Thuỵ Thuỵ Bình An

Chương 5: Nguy hiểm của thụy thụy đại hiệp

"Không xong, Thụy Thụy bị mất tích."

Thốc Ly vừa thấy bộ dáng nôn nóng của Trịnh Dục Sinh thì có dự cảm, thần sắc trong ánh mắt thay đổi vô số biến hóa, "Xảy ra chuyện gì?"

Tóc của Trịnh Dục Sinh có chút rối loạn, rõ ràng trước đó đã đi một vòng lớn tìm Thụy Thụy, "Buổi chiều ta với Thụy Thụy đi ra ngoài, nàng ấy xinh đẹp như vậy, vừa đi đến đường lớn còn có rất nhiều nam nhân nhìn theo nàng ấy, còn có người muốn đùa giỡn nàng ấy..."

Thốc Ly đánh gãy, "Nói trọng điểm." Hắn đương nhiên biết nha đầu kia mặc nữ trang đi ra ngoài sẽ gây xôn xao.

Trịnh Dục Sinh lau nước trên trán, đây không biết là mồ hôi hay là nước mưa, "Tình huống là như thế này, buổi chiều chúng ta vẫn đang dạo chơi, sau khi dùng qua cơm chiều muốn đi dẫn dụ yêu nghiệt xuất động vào lúc trời tối, cho nên sau khi bầu trời đã tối chúng ta còn đang dạo qua dạo lại trên đường, mãi cho đến khuya cũng không thấy động tĩnh gì. Sau đó trời mưa, cây dù của ta bị gió cuốn đi, ta xoay người nhặt dù, chỉ trong thời gian ngắn như vậy Thụy Thụy nàng ấy liền biến mất không thấy đâu. Nàng ấy nhất định bị con yêu quái kia bắt rồi."

Thốc Ly nhíu mày suy ngẫm, "Ngươi xác định nàng ấy là bị bắt mà không phải tự mình bỏ đi?"

Trịnh Dục Sinh thất vọng ngồi xuống, "Ta xác định, dù của nàng ấy vứt trên mặt đất, nếu như tự nàng ấy chạy đi làm sao nàng ấy không bung dù, lúc đó trời mưa rất lớn . Nhất định là xảy ra chuyện rồi."

Trịnh Dục Sinh nói dong dài, nói tóm lại là đêm khuya hai người đang đi trên đường lớn, Trịnh Dục Sinh xoay người nhặt chiếc dù, ngay lúc này Thụy Thụy bị người ta bắt đi.

Đôi mắt hẹp dài của Thốc Ly hiện lên nghi ngờ, "Lúc ấy ngươi không có cảm giác gì sao?"

Trịnh Dục Sinh lơ mơ lắc đầu, "Không có, không hề có cảm giác gì."

Thốc Ly nhẹ nhàng nói, "Như vậy." Mặc dù pháp lực của Trịnh Dục Sinh bình thường, nhưng dù sao cũng là hậu nhân của thế gia bắt yêu, hắn nhất định có thể cảm giác được yêu nghiệt bình thường.

Trịnh Dục Sinh lại nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi, lúc ấy quả thật ta không có cảm giác gì, nhưng mà trận gió kia rất kỳ quái, chính là bỗng nhiên thổi lên trận gió lớn, Thụy Thụy còn cười ta không giữ được cây dù trong tay, nhưng chờ sau khi ta đi vài bước nhặt lại cây dù thì không thấy nàng ấy đâu."

Thời gian ngắn như thế mà có thể bắt Thụy Thụy đi ngay trước mắt của Trịnh Dục Sinh, nói vậy không phải là yêu nghiệt bình thường. Ánh mắt Thốc Ly dời về phía ngoài cửa sổ, Đinh Quy vẫn ở bên ngoài nghiêm chỉnh chờ đợi. Thốc Ly nhớ tới lời nói vừa rồi của Đinh Quy, tâm vừa động. Đinh Quy cũng đã từng hỏi qua mấy tên yêu quái trong vòng vài trăm dặm xung quanh đây, bọn họ quả thật không dám lừa gạt hắn.

"Nhưng mà?" Trịnh Dục Sinh càng nghĩ càng buồn bực, "Thụy Thụy nàng không phải có thần lực sao? Như thế nào dễ dàng bị bắt đi như vậy? Nàng không có việc gì chứ?"

"Về chuyện thần lực của nàng ấy..." Thốc Ly nhịn không được phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Nàng có thần lực, nhưng mà theo hắn quan sát nàng căn bản không biết cách vận dụng như thế nào, lần trước nhấc được tảng đá lớn chẳng qua là đúng lúc phát ra được mà thôi.

Trịnh Dục Sinh thật sự thực vội vàng, "Vậy Thốc Ly ngươi nói bây giờ nên làm cái gì đây? Thụy Thụy nàng ấy không có nguy hiểm chứ?" Mặc dù Trịnh Dục Sinh thấy tiểu tử Thốc Ly này vừa kỳ lạ vừa lạnh lùng lại thần bí, nhưng là thời khắc mấu chốt chắc là có thể đáng tin.

Thốc Ly trầm giọng đáp: "Không có manh mối, chờ."

Hiện giờ cũng chỉ có thể như thế, Trịnh Dục Sinh vỗ mạnh đầu, ân hận lúc đầu đã làm sai, "Ta thực không nên đưa ra chủ ý mốc meo này, hại nàng ấy, sớm biết vậy để ta giả làm nữ nhân."

Thốc Ly nhìn hắn một cái, đi về hướng ngoài cửa, Trịnh Dục Sinh ở phía sau gọi hắn lại, "Này ngươi đi đâu?"

"Đi ra ngoài thăm dò xem."

"Thụy Thụy..." Trịnh Dục Sinh gãi đầu muốn nói lại thôi, rốt cục lại hỏi ra miệng, "Nàng ấy có phải là cô nương hay không?"

Tay đang đẩy cửa của Thốc Ly ngừng lại, vẫn chưa trực tiếp trả lời, Trịnh Dục Sinh hiểu rõ, "Hiểu rồi, vậy các ngươi có quan hệ gì?" Cô nam quả nữ ngủ cùng một giường, trao nhận mà không cưới a.

