, hình như quyết không thể cho rằng chính Điền sư gia làm việc này. Huống hồ Điền sư gia thành khẩn tán trợ việc làm của mình.
Lão nhân lùn thấp bèn nói Điền sư gia có phần khả nghi.
Lão nhân lùn thấp mắt nhìn Vương Hoa ngơ ngẩn mất hồn, hỏi :
- Ngươi đang suy nghĩ gì thế?
- Ta đang suy đoán sự việc ly kỳ này!
Lão nhân lùn thấp khẽ cười nói :
- Ta không nhất quyết bảo rằng chính Điền sư gia nhưng y không sao tránh khỏi bị người ta nghi ngờ như thế, thật ra còn một người nữa.
- Ai thế?
- Ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, sau khi ngươi vào Thông Thiên quan, còn người nào biết hành tung của ngươi nữa.
- Tất cả mọi người trong Thông Thiên quan hầu như đều biết hết.
- Thế thì ngươi hãy hoài nghi số người này xem.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Không, gia gia, ngươi chỉ nói một người mà thôi.
Lão nhân lùn thấp khẽ cười nói :
- Vương Hoa ngươi thông minh cả một đời mà lại hồ đồ trong nhất thời. Nhưng mà nếu như ngươi có biết việc này thì cũng chẳng ích lợi gì đâu, thôi không nói cũng chẳng hề chi!
- Gia gia, sao ngươi không nói đi?
- Vì không có ích lợi gì với ngươi hết.
- Nhưng mà, ta cần hỏi y một số việc, ngoại trừ y ra không bất cứ một ai có thể giải đáp vấn đề của ta hết. Nên ngươi ắt phải nói cho ta biết mới xong.
- Ngươi có nan đề thế nào đâu?
- Vâng, y biết tại sao phụ mẫu ta bị hại.
- Như vậy thôi sao?
- Đúng thế!
- Mãi sau này ngươi vẫn phải tìm được y không lùi!
- Nếu đối phương giết chết y thì sao?
- Giết y ư? Không thể được, chẳng lẽ ngươi quên rồi ư, ngươi hạ thủ mưu hại Thông Thiên Thần Quân vì quả Thủy Tinh Cầu. Đối phương chưa lấy được quả Thủy Tinh Cầu, ta bảo đảm ngươi một trăm phần trăm đối phương chẳng bao giờ hạ thủ đâu.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ cũng đúng, nếu đối phương muốn giết chết Thông Thiên Thần Quân thì y đã hạ thủ từ lâu rồi, cũng chẳng đợi chờ đến bây giờ đâu.
Vương Hoa suy nghĩ như thế nói :
- Thế thì phải chăng người đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ chính là Huyết Thần giáo?
- Không phải, sao ngươi chẳng hiểu gì hết! Nếu chính là Huyết Thần giáo đánh cướp y thì họ còn phái người tìm ngươi làm gì nữa.
- Sao ngươi lại biết họ phái người tìm ta như thế?
- Hì hì... có việc gì mà ta chẳng biết chứ? Trên từ Võ Lâm Hoàng Đế xuống tới võ lâm tiểu tốt...
- Thôi được rồi, chớ khua mồm thổi phồng nữa gia gia. Người có biết Chương Vĩnh Kỳ còn một đệ đệ tên là Chương Thiếu Đường...
- Biết chứ, lúc nãy ngươi đã giết chết y!
Vương Hoa nghe nói thê, bất giác giật bắn người lên, nói :
- Gia gia... ngươi...
- Ta chẳng đơn giản rồi, phải vậy chăng?
- Thôi được, Chương Thiếu Đường là người của Huyết Thần giáo, y phụng mệnh lệnh mưu hại ca ca y, dĩ nhiên người hại y và cướp y chính là Huyết Thần giáo!
Lão nhân lùn thấp nói :
- Cũng có nghĩa là “mượn dao giết người”!
- Mượn dao giết người?
- Đúng thế!
Vương Hoa nói :
- Gia gia, ta hồ đồ mất... ngươi nói rõ hơn được chứ?
