Thuỵ Thuỵ Bình An

Chương 11: Tìm nàng trăm ngàn lần trong đám đông

Trong chính điện Thủy Ly Điện to lớn có tiếng đàn sáo, vài nữ yêu tư thái thướt tha đang nhảy múa theo nhạc, vòng eo uốn éo như xà yêu, đem hết toàn lực lấy lòng người trên tọa thượng. Nam yêu đứng hầu một bên đã sớm xem đến tâm tính rung chuyển không thể tự chủ.

Nam nhân trên tọa thượng kia nằm nghiêng, một bộ hắc y, tay trái một bình rượu. Rượu vào miệng, thuận theo cổ họng chảy xuống, tạo nên một đợt nhấp nhô nơi đó, quả nhiên là phóng túng, phóng đãng.

“Chỉ có rượu của loài người là đồ tốt.”

Dứt lời, nam nhân vung tay lên, mấy nữ yêu lui xuống.

Đinh Quy vội vã chạy tới, trên vẻ mặt ngây thơ viết bốn chữ “ra vẻ lớn chuyện”, “Tôn thượng, tôn thượng.”

“Chuyện gì?” Nam nhân ngẩng đầu nhìn qua, rõ ràng là yêu thú Thốc Ly.

Đinh Quy chỉ vào một hướng, “Tiểu gia hỏa kia lại không chịu tắm.”

“Cái gì?” Ánh mắt cứng lại, Thốc Ly ném bình rượu, đôi chân dài mau bước xuống khỏi tọa, đi về phía sau.

Tầng tầng rèm sa vây quanh Bạch Ngọc trì, trong ao nước ấm từ từ có hơi nước dâng lên, nhìn lại rất có phong thái của tiên cảnh. Chỉ là ở bên cạnh ao có mấy người đang đuổi theo một người, phía trước nhất là một cô bé bốn tuổi chân trần ôm đầu chạy như điên, phía sau là mấy thị nữ trẻ tuổi đang đuổi theo, các nàng không ngừng gọi: “Bính Bính muội dừng lại, nếu không tôn thượng sẽ đi qua đó.”

Cô bé phía trước vội đạp hai bàn chân ngắn nhỏ nhắn, chạy loạn xạ, “Không muốn không muốn.”

“Muội nghe lời, bọn tỷ làm đồ ăn cho muội ăn.” Bọn thị nữ bắt đầu dụ dỗ.

Cô bé động tậm, thiếu chút nữa bị ngã, tiếp theo lại ôm đầu chạy như điên phá rối Bạch Ngọc trì, “Không muốn.” Nàng sợ nước, rất sợ rất sợ.

Cô bé tên Bính Bính này hết sức xinh đẹp, gương mặt trắng nõn nà, tinh tế như khắc, đôi mắt tròn trịa chuyển đông chuyển tây, động lên tiểu tâm tư muốn chạy ra ngoài.

“A!” Nàng mất mặt ngã sấp xuống mặt đất.

Trước mắt là một đôi giày dài, cùng với đường viền kim tuyến của hắc bào, nàng còn chưa bò dậy, người tới đã dùng hai ngón tay nhấc nàng lên, “Tại sao không tắm?”

Bính Bính ở giữa không trung khua tay múa chân ê ê a a, “Ăn lê, ta không muốn.”

Mi tâm Thốc Ly nhăn lại, sửa lại cho đúng, “Không phải ăn lê [1], là Thốc Ly.”

Giọng nói của Bính Bính không có rõ ràng như vậy, nói đi nói lại vẫn là ăn lê, cô bé siết cổ Thốc Ly, khóc lóc kể lể bằng chất giọng bập bẹ, “Ăn lê, ta không muốn tắm, đều là nước, sợ sợ.” Trong trí nhớ của cô bé đều chứa đầy nước, cho nên rất sợ nước.

Thốc Ly chưa từng thấy qua một đứa trẻ sợ nước như vậy, bộ dáng hung hãn, “Không tắm cũng phải tắm, nếu không thì đừng đi theo ta.”

“Không tắm.” Bính Bính quyết định khóc cho hắn xem, nói khóc liền khóc, mở to giọng thét oa oa lên, mắt to trừng đôi mắt nhỏ với hắn.

Tiết mục như vậy đã trình diễn quá nhiều lần, tôn thượng phải đích thân thu thập tên tiểu tử này rồi, thị nữ bên cạnh không nhịn được quay mặt sang một bên cười. Mấy ngàn năm nay lần đầu tiên Thủy Ly Điện xuất hiện thanh âm của trẻ nhỏ, cũng cho tới bây giờ chưa có náo nhiệt như vậy, nhưng không ai biết Bính Bính từ đâu tới.