Thốc Ly xoay người lại, ánh mắt sắc bén, "Không có quan hệ gì."

Hắn và tiểu bổn qua kia có thể có quan hệ gì? Nhưng chính là nàng đoạt vật của hắn mà hắn muốn đòi lại thôi.

Chắc Trịnh Dục Sinh lý giải vẻ mặt của Thốc Ly là vẻ mặt ghen tuông, vội vàng nhíu mày làm sáng tỏ, "Thốc Ly ngươi đừng hiểu lầm, ta không có tâm tư kia với Thụy Thụy, ta thích nàng ấy, như nàng là tiểu đệ đệ, tiểu muội muội."

Thốc Ly xoay người ra khỏi cửa, "Các ngươi như thế nào cũng không liên quan tới ta."

"Phải phải phải." Trịnh Dục Sinh kêu lên với bóng lưng đang rời khỏi của Thốc Ly, "Vậy ngươi trước hết cứu Thụy Thụy trở về rồi nói sau a."

Nhưng là đi đâu cứu đây?

Đinh Quy xác định việc này không phải là những yêu nghiệt mà bọn họ biết làm ra, Thốc Ly nhất thời cũng không rõ ràng, chỉ có thể cho Đinh Quy tiếp tục đi điều tra; Trịnh Dục Sinh cũng nhờ bằng hữu trong thành giúp đỡ tìm kiếm.

Đảo mắt đã là buổi chiều ngày hôm sau, không thấy tăm hơi.

Trịnh Dục Sinh gấp đến độ cơm không ăn, đêm không ngủ, hốc mắt đều thâm, mà Thốc Ly cứ ngủ theo thường lệ, cứ đi tản bộ theo thường lệ, có nề nếp trật tự như cuộc sống bình thản trước kia, tựa hồ không để ở trong lòng chút nào.

Trịnh Dục Sinh nhìn thấy, tức giận không thể phát hết ra ngoài, nổi giận đùng đùng chạy tới chất trách (chất vấn, trách móc), "Ngươi nam nhân này có lương tâm hay không? Thụy Thụy tốt xấu gì cũng theo ngươi lâu như vậy, ngươi thế nhưng không lo lắng chút nào sao?"

Nhấp một ngụm trà, Thốc Ly nhướng mày, "Ta có biện pháp nào? Cũng không phải ta bắt nàng ấy đi, nói thả thì có thể thả."

Trịnh Dục Sinh nín nghẹn, trợn tròn đôi mắt, "Ngươi cùng Thụy Thụy mỗi ngày chung giường chung gối đã có quan hệ xác thịt, nàng chính là người của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm với tiểu cô nương nhà người ta."

Nếu có thể Thốc Ly cực hy vọng bọn họ xác thực đã có quan hệ xác thịt, đáng tiếc chưa như nguyện vọng.

Trịnh Dục Sinh mi thanh mục tú tuổi còn trẻ, cũng có cái tính tình thích lải nhải, một khi nhận định Thốc Ly không có trái tim, ý miệt thị không che giấu chút nào, cả buổi chiều theo sát bên cạnh Thốc Ly tỏ vẻ xem thường.

Bất luận đi đâu Trịnh Dục Sinh đều theo sát, Thốc Ly nhất thời cũng không cách nào thoát thân để đi gặp Đinh Quy.

Thụy Thụy đã mất tích một ngày một đêm, Trịnh Dục Sinh canh giữ ở trong phòng Thốc Ly đi tới đi lui, nhắc đi nhắc lại: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Càng trễ Thụy Thụy càng nguy hiểm."

Đạo lý này Thốc Ly đương nhiên rõ ràng. Hơn nữa tối nay là mười lăm, bình thường mà nói đây là thời cơ tốt cho đám yêu súc tăng thêm công lực, nếu đêm nay Thụy Thụy cũng chưa về, vậy tình thế không thể lạc quan.

Thốc Ly trời sinh tình cảm đạm bạc, cũng không biết là bản thân mình có bao nhiêu lo lắng cho nha đầu ngốc kia, hắn nghĩ cứu nàng chỉ bởi vì hắn muốn thu hồi công lực, nhiều nhất cũng là không muốn nhìn thấy nữ nhân của hắn gặp chuyện không may thôi, nếu nàng có thể tính là nữ nhân của hắn...

Nhưng mà theo ánh trăng không ngừng treo lên cao, quả thật nha đầu kia càng ngày càng nguy hiểm.

Trịnh Dục Sinh vây quanh Thốc Ly đi tới đi lui, "Ngươi không ngừng nhìn ánh trăng làm cái gì? Ánh trăng có thể nói cho ngươi Thụy Thụy ở chỗ nào sao?"

Thốc Ly không nói lời nào, chính là nhìn thấy nam nhân trước mắt thật tình vì Thụy Thụy mà gấp gáp. Trịnh Dục Sinh đưa tay quơ quơ trước mặt Thốc Ly, "Này, phát ngốc cái gì? Ngươi nói chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"

Thốc Ly chuyển đổi nét mặt, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa mở rộng, "Nàng đã trở lại."

"Đã trở lại?" Trịnh Dục Sinh mờ mịt, vừa quay đầu, một cái ấm trà đánh thật mạnh lên vai hắn, hắn bị không người vô sỉ nào đó đánh lén .

"Ngươi, đồ trứng thối..." Hai mắt sụy xuống, Trịnh Dục Sinh choáng váng ngã xuống đất chỏng vó lên rất không tao nhã.

Dàn xếp xong Trịnh Dục Sinh, rốt cục Thốc Ly có thể rỗi rảnh đi gặp Đinh Quy. Đinh Quy đã ở trong rừng cây chờ đợi hồi lâu, nghênh đón, "Tôn thượng, sự tình không hay."

Thốc Ly nhướng mắt, "Nói."