- Được, ta nói rõ hơn cho ngươi nghe. Sự việc này đã xảy ra thế này, có một người biết Huyết Thần giáo muốn hại Chương Vĩnh Kỳ, bản ý của người này là như thế, vì việc này cũng là mưu kế của y...
- Mưu kế của y?
- Đúng thế, vì người này biết Chương Vĩnh Kỳ có quả Thủy Tinh Cầu, thế rồi y giả đò làm ra vẻ sơ ý tiết lộ cho Huyết Thần giáo biết. Huyết Thần giáo lập tức bí mật hạ thủ, mà y thì bí mật theo dõi Chương Vĩnh Kỳ. Đây chẳng phải là mượn dao giết người chớ còn gọi là gì nữa?
Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên hỏi :
- Nhưng người này là ai thế?
- Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng chưa phải bây giờ. Nếu ngươi thoáng nghe nói người này là ai, ngươi ắt chẳng chịu đựng được ngay. Như thế chỉ có hại cho ngươi mà thôi.
Lão nhân dừng lại giây lát rồi nói tiếp :
- Chúng ta chớ nói chuyện này nữa, đương nhiên người hạ thủ đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ này chỉ vì quả Thủy Tinh Cầu, y quyết chẳng hạ độc thủ đâu.
- Nếu như Chương Vĩnh Kỳ không chịu đựng được khổ hình của đối phương mà đã nói ra tung tích Thủy Tinh Cầu thì đối phương ắt sẽ giết chết y ngay.
Lão nhân thấp khẽ cười nói :
- Ngươi cho rằng Chương Vĩnh Kỳ có quả Thủy Tinh Cầu ư?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Chẳng lẽ không có ư?
Lão nhân lùn thấp nói :
- Quả nhiên Chương Vĩnh Kỳ từng lấy được quả Thủy Tinh Cầu đó, nhưng bây giờ không còn nằm trong tay của y nữa!
- Thế Thủy Tinh Cầu ấy lọt vào tay ai?
- Một nữ nhân!
- Nữ nhân ư? Chẳng lẽ chính là Tiểu yến?
- Tiểu yến? Nhưng ta chưa biết là ai, chính ta bảo ngươi giữ bí mật này đây. Hiện giờ quả Thủy Tinh Cầu đó ở trong tay một nữ nhân...
Vương Hoa liên tưởng đến thiếu nữ tên Tiểu yến ấy!
Nhưng cũng không đúng. Nghe nói Tiểu yến chỉ là một nữ hung thủ sát hại phụ thân hắn mà thôi, có thể nào Thủy Tinh Cầu đó ở trong tay y chăng?
Nếu như Tiểu yến có quả Thủy Tinh Cầu đó thì tại sao y lại mưu hại phụ thân làm gì nữa?
Quả thật đây là một sự kiện khó có thể tưởng tượng được.
Phải, đây là một sự kiện ly kỳ, giữa Huyết Thần giáo, Chương Vĩnh Kỳ, Tiểu yến và phụ thân hắn đã hình thành một huyết án vừa phức tạp vừa ly kỳ.
Vương Hoa vì sự việc này mà muốn phát điên lên.
Lão nhân lùn thấp nói :
- Ngươi chớ suy nghĩ vớ vẩn nữa. nữ nhân mà ta vừa nói không phải là nữ nô có tên Tiểu yến của ngươi tưởng đâu, mà là một nữ nhân khác.
- Nói sao? Một nữ nhân khác?
- Đúng thế, một nữ nhân khác. Hiện giờ nữ nhân này đang nằm trong tay Nữ Nô Phiến Tử.
Vương Hoa lại ngẩn người lần nữa, nói :
- Ngươi nói quả Thủy Tinh Cầu thần kỳ ấy ở trong tay nữ nhân này ư?