Thốc Ly ý bảo các nàng rời khỏi, quay đầu uy hiếp, “Nghe lời thì phải tắm, nếu không thì sẽ bị đánh.”

Bính Bính không tin, bàn tay nhỏ nhắn lau nước mắt, trên gương mặt phấn nộn đầy nước mắt, “Ta không tắm ta không tắm.”

“Thật sự không tắm?”

“Không tắm.” Nước sẽ dìm chết nàng.

Sau đó trong tầng tầng rèm sa truyền ra thanh âm “bốp bốp”, Bính Bính bị đánh, nơi bị đánh chính là mông, đương nhiên Thốc Ly đã khống chế độ mạnh yếu, trừng phạt nho nhỏ mà thôi, tiếp đó ném cô bé vào Bạch Ngọc trì.

Đánh xong còn phải tắm cho cô bé, mặc y phục cho cô bé, có yêu thú nào bi thảm như vậy sao?

Chính là hắn…

Đưa Bính Bính với vẻ mặt thấy chết không sờn ra khỏi nước, Thốc Ly lấy khăn sạch lau khô người Bính Bính. Bàn tay nhỏ nhắn của Bính Bính chống nạnh khổ hề hề không để ý tới hắn, Thốc Ly cười cười, lấy xiêm y sạch mặc cho cô bé.

Bàn tay nhỏ bé của nàng bắt chéo ngang hông, dưới tay (ngay hông) là một ấn ký màu hồng phấn có hình giọt nước, cái ấn ký này lần nào Thốc Ly cũng thấy được.

Khi tắm hai người cãi nhau, chỉ chốc lát lại làm lành nhau. Phòng ngủ lớn nhất của Thủy Ly Điện, Thốc Ly đang ở bên trong xem thư từ, Bính Bính ở phía sau đấm bóp cho hắn.

Bốn phía rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Quả đấm nhỏ từng đấm từng đấm rơi lên vai hắn, là đấm bóp cũng là trả thù.”Ăn lê, ta tắm rồi, đừng đuổi ta đi.”

Thốc Ly quay đầu lại liếc cô bé một cái, “Xem muội có nghe lời hay không đã.”

Bính Bính lộ ra nụ cười, còn sáng lạn hơn ánh dương sáng lạn nhất của ngày xuân, tiếp tục dùng lực đấm hắn, trong lời nói tràn đầy tính trẻ con, “Ta sẽ luôn ở bên ngươi.”

Thốc Ly cười trừ. Hắn là yêu thú, cũng sống mấy vạn năm rồi, mà nàng là người, có thể theo hắn bao lâu? Nhiều nhất mấy thập niên mà thôi.

Nhưng tính trẻ con kia nghe thật thoải mái.



Tay của Thụy Thụy huơ huơ trước mắt Thốc Ly, lại huơ huơ, “Quay về, quay về, thơ thẩn cái gì?”

Thốc Ly từ trong hồi ức xa xôi quay về, ánh mắt lại ngừng lại nơi ấy. Phía trên mông của Thụy Thụy cũng đồng dạng có một ấn ký màu hồng phấn hình giọt nước, giống như ấn ký của Bính Bính năm đó.

Cách hơn ba nghìn năm, chẳng lẽ là trùng hợp? Có thể sao?

Thụy Thụy thấy Thốc Ly không ngừng nhìn mông nàng, vội vàng giựt chăn qua quấn lấy cơ thể, chỉ lộ ra gương mặt.”Không được nhìn lén.”

Lần này Thốc Ly không có kéo chăn của nàng ra, mà là cả ôm lấy cả người lẫn chăn của nàng vào lòng, giữa hai đầu lông mày là sự ôn nhu khó giải, “Nàng mấy tuổi lên Nga Sơn?”

Thụy Thụy cảm thấy Thốc Ly rất kỳ quái, vô duyên vô cớ hỏi nàng câu này.”Không biết, hình như là năm tuổi, cũng hình như là bốn tuổi, sư phụ nói lúc nhặt được ta cũng nhìn không ra ta mấy tuổi, cho nên bây giờ ta có thể là mười bốn, có thể là mười lăm, cũng có thể là mười sáu.” Lại trơ mặt ra ảo tưởng, “Nếu như ta mười bốn tuổi thì tốt rồi, ta còn có thể cao thêm rất nhiều.”