Đinh Quy nói: "Ban ngày thuộc hạ đã đi gặp mặt những người khác, hỏi qua từng người. Việc này xác thực không phải bọn hắn làm, hơn nữa Hắc Thụ Yêu và Chương Tử Tinh còn tiết lộ ra tiểu yêu thủ hạ có đạo hạnh kém cỏi của bọn họ gần đây cũng mất tích vô cớ, cho nên ta nghĩ nha đầu kia có nguy hiểm."

Như thế xem ra quả thật không ổn. Đã không cho phép trì hoãn thêm thời gian, Thốc Ly rất nhanh nhắm mắt khởi động khẩu quyết, từng gợn sóng dường như ẩn hiện hoa văn càng khuếch rộng ra.

Hắn đang triệu hồi vạn năm công lực có linh tính kia của hắn.

Chỉ là sau khi đường hoa văn lan rộng hồi lâu lại khôi phục trở về, cuối cùng biến mất, Thốc Ly mở mắt ra, thất thần trong nháy mắt.

Đinh Quy gãi lỗ tai, "Thế nào tôn thượng, tìm không thấy sao?"

"Cảm ứng không được, nàng hẳn là vào trong nơi có kết giới rồi." Bị kết giới ngăn trở, mà hiện tại thân thể hắn giống như người thường cũng không có công lực, không thể đột phá kết giới triệu hồi thần lực.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Thốc Ly nhìn thẳng Đinh Quy, "Mượn thân thể của ngươi dùng một chút, có sẵn lòng hay không?"

Đinh Quy cười, lúc này khom người tỏ thái độ, "Mạng của thuộc hạ là do tôn thượng cứu trở về, mặc cho tôn thượng xử trí."

"Được, sau này tĩnh dưỡng mấy ngày thì có thể khỏe lại."

Như thế, Thốc Ly lấy công lực Đinh Quy làm vật dẫn, một lần nữa khởi động triệu hồi. Lúc này đây độ cong gợn sóng có chút sáng ngời, khuếch tán lan rộng xa xa, tại một chỗ nào đó gặp phải chướng ngại không thể vào được, Thốc Ly thi pháp xông vào, sau một lát phá vây tiến vào.

Lúc này Thốc Ly cảm giác thật sâu được hắn phải mau chóng thu hồi công lực, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không thể thu hồi cũng phải làm cho nha đầu kia biết khống chế như thế nào, nếu không với mỹ mạo và công phu mèo ba chân của nàng đi lại trên giang hồ thì nhất định chịu thiệt.

Về phần sau khi dạy xong nha đầu ngốc kia rèn sắt thành ra cái gì thì không phải nằm trong khả năng có thể không chế của hắn...

...

Thụy Thụy vẫn còn ở trạng thái hôn mê, sau khi mê man tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Mí mắt chớp chớp, nàng mơ hồ nhớ tới mình và Trịnh Dục Sinh đang tuần tra trên đường lớn, dù của nàng chưa động chút nào, dù của Trịnh Dục Sinh lại bay đi.

Lúc ấy nàng còn khoe có thần lực thiên phú dị bẩm thủ, nào biết đôi mắt bỗng nhiên bị sụp xuống, tiếp theo đã không có tri giác, sau khi tỉnh lại lập tức ở chỗ này.

Giật mình một cái, Thụy Thụy ý thức được có lẽ nàng đã thành công dẫn rắn ra khỏi hang, bây giờ nhất định nàng đang ở trong hang ổ của con yêu quái.

Bên cạnh quả nhiên có vài vị cô nương xinh đẹp và đồng nam đồng nữ đáng yêu, bọn họ đều bị cột, Thụy Thụy cúi đầu nhìn mình, phát hiện tay chân mình cũng bị trói, ngẩng đầu cười trấn an bọn họ: "Các ngươi đừng sợ, ta tới cứu các ngươi ."

Tất cả những người khác đều nhìn qua, trong đó có một vị cô nương áo vàng lắc đầu, "Ngươi đừng nói lời ngốc nghếch, vào được nhưng không ra được, đều phải chết."

"Sẽ không, ta có thần lực, chúng ta lập tức có thể đi ra ngoài." Thụy Thụy cho các nàng ăn thuốc an thần, sau đó sử dụng sức lực bẩm sinh muốn làm đứt đoạn dây thừng, "A ~~~~ "

Không chút sứt mẻ.

Mí mắt giật giật, da mặt non nớt cũng giật giật, Thụy Thụy vụng trộm nhìn vào hai mắt bọn họ, "Ngựa có lúc sứt móng, người có lúc lỡ tay, làm lại, a a ~~ "

Tư thế của nàng thực uy mãnh rất dọa người, nhưng mà kết quả không nhúc nhích chút nào, trở thành trò cười. Cuối cùng những người khác cũng lười nhìn nàng, quay đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thụy Thụy rất xúc động rơi lệ, làm thế nào mà nàng không thể sử dụng được thần lực vậy?

Cô nương áo vàng có lòng tốt khuyên nàng, "Tiết kiệm chút sức lực đi, chúng ta đấu không lại hắn, ngươi xem bên kia."

Theo ý chỉ dẫn của cô nương áo vàng, Thụy Thụy nhìn qua, lập tức run rẩy như lá rụng mùa thu.

"Đây là người bị hại tháng trước, hôm nay vừa vặn đến phiên chúng ta."

Có thể hiểu ra vì sao những người bị bắt này lại có ánh mắt ngơ ngốc và trống rỗng, bị nhốt cùng người bị hại mấy ngày chắc chắn tinh thần lẫn tâm hồn cũng đã suy sụp rất nhiều.

Thần lực không phát huy được, Thụy Thụy đành phải ủ rũ từ bỏ. Nhìn xung quanh, phát hiện nơi đó giống một hoa viên bình thường, xung quanh đều là những đóa hoa muôn màu, nhưng không có cành và lá, mỗi đóa hoa nở to bằng miệng bát rất rực rỡ, cũng rất dọa người.

Cô nương áo vàng rõ ràng đã chết lặng, "Hắn bắt chúng ta về nuôi dưỡng rất tốt, chọn ngày lành ăn những cánh hoa với máu của chúng ta."

"Rất biến thái." Thụy Thụy cảm thấy đầu ngón chân lạnh ngắt , "Rốt cuộc là ai?"