Lão nhân lùn thấp nói :
- Mặc dù không phải ở trong tay y, nhưng tối thiểu y cũng biết được chút ít manh mối. Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ, hung thủ thần bí ấy tìm Chương Vĩnh Kỳ, bọn mình thì trực tiếp tìm nữ nhân ấy. Nếu như tìm được quả Thủy Tinh Cầu ấy rồi, sau đó mới kiếm hung thủ ấy cũng chẳng muộn.
Vương Hoa hỏi :
- Làm sao gia gia lại biết Thủy Tinh Cầu ở trong tay nữ nhân ấy như thế?
- Ta chỉ phán đoán mà thôi. Tại vì có lẽ nữ nhân này và Chương Vĩnh Kỳ phải có quan hệ gì đây. Ta chỉ nói bấy nhiêu cho ngươi nghe biết mà thôi, ngoài ra ta không còn biết nói gì nữa.
Vương Hoa hỏi :
- Nữ nhân ấy tên là gì?
- Ta sẽ nói cho ngươi biết điều này sau. Nếu quả thật nữ nhân ấy xuất hiện, bọn mình quyết mua y cho bằng được. Nhưng có lẽ giá cả rất là đắt.
Vương Hoa nói :
- Chỉ cần quả Thủy Tinh Cầu ở trong tay y.
- Ta chẳng nói rằng Thủy Tinh Cầu nhất quyết ở trong tay y...
- Chỉ cần biết tung tích Thủy Tinh Cầu thì ở đâu cũng được. Đương nhiên giá cả cao như thế nào đi nữa, chúng ta cũng quyết mua y cho bằng được.
- Được, ngươi hiểu như thế thì khá lắm.
- Gia gia, ngươi có biết Nữ Nô Phiến Tử ấy là ai chăng?
Lão nhân lùn thấp cười ha hả, nói :
- Chắc có lẽ ta sẽ suy đoán điều này được, đến lúc cần thiết ta sẽ nói cho ngươi biết.
Hãy nhớ cho kỹ, không được nói lại cho bất cứ một người nào nghe việc này nha!
- Đương nhiên rồi!
- Thế thì được, ta sẽ đợi ngươi tại Hội Anh khách sạn. Ngươi cứ việc đi dự ước hẹn của ngươi rồi sau đó chuẩn bị đi mua Nữ Nô.
Sau khi lão nhân đi mất, Vương Hoa lại ngớ ngẩn một hồi thật lâu, vì sự việc này càng diễn biến càng ly kỳ huyền ảo hơn, hắn không sao hiểu được tiền nhân hậu quả của nói như thế nào hết.
Sự việc ly kỳ thần bí này chưa giải quyết được, bây giờ lại xuất hiện thêm lão nhân lùn thấp này nữa. Suy đoán của lão thì hợp lý, nhưng ngôn luận của lão thì có chút quái dị.
Thôi, suy nghĩ làm gì nữa, hãy để mọi việc tự nhiên phát triển đi.
Hắn nghĩ tới đây, liền phi thân chạy như gió.
Cầu Uyên Ương nằm ở hướng bắc, cách thành Bửu Khánh độ khoảng ba dặm. Ở đây có một cái đầm nhỏ, nhưng rất nổi tiếng.
Người ta có thể trông thấy vịt nước và uyên ương (loài chim trời thuộc loài ngỗng, đực và cái thường đi đôi với nhau thành đôi) từng cặp từng cặp bơi trên mặt đầm quanh năm suốt tháng, cảnh sắc xinh đẹp vô cùng.
Nhắc đến uyên ương đầm thì người ta liên tưởng tới cầu uyên ương ngay.
Nghe nói ở đây từng xảy ra một truyền thuyết khiến người nghe thấy phải động lòng rơi lệ.
Hai mươi năm trước, có một cặp nam nữ, một người ở xóm đông và một người ở xóm tây. Họ luyến ái với nhau nhưng đôi bên đều bị phản đối.
Trong một đêm tối mưa gió thật lớn, người nam đã hẹn người nữ gặp nhau tại đầm uyên ương để cùng nhau chạy trốn nhưng chẳng may gia nhân bên người nữ phát hiện, âm thầm đuổi theo làm cho người nữ phải nhảy xuống sông tự tử.
