- Điệt nữ ta đành phải đưa ra xử quyết theo môn quy mà thôi!
Chương Linh Linh hét lớn tiếng nói :
- Thúc thúc, ngươi không được vu khống ta. Chẳng lẽ ta lại thông đồng với hắn cướp phụ thân ta đi được chăng?
- Sự việc xảy ra sờ sờ trước mắt, ngươi chớ nói nhiều làm gì nữa.
Vương Hoa nghiến răng nói :
- Chương Thiếu Đường, ngươi hại Chương Vĩnh Kỳ chưa đủ sao, bây giờ còn muốn hại cả điệt nữ ngươi như thế?
- Ta chỉ y môn quy hành sự mà thôi!
Quả nhiên Chương Thiếu Đường độc ác thật. Y đã gán cho Chương Linh Linh một tội thông đồng, khiến môn nhân cho là danh chánh ngôn thuận, nếu không y làm sao dùng Chương Linh Linh làm con tin được như thế?
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi nói đi, ngươi đã mang đại ca ta cất giấu ở chỗ nào vậy?
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi biết điều thì hãy mau nói ra, bằng không...
- Mả bà ngươi!
- Ngươi chớ mắng người chứ!
- Ta muốn giết cả ngươi nữa là đàng khác.
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Việc này để sau này hãy tính. Ngươi khai đi, ngươi đã giấu Chương quan chủ ở đâu, ngươi dẫn bọn ta đi, sau khi nhận hồi Quan chủ đương nhiên Chương cô nương cũng được tha tội!
Vương Hoa động lòng nói :
- Ngươi đi theo ta ư?
- Đương nhiên, Đại quan chủ, ta và Chương cô nương cùng Hình bộ trưởng lão đi với ngươi, ngươi có bằng lòng không thì nói?
- Được, ta đồng ý như thế.
Điền sư gia cười nhạt nói :
- Ngươi khá thông minh đấy!
Câu nói này giản dị nhưng hàm chứa hai ý nghĩa.
Hình như Vương Hoa cũng hiểu được phần nào ý nghĩa câu nói này, nhưng hắn chẳng mấy quan tâm cho lắm, vì trước mắt hắn chỉ cần rời khỏi đây đã.
Nếu rời khỏi đây được sẽ có hy vọng ngay.
Hắn cười lạnh lùng nói :
- Thế thì đi ngay bây giờ chứ?
Điền sư gia quay sang hướng Chương Thiếu Đường nói :
- Đại quan chủ, Vương Hoa đã đồng ý như thế thì chúng ta đành đi ngay thôi.
- Được, Hình bộ trưởng lão ngươi hãy canh chừng điệt nữ ta!
- Vâng.
Hình bộ trưởng lão bước sang hướng Chương Linh Linh, nói :
- Chương cô nương, ngươi hãy đi theo tôi.
- Trưởng lão cứ yên tâm, ta không bỏ chạy đâu.
- Đây là mệnh lệnh của thúc thúc cô.
- Thôi được.
- Xin tha thứ cho môn hạ vô lễ.
Y giơ tay phải điểm vào huyệt đạo của Chương Linh Linh một cách thần tốc, sau đó xách bổng Chương Linh Linh lên.
Vương Hoa suýt nữa đã chẳng đè nén được cơn sát khí đang bốc lên đùng đùng.
Hắn nghiến răng quay người bước ra cổng điện luôn.
Hiển nhiên, giữa Vương Hoa và Chương Thiếu Đường đang đấu trí với nhau. Vương Hoa hiểu rằng cho dù hắn có thể giao Thông Thiên Thần Quân ra được thì Chương Thiếu Đường cũng chẳng tha Chương Linh Linh đâu. bằng không y há chẳng làm bại lộ cơ mật ư?
Vương Hoa ra khỏi đại môn, Điền sư gia nói với Chương Thiếu Đường rằng :
- Đại quan chủ, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, y không đợi chờ Chương Thiếu Đường trả lời gì hết, cất bước đi trước, gương mặt y điểm một nụ cười đắc ý lành lạnh.
Hình bộ trưởng lão liền cất bước theo sau.
Chương Thiếu Đường cho rằng y đã thắng hiệp thứ nhất vì dù sao đu nữa, y đã bắt chẹt được Vương Hoa phải vâng lời làm theo ý kiến y.
Sự việc có thật khả quan như y đã tưởng chăng?
Người thông minh thoáng suy nghĩ thì biết ngay không phải như thế đâu.