"Không phải người."

"Vậy là yêu quái gì?"

"Cũng không phải yêu quái."

Không phải người không phải yêu quái vậy là cái gì? Chẳng lẽ vẫn là thần tiên? Thần tiên cũng không biến thái như vậy. Thụy Thụy chưa từ bỏ ý định tiếp tục dùng sức, phí công, nản lòng ánh mắt lướt nhìn cây chổi treo trên cổ tay, đôi mắt lập tức lóe sáng, "Có rồi."

Cây chổi yêu quý của mình là bảo bối vang danh có thể phát huy khả năng đặc biệt, Thụy Thụy nghiêng đầu dùng sức nhìn qua cắn Bảo Nhi rớt xuống, niệm khẩu quyết độc môn của Nga Sơn, "Khởi, đi tìm Thốc Ly."

Bảo bối khôi phục nguyên trạng, đứng dựng lên trả lời, ‘vèo’ đứng lên bay ra bên ngoài, Thụy Thụy nhìn cây chổi bay đi, rất sùng bái chính mình, "Đại gia ta rất thông minh chứ!"

Cây chổi là thần vật của Nga Sơn, vốn không bị kết giới ngăn cản, nào ngờ lúc bay đi thì chạm phải cái gì đó, một âm thanh ‘răn rắc’ vang lên, "Ai đang giở trò?"

Bỗng nhiên cô nương áo vàng thay đổi sắc mặt, sợ hãi đến cực điểm, "Hắn đến đấy." Những người khác cũng run rẩy.

"Ở nơi nào ở nơi nào?" Thụy Thụy không nhìn thấy cái gì, chỉ nhìn thấy Bảo Nhi yêu quý của nàng nhào tới quét ngay trước mặt nàng.

Tiểu phản đồ này!

Thụy Thụy mở to mắt, con mắt nhìn đông nhìn tây, vẫn không nhìn thấy người bên ngoài, cũng không biết sợ hãi, "Các ngươi nói hắn ở đâu?"

Cô nương áo vàng run run , "Ngay trước mặt ngươi."

Gần sát phía trước không có người a, Thụy Thụy còn nhấc chân đạp vài cái, chỉ có không khí hư vô, đôi mắt dùng sức mở to, nhìn lại, "Chỗ nào?"

"Mỗi người khi mới bị bắt vào cũng có biểu hiện giống ngươi, nhưng mà rất nhanh sẽ thay đổi thôi."

Một giọng nói âm thầm tối tăm đột nhiên vang lên trước mặt nàng, thậm chí còn có hơi thở, âm u lạnh lẽo, môi Thụy Thụy run run run run , "A ~~ "

Vì sao yêu quái kia không có hình thể, vì sao ẩn hình ?

"Ha ha." Yêu quái kia tựa hồ rất vừa lòng với biểu hiện sợ hãi của Thụy Thụy, "Chậc chậc, nhìn làn da này, gương mặt này, ngươi thật sự là cô gái xinh đẹp nhất mà ta tìm được, chỉ cần một người tuyệt đối còn hơn mười người, vẫn là hoàng hoa khuê nữ (còn trinh tiết) chứ?"

"Có mắt không vậy? Thấy rõ ràng chưa, đại gia ta là nam nhân!" Thụy Thụy tựa hồ cảm thấy có cái gì đó đang sờ mặt nàng, cảm giác này rất kinh khủng, nhưng mà yêu quái nhìn nàng thành nữ nhân thì càng buồn cười.

Yêu quái giống như nghe được cái gì rất buồn cười liền cười to ha hả, "Thân thể này sao có thể là nam nhân? Ngươi cho ta là đứa ngốc sao? Hử?"

Thụy Thụy lộ ra hàm răng thẳng đều như sò biển mà khinh bỉ hắn, "Ngay cả nam nhân hay nữ nhân cũng không phân biệt rõ, ngươi chính là đứa ngốc."

Giọng nói kia lập tức vang lên từ bên trái, "Nam nữ không quan trọng, quan trọng là ta giết ngươi ngay lập tức."

Mặt Thụy Thụy mới vừa chuyển sang trái, giọng nói của yêu quái kia lại vang lên bên phải, "Hút khô máu của ngươi, được không?"

Đầu của Thụy Thụy xoay qua xoay lại, mệt chết rồi, nhưng vẫn không xác định được vị trí của yêu quái. Không nhìn thấy hình thể, giọng nói lại vang lên liên tục, cảm giác này thật kinh khủng. Thụy Thụy chỉ có thể ngẩng đầu ra sau, "Ngươi, ngươi, lão huynh ngươi đừng xúc động, ngươi nhìn xem sơn động này cũ nát như vậy, ngày mai ta giúp ngươi sửa chữa một chút, chúng ta có chuyện gì thì từ từ..."

A ô, ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang nói sảng gì. Yêu quái kia chắc là còn đang ở bên cạnh âm trầm nhìn nàng, những người khác đang khóc, Thụy Thụy cũng khóc lóc thảm thiết, ngửa mặt lên trời, "Đại sư huynh, Thốc Ly, các ngươi mau tới cứu ta."

Nhưng bọn họ cũng không có ở đấy.

Hình như yêu quái kia đã đi xa, Thụy Thụy vừa nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện toàn bộ những đóa hoa to bằng miệng bát chen chút hướng đến nàng, một đám hoa nở to ra kinh khủng dường như muốn nuốt người.

Cô nương áo vàng nhắm mắt lại, "Đám hoa này sắp ăn hết chúng ta, chúng ta xong rồi."

Hoa càng ngày càng gần, toàn bộ tụ lại. Thụy Thụy bị trói, không thể hành động được, chỉ có thể nhếch miệng nhe răng trừng mắt nhìn những bông hoa đó.

Một đời thiếu hiệp của nàng không những phải chết sớm, mà còn mặc quần áo nữ nhân mà chết, lưu truyền đến Nga Sơn toàn bộ anh danh cả đời của nàng đều bị hủy.

"Thụy Thụy? Nghe được ta nói không?"