Thốc Ly bỗng nhiên nghĩ đến những lời hồi báo của Đinh Quy, nghe nói năm đó lúc Thụy Thụy lên Nga Sơn thì cả người phát sáng, sau khi tỉnh lại bộ dáng cũng biến đổi. Không trách được hắn nhận không ra nàng, nhưng có lúc sẽ có cảm giác quen thuộc khó hiểu, nguyên nhân chính là ở chỗ này sao?

Trong tiềm thức hắn đã khẳng định suy đoán của hắn. Chỉ là rốt cuộc chuyện này là sao đây? Năm đó rõ ràng hắn tận mắt nhìn nàng biến mất…

“Chuyện trước khi lên Nga Sơn nàng còn nhớ bao nhiêu?”

Thụy Thụy dùng ngón trỏ gãi trán, nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Cái gì cũng không nhớ, khi đó quá nhỏ, đổi thành ngươi ngươi cũng sẽ không nhớ.”

Thốc Ly xoa tóc của nàng, “Khi đó nàng đã bốn năm tuổi, hẳn là ít nhiều gì cũng sẽ nhớ một vài đoạn ngắn chứ, thật sự cái gì cũng nghĩ không ra sao?”

“…” A, có ma nha, đôi mắt Thụy Thụy nghiêng về bên trái, tinh thần cao độ trở nên căng thẳng. Thốc Ly đây là ý gì, đang nói nàng trí nhớ kém nói nàng ngốc sao? Vì không để cho hắn nói trúng, nàng làm bộ cố gắng nghĩ a nghĩ, nhưng đầu lại rất đau, lúc nàng sờ đầu thì trong đầu xẹt qua một hình ảnh mơ hồ, “Nghĩ ra rồi, ta đang ngủ, có rất nhiều nước, rất nhiều rất nhiều nước ở xung quanh ta.”

Nói xong nàng lập tức giấu miệng vào trong chăn, hàng mi dài như phiến quạt nhỏ từ từ chớp hai cái. Chuyện này nghe qua cũng thái quá quá rồi, Thốc Ly nhất định sẽ không tin. Thanh âm nàng càng ngày càng thấp, “Ta nói sai rồi, thật ra thì ta cái gì cũng không nghĩ ra.”

Thốc Ly gật đầu, “Ta tin nàng.”

“Thật sao?” Thụy Thụy từ trong chăn vươn tay ra siết hắn, cố gắng nghĩ tiếp, “Rất nhiều nước vây quanh ta, ta ở trong nước từ từ lắc tới lắc lui lắc tới lắc lui. Nhưng giống như là một giấc mơ ta đã mơ trước kia vậy, cảm giác như không có nhiều khả năng là thật.”

Thốc Ly nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, lại ôm nàng chặt hơn, có cảm giác có được lại sau khi mất đi.

Rất kỳ quái, khi còn bé nàng sợ nước như vậy, mỗi lần tắm đều như là muốn mạng nàng vậy, vì sao lại là trong nước? Mà nàng bây giờ không những không sợ nước, còn rất thích nước, thủy tính cũng rất tốt, đây rốt cuộc là sao? Ba nghìn năm nay rốt cuộc nàng đã đi đâu?

Ngôi sao trên trời lóe lên ánh sáng, trong vô thức Thốc Ly nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ đến Mộc Dương trên trời. Đúng rồi, Mộc Dương từ trước đến giờ không nhúng tay quản chuyện của người khác, lại lần nữa khuyên hắn không cần tìm Bính Bính nữa, quả thực quái dị… Nghĩ lại thì Mộc Dương đã sớm biết thật ra Bính Bính đã ở bên cạnh hắn…

Điều này cũng giải thích tại sao Thụy Thụy có thể hút đi công lực của hắn.

Bính Bính từng bị thương, hắn độ rất nhiều chân khí và nội lực bảo vệ nàng. Hôm đó lúc hắn thu lại công lực, nội lực linh thú bay tán loạn, vào lúc quan trọng nhất thì Thụy Thụy từ trên trời rơi xuống người hắn, nội lực linh thú và cả linh khí, cảm ứng được chân khí của hắn trong cơ thể Thụy Thụy, liền bám vào ở trong cơ thể nàng.

Vấn đề trăm mối vẫn không có cách giải của hắn rốt cuộc đã có được lời giải thích, đây cũng là lời giải thích duy nhất có khả năng nhất —— tiểu bổn qua trong ngực này chính là người hắn đã tìm rất lâu rất lâu.