Sự thắng bại của Chương Thiếu Đường và Vương Hoa đều lệ thuộc trong tay một người, mà người đó chính là Điền sư gia!
Điều thứ nhất, Điền sư gia dụ Vương Hoa đến Thông Thiên quan ắt phải có uẩn khúc gì đây.
Điều thứ hai, rõ ràng Điền sư gia biết Chương Vĩnh Kỳ không có trong tay Vương Hoa, thế mà y chẳng nói sự thật này cho Chương Thiếu Đường biết, ngược lại còn nói rằng Thông Thiên Thần Quân ở trong tay Vương Hoa. Điều này thật quan trọng, đáng nghi ngờ vậy.
Hiển nhiên cả hai người đều lọt vào mưu kế của Điền sư gia.
Chương Thiếu Đường không biết đã đành.
Mà ngay cả Vương Hoa cũng chẳng ngờ luôn.
Dĩ nhiên Điền sư gia có ý đồ gì cũng sẽ phanh phui ngay bây giờ.
Điền sư gia bám sát Vương Hoa bước khỏi đại điện, đồng thời bọn Chương Thiếu Đường cũng phi thân chạy theo luôn.
Bốn bóng người lần lượt ra khỏi tường rào màu đỏ ấy.
Sau khi Vương Hoa ra khỏi Thông Thiên quan, hắn liền phi thân chạy như gió, nhất thời hắn chẳng biết nên chạy về hướng nào đây và phải sử dụng mưu kế gì để ứng phó họ.
Chương Thiếu Đường khẽ hỏi Điền sư gia :
- Điền sư gia!
- Hạ tọa có mặt.
- Có thật hắn đã nói chính hắn đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Đúng thế.
- Có thể đây chỉ là một mưu kế gì chăng?
Gương mặt Điền sư gia điểm một nụ cười lạnh lùng nói :
- Không thể được.
- Điền sư gia, tại sao ngươi tự tin như thế?
- Đại quan chủ, Chương cô nương nằm trong tay chúng ta, vả lại bọn ta có tới ba người, ngươi còn sợ hắn chơi trò ma quái gì chăng?
Chương Thiếu Đường trầm giọng nói :
- Ta cứ mãi nhận thấy rằng có điều gì không ổn.
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Đại quan chủ, ngươi khéo lo lắng thế!
Trong khi bọn họ nói chuyện với nhau thì chỉ trong giây lát họ đã chạy xa cả hơn một dặm đường.
Thình lình...
Vương Hoa dừng bước lại, Chương Thiếu Đường và Điền sư gia cũng song song dừng lại luôn. Chương Thiếu Đường lạnh lùng hỏi :
- Vương Hoa, đến nơi chưa?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Chưa tới!
- Thế ngươi dừng lại để làm gì?
- Nghỉ ngơi cái đã.
Câu nói thật nhẹ nhàng.
Chương Thiếu Đường biến sắc, nói :
- Vương Hoa, ngươi chớ chơi trò ma quái gì nha!
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Thế nào, nghỉ ngơi giây lát cũng không được ư?
- Chẳng cần thiết phải nghỉ ngơi như vậy!
Quả thật Vương Hoa chẳng có kế sách gì thi thố được hết, dù sao đi nữa hắn không thể một chọi ba được, đồng thời Chương Linh Linh còn nằm trong tay bọn họ, nếu hắn thoáng có hành động họ sẽ ra tay sát hại Chương Linh Linh trước chứ không sai.
Hắn chỉ kỳ vọng phép lạ xuất hiện, nếu bây giờ có người thứ ba nào đến, hắn thình lình thừa lúc bọn họ bất bị, có lẽ còn chút hy vọng cứu thoát Chương Linh Linh.
Nhưng mà chẳng có một người lạ nào xuất hiện hết.
Điền sư gia cười nhạt nói :
- Vương Hoa, chẳng phải đã sắp đến nơi rồi sao?
Vương Hoa biến sắc, nói :
- Sao ngươi lại biết sắp đến nơi như thế?
- Ngươi từng nói với ta là chỉ ở gần đâu đây mà.
- Nói cái mả bà ngươi.
Điền sư gia cười lạnh lùng, nói :
- Chúng ta chỉ công bằng giao dịch mà thôi, hà tất phải mắng người như thế?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Điền sư gia, một ngày nào đó ta ắt sẽ giết ngươi không sai!
- Không thể được.
- Chúng ta hãy chờ đợi xem sao.
Điền sư gia lạnh lùng nói :
- Chớ nói nhiều lời làm gì, hãy đi ngay đi.