Ngay thời khắc cuối cùng, Thụy Thụy nghe được ảo thanh, giọng nói kia rất giống của Thốc Ly .

"Nghe được tiếng của ta không? Đừng lên tiếng."

Lúc nghe giọng nói đó một lần nữa, Thụy Thụy biết không là ảo thanh, đó thật sự là giọng của Thốc Ly.

Thụy Thụy cảm giác được mình có thể nghe được tiếng nói của Thốc Ly, nghe lời ngừng thở, trong ánh mắt có cái gì đó sáng long lanh. Lúc khủng hoảng bất lực có thể nghe được giọng nói của hắn, còn hạnh phúc hơn chuyện cho nàng ăn mấy cân điểm tâm bánh ngọt.

Thốc Ly nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ nàng đang ở đâu?"

Thụy Thụy ú ớ muốn nói, lại ngoan ngoãn nhếch miệng, sợ làm cho quái vật kia nghe được. Thốc Ly "Ừ" một tiếng, "Nàng đang ở trong một hang động, vậy có thể ra hay không?"

Thật sự là rất thần kỳ, Thụy Thụy thế nhưng phát hiện chính mình có thể sử dụng ý niệm trao đổi với Thốc Ly, vội vàng trợn tròn mắt nói cho hắn: "Ta bị trói, nơi này có quái vật, nhưng ta không nhìn thấy hắn, bây giờ hắn đang muốn giết bọn ta."

Yêu quái kia đang ở bên ngoài đám hoa, thưởng thức tình cảnh bi thảm của những người bên trong, không nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thụy Thụy thì cực kỳ không vui, "Như thế nào mà ngươi không kêu la?"

Thốc Ly đang chỉ thị: "Nghe lời hắn kêu la vài tiếng đi."

Thụy Thụy bày ra một gương mặt khóc lóc, kêu là một tiếng rồi lại một tiếng càng thảm thiết hơn, "A ~~~" "A a ~~~" "A a a ~~~ "

"Tốt lắm." Thốc Ly ở bên kia cảm ứng được, không nhanh không chậm nói: "Bây giờ ta chỉ nàng làm thế nào thoát thân, nàng cứ làm theo từng câu nói của ta."

Vẻ mặt Thụy Thụy sùng bái, "Thốc Ly ngươi rất lợi hại." Đột nhiên trên chân căng thẳng, mấy đóa hoa to bằng miệng bát này đã bò lên chân của nàng, mà cô nương áo vàng bên cạnh đang đau đớn vì bị cắn chảy máu.

"Thốc Ly, không kịp rồi, có cái gì đang cắn vào chân ta, sắp chảy máu rồi." Thiện tai, nàng lại muốn được treo lên.

Xa tại trong rừng, Thốc Ly chợt nghe nói như thế thì trầm tư một lát, trái tim luôn luôn lạnh lẽo bỗng nhiện hiện lên một tia đau lòng. Hắn không biết quái vật gì cắn nàng, nhưng biết thể chất nàng đặc biệt sợ đau, mà một khi nàng chảy máu thì sẽ khó cầm được, hậu quả thật đáng lo lắng.

"Vậy nàng đừng nhúc nhích, cũng không cần làm gì." Sau vài phút do dự ngắn ngủi Thốc Ly quyết định thật nhanh, lập tức cương quyết khởi động nội lực trong cơ thể của Thụy Thụy.

Thụy Thụy chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên nóng lên, từng dòng nước ấm dâng lên, giống như có cái gì đó đang thức tỉnh, cả người phát ra một vòng hào quang, mơ hồ còn có một tiếng thét ‘A’; hai tay vừa động, dây mây trói tay vang lên tiếng đứt gãy rồi rơi xuống, dây mây trói chân cũng đồng thời đứt ra.

Nàng cũng chưa làm gì, chân đã mất điều khiển, đá văng mấy bông hoa ra, theo một tư thế xoay tròn tao nhã. Theo động tác bay lên của nàng, tầng tầng cánh hoa tuyệt mỹ rơi rụng, mấy chục đóa hoa ăn thịt người bị văng đi.

Thực... Thực tàn bạo...

Yêu quái kia có chút kinh ngạc, mệnh lệnh cho hoa: "Toàn bộ tấn công."

Toàn bộ hoa trong hoa viên của sơn động đông nghìn nghịt tiến về phía của Thụy Thụy, Thụy Thụy cảm giác được bản thân mình hoàn toàn không thể khống chế được nữa, "Thốc Ly, tay của ta."

Tay nàng "khôi phục" thần lực, tự động đánh ra một quyền, chưởng phong đã đánh bay một đóa hoa lớn; giống như bùng nổ lên trong nháy mắt.

"Chân của ta." Chân của nàng giống như đạp trên đám mây, rất dễ dàng có thể bay đông bay tây, hơn nữa tất cả đều là tự động .

Thân thể nho nhỏ kia có năng lượng vô hạn, cô nương và mấy đứa bé có thể thoát thân đều tụ ở trong góc, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, hoàn toàn không dự đoán được tiểu mỹ nữ đại ngưu khoác lác vừa rồi thế nhưng lại giống như có thần linh giúp đỡ vậy.

Thấy thế, yêu quái kia tự mình ra tay. Thụy Thụy không nhìn thấy quái vật, nhưng mà nói chung tay cùng chân của nàng lại có thể xác định được vị trí của hắn, còn ra tay rất chuẩn xác.

Yêu quái kia cảm thấy kinh sợ vì chạm trán với cao thủ trước nay chưa từng thấy, lộ ra lo lắng hơn, "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Thụy Thụy còn đang không thể khống chế bản thân mình, cuối cùng tay nàng nguệch ngoạc như gà bới múa mấy cái giữa không khí, phía trên tay xuất hiện một chút ánh sáng, theo hướng chỉ của ngón tay, điểm sáng đó bay về phía bên trái nàng.

"A" một tiếng, yêu quái kia bị đánh trúng, tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, chật vật chạy trối chết, điểm ánh sáng đó đuổi sát theo sau.