“Oa!”

Thụy Thụy bị nụ cười của Thốc Ly dọa đến chấn kinh, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua Thốc Ly cười đến vui vẻ như vậy. Hắn trước kia cũng có cười, nhưng rất ít rất ít, lần này thì khác, cười đến mức nàng cảm giác được có rất nhiều áng mây đang nâng nàng lên, hơn nữa Thốc Ly thoạt nhìn càng đẹp hơn trước kia rồi thì phải, nàng cơ hồ nhìn đến ngây người.

Được rồi, nàng thừa nhận hắn có đẹp hơn nàng một chút chút… Đây là suy nghĩ trong lòng Thụy Thụy, nhưng lại dùng cái trán đụng cằm, hắn “Chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Ánh mắt Thốc Ly ôn nhu khóa nàng lại, “Chúng ta đi ra ngoài mấy ngày, ta dẫn nàng đi một nơi.”

Thụy Thụy vui vẻ, “Nơi nào?”

“Là một thác nước, nơi đó có thể thấy kiếp trước kiếp này của nàng.” Mặc dù chỉ nắm chắc có chín phần, hắn vẫn là muốn xác nhận một cái, thuận tiện nhìn xem mấy năm nay nàng làm cái gì.

Thác Tiền Trần, ý nghĩa như tên, có thể thấy tiền trần vãng sự (quá khứ), nếu thật sự nàng là Bính Bính, vậy nhất định có thể thấy.

Thụy Thụy ở trong chăn vỗ tay, “Hay hay, ta muốn đi.”

“Vậy đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta lên đường.”

Thụy Thụy vô cùng vui vẻ gật đầu, “Ừ!”

Nàng rất nhanh đã ngủ thiếp đi, còn dư lại Thốc Ly khó ngủ với đầy nỗi nghi ngờ trong đầu, nhìn gương mặt ngủ của nàng thâu đêm.

Hắn đã tìm lâu lắm rồi, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới thì ra nàng đã ở bên người hắn, tựa hồ sợi dây định mệnh thủy chung vẫn đang kết nối hai người bọn họ. Mà Bính Bính đã không phải là đứa trẻ nhỏ của lúc xưa nữa, mà biến thành một tiểu nữ nhân đủ để mê hoặc dụ dỗ hắn.

“Ha ha ha ~~” Thụy Thụy không biết mơ cái gì, nằm mơ cũng cười trộm.

Đường vòng cung nơi khóe môi Thốc Ly càng thêm ôn nhu, cúi đầu in một nụ hôn sâu trên trán nàng.

Tối hôm đó Thụy Thụy đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mình chơi trên một ngọn núi rất đẹp. Hoa dại mênh mông vô bờ đầy khắp núi đồi, nàng chơi rất vui vẻ, hận không thể nằm ngủ trên mặt đất cùng dải hoa.

Phía sau nàng còn có một người đi theo, nàng nhìn không rõ dung mạo của người kia, chỉ cảm thấy là người đàn ông. Người kia tựa hồ đang chơi cùng nàng, cũng luôn một mực ôn nhu nhìn nàng, nhưng chỉ chớp mắt hắn lại mỉm cười mắng nàng: “Ngu ngốc.”

“Oa!” Nàng cư nhiên bị mắng ngu ngốc, nàng giận đến độ thiếu chút nữa khóc lên.

Mở mắt ra, nàng vẫn còn nằm ở trên giường, Thốc Ly đang ôm nàng, trong mắt là vẻ ân cần, “Sao vậy?”

Thụy Thụy cảm thấy nhất định là Thốc Ly thường xuyên nói nàng vừa xấu vừa ngốc nên nàng mới mơ thấy ác mộng, tôn nghiêm và tâm linh của nàng đều bị hắn vũ nhục!”Cũng là ngươi không tốt.”

Thốc Ly có chút buồn cười, “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Trách hắn nhìn chằm chằm nàng cả đêm sao?

Thụy Thụy từ trong lồng ngực của hắn đứng dậy, ngồi ngay ngắn lời lẽ đanh thép, “Bởi vì ngươi luôn mắng ta, hại ta mơ thấy ác mộng.” Nghĩ nghĩ điểm này tựa hồ có chút nói không được gì, mím môi tiếp tục tìm lý do, “Ngươi luôn nói ta xấu, hại ta luôn buồn bã, cho nên ta không cao nổi.”

Suy nghĩ của nàng vẫn hỗn loạn trước sau như một… Thốc Ly sờ sờ đỉnh đầu nàng, “Đã rất cao rồi.”