Vương Hoa căm phẫn mắt nhìn Điền sư gia một cái, nhủ thầm trong bụng :
- “Điền Kỳ kia, ta ắt phải băm xác ngươi thành muôn mảnh chứ không sai!”
Hắn nghĩ như thế lại phi thân chạy tiếp.
Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ nát óc để tìm mưu kế đối phó, nhưng mà hắn chẳng sao nghĩ ra... bỗng nhiên hắn đã nghĩ ra một diệu kế.
Bất kể mưu kế này có khả năng cứu thoát Chương Linh Linh chăng, nhưng ít nhất hắn có thể trì hoãn một khoảng thời gian nữa.
Hắn sực nghĩ đến ước hẹn thần bí tại cầu Uyên Ương ấy.
Chương Thiếu Đường lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, thế nào? Tới chưa?
- Chưa tới!
Chương Thiếu Đường biến sắc, nói :
- Rốt cuộc ngươi làm trò ma quái gì thế?
- Ta còn một ước hẹn nữa.
- Ước hẹn ư?
- Đúng thế, trước canh ba ta còn một ước hẹn. Tính theo thời gian ta cần phải dự ước hẹn này trước.
- Cái mả bà ngươi, ngươi định làm trò gì mới được chứ?
- Quyết không phải làm trò đâu.
Điền sư gia lạnh lùng nói :
- Đúng thế, hắn đang làm trò rồi.
Vương Hoa biến sắc nói :
- Ngươi muốn sao bây giờ?
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng cái đã.
- Phải nói như thế nào đây?
Đương nhiên Vương Hoa chẳng hiểu tâm lý của Điền sư gia rồi. thình lình Điền sư gia vươn mình nhảy tới hướng Hình Bộ trưởng lão đồng thời tấn công một chưởng nhanh như cắt.
Sự việc này xảy ra quá đột ngột.
Chương Thiếu Đường thoáng ngạc nhiên một cái.
Hình bộ trưởng lão kêu lên một tiếng thảm thiết, máu não phun ra tứ phía, chết ngay lập tức.
Chương Linh Linh nằm trong tay y cũng văng ra luôn.
Điền sư gia tiến tới một bước đỡ lấy Chương Linh Linh ngay.
Sự biến xảy ra thần tốc và bất thình lình.
Chương Thiếu Đường buột miệng kêu lên :
- Điền sư gia, ngươi...
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Chương Thiếu Đường, ngươi đã trúng kế của ta rồi.
Chương Thiếu Đường mặt mày tái mét.
Vương Hoa cũng lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Suýt nữa không ai dám tin tưởng Điền sư gia lại có thể xuất thủ giết chết Hình bộ trưởng lão như thế được.
Chương Thiếu Đường gầm hét nói :
- Điền sư gia, ngươi dám ư?
Điền sư gia cười nhạt nói :
- Chẳng phải ta đã hành động rồi ư?
Chương Thiếu Đường lạnh lùng nói :
- Khá lắm, Điền sư gia. Đúng ra ta phải nghĩ tới điểm này. Quả nhiên mưu kế của ngươi lợi hại thật. Ta đã trúng đại kế của ngươi.
Điền sư gia cười đắc ý nói :
- Phải, ngươi đi sai một nước cờ.
Chương Thiếu Đường tức tới mồm phun ra khói lửa, nói :
- Điền sư gia, ta biết ngươi có tham vọng. Ngươi nhử ta ra khỏi quan, sau đó ra tay cướp đoạt Chương cô nương, như thế ngươi sẽ được Chương Vĩnh Kỳ.
- Ngươi chỉ đoán trúng một nửa mà thôi.
Chương Thiếu Đường giận run lẩy bẩy.
Vương Hoa cũng sực hiểu ra thủ đoạn của Điền sư gia. Y dụ Chương Thiếu Đường ra khỏi quan thì ra vì mục đích này đây.
Quả nhiên Điền sư gia là một con người đa mưu túc kế.
Chương Thiếu Đường gầm hét nói :
- Điền sư gia, ngươi có điều kiện gì? Nói mau.
- Điều kiện ư?
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Sao ngươi lại nói như thế? Nhưng, thưa Đại quan chủ, ngươi không ngờ ta đã phản bội ư? Thật sự việc này chẳng mới mọc mầm gần đây đâu, đúng ra ngươi phải phát giác sớm hơn nữa.
- Điền sư gia, ngươi diễn xuất khá đấy.