Toàn bộ hoa ăn thịt người héo tàn rơi rụng trong nháy mắt, mọi người được cứu, quả thực Thụy Thụy không thể tin được đây là do nàng làm. Nhất định là đang nằm mơ rồi? Thử nhúc nhích tay, tay lại là của nàng; nhúc nhích chân, chân cũng là của nàng; xoay xoay cổ, cổ cũng là của nàng. Lại vỗ vỗ mặt mình, vỗ đau, nàng không phải đang nằm mơ.

Năm sáu người đi đến nói lời cảm tạ: "Đa tạ nữ hiệp."

Nàng vội vàng xua tay, "Không cần không cần." Vừa vội vàng làm sáng tỏ, "Ta là nam nhân."

Vài người nhìn nhau, không biết nguyên do, cô nương áo vàng cười nói: "Ngươi rõ ràng là cô nương giống như chúng ta."

"Làm sao có thể?" Thụy Thụy ưỡn ngực chống nạnh, chỉ vào mũi của mình, "Ta là đại lão gia, vì bắt yêu quái này ta mới giả nữ nhân ."

Cô nương áo vàng che miệng cười một tiếng, "Được rồi, đa tạ thiếu hiệp, chúng ta rời khỏi nơi này đi."

Cách xưng hô ‘thiếu hiệp’ này khiến cho Thụy Thụy cực kỳ thích thú, vui tươi hớn hở vừa cất bước, Thốc Ly gọi nàng, "Nàng đừng đi, ở lại đó chờ ta."

Thụy Thụy suy nghĩ, quyết định nghe lời của Thốc Ly, nghe lời hắn bao giờ cũng đúng. Những người khác nghĩ nàng có chuyện phải làm, vì thế đi về nhà trước. Nhặt được cái mạng về, suy nghĩ duy nhất của bọn họ là chạy thật nhanh về nhà gặp người thân.

Ở trong sơn động Thụy Thụy càng không ngừng nhìn chính mình, càng nhìn càng tự đắc, "Ha ha ha ha!"

Nàng thành thiếu hiệp rồi, đại sư huynh nhất định sẽ kinh ngạc.

Đã nhiều ngày thời tiết dị thường, nửa đêm về sáng lại bắt đầu đổ mưa to, đợi đến khi Thốc Ly ướt đẫm đội mưa chạy đến sơn động, Thụy Thụy đang ôm cây chổi mừng rỡ lúc nhảy sang đông, lúc nhảy sang tây.

Thốc Ly nhướng mày. Nhảy đi, đợi xem nha đầu ngốc này vui vẻ tới khi nào.

Chân Thụy Thụy đang nhảy nhảy bỗng nhiên mềm nhũn, cũng thoáng nhìn thấy Thốc Ly đang đứng ở cửa động, kích động chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, "Thốc Ly."

Nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng mà thân thể có hơi lảo đảo, mí mắt đang muốn sụp xuống, tự nói một mình: "Như thế nào mà thiếu hiệp Thụy Thụy lại mệt rã rời rồi?"

Thiếu hiệp? Khóe miệng Thốc Ly nhếch lên mang theo sự mỉa mai không dễ nhìn thấy, một chút thôi, nàng chậm rãi ngã vào trong lòng hắn.

Mới đầu hắn muốn để tự nàng khống chế nội lực đột phá vòng vây, nào ngờ không kịp, bất đắc dĩ đành phải miễn cưỡng khởi động nội lực. Căn bản nội lực ban đầu trong cơ thể nàng rất yếu, có thể nói là không có, trong giây phút nội lực của hắn bộc phát ra, thân thể của nàng nhất thời không thể thích ứng, phải nghỉ ngơi là chuyện đương nhiên, hơn nữa một mình nàng hưng phấn nhảy qua nhảy lại, nên tốc độ mệt mỏi càng nhanh chóng hơn... Vì thế thiếu hiệp Thụy Thụy quang vinh ngã xuống...

Yêu thú Thốc Ly nổi danh lại trở thành bão phu[1] của nha đầu ngốc này —— bế nàng trở về.

[1]Bão phu: kiếm tiền bằng công việc chuyên chở mướn, giống như kiệu phu (người khiên kiệu mướn), xa phu (người kéo xe mướn). Bão phu là người ôm, bế, bồng, ẳm mướn.

Vừa trở lại khách sạn, Thốc Ly phát hiện Trịnh Dục Sinh đứng ở cửa phòng giống như môn thần hừng hực lửa giận, hai tay chống khung cửa, dáng vẻ sắp phát cơn thịnh nộ, "Tiểu tử ngươi cư nhiên dám đánh lén ta?"

Tầm mắt hạ xuống, Trịnh Dục Sinh nhìn thấy Thụy Thụy nằm trong lòng Thốc Ly, vui mừng không nói nên lời, "Thụy Thụy?"

Lúc này Thụy Thụy đang ôm cổ của Thốc Ly ngủ ngon lành, sau khi bị Thốc Ly đặt trên giường còn không chịu buông hắn ra, giống như đứa trẻ nhỏ tiếp tục bám vào thân thể hắn, không ngừng cọ cọ vào ngực hắn.

Trịnh Dục Sinh cực kỳ vui mừng, tạm thời đã quên mất ân oán cá nhân, "Thốc Ly ngươi tìm được nàng ấy ở đâu?"

Thốc Ly chỉ nói ngắn gọn "Bên ngoài."

Mắt Trịnh Dục Sinh trợn trắng, "Cái này chẳng phải nói lời vô nghĩa sao?"

Thốc Ly giữ lấy cổ tay Thụy Thụy, dừng một chút, "Bây giờ ta phải thay quần áo cho nàng ấy, ngươi tránh sang chỗ khác đi."

"À, ta chờ ở bên ngoài." Trịnh Dục Sinh phối hợp đi tới cửa, nhớ tới cái gì đó, nghiến răng, "Thụy Thụy đã trở về, mối thù trước giữa chúng ta, ta sẽ nhớ kỹ."

Thốc Ly không để ý tới hắn, trực tiếp cởi y phục nữ ẩm ướt trên người Thụy Thụy.