So với khi còn bé thì nàng thật sự đã cao rất nhiều, đã từ một tiểu hài tử xấu xa biến thành một tiểu mỹ nhân có thể dụ dỗ người khác, đương nhiên cá tính vẫn là mơ mơ màng màng. Nhưng nếu như để nàng biết mất ba ngàn năm nàng mới cao được như vậy, nhất định nàng sẽ cảm thấy không vượt qua được.

Thụy Thụy kéo hắn xuống giường, sóng vai đứng, lấy tay so so chiều cao của nàng và Thốc Ly, cho ra kết luận, “Ngươi nhìn ta lùn như vậy nè.”

“Nàng cao như vậy là vừa đúng rồi.” Tay hắn ôm một cái là đã có thể hoàn toàn ôm trọn nàng vào lòng.

Thụy thụy cảm thấy vóc dáng thấp rất không có có khí thế, nhón chân lên, “Ta mặc kệ, tóm lại ta không cao được đều là trách ngươi, sau này ngươi không được mắng ta xấu mắng ta lùn nữa.”

Nàng đem mọi tội lỗi làm mình lùn đẩy lên người hắn, ngữ khí mang theo ý làm nũng. Bờ môi mỏng cong lên thành một nụ cười mỉm, Thốc Ly đáp ứng, “Được.”

Thụy Thụy có chút nghi ngờ, “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Nàng không những không xấu, trong mắt hắn nàng còn là đẹp nhất.

“Ha ha ha!” Thụy Thụy tương đối hài lòng với vẻ “nghe lời” hôm nay của Thốc Ly, sáng sớm đã cười đến cong mày híp mắt.

Thấy nàng cười, tâm tình Thốc Ly cũng trở nên khoan khoái, vươn tay kéo nàng vào lòng. Nếu đã tìm thấy nàng, vậy hắn mãi mãi cũng sẽ không để nàng rời khỏi hắn. Ánh nắng sớm chiếu lên thân thể hai người, vừa yên tĩnh lại an hòa.

Thu thập một chút hành lý đơn giản, hai người lên đường. Thụy Thụy rất luyến tiếc nhà gỗ, dù sao cũng ở đây với Thốc Ly được một khoảng thời gian, nhưng ngẫm lại thấy không lâu sau sẽ trở về, nên quên đi, vô cùng vui vẻ lên đường.

Cảnh xuân kiều diễm hoa thơm chim hót, rất có cảm giác đạp thanh. Một con chim quay chung quanh bên cạnh bọn họ, Thụy Thụy đuổi theo nó, tiếng cười ngọt ngào vang lên suốt đường đi.

Thốc Ly nhìn một người một chim chơi đùa, chắp tay cười đi theo, đồng thời cũng đang suy tư những vấn đề khác.

Nếu như nói tiểu bổn qua này chính là Bính Bính của hắn, như vậy năm đó nàng cũng chưa chết. Có thể ở trước mắt hắn biến mất để hắn chắc chắc nàng đã chết, lai lịch của nàng nhất định không tầm thường, điểm này có thể giải thích bằng câu nàng không là phàm nhân. Chỉ là hắn và nàng như hình với bóng hơn một năm, cư nhiên nhìn không thấu lai lịch của nàng, quả thực làm người ta khó hiểu. Đây là nghi hoặc thứ nhất.

Bính Bính không có chết, vậy mấy ngàn năm nay nàng đã đi đâu? Mộc Dương quen Thụy Thụy, nói cách khác đám thần tiên thối trên trời cũng quen nàng, mà Minh Hư lão đạo lại là từ đâu mang nàng về chứ? Nghi hoặc thứ hai.

Nàng rõ ràng là cô nương, Minh Hư lão đạo và Trang Thanh Thần lại cùng lừa nàng, xem nàng như nam hài mà nuôi, rốt cuộc là vì sao? Mục đích nhất định không đơn giản. Nghi hoặc thứ ba.

Còn có rất nhiều băn khoăn đợi giải, nghi ngờ tầng tầng lớp lớp như sương mù quanh quẩn trong đầu Thốc Ly.

Thụy Thụy đuổi theo con chim ở phía trước, “Ngốc điểu, ngươi đừng tưởng rằng ngươi bay nhanh, ta cũng có thể bay.” Nhún chân, nàng thật sự bay lên đuổi theo con chim.

Thấy thế, Thốc Ly cúi đầu cười. Thật ra thì nàng cũng là một con ngốc điểu a.