Điền sư gia khẽ cười nói :
- Chương Thiếu Đường, ta chỉ học lại với ngươi mà thôi. Ngươi diễn tuồng xuất sắc hơn ta nhiều, có phải vậy chăng? Ngươi mưu hại đại ca ngươi, đồng thời hủy luôn Vương Phong, sau đó trở thành Đại quan chủ, thủ đoạn ngươi có ai ngờ được đâu?
Vương Hoa nghe nói giật bắn người lên.
- “Sự việc có biến chuyển, hắn đành lẳng lặng theo dõi sự biến phát triển. Nếu họ tàn sát với nhau chẳng phải là một việc rất có lợi cho mình ư?”
Chương Thiếu Đường nghiến răng nói :
- Điền sư gia, ngươi hà tất khổ tâm như thế.
- Khổ tâm ư?
- Đúng thế, ngươi vẫn có thể hạ thủ giết hại ta trong nội quan được mà.
- Chương Thiếu Đường, ngươi lầm rồi. Nếu ta muốn xuất thủ thì dễ dàng như trở bàn tay, nhưng mà ta không thể...
- Tại sao thế?
- Chương Thiếu Đường, điều thứ nhất ta không thể giết ngươi tại quan nội là vì làm như thế sẽ tạo nên trường hợp môn nhân vây sát ta tại chỗ. Điều thứ hai là sau lưng ngươi còn hậu thuẫn.
- Hậu thuẫn là ai thế?
- Môn nhân của Huyết Thần giáo.
Vương Hoa nghe nói thế đã phải giật bắn người lên.
Chương Thiếu Đường cũng mặt mày tái mét.
Điền sư gia cười lạnh lùng nói tiếp :
- Chương Thiếu Đường, môn nhân Huyết Thần giáo đang dòm chừng ngươi tại quan nội và ta đã hiểu rõ điều này nên ta ắt phải dụ ngươi ra ngoài mới được...
Chương Thiếu Đường lạnh lùng nói :
- Điền sư gia, bây giờ ngươi đã toại nguyện rồi. Nhưng nếu ngươi muốn giết ta sẽ không dễ dàng như ngươi tưởng đâu, chẳng tin ngươi xuất thủ thử xem.
Điền sư gia cười khẩy nói :
- Chương Thiếu Đường, ta chẳng muốn giết ngươi.
- Thế ngươi muốn gì bây giờ?
- Muốn ngươi nói vài lời sự thật.
- Vài lời sự thật?
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Chẳng phải ta cần nghe vài lời nói này đâu, mà chính là Vương Hoa cần nghe!
Chương Thiếu Đường ngạc nhiên nói :
- Vương Hoa ư?
Vương Hoa nghe Điền sư gia nói thế, bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Điền sư gia cười lạnh lùng, nói :
- Ngươi và ta, cùng Vương Hoa phải có cuộc nói chuyện đường hoàng với nhau.
Y vừa nói vừa quay sang hướng Vương Hoa nói :
- Vương Hoa, ngươi có đồng ý với ta chăng?
Cho đến bây giờ Vương Hoa vẫn chưa biết Điền sư gia muốn làm trò trống gì hết, phải, hắn cũng đã hồ đồ luôn.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Điền sư gia, giữa chúng ta có gì để đáng nói ư?
- Có chứ!
Điền sư gia chưa nói hết lời, bỗng y tung người nhảy vọt lên, hét lớn :
Té ra Chương Thiếu Đường nhân dịp họ lo nói chuyện bỗng nhiên lượn mình phi thân bỏ chạy. Điền sư gia vừa dứt tiếng hét thì nhanh như cắt đã phi thân lướt tới chặn đường y lại.
Chương Thiếu Đường gầm thét nói :
- Ta liều mạng với ngươi thôi!
Y vừa gầm hét vừa vung chưởng đánh vào người Điền sư gia mạnh như vũ bão. Điền sư gia giơ tay trái khẽ gạt một cái, gầm hét nói :
- Chương Thiếu Đường, có thật ngươi muốn chết chăng?
Kêu đùng một tiếng, hai bóng người chớp nhoáng một cái lại tách ra ngay.
Gương mặt Điền sư gia bỗng hiện sát khí, nói giọng lạnh lùng :
- Chương Thiếu Đường, ngươi chớ chạy làm gì, ta không giết ngươi đâu... ngoại trừ ngươi không biết điều lợi hại mà thôi.
Chương Thiếu Đường lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn biết điều gì? Thủy Tinh Cầu ư?
Điền sư gia nghe nói thế, cất tiếng cười như điên như cuồng. Tiếng cười này khiến người nghe thấy phải ớn lạnh, sởn tóc gáy chứ không sai.