Eo nhỏ, làn da trắng, đường cong lung linh hấp dẫn, khiến người ta nảy sinh những ý tưởng sâu xa... Đôi mắt Thốc Ly lập tức nhuộm màu sâu thẳm, hơi thở nặng nề, hắn nhẫn nhịn, cơ hồ từ từ nhắm hai mắt lại thay y phục sạch cho nàng.

Trịnh Dục Sinh đang ở ngoài cửa, nàng lại thật sự rất mệt, hắn tuyệt đối không thể làm chuyện mây mưa vào lúc này.

Thụy Thụy bị nhìn thấy hết, vậy mà còn đang ngủ ngáy o o, hoàn toàn không biết nam nhân nào đó có ý đồ bất lương.

Cảm giác vừa mới ngủ mà đã qua đến trưa hôm sau.

Vừa rời giường, Thụy Thụy đã quấn lấy Thốc Ly hỏi chuyện tối hôm qua thần lực của nàng tăng lên rất nhiều. Thốc Ly đương nhiên không nói rõ thần lực thật sự trên người nàng, nói qua loa rằng đó là một loại pháp thuật.

"Quá tuyệt vời." Thụy Thụy giống như người hầu nhỏ ngồi bên chân của hắn, nâng cằm nhìn thần tượng.

Điều này cho thấy Thụy Thụy rất sùng bái Thốc Ly, lại bắt đầu xưng huynh gọi đệ với hắn, bọn họ là bạn bè sinh tử.

Áo bào trắng tiêu sái, búi tóc thiếu niên, Thụy Thụy khôi phục lại trang phục nghiêm túc cảm thán với tấm gương: "Rốt cuộc nam nhân mặc đồ nam nhân mới đẹp nhất."

Trịnh Dục Sinh phun ngụm trà trong miệng ra.

Tránh được một kiếp, lại đuổi quái vật đi, tâm trạng Thụy Thụy rất tốt, lôi kéo Thốc Ly và Trịnh Dục Sinh đi ra ngoài dạo chơi.

Bây giờ nàng là thiếu hiệp Thụy Thụy.

Nhiệm vụ đi dạo phố của nàng chính là ăn, ăn không ngừng, được ăn ngon, mặt của nàng cười đến cong lên hết. Thấy hai người còn lại không ăn, nàng nhiệt tình đưa đến, "Hai người ăn đi."

Trịnh Dục Sinh chép miệng chậc lưỡi, "Nam nhân không thích ăn đồ ngọt."

Thụy Thụy sặc một ngụm hoa cao (bánh ngọt). Còn có chuyện này? Chẳng trách có vài người nói nàng giống nữ, mị lực nam nhi của nàng nghênh đón một mối nguy cơ trước nay chưa từng có, cho nên nàng phải thể hiện rõ ràng một chút mị lực nam nhi của nàng với người khác.

Trong tầm mắt thấy một lầu các màu phấn hồng, trên lầu có vài vị vị cô nương mặc y phục hở hang, nóng bỏng, dưới lầu có một vị đại thẩm hơi lớn tuổi một chút, toàn bộ lầu các nhìn qua cực kỳ rực rỡ.

"Hồi Hương Lâu." Thụy Thụy đọc từng chữ trên tấm bảng hiệu, "Đây là nơi nào?"

Thốc Ly liếc liếc mắt một cái, liền biết đây là nơi uống rượu hoa của con người.

Không khéo lời nói của Thụy Thụy bị đại thẩm nghe được, đại thẩm trang điểm cực kỳ đậm nhìn qua, thấy ba thanh niên tuấn tú, trong đó người cao nhất cũng là người đẹp trai nhất, thấp nhất là một nha đầu giả nam trang cũng khá xinh xắn, vì thế vẫy vẫy chiếc khăn trong tay, "Nơi này là nơi tìm niềm vui, là nam nhân đều phải vào đây."

Thụy Thụy chỉ tùy tiện hỏi, nhưng nghe được câu cuối cùng của đại thẩm, mắt sáng rực lên. Ý? Là nam nhân thì phải vào? Xắn tay áo, cánh tay nhỏ vung lên, hùng hổ, đi đầu khí thế đại ca, "Đi vào."

Trịnh Dục Sinh vội vàng kéo nàng, Thụy Thụy nhìn tay hắn, "Bên trong có thể có thức ăn ngon ."

Trịnh Dục Sinh lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì, Thụy Thụy quay đầu nhìn Thốc Ly, Thốc Ly không nói tiếng nào túm cổ áo sau của nàng mà nhấc lên.

"Này này này Thốc Ly ngươi làm gì?" Hai chân của Thụy Thụy bay lên không, đạp đạp tại chỗ.

Thiếu hiệp Thụy Thụy như thế nào có thể bị người khác xách đi như vậy? Thực uất ức, hơn nữa là lần thứ hai.

"Sau này ta không cho nàng đi đến nơi nào thì nàng không thể đi."

Nha đầu này hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, Thốc Ly cảm thấy hắn nhất định phải trấn giữ nàng. Tính ra hắn còn phải quản nhiều chuyện rồi.

Thụy Thụy thật vất vả mới nhảy xuống được, vỗ vỗ tay, "Vì sao không thể đi?"

Nguyên nhân cụ thể Thốc Ly cảm thấy có nói nàng cũng không hiểu. Thế giới của nàng rất rối loạn, muốn sửa đúng lại không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được.

Mà nàng có thuận theo sự uốn nắn của hắn hay không, hắn còn chưa xác định...

"Tóm lại nàng nghe lời ta là được rồi."

"Đã biết." Thụy Thụy lại thấy đồ chơi vui trước mặt, nhảy dựng chạy tới.

Nàng là con chim nhỏ bị nhốt ở trên Nga Sơn, sau khi xuống núi nhất định phải đi dạo chơi, hôm nay sau khi chơi cho thỏa thích mới vui vẻ về khách điếm.

Công lực Đinh Quy hơi bị hao tổn, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, Thốc Ly bớt chút thời gian đi thăm Đinh Quy. Đề cập đến quái vật kia, bọn họ đều có chút nghi hoặc. Quái vật này trước đây bọn họ chưa gặp qua, hơn nữa đánh một cái liền tan biến, thật là quái dị.