Đuổi mệt, Thụy Thụy thở hồng hộc chạy về, “Thốc Ly, con chim kia thật đáng ghét, cư nhiên trốn trong một cái động cây không chịu ra.”

Thốc Ly giúp nàng lau mồ hôi, “Có mệt không? Ngồi xuống uống chút nước trước đi.”

Thụy Thụy uống ừng ực vài ngụm, thuận tiện lấy đan dược Mộc Dương cho ra nuốt vào.

Thốc Ly cũng phát hiện, tiểu gia hỏa này ngày nào cũng phải dùng đan dược, túm lấy chút thuốc còn sót lại trong tay nàng, hắn ngửi ngửi, có mùi hơi chát, nếm thử, mới biết là thánh dược của Tiên giới.

“Vì sao ngày nào nàng cũng phải ăn cái này?” Rất kỳ quái.

Thụy Thụy lắc đầu, “Từ nhỏ ta đã ăn a, sư phụ cho, người nói thể chất ta kém nhất định phải ăn, mỗi lần ăn xong ta đều cảm thấy rất thoải mái đó.”

Tiên đan dù hay thế nào đi nữa thì cũng là thuốc, dùng lâu dài ước chừng là do nhu cầu của cơ thể, trong lòng Thốc Ly khẽ nhói lên, “Đại sư huynh của nàng cũng không nói qua sao? Vì sao người khác không phải dùng nhưng nàng lại phải dùng?”

“Không biết.” Vấn đề này Thụy Thụy cũng mờ mịt, nhưng lại làm ra bộ dạng nghiêm túc, “Nói cho ngươi biết một bí mật, gia cũng chưa từng nói với người khác.”

Thốc Ly nhéo tai nàng, “Không được nói gia.”

Thụy Thụy trừng mắt, “Tại sao, ta vốn chính là gia.” Lại thỏa hiệp rất nhanh, “Được rồi được rồi, không nói gia.”

Thốc Ly nhẹ nhàng xoa tai nàng, “Bí mật gì?”

“Có một lần ta nghe lén được sư phụ ta và đại sư huynh nói chuyện, hắc hắc.” Thụy Thụy nháy mắt thần thần bí bí, “Ta luôn thấy kỳ quái vì sao đại sư huynh của ta mỗi sáng sớm cũng tĩnh tọa cùng ta tại ngọn núi phía đông, ta không luyện võ mà. Thì ra là, Nga Sơn là ngọn núi gần phía đông nhất, cũng là ngọn núi có nhiều linh khí nhất, bọn ta là đang hút lấy linh khí. Sư phụ và đại sư huynh thật tốt với ta.”

Thốc Ly đột nhiên chế trụ hai vai nàng ôm nàng vào lòng thật chặt, không buông ra một chút nào.

Vừa phải ăn đan dược, vừa phải hút linh khí ở ngọn núi phía đông Nga Sơn, vậy nhất định là thân thể có vấn đề. Thốc Ly không ngừng hôn mặt của nàng, hết sức đau lòng.

Nhiều năm như vậy rốt cuộc nàng qua như thế nào?

Thụy Thụy bị ôm suýt chút hô hấp không nổi, “Thở không được.”

Thốc Ly khẽ buông nàng ra, đỡ nàng ngồi trên đùi mình. Năm đó Bính Bính cũng thường ngồi ở trên người hắn, nhưng cảm giác một đứa bé và một nữ nhân ngồi trên người quá không giống nhau…

“Nói thêm những chuyện nàng ở Nga Sơn cho ta nghe đi.” Hắn muốn biết tất cả về cuộc sống của nàng ở Nga Sơn.

“Thốc Ly, hai ngày nay ngươi rất kỳ quái, luôn muốn nghe ngóng chuyện của Nga Sơn bọn ta?” Thụy Thụy cảm thấy hắn rất quái lạ, chọc chọc ngực hắn lớn mật suy đoán, “Ngươi sẽ không phải là muốn làm đệ tử Nga Sơn chứ? Yên tâm, ta đi nói với sư phụ và đại sư huynh, đảm bảo chỉ cần một câu.”

Tiểu bổn qua này thật là… Hắn thoạt nhìn giống như loại hợp với làm đạo sĩ sao? Thốc Ly dở khóc dở cười, tay lại ôm nàng chặt thêm, “Đại sư huynh của nàng chưa nói qua nàng từ đâu tới sao?”

Thụy Thụy làm một bộ dạng đương nhiên, “Không cần phải nói, ta được sư phụ nhặt ở nơi sơn dã.”