Người nam chạy tới vừa kịp trông thấy cảnh tượng như thế, cũng theo sau nhảy xuống cầu tự tử cho trọn tình trọn nghĩa luôn.
Sau khi gia nhân ở hai xóm hối hận, bèn tiến hành công việc tìm vớt xác của họ lên nhưng mà tìm mãi chẳng thấy. Thế rồi đồn đại rằng họ đã biến thành từng cặp song song vịt nước và uyên ương.
Người ở gần đó tứ đấy đặt tên cầu đá ấy là cầu uyên ương.
Do câu chuyện kể trên mà ngày hôm nay có chiếc cầu uyên ương này.
Vừa đúng canh ba thì Vương Hoa cũng vừa đến cầu uyên ương.
Trên cầu uyên ương tịnh nặng như tờ, ngoại trừ từng cơn gió thổi tới man mát, ngoài ra không thấy một bóng người nào hết.
Vương Hoa đứng dựa thành cầu, đưa mắt ngắm nhìn dòng nước chảy dưới cầu, bất giác đã liên tưởng đến đôi nam nữ đã vì tình yêu mà quyên sinh ấy.
Thình lình...
Một tràng những tiếng tà áo phất phơ trong gió rạch xé hư không vang tới. Vương Hoa giật mình tỉnh hồn lại ngay, phóng mắt nhìn tới trước, tức thì trông thấy vài bóng người áo đen thình lình hiện ra như hồn ma bóng quế.
Bốn bóng người phất phơ hạ xuống cầu đá.
Vương Hoa thoáng đảo mắt nhìn tới, bọn này mặc áo toàn một màu đen và bịt mặt.
Vương Hoa sực hiểu và nhủ thầm :
- “Chúng nó là đội viên Sát Nhân đội... chính họ hẹn mình chăng?”
Vương Hoa còn đang suy nghĩ thì người bịt mặt đứng trước nhìn một người đứng sau hỏi :
- Số tám, có phải hắn chăng?
- Đúng hắn rồi!
Quả nhiên bọn này là đội viên Sát Nhân đội rồi.
Trên ngực áo đen của người bịt mặt cầm đầu ấy có thêu một con số năm, dĩ nhiên thân phận y lớn nhất trong số đội viên ở đây rồi, đồng thời võ công y chắc cũng khá nhất.
Ả đưa mắt nhìn Vương Hoa, nói giọng lạnh lùng :
- Ngươi chính là Vương Hoa?
- Đúng thế, các ngươi hẹn ta đến đây có chuyện gì?
- Nói sao? Bọn ta hẹn ngươi đến đây?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Chẳng lẽ không phải ư?
- Bọn ta không hề hẹn ngươi gì hết! Mà là theo dõi tung tích của ngươi đến đây thôi!
Vương Hoa nghe họ nói như thế bất giác ngạc nhiên tại chỗ luôn.
Sát Nhân đội chẳng có hẹn hắn, thế thì ai đã hẹn hắn?
Đội viên số năm lạnh lùng nói :
- Các hạ, hãy đi với bọn ta ngay!
- Đi đâu thế!
- Đến bản đội.
- Để làm gì chứ?
- Đương nhiên có việc rồi!
Việc gì nữa đây? Vương Hoa thoáng suy nghĩ, chắc lại vì việc Chương Vĩnh Kỳ mà thôi. Hắn cười lạnh lùng, nói :
- Ta đang có hẹn, không rảnh đi đâu hết.
Đội viên số năm lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, bọn ta hảo ý cung thỉnh, ngươi chớ ép bọn ta phá lệ trên cầu uyên ương này nha.
- Phá lệ ư?
- Đúng thế, có lệ cấm tất cả nhân vật võ lâm được động thủ trên cầu uyên ương này, nhưng nếu ngươi không đi với bọn ta thì bọn này đành phải phá lệ thôi!
Vương Hoa lại hoang mang không hiểu nữa. Lại có lệ cấm không được động thủ trên cầu uyên ương này sao? Tại sao thế?