Trở về khách điếm nghỉ ngơi, Thốc Ly nghe được Thụy Thụy ca hát ở trong phòng. Lúc nàng ở Nga Sơn không được tiếp xúc với âm luật gì, hát cũng chỉ là ngâm nga ‘là lá la’ như vậy thôi.

Mở cửa ra, một trời đầy sương mù... Nàng đang tắm.

Đương nhiên, nàng không kiêng kị gì, còn thật sự đang tắm rửa, "Ngươi đi đâu ?"

Hơn nữa bờ vai trắng tròn mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, như ẩn như hiện cực kỳ trêu chọc người khác; làn da trời sinh non mềm trơn lán tuyệt mỹ dưới sự chiếu sáng của ngọn đèn tỏa ra ánh sáng trơn bóng nhàn nhạt, nõn nà vô cùng. Nàng còn non nớt, nhưng tuyệt đối mê người.

Nàng đưa lưng về phía hắn, hắn tiến lên từng bước liền có thể nhìn thấy cảnh đẹp trong nước.

Hôm qua do tình hình đặc biệt, hắn không tiện làm gì, đêm nay thiên thời địa lợi nhân hoà, nàng hoàn toàn tin tưởng không hề phòng bị hắn, rốt cục hắn có thể ăn nha đầu ngốc này thu hồi công lực, đúng như nguyện vọng.

Suy nghĩ đến đó, khuôn mặt từ xưa đến nay luôn lạnh lùng giờ lại tỏa ra một chút nguy hiểm. Chân dài bước nhanh từng bước, hắn đã đứng ở bên cạnh nàng.

Nước rất trong nhìn thấy không sót thứ gì, từ trước đến nay Thốc Ly không nhận mình là quân tử, một đôi mắt suồng sã dao động qua thân thể của nàng.

Thụy Thụy không hề có cảm giác nguy hiểm đang đến gần, đưa một ngón tay lên, "Ta mua cho ngươi một bộ đồ mới, cám ơn ngày hôm qua ngươi cứu ta."

Trên giường là một bộ nam trang mới tinh, Thốc Ly nhìn thoáng qua, cúi người xuống. Trên người nàng có mùi hương thật trong lành, thoang thoảng, Thốc Ly cảm thấy mình rất thích, cũng có chút quen thuộc.

Mặt hai người gần sát vào nhau, hô hấp càng gần, Thụy Thụy chớp mắt mấy cái, "Thốc Ly ngươi làm gì vậy?"

"Thụy Thụy, ta sẽ không làm tổn thương nàng, đợi lát nữa mặc kệ ta làm cái gì thì nàng cũng đừng phản kháng." Thốc Ly làm thế nào cũng đều cảm thấy mình đang dụ dỗ một cô gái, hơn nữa còn thường xuyên trình diễn tiết mục này.

Thụy Thụy không ngừng gật đầu, "Ngươi và đại sư huynh ta rất giống nhau, cả hai người đều là người tốt."

Không, hắn cũng không phải là người tốt, cúi đầu, Thốc Ly đã phủ kín đôi môi mềm mại của nàng.

Lúc mới gặp mặt, hắn đã lập tức hôn nàng, lướt qua rồi ngừng lại, không mang theo suy nghĩ dịu dàng gì, không có chút cảm tình, nhưng lần này không giống.

Thụy Thụy trợn tròn mắt mặc cho hắn mút đôi môi của mình, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, Thốc Ly đưa tay che đôi mắt của nàng, nàng cũng thuận thế ngoan ngoãn nhắm lại.

Không chỉ là đơn giản chạm vào, mà là môi răng quấn lấy nhau, từng chút từng chút giữ lấy đối phương.

Thụy Thụy nói không rõ cảm giác của mình là gì, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng mềm ra, càng ngày càng nóng muốn bám vào một cái gì đó mới được, sự gắn bó trằn trọc dịu dàng có thể hòa tan cả thân thể nàng.

Mà hương vị của nàng thật sự là hương vị ngọt ngào, Thốc Ly cũng có cảm giác choáng váng mê hoặc.

Lúc ngừng lại, thật khó khăn để xa rời, Thốc Ly ôm lấy gương mặt của nàng, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng hiếm thấy, "Thích không?"

Thụy Thụy không biết vì sao mà mặt đỏ, phồng quai hàm ngượng ngùng gật gật đầu.

Giờ phút này bỗng nhiên Thốc Ly nghĩ đến một nam nhân đã từng nghe nói nhiều nhưng chưa bao giờ gặp mặt, trong lòng có chút cảm giác khác thường, "Đại sư huynh của nàng... Hắn cũng làm vậy với nàng sao?"

Thụy Thụy suy nghĩ một hồi, chỉ chỉ môi, "Huynh ấy cũng từng hôn qua nơi này."

Nàng nói hôn, Thốc Ly không phân biệt rõ ý là hôn hay là chạm vào, cảm giác không hiểu này càng thêm mãnh liệt, hắn ôm chặt nàng càng hôn như vũ bão.

Thụy Thụy bị sức lực của hắn làm sợ hãi, nhưng mà cảm giác này nàng cũng rất thích, rất thân mật, rất tuyệt...

Sau một nụ hôn trời đất quay cuồng hai người mới rời nhau.

Trong nội tâm của Thụy Thụy chung quy vẫn là một cô nương, có chút thẹn thùng cúi đầu, một hồi lâu không thấy Thốc Ly có động tĩnh gì, ngẩng đầu, Thốc Ly đang nhẹ nhàng day trán, nàng tò mò, "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Kỳ quái, hắn thế nhưng cảm thấy choáng váng.

Thốc Ly lắc đầu, đứng lên, rồi từ từ ngã xuống.

Hắn hôn mê, hắn hắn hắn như thế nào hôn nàng một cái liền hôn mê? Nàng lợi hại như vậy sao?

Thụy Thụy che miệng hít khí, đưa ngón tay chạm vào hắn, "Thốc Ly, Thốc Ly."