Từ trong miệng nàng ước chừng hỏi không ra cái gì, Thốc Ly gật đầu, trong lòng hơi có chút buồn. Mười năm sống quan trọng của nàng đều có Trang Thanh Thần ở bên, mà hắn vắng mặt, hắn vô cùng… hâm mộ.

Là hâm mộ, là ghen tỵ, cũng là buồn.

Hai ngày sau bọn họ tới sơn ngoại.

Thác Tiền Trần ở sâu trong một ngọn núi, xung quanh là núi non trùng điệp sâu thẳm thần bí. Thụy Thụy há to mồm, “Núi này thoạt nhìn rất lạnh, chúng ta có cần mặc nhiều y phục chút không?”

“Không sao.” Có nội lực của hắn hộ thể, hoàn toàn không có vấn đề gì với thể chất của nàng.

Thụy Thụy lại há to mồm, bởi vì nàng thấy có người đứng trên áng mây nhẹ nhàng bay tới, người kia rõ ràng là Mộc Dương. Nàng suýt chút nhìn đến ngây người.

Mộc Dương đáp xuống đất, tiếp theo áng mây biến mất, Thụy Thụy nghênh đón, “Thật là lợi hại, Mộc Dương ngươi là thần tiên sao?”

Thần tiên đó!

Mộc Dương mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ánh mắt nhìn sang Thốc Ly. Nàng vội vàng chạy tới, không có cân nhắc đến chi tiết này.

Thụy Thụy xoa xoa tay, mắt phát sáng, “Thì ra là các ngươi đều là thần tiên, thảo nào các ngươi quen biết.”

“Phụt.” Mộc Dương nhất thời nhịn không được cười, chỉ có thể quay mặt đi; Thốc Ly cũng che miệng ho nhẹ một tiếng.

Mộc Dương là đến tìm mình, Thốc Ly hiểu, cho nên dặn dò Thụy Thụy, “Nàng qua kia ngồi một chút, ta nói vài lời với nàng ấy rồi lập tức tới ngay.”

“Ừ.” Thụy Thụy liếc nhìn hai người, xoay người đi qua ngồi xuống một bên.

Hừ, lại có bí mật giấu nàng, lần nào cũng như vậy, làm thiếu hiệp nàng đây rất không có mặt mũi!

Đi xa chút ít, Mộc Dương nặng nề thở dài, “Đến cuối cùng vẫn không thể giấu được ngươi.”

Thốc Ly tất nhiên biết nói thế là ý gì, nhưng hắn vẫn nói cám ơn trước, “Cảm ơn ngươi, Mộc Dương.” Từ lập trường của nàng thì nàng đã tiết lộ cho hắn quá nhiều rồi.

Mộc Dương không khỏi ngơ ngẩn. Trong kí ức của nàng thì đây vẫn là lần đầu tiên Thốc Ly gọi tên của nàng, lúc trước đều gọi ” thượng tiên Mộc Dương” mang theo chút đùa cợt, còn trước kia là “tiểu thần tiên”.

“Không cần khách sáo.”

“Ngươi chạy tới vội vã như vậy là có việc?” Thấy đầu tóc Mộc Dương hơi rối, Thốc Ly vừa nhìn đã biết nàng rất sốt ruột.

Mộc Dương lúc này mới khôi phục thần sắc, “Ngươi thật sự muốn mang nàng ấy vào?”

Thốc Ly gật đầu, “Đương nhiên, không phải là ngươi muốn ngăn bọn ta chứ?”

Mộc Dương mỉm cười một cái, “Muốn ngăn cũng ngăn không được a.”

Thốc Ly nhướng mày, “Vậy ngươi tới làm gì? Lẽ nào muốn cùng vào xem xem kiếp trước bi thảm của ngươi?”

Trước khi thành tiên Mộc Dương là một ni cô, những chuyện này Thốc Ly cũng biết. Mộc Dương cười ra tiếng, “Đã là quá khứ, ta mới không vào, ta tới là để cho ngươi cái này.”

Nói xong, Mộc Dương đưa qua một vật hình tròn.

Cách đó không xa Thụy Thụy cũng rướn cổ lên, sợ bọn họ đang tặng nhau vật định tình…

Thốc Ly nhận lấy, lật qua lật lại vài lần, “Đây là cái gì?” Đồ của thần tiên hắn không nhận biết.

Mộc Dương chỉ chỉ Thụy Thụy, “Ghi chép của nàng ấy trong thác Tiền Trần đã bị phong tồn (cất kỹ rồi niêm phong), chỉ cần các ngươi mở ra, rất nhanh sẽ có người cảm ứng được. Trước khi mở thì người dùng cái này, giúp ngươi ở trong trạng thái như phong tồn, sẽ không có người phát hiện.”

Thốc Ly quay nó vài vòng chơi, “Là các ngươi phong sao?”

Mộc Dương không lên tiếng, ngầm thừa nhận, quả thật là do các vị tinh quân tiên thuật cao nhất phong.

Thốc Ly cười “xì” một tiếng, tiếp theo lắc đầu, “Thần tiên.” Một đám gia hỏa cả ngày rỗi sự.

Mộc Dương lại cười, “Ghi chép về trước kia của nàng ấy thật ra thì đã bị xóa đi ít nhiều, ta không chắc chắn các ngươi vào có thể thấy bao nhiêu, cũng có thể cái gì cũng không thấy.”

Thốc Ly rất thông minh, cúi đầu đi vài bước, đã có thể xâu chuỗi lại mọi chuyện. Năm đó tiểu bổn qua kia tiêu tan, thật ra thì không phải chết đi, mà là được thần tiên thu lưu. Về sau mấy thần tiên đó tới đây xóa đi ghi chép về trước kia của nàng, nhưng thác Tiền Trần không thuộc về thiên địa yêu ma của bất kỳ một giới nào, cho dù là thần tiên cũng không có cách nào xóa đi toàn bộ, bất đắc dĩ bọn họ chỉ có thể phong tồn, xong hết mọi chuyện. Những ngày tháng sau này nàng đi đâu hắn không nghĩ ra, cuối cùng là lên Nga Sơn.

Bọn họ làm như vậy rốt cuộc vì cái gì? Chẳng lẽ là vì lấy Bính Bính giam chân hắn? Tựa hồ cũng quá trắc trở phức tạp đi… Không, nhất định còn có nguyên nhân khác.

“Ta đi đây, các ngươi cẩn thận một chút.” Mộc Dương đại công cáo thành thở phào nhẹ nhỏm.

Thốc Ly nhìn nàng, “Ngươi giúp bọn ta như vậy không sợ bị giáo huấn à?”

Khóe miệng Mộc Dương mỉm cười, “Ta làm việc rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.” Trên thực tế nàng cũng rất áy náy, nhưng nàng vẫn là nguyện ý làm như vậy.

Ánh mắt Thốc Ly khẽ động cười với nàng một tiếng, “Thốc Ly nợ ngươi một ân tình, đã ghi nhớ trong tim.”

Mộc Dương nói đùa, “Vậy ngươi nhớ sau này báo đáp ta.” Đi xa mấy bước lại quay lại, “Ngươi nghĩ thông suốt chưa? Quyết định nói cho nàng biết tất cả mọi chuyện? Nàng không nhất định có thể chịu được.”

Thốc Ly có chút mờ mịt.

Đi trở về, hắn phát hiện Thụy Thụy đang đi vòng quanh một cây đại thụ, khóe môi không khỏi câu lên một nụ cười, “Đi nào.”

Thụy Thụy nhìn trời, “Ta chóng mặt.”

“Nàng quay như vậy đương nhiên là chóng mặt rồi, nào, vào thôi.”

Thụy Thụy ngồi trên hòn đá, hai chân duỗi thẳng, “Ta mệt rồi, đi không nổi.”

“Hình như chúng ta chưa đi được gì?” Thốc Ly cúi đầu nhìn xuống nàng, “Vậy ta đỡ nàng.”

Thụy Thụy liếc hắn một cái, mếu máo, “Ta muốn ngươi cõng ta!”

Nàng sớm đã nghĩ qua rồi, Thốc Ly và Mộc Dương đều là thần tiên nha, thần tiên giấu nàng bàn chính sự là chuyện rất bình thường, nhưng nàng lại kìm nén đến hoảng hốt, cho nên chỉ có thể trừng phạt Thốc Ly.

Thốc Ly cười cười, cúi người bế nàng lên. Cõng là dành cho trẻ con, trước kia hắn đã cõng qua Bính Bính, nhưng bây giờ nàng đã là một nữ nhân, tất nhiên phải được bế.

Mặc dù không đạt thành quỷ kế nhưng tốt xấu gì cũng trừng phạt hắn rồi, Thụy Thụy cũng ôm lấy hắn.

_________

[1] Ăn lê: phát âm tiếng Trung tương tự như “Thốc Ly”